Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 29: Nói dối cũng khiến cô thấy chột dạ.



Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Sở Ca mệt mỏi không muốn động, mặc cho bánh bao nhỏ kéo tay một hồi mới mò qua lấy điện thoại, không thèm nhìn, nhận máy, “Xin chào, tôi là Sở Ca.”

Khoảng thời gian này điện thoại của cô rất yên lặng, bố mẹ bên kia toàn là cô gọi, bọn họ rất ít khi chủ động liên lạc với cô.

Chuyện làm ăn có đã Tần Chuẩn, phóng viên không biết số điện thoại của cô.

Vì vậy rất ít người gọi cho cô.

Trong nháy mắt, đột nhiên cô nghĩ tới Lý Trường Phong, nhanh chóng ngồi dậy.

“Chào cô Sở, tôi là Lý Trường Phong, người phụ trách trường hợp của bé An, sáng hôm nay, chúng tôi đã nhận được chuyển phát nhanh quốc tế từ bố mẹ của bé An, nếu cô có thời gian hãy đến cục cảnh sát một chuyến.” Giọng của Lý Trường Phong có hơi nặng nề, “Không phải tin tức tốt.”

“Nửa tiếng sau tôi sẽ đến.” Sở Ca nói xong cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn bánh bao nhỏ ngồi kế bên.

Không phải tin tức tốt?

Xem ra, cuối cùng bố mẹ bé An cũng lựa chọn bỏ rơi cậu.

Cô mím chặt môi dưới, vươn tay xoa đầu cậu bé, không nói lời nào.

Có tin tức của bố mẹ ruột, vậy cậu bé không có quan hệ với nhà họ Chung, không biết ông cụ Chung có cho cậu bé ở lại nữa không?

Với tình hình kinh tế hiện tại, cô không đủ khả năng để nuôi một đứa trẻ.

Sở Ca mãi suy nghĩ, bỗng cảm nhận được có người níu tay áo, nhanh chóng che dấu nỗi ưu từ trong lòng, vui vẻ quay mặt sang nhìn cậu bé, “Có phải bé An muốn nói gì với chị không?”

Chung Yến An gật đầu, giơ điện thoại của mình lên, để cô có thể thấy được hàng chữ trên ghi chú: Cảnh sát nói gì.

“Chú cảnh sát nói, có tin tức của bố mẹ em, chúng ta đến cục cảnh sát một chút rồi về nhà.” Sở Ca mỉm cười, “Chị cũng không biết tình huống cụ thể là gì.”

Tâm tư của một đứa trẻ thật ra cũng rất nhạy cảm.

Chắc cậu bé nghe được cô nói phải đến cục cảnh sát, lập tức nghĩ đến bố mẹ, còn tưởng rằng bố mẹ sẽ đến đón cậu.

Sở Ca không nói ra.

Cô không cách nào nói cho cậu bé biết, từ nay về sau, cậu bé có thể phải một mình đối mặt với mọi thứ trên đời này.

Sẽ không có bố mẹ thay cậu che gió che mưa nữa.

Chung Yến An cúi đầu, cúi đầu che giấu tất cả cảm xúc trong mắt, đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt lướt trên ghi chú, anh gõ thêm một câu: Bọn họ không cần em nữa, còn chị thì sao? Chị bỏ em ở lại cục cảnh sát hả?”

“Chị không bỏ em lại, ông nội cũng sẽ không.” Sở Ca gượng cười, giơ tay làm dấu bảo anh đừng lên tiếng, mở khóa màn hình điện thoại và gọi cho ông cụ Chung.

Không biết cảnh sát bên kia có thông báo cho ông hay không, nhưng cô cũng phải báo với ông một tiếng.

Điện thoại được kết nối, giọng ông cụ tươi cười vang lên, “Chuyện lễ phục được đưa đến Hạnh Lâm đúng không, là ông chuẩn bị cho cháu đó, bé An cũng có lễ phục, cháu chọn cái nào cũng được.”

