Khánh quay sang nhìn cô đang ngủ say sưa mà nghĩ về từng hồi ức củangày hôm nay…Hôm nay quả thật là 1 ngày vô cùng dài…có lẽ là đối vớianh!
Ngay lần đầu tiên gặp “Jun” thì anh bị cách nói chuyện mang tí gượnggạo, không thoải mái làm cho nghi ngờ. Lúc đó cô nói chuyện mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh…Rồi ngay ngày “Jun” xuất hiện là ngay ngày “Lam” nghỉ…Khi đi cạnh anh thì “Jun” cũng lùn hơn anh đúng 1 cái đầu y như“Lam”…Đùa à?! Sao trùng hợp như thế được chứ?!
Thêm cái cách nói chuyện không lẫn đi đâu được!Tuy đã “hô biến” nhưng trên gương mặt vẫn còn vài nét đặc trưng của cô…Và cái khiến anh “xácđịnh” “Jun là Lam” thì chính vào chiều hôm nay…
Đi tắm + trang điểm thôi mà mất cả 1 tiếng mới bò xuống dưới nhà-_-…Đừng tưởng Khánh chỉ nấu ăn trong vòng 1 tiếng đó. Muốn xem điệnthoại cô thì chỉ cần bỏ ra 1-2′ thôi! Cái điện thoại đã khiến Khánh ấntượng là y chang cái của “Lam”…
Lúc còn làm chung, vào những lúc quán vắng khách thì Lam hay lấy điện thoại ra chơi…Khánh không phải là “nhìn trộm” mà là tại lúc “Lam” mởkhóa thì nó cứ đập vào mắt anh…không nhìn thì uổn :)…
Thế là anh ta thử xem mật khẩu có khớp không. Vừa mở thử ngay lần đầu tiên anh đã “ghi bàn”! Điện thoại đã được mở khóa thành công! Anh cứthế bấm vào “Album ảnh” mà xem…Vừa vào thì toàn là ảnh “Lam” và vài bứcảnh linh tinh khác…Ôi thôi “xác định” là vừa rồi! Anh tắt điện thoại rồi lén lút đặt nó ngay vị trí ban đầu. Anh đứng dậy và đi thẳng về bếp với nụ cười đầy nguy hiểm 🙂
Ta nói tội con Lam! (bắt đầu luyên thuyên -_-) Mới được “nửa” ngày là bị phát hiện rồi…Mà phát hiện rồi không “lật tẩy” oắt cho rồi còn đểcho ẻm tưởng mình “diễn giỏi” đâm ra bị chứng ATSM -_-
(Khánh: Ý của au cả mà- Ta: Thế cơ á?! *làm mặt ngây thơ vô tội*)
…Anh bỗng nhớ về quá khứ…Năm anh học năm 3 cùng trường với Lam, lúcđó cô chỉ mới học năm 2…Vẻ ngoài của cô tuy không phải “xinh đẹp tuyệtmỹ” nhưng cô lại khá đáng yêu nên cũng khá thu hút những người xungquanh. Tuy mới nhìn vào có thể để họ lại vài ấn tượng trong trí nhớnhưng khi tiếp xúc với cô rồi thì có lẽ họ phải “đổ” trước cô thôi! Tính cách hoạt bát, đáng yêu, hồn nhiên rất được lòng người! Cô chưa bao giờ cố gắng khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ để thu hút mọi ngườihơn, cô vốn yêu quý vẻ đẹp sẵn có của mình! Có thể nói cô là 1 cô gái có tâm hồn vui vẻ, vô tư…một ngày cô cười hơn 100 lần nhưng miệng cũngkhông thấy mỏi! Đương nhiên cô cũng khá hài hước, những hành động tự nhiên quá mức cho phép, ngốc nghếch của cô cùng vàicâu nói đùa cũng khiến người khác cười vỡ bụng! Đó là điểm khiến cô được mọi người yêu quý và có rất nhiều bạn bè…Đó là những ấn tượng về cô màanh nhớ mãi khi học năm cuối trong tường…
Anh với vẻ ngoài điển trai, chỉ cần chải chuốt 1 tí xíu cũng đủ đểbao cô gái xếp hàng dài theo anh…Anh không phải thuộc dạng người lạnhlùng hay tự cao tự đại, tính tình lại khá hoạt bát, thông minh và gầngũi nên khắp trường, ở từng khối anh đều có người quen hay bạn bè dù lớp lớn đến nhỏ. Vì có mối quan hệ rộng rãi nên anh cũng có quen một vàingười bạn cùng lớp với Lam…nói 1 cách khác thì mấy đứa đó là bạn gái, em gái, em họ,…của tụi bạn anh!
