Sau khi Bạch Liễu xuống tàu, dựa theo “phong tục tập quán” của lũ thủy thủ nơi đây, cậu cần phải đợi ở trong bảo tàng tượng sáp cho đến tối, thanh tẩy hết sát nghiệp rồi mới có thể chuộc tội rời đi.
Lucy, Jeff và Bạch Liễu cùng nhau đến bảo tàng.
Bảo tàng tượng sáp vào lúc sáng sớm trông vẫn tối tăm ảm đạm, tên thủy thủ đưa Bạch Liễu tới cảnh cáo cậu không được phép ra khỏi đây trước khi trời tối, đồng thời dặn dò người trông coi bảo tàng canh giữ cậu cho kĩ, rồi mới yên tâm rời đi.
Lucy co rúc sau lưng Bạch Liễu, nhỏ giọng nói: “Ban ngày ban mặt mà sao cái chỗ này trông vẫn ghê thế.”
Bốn phương tám hướng xung quanh, chỗ nào cũng có tượng sáp đang nhìn chằm chằm vào bọn Bạch Liễu, thậm chí, mặt của mấy cái tượng này trông còn sống động hơn gấp mấy lần so với cái lũ Bạch Liễu nhìn thấy hôm qua.
Cậu còn để ý thấy đuôi cá của hai trong số những bức tượng sáp đã bị ngắn đi một tẹo, chỉ có một đoạn dưới đầu gối mang hình dáng đuôi cá, còn bắp đùi giống y như chân của con người bình thường.
Bạch Liễu quan sát mặt của hai bức tượng thêm một lúc, đúng là cũng có nét hao hao Lucy và Jeff tới mức khó tin.
Chúng treo nụ cười trông đến là sợ trên môi, tầm mắt đính chặt lên hai người đứng sau lưng Bạch Liễu.
Phỏng đoán của cậu quả là không sai, đêm qua, Lucy và Jeff đích thực đã bị [hiến tế] ở chỗ này, biến thành [Tượng bùa hộ mệnh], còn tượng người cá đã được hưởng thụ tế phẩm thì dần dần biến thành “Lucy” và “Jeff”.
Nhưng hiện tại, nó hẳn là đang ở trong trạng thái biến đổi để [Phá kén thành bướm], mà [Bướm] bên trong vẫn chưa thoát xác hoàn toàn, vì vậy, Lucy và Jeff đang được xem như [Kén] vẫn còn một chút quyền lợi để tạm sống sót.
Bạch Liễu không hy vọng hai người họ hoàn thành quá trình biến đổi, cũng chẳng phải vì tư tưởng muốn làm thánh mẫu cứu thế gì hết, mà là một khi quá trình biến đổi hoàn thành, cậu lại phải đối phó thêm hai con quái vật [Kén] lợi hại hơn.
Nghĩ đến đây, Bạch Liễu lấy đèn pin ra, chuẩn bị đẩy lui mấy bức tượng người cá này.
Kết quả, khi ánh đèn vừa loé lên, Lucy và Jeff lại nổi điên trước cả lũ tượng, bọn họ gào thét thảm thiết, Jeff mất bình tĩnh xông lên định cướp lấy đèn pin của Bạch Liễu, cậu nhanh nhẹn né sang một bên, tắt đèn đi, hai người họ mới thi nhau thở hồng hộc rồi lấy lại lý trí.
Lucy yếu ớt xụi lơ trên mặt đất, cô ả ngước mắt lên nhìn Bạch Liễu với vẻ oán trách:
“Đèn pin của anh sáng quá, Bạch Liễu, anh tính chiếu mù mắt bọn em hả?”
Jeff vịn tay lên một pho tượng sáp, hoảng loạn cảnh cáo: “Tốt hơn hết là cậu đừng có mà bật cái đèn này lên thêm một lần nào nữa!”
Bạch Liễu tỏ vẻ thành khẩn xua xua tay: “Xin lỗi, tôi không biết hai người nhạy cảm với ánh sáng đến vậy.”
Đương nhiên là cậu biết thừa, Lucy và Jeff đang dần dần biến thành tượng sáp thì hiển nhiên sẽ sợ ánh sáng, tuy Bạch Liễu chẳng hề quan tâm tới chuyện họ có thể bị tổn thương hay không, nhưng cũng không ngờ hai người kia sẽ phản kháng kịch liệt đến vậy, còn chạy tới cướp đèn pin của cậu.