“Không phải cháu muốn nói chuyện này.” Sở Ca do dự một chút, khó khăn nói ra khỏi miệng, “Là bố mẹ bé An gửi thư đến cục cảnh sát Ngô Đồng, bây giờ cháu đang trên đường đến cục cảnh sát.”

“Bên này ông vẫn còn đang họp, cháu có tin tức thì liên lạc với ông.” Dường như ông cụ rất kinh ngạc, “Thật sự là cảnh sát nói với cháu hả, không phải là tin đồn chứ?”

“Không phải tin đồn, là thật.” Sở Ca không biết nên nói cái gì cho phải, “Lát nữa có tin cháu gọi cho ông.”

“Để ông kết thúc cuộc họp sớm.” Ông cụ thở một hơi thật dài.

Sở Ca cúp điện thoại, cũng không khỏi thở dài.

Chung Yến An đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo cô, đôi mắt đen huyền của cậu từ từ phủ một lớp hơi nước.

“Bé An không sợ, chị sẽ thương lượng với ông nội nghĩ cách tiếp tục chăm sóc em.” Trong lòng Sở Ca khó chịu muốn chết, nhưng trên mặt không dám lộ ra vẻ buồn bã.

Cậu bé không có quan hệ với nhà họ Chung.

Trước khi ông cụ có đề cập tới, sẽ sắp xếp để bọn họ đi làm giám định thân thích, nhưng sau khi xử lí tin đồn bé An là con cô, ông cụ không nói cô cũng không để ý.

Trước mắt bố mẹ của bé An xuất hiện, không biết ông cụ có còn nghĩ tới chuyện này hay không.

Hai người không có chút quan hệ nào, không thể nào có thể giống như y đúc như thế được.

Chung Yến An nhìn cô, không biết tại sao trong lòng hơi khó chịu.

Anh sắp xếp như vậy chỉ là hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quả thật anh không nghĩ đến cảm nhận của cô.

“Chị không sao.” Sở Ca đưa tay nhéo một cái lên má cậu bé, cố gắng xốc lại tinh thần.

Không được hù cậu bé.

Chung Yến An nhẹ nhàng gật đầu một cái, biết điều ngồi trở về.

Đến cục cảnh sát Ngô Đồng, Lý Trường Phong đang chờ cô dưới lầu, vẻ mặt xoắn xuýt.

Sở Ca lên tiếng chào hỏi, bế Chung Yến An đi tới, “Cảnh sát Lý.”

“Lên lầu rồi nói.” Lý Trường Phong cười, quay đầu lên lầu, “Sáng nay chuyển phát nhanh này được đưa đến, không có người nhận cụ thể nên gửi cho lãnh đạo trước, sau đó mới chuyển cho tôi.”

“Trong thư nói cái gì?” Sở Ca nghiêng đầu nhìn anh ta, “Bọn họ thật sự quyết định bỏ?”

“Tôi cũng không biết nên nói với cô như nào nữa, lát nữa cô xem thì biết.” Lý Trường Phong cười khổ.

Anh ta ở cục cảnh sát nhiều năm, lần đầu tiên gặp người ngang ngược như vậy.

Sở Ca xuất phát từ lòng tốt chăm sóc cậu bé, bọn họ lại xem như là chuyện đương nhiên yêu cầu cô sau này phải luôn chăm sóc bé An.

Nếu không phải bọn họ đã chạy xa, anh không ngại dành chút thời gian để bắt họ lại để nhận trừng trị của pháp luật.

“Vậy tôi không hỏi trước nữa.” Trực giác của Sở Ca nói nội dung bức thư rất hủy tam quan, quyết định không hỏi tiếp nữa.

(*Hủy tam quan làm thay đổi cách nhìn của con người về thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.)

Đi lên phòng làm việc trên lầu hai, cô đặt bánh bao nhỏ xuống, cầm lấy bức thư chuyển phát nhanh từ quốc tế trong tay nữ cảnh sát, nghiêm túc nhìn xuống.

Quả nhiên cô đoán không sai, bọn họ xuất ngoại.

Ngay đúng ngày bỏ rơi bé An, hai vợ chồng bọn họ đã lên máy bay đi đến bờ đại dương bên kia.