Đôi khi anh hay cùng thằng bạn nó lên lớp của Lam để kiếm nhỏ bạn gái của thằng bạn-Nguyệt…vì nó khá thân nên nó rủ anh cứ thế đi theo thôi,với lại anh cũng muốn xem Nguyệt như thế nào mà làm thằng bạn anh ra“nông nỗi” này đây! Đôi khi anh thấy mình bị bỏ rơi chỉ vì thằng đó bậnđi “hẹn hò”…
Và ngày đầu tiên anh cùng thằng bạn đến lớp đó anh vẫn chưa biết Lam! 2 đứa nó đứng khoác vai nhau đứng trước cửa lớp, thằng bạn anh-HoàngNhật…vâng, cái tên Nhật-Nguyệt ôi sao mà có thể hợp nhau đến thếchứ?!…nó thò đầu vào nhìn xung quanh rồi gọi Nguyệt. Đám đông trong lớpbắt đầu tụ lại, đổ dồn về phía cửa lớp. Tụi nó cũng muốn xem bạn traiNguyệt là thằng nào, với lại trai đẹp đến lớp thì hỏi sao không xúm lạixem được! Trong đó đương nhiên cũng có Lam, cô cũng thuộc dạng “bà tám”chứ đâu có vừa! Thấy mọi người bu lại xem cô cũng nhiều chuyện theo. Côchen lấn trong đám đông cố gắng nhìn được gương mặt chàng trai đang nóichuyện với Nguyệt…Sau một hồi chen lấn cô cũng lấn lên được phía trước.Lúc này, cô đã có thể thấy rõ gương mặt của 2 anh năm trên…và Khánh cũng thấy cô! Vì Nhật đang cứ mải mê nói chuyện với Nguyệt mà “bơ” luôn cảanh nên anh cũng dồn nhiều sự chú ý về đám đông…
Ngay khi cô vừa chen lên thì hình ảnh của cô cứ “đập” thẳng vô mắtanh. Vì cô đứng đối diện anh nên anh có thể thấy rõ cô! Anh tròn mắtnhìn cô xong quay sang nhìn Nguyệt đang cười nói với thằng bạn anh xonganh quay sang nhìn nó…Ôi! Thằng này đúng là không có khiếu thẩm mỹ mà!Nguyệt với cô gái đang đứng đối diện anh đúng là “1 trời 1 vực” mà! MặtNguyệt nhìn vào đã thấy 1 lớp phấn dày…mà cho dù đánh phấn cũng phải cho đẹp chứ! Chỗ này nhiều chỗ này ít…môi thì tô son đỏ chót như mới bị aiđánh cho sưng mỏ…Thảm họa mà! Xem người ta kìa! Cũng học cùng lớp vớiNguyệt ấy thôi! Tóc dài qua vai 1 tí trong khá đơn giản, gương mặt thìkhông mang 1 tí phấn nào…môi thì đánh 1 lớp son màu nhẹ mỏng hồng hồngkhó nhận ra đó là tô son vì trong cứ y như màu môi…đôi mắt to tròn…gương mặt thì xinh xắn…dáng người lại hơi thấp hơn anh…trông đáng yêu vô đối! Nhưng cô gái ấy chỉ nhìn vào Nhật chưa được 3s là đi vào trong lớp. Cólẽ cô ấy chỉ muốn thấy mặt bạn trai của Nguyệt rồi thôi! Cô sau khi nhìn xong liền vọt thẳng vô lớp, xúm lại cái đám đang tụ lại 1 nhóm “tám” về 2 anh (tật nhiều chuyện khó bỏ -_-)
…Cứ ngày qua ngày, rảnh thì anh lại cùng Nhật đến lớp cô. Do đếnnhiều nên anh cũng quen được 1 vài đứa lớp đó và anh cũng hỏi han đượctên của Lam…Ngày này sang ngày khác anh đều đến đó và mắt cứ dán vào cô, nhưng cô không thèm nhìn anh dù chỉ một lần. Thậm chí có vài lần cô rakhỏi lớp, cứ thế lướt qua anh…chẳng lẽ cô không thấy anh sao? Nhan sắc anh ngời ngời thế này cô không để ý sao? Thật nhiều lần muốn bắt chuyện với cô nhưng dường như chả có cơ hội…
Bắt đầu gần đến mùa thi, anh cũng quên mất cô đi mà chuyên tâm họchành…Anh cũng không cùng Nhật đến lớp đó nữa…Cứ thế đến tốt nghiệp…anhdường như không thấy cô nữa…thậm chí hình bóng cô trong tâm trí anh cũng dần nhòa đi mất rồi!…
~~~~~~~~~~~~~~~
Chap này hơi ngắn tại ta hơi lười :3