Hai người này không giống bùa hộ mạng thật sự của tượng người cá tý nào, có lẽ là do bọn họ có thể di chuyển, hơn nữa tốc độ so với Bạch Liễu cũng không kém là bao, nếu như lúc nãy cậu bị cướp mất cái đèn pin thật, thì sau đó Bạch Liễu có muốn cũng chẳng còn đèn mà bật.
Điều này đã hạn chế việc sử dụng đạo cụ của cậu.
Có vẻ như vì tình tiết đã phát triển đến bước này, nên hệ thống trò chơi đã sử dụng Jeff và Lucy để hạn chế người chơi dùng vật phẩm đèn pin chiến đấu với lũ tượng sáp, điều này cũng đồng nghĩa với việc, rất có thể sau đó sẽ có một màn truy bắt rượt đuổi giữa người chơi và lũ tượng người cá, vì để cho trận chiến thêm phần kịch tính, trò chơi cấm người chơi sử dụng vật phẩm có ánh sáng mạnh.
Lúc Bạch Liễu thiết kế game cũng rất hay làm như vậy, ví dụ như cho một vật phẩm tên là kính chiếu yêu, chỉ cần có nó là có thể đẩy lui được quái vật một cách ngon lành, nhưng vì để tăng thêm yếu tố kinh dị và đau tim hơn, cậu sẽ cho cái kính này một khoảng CD (sau khi sử dụng một lần thì phải có thời gian nghỉ ngơi khôi phục).
Trong thời gian CD, người chơi buộc phải chạy đi trốn đông trốn tây, tránh bị yêu quái phát hiện rồi giết chết, tính kinh dị của game sẽ được tăng lên rất nhiều.
Mặc dù lúc thiết kế loại tình tiết ác ôn này Bạch Liễu rất chi là thích thú, nhưng tới lúc bản thân cậu gặp phải, lại chẳng thể cười nổi một cái.
Bạch Liễu ngoan ngoãn cất đèn pin đi, rồi giơ hai tay lên tỏ ý mình sẽ không tùy tiện bật nó nữa, đôi mắt cậu quét qua cánh cửa lớn của bảo tàng trong vô thức, bên đó đã bị lũ tượng trấn giữ, chúng nó còn đang không ngừng kéo nhau về đây hòng tiếp cận cậu.
Cứ như vậy, bật đèn pin thì sẽ bị Lucy và Jeff tấn công, không bật thì lại không có cách nào đẩy lui lũ tượng người cá, Bạch Liễu lại còn phải ở đây chờ cho đến tối mới được thả ra ngoài, nếu vậy thì cậu phải lên bàn thờ hưởng hương hưởng hoa là cái chắc rồi.
Không chỉ vì lũ tượng kia sẽ kéo nhau tới chỗ Bạch Liễu, nâng cao độ dị hóa của cậu lên, rồi biến cậu thành tượng bùa hộ mệnh, mà còn có một chuyện vô cùng quan trọng nữa….
Bạch Liễu lật đồng xu trên tay, bảng thông báo hiện ra…
[Cảnh báo: NPC cấp Thần “Siren King” sẽ tỉnh lại sau 7 tiếng nữa, mong người chơi hãy hoàn thành phó bản trước lúc ấy]
Thông báo vừa hiện ra, các khán giả mới đang đứng trước màn hình của Bạch Liễu đồng loạt ồ lên một tiếng.
Ngay cả Lý Cẩu cũng kéo mã tấu đứng dậy, dán mặt vào cái TV nhỏ rồi híp mắt nhìn tới nhìn lui một hồi, mấy giây sau, gã cười phá lên: “NPC cấp Thần thật này, để thằng nhãi này bị NPC cấp Thần giết chết đi, tao đỡ phải ra tay, cho mày cướp vị trí của tao này, đáng đời.”
Những người xem khác cũng tiếc nuối bóp bóp cổ tay:
“Cái khúc này ấy, người chơi vốn chỉ cần trốn tránh cầm cự được tới tối rồi sẽ được thả ra, sau đó gánh thêm một trận truy đuổi của tượng người cá vào ban đêm nữa, chạy ra khỏi địa phận thị trấn Siren cũng đã coi như là vượt ải thành công rồi, nhưng giờ tự dưng lại có thêm một NPC cấp Thần không biết nhảy từ đâu ra nữa, xem ra cậu trai đó không qua khỏi kiếp nạn này rồi.”
