Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 23: Chương 23



Hắn cười nó rồi nhẹ nhàng bế nó lên ngồi lên đùi hắn, tay trái thì ôm lấy eo nó, tay phải thì cầm bút lên giảng dạy cho nó cách học hiệu quả.

Sau khi học xong nó cảm thấy như đầu mình vừa mới được lấp bộ não khác vậy, quả nhiên những người học giỏi giảng lại có khác.

Nó trước đây chỉ thuộc hết công thức rồi mới giải đề, làm cho nó không biết nên áp dụng cái nào vô cái nào, còn hắn lại dạy khác, hắn cho học 1 công thức rồi áp dụng bài tập liền, vài ba lần sẽ quen chứ luyên thuyên như nó mãi chẳng bao giờ học vô cả.

[!.

.

]
Kì thi căng thẳng cũng kết thúc, nhờ hắn mà nó thi Hóa tận 9 điểm, lần đầu tiên trong cuộc đời mà nó được cao điểm môn Hóa như thế, về đến nhà, nó nhảy phốc lên ôm chầm lấy hắn cứ như thể khỉ ôm cây.

” Yêu anh quá à nhờ có anh mà em được tận 9 điểm Hóa luôn ” nó vùi đầu vào cổ hắn, miệng thì nói và mũi thì hít hà hương thơm quen thuộc.

” Tại em học chăm chỉ nên mới có kết quả tốt đó ! ” hắn 1 tay ôm lấy nó tay còn lại xoa xoa đầu nó.

Dì Vương từ phòng bếp bước ra thì giật mình khi thấy 2 đứa con mình ôm ôm ấp ấp ở phòng khách.

” Hai đứa này làm gì thì vô phòng làm, ở đây không tiện đâu nhé ” dì Vương lên tiếng chọc ghẹo, tay lại che che miệng cười.

Nó nghe tiếng dì Vương thì giật mình, ngượng ngùng nhảy xuống khỏi Thất Bát, nhưng hắn lại ôm chặt lấy nó không muốn cho nó có cơ hội nhảy xuống mà bế nó lên lầu.

” Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở con nha ” hắn đi được nữa đường còn không quên quay đầu lại nháy mắt với dì Vương.

” Anh! anh định làm gì thế hả?? bỏ em xuống đi “
” Là do em tự nhảy lên người anh trước mà ” hắn lấy tay mở cửa phòng đi vào, tiện tay khóa luôn cửa rồi mới đi đến đặt nó lên giường.

Nó lùi lại vô góc giường, tay kéo chăn lên che người lại.

” Anh tính làm gì dạ, em mới 16 tuổi thôi đó nha “
Hắn nhìn con mèo nhỏ trước mặt đang co rúm trong chăn thì bật cười, hắn không phải là loại người ham m.uốn cái đó đâu nha, huống hồ gì nó mới 16 tuổi lại gầy thế, đợi nó mập mạp lên 1 chút mần thịt cũng chẳng muộn.

” Lại đây nào, anh có làm gì đâu ” hắn nắm cổ chân nó kéo lại rồi đặt đầu nó nằm lên tay mình, tay kia thì vòng qua ôm lấy nó.

” Ngủ đi, anh buồn ngủ quá ” nói rồi hắn từ từ nhắm mắt lại.

Nó nhìn chàng trai bên cạnh, khóe môi tự nhiên cong lên, tay thì chạm nhẹ vào mặt hắn, Hàn Thất Bát thật đẹp trai quá đi!! nó cũng vòng tay ôm lấy hắn rồi hai người đánh một giấc tới 4h chiều.

Hắn chầm chậm mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Xuân Nghi, tại sao khi ngủ cũng có thể xinh như thế chứ? tuy khuôn mặt nó đối với người khác chỉ là ưa nhìn nhưng đối với hắn, khuôn mặt đó chính là thứ mà hắn không thể nào quên được.

Thất Bát hôn nhẹ lên trán nó khi nó còn đang say ngủ, rồi hắn đi về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ăn tối.

10 phút sau, nó sờ bên cạnh thì không thấy người đâu, mới dần dần mở mắt ra, ngồi trên giường mệt mỏi dụi dụi mắt.

” Em thức rồi hả? tắm rửa rồi đi ăn cơm ” hắn từ cửa phòng đi vào, dựa người vào cánh cửa nói.

” Buồn ngủ quá điiii ” nó lại lười biếng vùi đầu vào trong chăn.

” Đi tắm đi nào! có cần anh tắm giúp không bé ? “
Nghe xong cái câu vô liêm sỉ của hắn thì nó ngồi bật dậy, đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm, lúc đi còn không quên lườm hắn một cái.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 23



Nó tắm rửa sạch sẽ, bận đồ ngủ như bình thường xuống nhà ăn cơm, xuống tới nhà ăn thì nó thấy dì Vương với chú Hàn đang ăn mặc sang trọng, người thì bận đầm đuôi cá người thì bận vest đen, ở sofa còn có Hàn Thất Bát đang nằm chơi điện thoại với cái áo thun trắng from rộng và quần ống xuông, nó nghiêng đầu thắc mắc hỏi dì Vương :

” Sao hôm nay mọi người mặc kì vậy ạ? “

” À dì quên không nói con biết, hôm nay cả nhà mình đi ra ngoài ăn cơm “

” Vậy cả nhà đi đi ạ, con ở nhà tí nấu mấy món ăn là được.. ” cả nhà người ta đi ăn tự nhiên nó vác bản mặt nó theo làm gì chứ..