Tin tức bên trong nước bọn họ có thấy, cũng có người nhà và thân thích liên lạc với bọn họ, nhưng trước mắt bọn họ không thể nào trở về đón cậu bé.

Bọn họ hy vọng cô tiếp tục chăm sóc bé An, đến khi bọn họ có đủ điều kiện sẽ sang đón cậu bé trở về, toàn bộ chi phí trong thời gian cô chăm sóc, bọn họ sẽ trả hết.

Sở Ca nhìn thấy câu cuối cùng trong lòng cũng buông lỏng không ít.

Bọn họ nhờ cô chăm sóc cậu bé, vẫn tốt hơn là dứt khoát bày tỏ muốn bỏ rơi cậu, mặc dù kết quả chẳng khác nhau mấy.

Không nói rõ ràng, thì vẫn còn có một chút hy vọng.

Tương lai bé An lớn lên, sẽ không đến nổi ghét bọn họ.

“Tôi không có ý kiến gì, có điều các anh phải nói rõ với công chúng, sau này tôi sẽ làm giám định thân thích với cậu bé.” Sở Ca đặt bức thư xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Phong, “Hoặc là các anh cứ sắp xếp cho chúng tôi làm giám định thân thích đi.”

Tốt nhất là để bọn họ sắp xếp.

Như vậy sẽ không có người nói bé An là con của cô nữa, cũng không sợ có người đoán mò, nói cô thông đồng với bố mẹ bé An để lăng xê bản thân.

“Lãnh đạo của chúng tôi cũng suy nghĩ như vậy, chủ yếu là vì vụ này ảnh hưởng quá hơn, chúng ta phải xử lí cẩn thận.” Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn Sở tiểu thư đã phối hợp.”

“Được.” Sở Ca cũng thả lỏng, quay đầu thấp thỏm nhìn bánh bao nhỏ, “Bé An, bố mẹ em nói sau này để cho em ở chung với chị, em có vui không?”

Chung Yến An phối hợp ngẩng đầu, và đôi mắt đen huyền từ từ ánh lên ý cười.

“Thật ngoan.” Sở Ca đưa tay ra, nhéo một cái nhẹ lên má cậu bé, cô cũng không nhịn được cười.

Lúc Lý Trường Phong thông báo cho cô thì đã lên kế hoạch làm sao để kết thúc vụ này. Sở Ca đợi một hồi không thấy ông cụ tới, đi làm thủ tục trước, sau đó Lý Trường Phong dẫn cô và bánh bao nhỏ đến phòng giám định để lấy mẫu.

Nhanh nhất là 3 giờ có thể biết được kết quả, thông báo kết thúc vụ này sẽ được đăng lên vào buổi tối hoặc thứ hai.

Bánh bao nhỏ vô cùng dũng cảm, thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng làm việc cũng không sợ chút nào.

Trở lên xe, cô nhớ tới nhớ ông cụ đang trên đường đến cục cảnh sát thì sao, liền gọi cho ông ấy.

Điện thoại được kết nối, giọng nói mệt mỏi của ông cụ truyền đến, “Ông đến cục cảnh sát rồi, các cháu cứ về Hạnh Lâm trước đi, ông sẽ đến gặp bé An sau.”

“Vâng, gặp lại sau.” Sở Ca biết ông rất thất vọng nên không nói nhiều.

Ông ấy rất thích bé An, ông đối xử với cậu bé như một đứa cháu cố.

Bố mẹ của bé An xuất hiện, có chứng cứ đầy đủ, chắc trong lòng ông ấy rất khó chịu khi thấy được.

Đối với ông ấy mà nói bây giờ Chung Yến An là toàn bộ hy vọng của ông ấy.

Điều ông ấy hy vọng nhất là cháu trai mình có thể đứng dậy được, dù không đứng dậy được thì cũng phải sống giống như một người bình thường, lấy vợ sinh con.

Sở Ca lắc lắc đầu không suy nghĩ chuyện này nữa.

Chung Yến An cau mày, từ từ ăn kem như đang nuốt phải độc vậy.