“Nhưng mà chạy ra khỏi địa phận của thị trấn Siren thì chỉ đạt được Normal End thôi, đánh giá và khen thưởng đều không được cao đâu.”
“Tôi nghe nói Mục thần chơi được True End, tương truyền là phải đưa thi hài của nữ yêu người cá về biển, rồi phong ấn toàn bộ u linh của thị trấn thì mới tính là xong, nhưng mà cmn, nữ yêu sang chỗ Bạch Liễu này lại biến thành Siren King luôn, NPC này mà tỉnh lại thì chỉ có nước GG***, còn chơi cái mọe gì nữa!”
“Có hai đường thì bị chặn đứng cả hai, người mới này chắc là sắp die rồi.”
Tim của Vương Thuấn như bị treo lơ lửng trên không trung.
Anh ta cũng không ngờ Bạch Liễu lại chịu đến bảo tàng thật!
Nếu như cậu bỏ chạy giữa đường, kích hoạt trận truy đuổi rồi chạy ra khỏi thị trấn Siren, nói không chừng còn có một con đường sống.
Nhưng bây giờ đã vào bên trong bảo tàng rồi thì khó mà rút lui được nữa, thật sự biến thành tử cục luôn.
Vương Thuấn tiếc nuối than thở trong lòng, phải công nhận Bạch Liễu là một tuyển thủ rất có tiềm năng, năng lực chẳng kém gì Mục Tứ Thành, nhưng cậu lại thua ở chỗ vận may.
Bạch Liễu đi về phía trung tâm của phòng triển lãm, Lucy và Jeff cũng theo sau lưng cậu.
Trong phòng triển lãm, thân thể của Siren King đang trôi nổi trong dòng chảy chậm rãi của một thứ chất lỏng trong suốt, được đựng trong một cái lồng kính lớn.
Bọt nước nhỏ vụn trôi lững lờ giữa mái tóc dài và hàng mi nhạt màu của Siren King, tựa như một tầng tuyết nhỏ rơi ra từ trên người anh ta.
Bạch Liễu bước tới bên cạnh khu vực trưng bày lồng kính của Siren King, ngửa mặt nhìn cái thân thể còn chưa bị biến chất hoàn toàn ấy.
Gương mặt của tên người cá này quá đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta sinh ra một thứ cảm giác kì dị tới nghẹt thở, dường như một giây sau anh ta sẽ mở mắt ra, dùng đuôi cá to dài mạnh mẽ đập vào lồng kính chống đạn đang giam cầm mình, sau đó tàn sát khắp nơi một hồi rồi mới quay về với đáy biển sâu.
Lucy nhìn xung quanh, hỏi Bạch Liễu: “Bạch Liễu, anh đã nói là Andre đang ở bảo tàng mà, thế cậu ấy đâu?”
Bạch Liễu không quay đầu lại, đôi mắt cậu vẫn chỉ chăm chăm nhìn Siren King trong lồng kính, hời hợt nói: “Không phải cậu đã đi ngang qua người cậu ta lúc vào cửa rồi à? Jeff còn vịn lên người Andre một lúc nữa kìa.”
“Mình vịn lên người cậu ấy một lúc?” Jeff nghi hoặc chỉ vào bản thân “Bạch Liễu, trong bảo tàng này ngoại trừ 3 chúng ta ra, đâu còn người nào khác đâu.”
“Đúng vậy ha.” Bạch Liễu thản nhiên đáp lời Jeff, “Tôi có nói với cậu Andre hiện tại là người à?”
Lucy chà xát cánh tay của mình, sợ hãi lui về sau hai bước rồi rùng mình một cái: “Bạch Liễu, anh đừng có đùa nữa, rốt cuộc Andre đang ở đâu?!”
Bạch Liễu mơ hồ nghe thấy âm thanh sàn sạt chỉ phát ra khi lũ tượng sáp di chuyển, vành tai của cậu khẽ run lên, xoay người lại.
Tượng người cá Andre với gương mặt dữ tợn đang nhe nanh múa vuốt sau lưng Jeff và Lucy, dường như hắn ta đang chuẩn bị tấn công hai người họ.
Bạch Liễu dù bận nhưng vẫn thong dong nhếch môi cười: “Lucy, Andre ở sau lưng cậu kìa.”
Lucy và Jeff vô thức quay người lại, sau đó, hai tiếng thét với âm lượng cao chưa từng thấy cùng bật ra một lúc, Bạch Liễu sớm đã có chuẩn bị mà che hai lỗ tai lại.
