Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó đỏ ửng lên rồi nói với giọng ấp a ấp úng : ” Anh…!đừng trêu em nữa “
Hắn nhìn nó mỉm cười rồi kéo tay nó đi về nhà :
” Đi về nhà ăn cơm “
Hôm nay ở nhà lại có thêm một người nữa, đó là thím Phương, người đảm nhận việc nấu ăn cho Hàn gia đã mấy chục năm nay, do thím Phương về quê 1 tuần nay mới về nên nó không biết.
” Xuân Nghi, đây là thím Phương ” dì Vương giới thiệu.
” Con chào thím Phương ” nó lễ phép gật đầu chào hỏi.
” Chào tiểu thư ” thím Phương cũng gật đầu chào hỏi nó.
” Gọi con là Xuân Nghi được rồi ạ ” nó gãi gãi đầu rồi đề nghị với thím Phương, thật ra nó chỉ ăn nhờ ở đậu nhà người ta thôi chứ ở đâu ra mà tiểu này thư nọ.
__________________
Tắm rửa xong, nó nằm trên giường call video với Phương Yến, nhỏ bạn thân của nó.
Phương Yến bằng tuổi nó, 16 tuổi, Phương Yến là một cô gái vô cùng xinh xắn, nhí nhảnh, không dễ bắt nạt, đặc biệt là rất cao, cao một mét sáu mươi bảy, nặng 45 kg, nhìn PY vô cùng hoàn hảo, cứ y như hoa hậu vậy, nó nhìn lại bản thân mình mà chán..
vừa gầy lại lùn, nó chỉ mong nó cao 1m60 và lên 42 cân thôi nó cũng mãn nguyện.
Gia đình PY cũng rất giàu, vì để học chung trường cũ với nó mà PY phải nài nỉ cha mẹ đến gãy lưỡi mới được đồng ý.
” Ê mày, ba mẹ tao mới mua nhà ở thành phố mày á, tuần sau dọn tới, tao được học chung với mày rùi, ôi hạnh fuck quá, tuần sau tao được gặp mày rồiiiiiiiii ” Phương Yến kể cho nó nghe.
” Ôi thế à? mong mày chuyển nhanh nhanh để học chung với tao, tao chả nói chuyện được với ai hết mày ơi, ai cũng ghét tao…!huhu “
” Đứa nào ghét mày tao xử đẹp ” Phương Yến nghênh mặt lên và đáp.
Hai đứa nằm trên giường nói chuyện điện thoại với nhau vô cùng vui vẻ, đến tầm 7 giờ hơn, dì Vương gõ cửa phòng nó, nó tạm biệt Phương Yến rồi ra mở cửa.
” Có việc gì không ạ ? “
” Xuân Nghi con mau thay đồ đi, hai dì cháu mình đi mua sắm, dì tính mua quần áo cho tiểu Bát mà dì mua lần nào nó cũng không mặc, con xem giúp dì với..
” dì Vương nhìn nó với đôi mắt long lanh lóng lánh lồng la lồng lộn.
” Dạ, dì đợi con xíu ” nó mỉm cười rồi đóng cửa lại thay đồ.
Nó mặc cái váy dài đến đầu gối, mặc thêm cái áo khoác mỏng nhìn vô cùng đáng yêu cùng dì Vương đi ra khỏi nhà, lên chiếc xe sang trọng và hai dì cháu đến Trung Tâm Thương Mại.
Đến quầy quần áo hàng hiệu dành cho nam, dì Vương dừng lại ngắm nghía cẩn thận lựa chọn.
” Con thấy cái áo hoodie này có hợp với tiểu Bát không ? ” dì Vương cầm trên tay cái áo hoodie màu đỏ đưa đến trước mặt Xuân Nghi.
” Anh ấy không thích mặc áo hoodie đâu dì, với lại thời tiết rất nóng nực, con nghĩ anh ấy thích áo thun đơn giản và áo sơ mi ” nó nghiêm túc cho ý kiến.
Dì Vương nghĩ lại cũng đúng, trước giờ bà tòan mua cho hắn áo hoodie, áo lông cừu, áo lông dê, hắn chả mặc lần nào, chỉ mặc áo sơ mi hoặc áo thun thôi.
” Hay con giúp dì chọn đi “
” Dạ được “
Nó cẩn thận đi đến từng quầy lựa cho hắn 1 cái áo thun trắng trơn, ở phía ngực trái có vài kí tự nhỏ, 1 cái áo thun đen, sau lưng có dòng chữ tiếng anh, 1 chiếc áo sơ mi tay ngắn trắng sọc xanh, 1 chiếc áo sơ mi tay dài sọc caro màu đen.
Nó lựa xong xuôi, dì Vương vẫn chưa chịu về, một mực kéo nó đến quầy quần áo nữ hốt cho nó mấy chục bộ, mặc dù nó từ chối lia lịa nhưng dì Vương mặc kệ, bà đây đã muốn thì không ai cản lại được.
Cuối cùng, nó và dì Vương về với 20 cái túi xách..
Về đến nhà, dì Vương hớn hở mang đồ lên cho tiểu Bát.
” Tiểu Bát, mau mặc thử xem vừa không, mẹ vừa mua cho con xong đấy “
” Lúc nào mẹ cũng áo lông cừu áo lông dê, con không mặc đâu “
” Hôm nay mẹ đi cùng với Xuân Nghi đó, con bé lựa đồ cho con “
Hắn không nói gì mà giật lấy đồ trên tay dì Vương, đóng sầm cửa lại.
