10.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã đến năm 4, tôi sắp tốt nghiệp rồi.
Tôi nghe nói rằng cha mẹ tôi đã đến gặp tôi vài lần, nhưng họ đụng phải Lục Mộ Xuyên ở cổng trường, rồi họ không bao giờ đến gặp tôi nữa.
Thật không giống tác phong của bọn họ.
Tôi thực sự tò mò về những gì Lục Mộ Xuyên đã nói với họ.
Đáng tiếc anh ấy rất kín tiếng, mặc tôi uy hiếp dụ dỗ.
Anh ấy cười đáp, nhưng không nói gì.
Tôi đã bị chiếm tiện nghi nhiều lần một cách vô ích!
Tôi hẹn Lục Mộc Xuyên ở quán cà phê trước trường, dạo này anh ấy rất bận, một người sắp tốt nghiệp, còn người kia chuẩn bị đám cưới.
Vâng, chúng tôi quyết định kết hôn.
Điều ước anh ấy đưa ra vào ngày sinh nhật là tôi sẽ đồng ý lời cầu hôn tiếp theo của anh ấy.
Nó đã được lên kế hoạch từ lâu và đầy chân thành.
Tôi quyết định biến điều ước của anh ấy thành hiện thực.
Người đàn ông này vui mừng quá độ, định ngay khi ra trường sẽ cưới tôi về nhà, còn tự mình lo liệu mọi việc của đám cưới, dù bận đến mấy cũng không để người khác làm.
Không, tôi phải mất ba ngày để có được một cuộc hẹn với anh ấy.
Chỉ là trước khi nhìn thấy anh ấy, tôi đã nhìn thấy một người khác trước, người đàn ông xem mắt mà tôi đã gặp một lần.
Tôi đi vòng qua anh ta, không để ý đến anh ta, nhưng người đàn ông này ngăn tôi lại, “Cô Chu, chúng ta nói chuyện nhé?”
“Chắc là tôi không có gì muốn nói với anh.”
Tôi nóng lòng muốn gặp Lục Mục Xuyên, không muốn lãng phí thời gian ở đây, “Nếu vì 30 vạn, tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi.”
“Chu tiểu thư còn không biết sao?”
Anh ta kinh ngạc, “Bạn trai cô đã trả lại tiền cho gia đình cô, còn cảnh cáo tôi đừng hòng xuyên tạc chủ ý của cô, có thể thấy được anh ấy rất yêu cô!”
“…Cảm ơn.” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Tôi nghe nói Vương Cẩm là sư huynh của cô. Công ty của tôi rất quan tâm đến dự án mà cậu ta đang thực hiện. Cô có thể giới thiệu cho tôi không?”
…
Lúc trước còn vội, bây giờ không vội nữa, lững thững đi đến quán cà phê.
“Đây!” Lục Mộ Xuyên vẫy tay với tôi.
Tôi ngồi xuống đối diện anh ấy.
Chàng trai trẻ đầy bất bình, “Giai Giai, sao em không ngồi cạnh anh? Đã lâu không gặp, em có nhớ anh không?”
Chỉ có ba ngày thôi.
Trước đây, khi ra ngoài, tôi sẽ ngồi cạnh anh ấy để anh ấy nắm tay và bám dính lấy, nhưng hôm nay tôi ngồi đối diện với anh ấy một cách không bình thường.
“Nói thật đi, anh có chuyện gì giấu em sao?”
“Hả?” Anh ấy nhất thời kinh hoảng, “Em đều biết hết rồi?”
“Vừa rồi em gặp Triệu Kiến.”
“…Triệu Kiến?” Anh có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Tại sao anh không bảo em mà bí mật trả 30 vạn?”
Sau đó, anh giải thích: “Em đừng giận! Chẳng phải chúng ta sẽ kết hôn sao? Anh không muốn những người đàn ông khác thèm muốn em một lần nữa dưới bất kỳ danh nghĩa hay hình thức nào. Chuyện này được giải quyết để tránh những rắc rối về sau. Không ai có thể ngăn cản đám cưới của chúng ta, anh đã sai khi không nói cho em biết, đừng giận anh, được không?”
Tôi cũng không tức giận, nhưng anh không nên trả lại tiền, “Bại gia tử (đứa con hay gây họa cho gia đình)!”
Anh đi tới, ôm lấy tôi: “Muốn cưới vợ, anh nên tiêu một ít tiền! Mẹ anh cũng đã chuẩn bị một lễ vật lớn, bà sẽ đích thân tặng cho em, so với số tiền anh bỏ ra còn nhiều hơn nhiều!”