” Thôi con lên phòng thay đồ đi, con cũng như người trong nhà rồi ngại cái gì mà ngại ? ” dì Vương cười hiền hậu với nó, rồi đẩy đẩy vai nó lên lầu thay đồ.

Nó cảm thấy vô cùng ngại ngùng nhưng vì dì Vương đẩy nó lên và nhiệt tình như thế, nó cũng không có từ chối mà ngoan ngoãn lên lầu thay chiếc váy cổ cao và dài đến đầu gối, sau đó xuống nhà cùng mọi người đi ăn.

Xe dừng tại một cửa hàng sang trọng, hắn nắm tay nó rồi đi vào trong.

Bọn họ đi vào 1 căn phòng ăn riêng, rất kín đáo và yên tĩnh, nhưng không phải chỉ có dì Vương, chú Hàn, tiểu Bát và nó mà còn có 1 người đàn ông trung niên, 1 bà cô sang trọng và một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở bàn sẵn nữa.

Trong khi nó vẫn còn đang ngơ ngác thì Thất Bát đi đến kéo tay nó ngồi vào bàn ăn ở cạnh mình, điều này làm cho cô nàng ngồi ở đó vô cùng khó chịu.

Cô nàng đó tên là Mẫn Kim Phương, tiểu thư của Mẫn gia, 16 tuổi, là một cô gái vô cùng xinh đẹp và nhìn có vẻ hiền lành, mái tóc vàng xoăn dài hơn vai một chút cùng với khuôn mặt xinh xắn, nhưng trang điểm hơi đậm thì phải, khuôn mặt cô ta còn trắng nhiều hơn so với phần cổ. Bên cạnh cô ta là Mẫn phu nhân và Mẫn lão gia.

Thấy họ bước vào, Mẫn phu nhân đứng phắt dậy nhiệt tình chào hỏi :

” Chào Hàn phu nhân với chủ tịch Hàn “

” Chào Mẫn phu nhân, xin lỗi vì tới trễ ” dì Vương cũng nhẹ nhàng đáp lễ.

” Chào 2 bác ạ, cho con hỏi cô gái đó là ai thế ? ” Mẫn Kim Phương lên tiếng hỏi, mắt đâm chiêu nhìn Xuân Nghi.

” À đây là Xuân Nghi, bạn gái của con trai bác đấy, con bé sống ở nhà bác nên sẵn dắt con bé đi theo luôn ” dì Vương mỉm cười trả lời, mục đích bà đem Xuân Nghi theo chính là công bố Xuân Nghi là con dâu của Hàn gia, vì trước đến giờ Mẫn phu nhân luôn ngỏ ý muốn nối duyên con gái bà với Hàn Thất Bát, bà thì làm sao có thể chấp nhận đứa con dâu suốt ngày son phấn chét đầy ra mặt như thế chứ? huống hồ gì bàn tay 5 ngón ngón nào ngón nấy dài mấy phân, nhìn là biết chẳng làm được trò trống gì.

Nhắc đến tên nó nó cũng lịch sự gật đầu với 3 người ngồi đối diện.

” Bạn gái gì chứ? vậy còn con bé Phương phải làm sao đây ? ” Mẫn lão gia lên tiếng nói, thật sự thì ông vô cùng muốn cả hai nhà kết thông gia với nhau 1 phần là muốn Hàn gia có thể đầu tư vào dự án của ông sắp tới, 1 phần là con gái ông gả vào Hàn gia thì tha hồ ăn sung mặc sướng đến cuối đời.

” Con đâu có biết, nhưng con chỉ cưới một mình Xuân Nghi thôi ” Thất Bát lên tiếng, tay còn nắm chặt lấy tay của nóm

Mẫn Kim Phương bây giờ vô cùng tức giận, nhưng vẫn ráng nở nụ cười trên môi, tay thì nắm chặt vạt váy ở dưới bàn và lên tiếng nói.

” Không sao đâu bố, mình ăn tối đi ạ, đừng để không khí mất vui ” cô ta mỉm cười trả lời, trong lòng thầm nghĩ ” mọi chuyện chưa xong đâu, cô nghĩ tôi sẽ nhường Thất Bát cho cô dễ dàng như thế sao ? “

Trong lúc dùng bữa không khí vô cùng im lặng, không ai nói câu nào, chỉ nghe được tiếng nhai chóp chép của mọi người, còn Xuân Nghi thì an phận ngồi lột vỏ tôm cho Thất Bát.

” Sắp tới con bé chuyển tới trường con rồi, nhớ giúp đỡ bé Phương nha Thất Bát ” Mẫn phu nhân đột nhiên lên tiếng.

Hắn không trả lời mà chỉ gật đầu một cái rồi ngoan ngoãn ăn tôm mà Xuân Nghi lột cho.

Kết thúc bữa ăn, mọi người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.