_________________________________
Hôm nay là chủ nhật, nó dậy từ lúc 6h sáng để phụ thím Phương và dì Vương làm cơm sáng, mặc dù dì Vương là vợ chủ tịch nhưng bà luôn đối xử với mọi người vô cùng thân thiện, còn tự tay xuống bếp phụ thím Phương, thật ra dì Vương cũng rất muốn đến công ty phụ giúp chú Hàn xử lí hồ sơ hay những việc lặt vặt nhưng chú Hàn tuyệt đối không cho dì Vương đến công ty, chú Hàn bảo chuyện công ty nặng nhọc để cho đàn ông làm, còn dì Vương chỉ việc ở nhà tiêu tiền mà lão Hàn làm ra, đi spa hay mua sắm, ngoài ra dì Vương còn giúp đỡ việc nhà với thím Phương. [ tác giả cũng muốn có một người chồng như thế quá huhu ]
Mới 6h sáng mà hôm nay lại là chủ nhật, gặp Xuân Nghi từ lầu bước xuống dì Vương vội đuổi lên phòng :
” Hôm nay chủ nhật mà, thức sớm làm gì? lên phòng ngủ thêm đi con “
” Con muốn phụ dì với thím Phương làm bữa ăn sáng “
Thấy nó nhiệt tình như thế, bà đành gật đầu đồng ý cho nó phụ, dù sao con gái vẫn nên biết nấu ăn một chút.
7h hơn nó cùng mọi người đã nấu xong bữa sáng, dì Vương bảo nó lên gọi tiểu Bát xuống ăn sáng, nó ngoan ngoãn nghe lời đi lên lầu, gõ cửa phòng hắn, đợi mãi không thấy ai ra mở cửa, nó lại gõ thêm lần nữa, rồi nó nói nhỏ :
” Em vào nhé “
Không thấy ai trả lời, xem như im lặng là đồng ý đi, nó mạn phép mở cửa đi vào.
Trước mặt nó là cảnh tượng gối và chăn nằm dưới đất, trên giường là Thất Bát đang ngủ với tư thế không thể nào diễn tả nổi, nó mà chụp lại khoảnh khắc này đăng lên tin của trường thì hình ảnh soái ca lạnh lùng của hắn hoàn toàn bị tan biến, nhưng làm thế cũng hơi ác, nó nên chụp lại bức ảnh này để đoe dọa hắn, nghĩ xong, nó rón rén chạy về phòng cầm điện thoại theo, nhưng khi nó mở cửa phòng hắn ra lần nữa, trên giường lại không có người đâu, nó nhón chân nhẹ nhàng đi vào ngó xem hắn có rớt xuống giường lăn đi đâu không, thì bỗng nhiên một bóng đen từ đâu nhảy ra ôm lấy nó từ phía sau, theo phản xạ tự nhiên, nó đục cù trỏ vào bụng hắn, hắn ôm bụng đau đớn rồi nó mới quay đầu lại, thì ra là Hàn Thất Bát, nó thở phào nhẹ nhõm.
” Anh làm em giật mình “
” Em chính là đang mưu sát chồng sao? ” hắn ôm bụng miệng thì nói ra câu nói không có liêm sỉ.
” Anh.. anh.. xuống anh sáng ” mặt và tai nó đỏ bừng bừng, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, nói rồi nó lập tức chạy ra khỏi phòng, nếu nó ở đó thêm phút giây nào nữa thì sẽ bị sự ngọt ngào của hắn mê hoặc cho coi.
Một lúc sau hắn đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn, đối diện với quả cà chua đỏ ửng chưa diệu xuống được miếng nào.
” Xuân Nghi, con bị cảm sao? mặt con sao lại đỏ thế ” dì Vương lo lắng hỏi nó.
” Con không sao đâu dì ” nó ngượng ngùng trả lời .
Hắn nhìn nó hồi lâu rồi khóe môi tự nhiên cong lên, hắn gắp đồ ăn cho vào miệng, không quên gắp cho nó.
Ăn sáng xong, tiểu Bát muốn ra ngoài chơi nên rủ nó theo cho vui.
” Đi ra ngoài chơi với anh đi “
” Anh đi đi, em không đi đâu “
” Bây giờ có đi không ? ” hắn nói rồi từ từ tiến lại gần nó, khuôn mặt i chang như con cáo già.
” Em đi, em đi được chưa ” nó bất lực đồng ý, đẩy hắn ra rồi vào phòng thay quần áo, hắn cũng thong thả 2 tay bỏ vào túi quần đi theo sau nó.
Hôm nay nó mặc cái áo thun trắng và 1 cái yếm quần ống rộng, nhìn nó vô cùng đáng yêu. Vừa bước ra ngoài thì hắn cũng bước ra, tiểu Bát mặc cái áo thun trắng hôm qua nó mua với cái quần jean ống xuông, nhìn nó với hắn i như mấy cặp tình nhân mặc đồ đôi, không hẹn mà trùng.
” Em bắt chước tôi sao ? ” hắn khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường đánh giá nó từ trên xuống dưới.
” Ai thèm chứ, em đi thay bộ khác ” nó nói xong định quay người vào trong phòng để thay đồ thì tay nó bị hắn nắm lấy, kéo ngược lại vào người hắn, khiến người nó đập vào bộ ngực săn chắc của Thất Bát.
” Không cần đâu, nhìn em đáng yêu lắm “
Nó ngại ngùng đẩy hắn ra rồi đi xuống lầu trước
” Đi nhanh lên trước khi em đổi ý “
Hắn nhìn cô gái đáng yêu trước mặt khóe môi không ngừng cong lên, chậm rãi đi xuống sau lưng nó.