Edit: ZipZip
*****
“Đình Đồng, cô quá không biết xấu hổ, một hai phải kết hôn với Yến Hoa, Yến Hoa căn bản không yêu cô.”
“Cô muốn danh tiếng Yến phu nhân, liền lấy đi.”
“Đình Đồng, chờ ta, ta sẽ tìm nàng, sẽ tìm được nàng.”
Giọng nữ, giọng nam, quen thuộc, xa lạ, chồng lên nhau, như sóng đánh tới, mỗi một đợt đánh tới, là thêm một đợt run rẩy co rút.
Vô cùng vô tận, không có điểm cuối!
…
Biệt thự của nhóm mười lăm.
Năm chàng trai ngồi vây quanh trên ghế sa lon ở phòng khách, đôi chân dài của Vân Lãng vắt chéo gác lên bàn trà nhỏ, dây xích treo bên hông quần phát ra từng tiếng nhỏ vụn.
Anh ta vô cùng tùy ý, cầm máy tính bảng lướt lướt, như bị cay đôi mắt, ánh mắt rời khỏi máy tính bảng, hai ngón tay ấn huyệt Thái dương, giễu cợt: “Đình Đồng, người chế tác nhóm năm, bây giờ bị đày đến cái nhóm này của chúng ta.”
Một thiếu niên ôm theo con thỏ tai to màu hồng ở bên cạnh thò lại gần, lông mi thật dài chớp chớp, in bóng trên con ngươi, giọng thiếu niên trong trẻo, đọc nội dung trong máy tính bảng: “Người chế tác quấy rầy thành viên nhóm nam, chèn ép lăng nhục thành viên, thành viên không chịu nổi, tập thể báo cáo với tổ tiết mục.”
Giang Ly tay nhéo thỏ bông màu hồng, trên mặt là kinh ngạc: “Em đọc không hiểu, nhưng em lại bị đại chấn động.”
Vân Lãng bật cười một tiếng, ném máy tính bảng sang một bên, “Nơi này của chúng ta là bãi rác sao, cái loại rác rưởi gì cũng ném sang bên này, mẹ nó!”
“Đã vậy trước đó còn một hai phải làm gì đó mới chịu, vào bệnh viện, quỷ biết là bị bệnh thật hay là…”
Vân Lãng đảo mắt nhìn một vòng, hỏi: “Bây giờ làm sao, phải nhanh lên ném cái rác rưởi này đi, thứ đồ chơi gì chứ.” Trong lời nói đều là không kiên nhẫn và chán ghét.
Vốn là nhóm cuối cùng đã khiến người vô cùng căm tức, bây giờ lại xuất hiện một người đàn bà đâu đâu.
Lại còn quấy rối, đàn bà thô bỉ.
Có ả đàn bà nào dám như vậy với mình, chặt móng chó.
Linh Quân nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm, như đóa sen trên đỉnh tuyết sơn, không cách nào chạm đến, trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó giãn chân mày, như băng sương trên ngọn cây, tí tách hòa tan, mỏng lạnh thấm người.
Giọng Linh Quân trong trẻo lạnh lùng không mang theo tình cảm, trần thuật nói: “Quả thật là chúng ta cần một người chế tác.”
Vân Lãng nhìn về phía Dung Thời đang lười biếng dựa trên ghế sa lon, “Cậu thấy thế nào?”
Dung Thời mở mí mắt đang dính chặt lấy nhau ra, ngáp liên tục mấy cái, thậm chí dưới mắt đều có màu xanh, chẳng giống một thành viên của nhóm nam gì, còng lưng làm ổ trên ghế sa lon, hận không thể hóa thành một bãi chất lỏng dung hợp cùng một chỗ với cái ghế, uể oải không động đậy như một con cú đêm.
Dung Thời dụi mắt một cái: “À, tôi nghe các cậu, có thể, đều được, tùy ý.”
Lam Khê luồn tay vào trong tóc, ngón tay thon dài ẩn hiện trong tóc đen đầy quyến rũ, trong cặp mắt đào hoa là từng gợn sóng dồn dập, mặc áo sợi mỏng cổ chữ V, xẻ sâu xuống ngực, trong áo mỏng loáng thoáng lộ ra hình dáng màu sắc chu quả* cùng với những đường cong, từng cử chỉ đều là phong lưu và dục vọng.
(*Quả màu đỏ)
Ngược lại với Linh Quân lạnh băng như đóa sen trên đỉnh tuyết sơn, Lam Khê tản mát ra ngoài là yêu mị quyến rũ.
Lam Khê cười nhạt: “Người chế tác này thật biết chơi, tôi thật mong đợi nha.”
Vân Lãng không quen nhìn Lam Khê, “Đừng lộn xộn, loại đàn bà gì cậu cũng hạ miệng được, bẩn hay không bẩn, có buồn nôn hay không?”
Trong cặp mắt đào hoa của Lam Khê phiếm quang, liếc xéo Vân Lãng, không nói lời nào, chẳng qua là cười một cái.
“Vậy chúng ta phải đi thăm người chế tác “bị bệnh” sao?” Có người hỏi.
Vân Lãng giễu cợt, châm chọc: “Người ta là không muốn thấy chúng ta mới vào bệnh viện, nhảy nhót đến gần làm gì?”
Có hèn hay không!