Bộ xương của Andre đêm qua đúng là bị đám người cá kia đem đi, cùng lúc ấy, bảo tàng tượng sáp cũng nhận được hai tế phẩm tươi sống, chính là Jeff và Lucy.
Theo lý mà nói, bên trong bảo tàng tượng sáp hẳn là có hai bức tượng người cá có thể rời khỏi đây thông qua việc bám lên người tế phẩm. Như vậy, bộ xương của Andre hiển nhiên sẽ bị biến thành tượng người cá để bù vào chỗ trống trong bảo tàng, chính vì thế, trước đó Bạch Liễu mới nói là Andre đã tới bảo tàng tượng sáp trước rồi.
Tuy nhiên, dù hai cái tượng bám thân vào Lucy và Jeff không rời khỏi đây, nhưng tượng người cá Andre vẫn phải được đưa tới để bổ sung.
Sau lưng hắn vẫn còn một đống tượng muốn vào trong, chúng đứng chen chúc ở cửa phòng triển lãm, những bức tượng sáp ấy có gương mặt hao hao Bạch Liễu, hiển nhiên chính là muốn bám thân lên người cậu.
Bạch Liễu bất đắc dĩ nhướn mày, né khỏi bàn tay của cô nàng Lucy đang vừa gào khóc vừa muốn túm lấy cậu.
Lũ tượng sáp này đối với Lucy và Jeff mà nói thì hoàn toàn không hề gây nên nguy hại gì, bởi hiện tại hai người họ cũng chính là tượng sáp, còn để hoàn toàn biến thành tượng thì chỉ là vấn đề thời gian.
Bạch Liễu mới là người gặp rắc rối lớn nhất kìa, bởi lũ tượng sáp này cùng với Lucy và Jeff đều thuộc về phe địch, cậu còn bị hạn chế sử dụng đèn pin, rượu mạnh cũng chẳng có tác dụng gì với lũ này.
Sức chống trả của bọn chúng mạnh hơn đám [Ấu trùng] rất nhiều, trước mắt, phương pháp duy nhất Bạch Liễu có thể dùng để đối đầu với lũ tượng này chỉ có [Mắt người nhìn thẳng].
Tuy cách này có thể hạn chế hành động của đám tượng sáp, nhưng nó lại có một khuyết điểm to bự, chính là: Đã là con người thì ai cũng phải chớp mắt.
Jeff và Lucy đã không thể tính là con người nữa, vậy nên [Mắt người nhìn thẳng] của họ hoàn toàn chẳng còn tí tác dụng gì, chỉ còn mắt của Bạch Liễu là hữu dụng.
Nhưng mỗi lần cậu chớp mắt đều có thể cảm nhận được lũ chúng nó càng lúc càng nhích lại gần hơn.
Trong căn phòng u ám, những bức tượng sáp muôn hình muôn vẻ bắt đầu chảy ra, khuôn mặt chúng trở nên kì dị, rồi lại dần dà trở lại dáng vẻ tinh xảo, hơn nữa gương mặt trông còn giống hệt Bạch Liễu, chúng để lộ nụ cười vừa dị hợm vừa mãn nguyện đến lạ.
Đôi môi dài của tượng sáp nứt ra thành một hàng răng trắng sắc nhọn đều tăm tắp, vảy trên đuôi cá bắt đầu bong ra và biến mất, mùi tanh trong không khí cũng dần trở nên nồng nặc hơn.
Lucy và Jeff dán sát vào hai bên trái phải của Bạch Liễu, nếu lúc này cậu lấy đèn pin ra, có khi chưa đẩy lui được lũ tượng, hai cái người này đã nổi điên trước nhất.
Tất nhiên, Bạch Liễu cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc cứ giết luôn Lucy và Jeff cho xong, nhưng nếu giết chết hai cái bùa hộ mạng này, hai pho tượng người cá tương ứng với họ đều sẽ nổ tung, trong bảo tàng sẽ có thêm hai con quái vật người cá chui ra.
Tốc độ di chuyển của mấy cái thứ đồ chơi này nhanh khiếp, bảng thể lực của Bạch Liễu hiện tại vẫn còn đỏ rực, một khi gặp phải, cho dù có lợi thế về địa hình như trước đó hay không, cậu vẫn nhất định GG.
Xem tới đây, Vương Thuấn đóng bảng điện tử của mình lại, anh ta thở dài một hơi cùng với mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, chuẩn bị xoay người rời đi.
