Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 14



Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Liễu Thần điên rồi.

Đang giờ học bỗng nhiên hắn quay qua bóp cổ bạn nữ bên cạnh, vừa rống vừa bóp, thanh âm thê lương, “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Tất cả mọi người đều sợ choáng váng.

Bọn họ cho rằng Liễu Thần với nữ sinh kia có có trục trặc về tình cảm, dẫn tới tranh chấp, còn ở một bên chỉ trỏ.

Thẳng đến khi có người hô, “Ngừng lại đi, cô ấy sắp chết rồi!”

Mọi người mới hoảng hốt, không biết làm sao bây giờ, giáo sư cũng luống cuống tay chân, kêu to, “Liễu Thần, em làm gì đó? Mau buông tay!”

Liễu Thần nghiêng đầu, ánh mắt u ám, trống rỗng, như một người chết.

Nam sinh xung quang tiến lên lôi ra, cả người Liễu Thần khẽ đảo, bất tỉnh nhân sự.

Tình cảnh này dọa đến tất cả mọi người rồi.

Kỷ Thiều đang đứng ở cuối phòng học, ánh mắt khó hiểu.

Liễu Thần như bị trúng tà.

Xảy ra chuyện, giáo sư không còn bình tĩnh dạy nổi nữa, mọi người cũng không còn tâm trạng đi nghe giảng, nên tan học sớm.

Kỷ Thiều tìm thấy đám bạn cùng phòng với Liễu Thần hỏi, “Cậu ta sao vậy?”

“Không biết.” Bạn kia cũng bị hù không nhẹ, “Ngày hôm qua cậu ta trở về liền có chút kỳ quái.”

Ngày hôm qua? Kỷ Thiều cùng Thôi Ngọc hai mặt nhìn nhau, không phải là từ nhà Trương Đại Hổ trở về sao?

“Liễu Thần kỳ quái chỗ nào?”

Bạn kia nhỏ giọng, “Thằng nhóc đó tự nhiên một mình lầm bầm lầu bầu, trước đây không có như vậy.”

Bỗng nhiên hắn rùng mình một cái, “Tối qua lúc nửa đêm, tôi khát nước, nên rời giường uống nước, thấy cậu ta đang ngồi trên giường, một mình ngồi khóc, tiếng khóc còn đặc biệt thương tâm.”

“Cmn, hù chết tôi.”

Kỷ Thiều yên lặng vươn tay lau li ti trên mặt, hắn đã quên, người bạn này có chứng hôi miệng.

“Kết quả sáng hôm nay tôi kể với cậu ta, cậu ta nói cậu ta không có khóc, đánh chết cũng không thừa nhận.” Bạn kia chỉ chỉ lên má của mình, có chút bầm, “Nhìn thấy chưa? Đánh thật đó, con mẹ nó chứ tới tôi cũng hoài nghi có phải hồi tối mình nằm mơ không kìa.”

Thôi Ngọc bỗng dưng nói, “Có lẽ là nằm mơ.”

Giọng nói của cậu không hiểu tại sao lại làm cho người khác vô thức mà tin tưởng, bạn thân kia cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, “Vậy sao? Không thể nào? Chẳng lẽ thật sự là tôi nằm mơ? Mê sảng?”

Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, đoán chừng Thôi Ngọc mà nói thêm một câu nữa, tên này thật sự triệt để tin tưởng.

Nhưng Thôi Ngọc dường như cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu vừa cầm cặp của mình vừa kéo Kỷ Thiều, “Đi ăn cơm.”

Kỷ Thiều cúi đầu, dán bên tai Thôi Ngọc, “Cậu nói xem Liễu Thần như vậy, có phải liên quan đến Trương Đại Hổ?”

Thôi Ngọc dừng bước, hơi nghiêng đầu, kéo gần khoảng cách giữa cậu và Kỷ Thiều, “Đợi cậu ta tỉnh, chúng ta đi hỏi một chút.”

Nhớ tới Liễu Thần hồi sáng nổi điên, Kỷ Thiều nhíu mày, hắn còn giữ cái vé xe kia của Trương Đại Hổ, hiện tại có xúc động muốn trở về ném đi.

Bên ngoài phòng học, Từ Thiến đang đứng chờ Kỷ Thiều đi ra, cô nhấc chân bước đến, đưa mắt nhìn Thôi Ngọc.

Thôi Ngọc mấp máp môi, ánh mắt âm u nhìn qua, vừa nhanh vừa trầm, không có ai biết sự hung ác trong giây phút này của cậu.

Thấy Thôi Ngọc đã đi trước, Từ Thiến cắn môi một cái, “Kỷ Thiều, tôi thích người khác rồi, chúng ta chia tay đi.”

Kỷ Thiều nhíu mày, tối qua hắn đã nghe nói, mấy người trong phòng cũng đều thảo luận, nói Từ Thiến cùng một nam sinh khác đi tản bộ bên hồ, còn hỏi hắn biết hay không.

“Được.”

Đại khái là không nghĩ tới Kỷ Thiều bình tĩnh như vậy, Từ Thiến khóc, “Cậu đối với Thôi Ngọc còn tốt hơn với tôi, Kỷ Thiều, chúng ta trước kia căn bản không giống người yêu!”

Những ngày này Kỷ Thiều luôn mất tập trung, lúc nói chuyện với cô đều không phản ứng gì nhiều, mọi người trong ký túc xá đều khẳng định Kỷ Thiều thích người khác, cô không muốn nghe Kỷ Thiều nói lời chia tay trước, thổ lộ là do cô chủ động, lời kia cũng chỉ có thể do cô nói.