Rất nhiều khán giả cũng chuẩn bị đi như Vương Thuấn, hầu như chẳng còn ai có hứng thú với cái kết cục đại bại của video này.
Nhưng khi toan nhấc chân rời đi, Vương Thuấn lại ngẩng đầu nhìn TV nhỏ thêm một lần nữa.
Anh ta giật mình dừng bước lại, vừa lẩm bẩm vừa hoài nghi: “Bạch Liễu… sao cậu ta lại cười nhỉ?”
Bạch Liễu cúi đầu, chậm rãi cong môi cười, cậu cảm thấy cái diễn biến trò chơi phát triển được đến nước này đúng là quá thú vị.
Con game này được đấy, lâu lắm rồi Bạch Liễu chưa được chơi trò nào khủng bố đến nhường này.
Ngón tay cậu nhanh nhẹn lật đồng xu lại, các giao diện bắn ra liên tục, làm khán giả trước TV nhỏ hoa cả mắt.
Có người tò mò dựa sát vào màn hình, nhìn thử coi cậu đang làm cái gì:
“Đây là đang hoảng loạn ấy hả? Hấp hối giãy giụa trước khi chết à?”
“Cửa hàng vật phẩm, sách quái vật, bảng nhiệm vụ… Wow, mở tất cả các giao diện luôn, đây là định làm gì thế, tranh thủ xài hết tích phân trước khi say bye với cuộc đời hả?”
Vương Thuấn im lặng, anh ta nín thở nhìn Bạch Liễu trên TV nhỏ, rồi lại lấy bảng điện tử của mình ra lần nữa.
Anh ta thấy rõ ràng Bạch Liễu đang xử đẹp đống ngổn ngang trước mặt với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn chẳng phải đang hoảng loạn như lời người khác nói, chẳng qua cậu đang làm việc với tốc độ cao, nhìn qua lại tưởng làm bừa làm ẩu.
Đến nước này, dây thần kinh của Vương Thuấn cũng căng chặt, anh ta bắt đầu đặt kỳ vọng mong chờ Bạch Liễu có thể tạo nên một cú lội ngược dòng ngoạn mục.
Bạch Liễu bình tĩnh xử lý:
[Cửa hàng vật phẩm, tôi cần một cái cuốc có thể đập bể kính chống đạn]
[17 điểm, đồng ý]
[Tôi cần một chiếc xe đẩy dài khoảng hai mét có thể chở xác động vật khổng lồ]
[7 điểm, đồng ý]
[Hệ thống, mở sách quái vật, trang tượng sáp người cá và thủy thủ người cá]
[Được, 《Sách quái vật thị trấn Siren 》đang được mở ra cho người chơi – hoàn tất. —————
《Sách quái vật thị trấn Siren 》- Tượng người cá (1/4)
Tên quái vật: Tượng người cá (Trạng thái: Nhộng), người cá bùa hộ mệnh (Trạng thái: Kén)
Nhược điểm: Mắt người nhìn thẳng, ánh sáng mạnh (2/3)
Phương thức tấn công: Ấp trứng
《Sách quái vật thị trấn Siren 》- Thủy thủ người cá (3/4)
Tên quái vật: Thủy thủ người cá (Trạng thái: Bướm)
Nhược điểm: Sợ ánh sáng mạnh, bùa hộ mệnh (2/3)
Phương thức tấn công: Cắn và cào (Sau khi bị cào có khả năng sẽ xuất hiện trạng thái dị hóa)
——————
[Trang đầu tiên và trang thứ ba của bạn chỉ còn cần một nhược điểm nữa là hoàn tất thu gom, mong người chơi hãy tiếp tục cố gắng!]
Bạch Liễu làm việc nhanh chóng khiến cho đám người trước màn hình TV nhìn thôi cũng thấy váng cả đầu, những ai lúc trước còn cười nhạo giờ im bặt, tất cả đều chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của Bạch Liễu giữa các giao diện lướt qua cực nhanh.
Những bảng giao diện với vô số sắc màu phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt Bạch Liễu, cắt gương mặt của cậu thành nhiều mảnh. Cảm giác bình tĩnh và thư thái toát ra từ trên người Bạch Liễu quá sức thuyết phục, hiện tại, tất cả mọi người đều có thể nhận ra rằng cậu không hề hoảng loạn xíu nào, một vài người cất tiếng hỏi yếu ớt: “Tóm lại là cậu ta đang muốn làm cái gì vậy….”