Chiều hôm qua, cô đã nhận lời tỏ tình của một bạn nam thời cấp 3, người kia theo đuổi cô đã hai năm, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, Kỷ Thiều chưa từng nhìn cô như vậy.

Không để ý tới lời của Từ Thiến nữa, Kỷ Thiều nhìn qua người đang đứng dưới bậc thang chờ mình, hắn đối với Thôi Ngọc rất tốt sao?

Thôi Ngọc chợt quay đầu lại, Kỷ Thiều nhìn thẳng vào mắt của cậu, một khắc này bỗng nhiên nhớ lại, thời điểm tốt nghiệp trung học, lúc bạn gái đưa ra lời chia tay với hắn, cũng đã từng nói qua lời giống như vậy.

Đợi khi Từ Thiến đi rồi, Kỷ Thiều đến bên cạnh Thôi Ngọc, “Tôi đối với cậu rất tốt hả?”

Thôi Ngọc sửng sốt, cậu cười cười, lộ ra lúm đồng tiền hơi cạn, “Trước kia không tốt, hiện tại rất tốt.”

Trước kia không tốt? Khóe mắt Kỷ Thiều híp lại, làm sao có thể, hắn từ nhỏ đã che chở Thôi Ngọc, không để cho ai khi dễ, nhiều năm như vậy, chưa từng thay đổi.

“Đừng có cho là tôi không nhớ, hồi nhỏ không phải là tôi thay cậu tẩn hết mấy tên to con kia sao, chỗ nào không tốt với cậu?”

Thôi Ngọc mím môi, “Nhưng cậu không thích tôi đi theo cậu.”

Càng nói càng vô lý, Kỷ Thiều kéo cổ áo của Thôi Ngọc, “Thời điểm bọn mình còn mặc tã, cậu đã theo tôi rồi, đến trường tan trường vẫn đều đi theo, tôi có chỗ nào khó chịu, có lần nào tôi từng lớn tiếng với cậu hay chưa?”

Giống như là nhớ ra cái gì đó, khóe môi Thôi Ngọc nhếch lên, mặt mày dịu dàng, sáng ngời như một ánh mặt trời nho nhỏ, Kỷ Thiều nhìn mà ngẩn ngơ, hắn ho một tiếng, ra vẻ trấn định vuốt lại cổ áo của Thôi Ngọc, “Không nháo với cậu nữa.”

Thôi Ngọc vừa đi vừa hỏi, “Kỷ Thiều, cậu chia tay với Từ Thiến rồi hả?”

“Ừm.” Kỷ Thiều đút tay vào túi, “Chia tay rồi.”

Hắn thuận miệng hỏi, “Thôi Ngọc, sao tôi chưa từng thấy cậu thích ai?”

Từ cấp 2 tới cấp 3, trong sáu năm, người khác nhờ hắn đưa thư tình cho Thôi Ngọc, sao may mắn, hạc giấy, chocolate này nọ, nhiều không kể xiết, hắn nhìn thấy Thôi Ngọc lúc nào cũng cự tuyệt, đến tận bây giờ chưa từng nghe nói Thôi Ngọc quen ai.

Kỷ Thiều đang suy nghĩ lung tung, bên tai chợt vang lên tiếng nói, “Tôi có người mình thích rồi.”

Hắn dừng lại gấp, “Ai?”

Tôi x, Thôi Ngọc có người mình thích rồi hả? Kỷ Thiều hoàn toàn không biết giọng nói của mình bây giờ như thế nào, “Cậu chưa từng nói với tôi lần nào, giấu quá sâu rồi đó.”

Không thoải mái, hắn nhớ lại, Thôi Ngọc lúc nào cũng đi theo hắn, cậu chưa từng rời khỏi hắn thời gian dài lần nào, thế mà hắn lại mơ mơ màng màng bị người ta qua mặt.

Thôi Ngọc giương mắt, “Là cậu chưa từng hỏi.”

Kỷ Thiều bị nghẹn, nói cũng phải, hắn đúng là chưa bao giờ hỏi, dường như vô thức quên mất, hắn hỏi tiếp, “Tôi biết cô ấy không? Trường cấp 3 mình hả? Có chung lớp không? Hay là bên hội học sinh?”

Thôi Ngọc nói, “Cậu không biết.”

Nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc, Kỷ Thiều thử hỏi, “Đừng nói cậu đơn phương người ta nha?”

Thôi Ngọc gật đầu, “Ừm.” Đã lâu rồi.

“…” Kỷ Thiều không dám tin mà lắc đầu, “Thôi Ngọc, cậu vậy mà là người nhát gan như vậy, thích người ta lại không dám nói.”

Thôi Ngọc không nói lời nào, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái khó hiểu, thoạt nhìn như là cậu đang nhớ tới chuyện thương tâm nào đó, giống như đang muốn mượn bờ vai của Kỷ Thiều dựa vào một chút.

Ngay lúc Kỷ Thiều đang chuẩn bị nói vài câu an ủi, Thôi Ngọc đã khôi phục lại bình thường, “Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”

Kỷ Thiều, “…”

Buổi tối hai người trông thấy Liễu Thần, tên kia cũng như ngày thường cắm đầu chơi điện thoại, nhưng mà ai nhìn thấy, đều cảm thấy có một loại không hài hòa không nói nên lời, bởi vì áo khoác Liễu Thần mặc chính là màu hồng nhạt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.