Sau khi xảy ra tai nạn, anh không thể ăn đồ ngọt dù chỉ một chút.

Mỗi lần ăn sẽ ói.

Trở lại Hạnh Lâm, phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Sở Ca không có cảm giác ngon miệng, công thêm ông cụ nói muốn tới đây, dặn dò dì giúp việc một tiếng, dẫn bé An lên phòng khách xem ti vi.

Chung Yến An thấy cô vẫn không vui, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gõ một hàng chữ: Em sẽ ngoan, sẽ không làm phiền chị đâu, chị đừng bỏ em.

Chắc cô đang lo cho tinh thần của ông nội.

Anh đã sắp xếp xong tất cả, tối nay ông nội sẽ nhận được tin của anh.

“Chị sẽ không bỏ em, em yên tâm.” Sở Ca ngã ra ghế sô pha, tựa lưng nhìn anh, “Chị đang lo ông Chung sẽ buồn, ông ấy chỉ có một người cháu trai, nhưng hình như cái chú đó không tốt tính, chú đó không quan tâm ông cụ.”

Chung Yến An chột dạ cúi đầu, tiếp tục gõ một câu: Có thể chú đó không nghĩ như thế thì sao? Em không ghét bố mẹ, chú đó cũng không ghét ông, ông rất tốt.

“Chỉ mong là như vậy.” Sở Ca bị lười nói của cậu bé làm cho chọc cười, tinh thần phấn chấn lên không ít, “Sau khi ghi hình xong chương trình thực tế, chị sẽ tìm cho em một nhà trẻ để em có thể chơi chung với bạn cùng lứa.”

Chung Yến An: “…”

Anh không muốn đi nhà trẻ.

Ở chung một chỗ với đám con nít , anh không đảm bảo sẽ không hù bọn chúng.

“Nhà trẻ rất vui.” Sở Ca thấy cậu bé mất hứng, đoán có thể đã gặp chuyện không vui ở nhà trẻ, lại đau lòng cho cậu bé.

Thật đáng thương.

Chung Yến An lắc đầu, mãnh liệt tỏ ý mình không muốn đi.

Sở Ca định dùng lời nói để khuyên cậu bé thì Trần Kiền lái xe vào trong sân, đi theo chiếc xe của ông ấy còn có hai chiếc SUV.

“Chị đi xem có chuyện gì.” Cô vừa nói, lập tức đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài.

“Cô chủ, đây là thợ trang điểm và trợ lý.” Trần Kiền cười, “Dựa theo phân phó của ông cụ có tổng cộng hai mươi bộ lễ phục, cô thích bộ nào thì giữ lại.”

Khóe miệng Sở Ca giật giật, mỉm cười nói cảm ơn.

Ông cụ là kiểu trưởng bối đã cho thì sẽ cho những thứ tốt nhất, dù sao cũng không thiếu tiền.

Mấy phút sau, thợ trang điểm và trợ lí đem tất cả lễ phục dọn vào phòng khách, có của Sở Ca, cũng có của bánh bao nhỏ.

Sở Ca chọn trúng một bộ dạ phục màu đen, chọn cho bánh bao nhỏ chọn một bộ màu trắng, những cái khác cô không nhận.

Thợ trang điểm thống nhất với cô thời gian đến trang điểm là buổi buổi, rồi dẫn trợ lí đi về.

Lúc này xe của ông cụ cũng chạy vào sân.

“Chủ tịch?” Trần Kiền thấy ông cụ tâm trạng không tốt, thần kinh lập tức căng thẳng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không sao, thuận đường đến ăn cơm với bé An.” Sắc mặt ông cụ tiều tụy, “Vào thôi, bên ngoài nóng.”

Sở Ca gật đầu, đi theo ông đi vào.

Nhân lúc đầu bếp hâm nóng thức ăn, cô thấp giọng an ủi, “Đây cũng tính là duyên phận, để gặp được nhau như thế này cũng không dễ dàng gì.”

“Cũng đúng.” Ông cụ mệt mỏi nhắm mắt, “Cháu không biết đâu, thằng nhóc Yến An kia tính tình rất cứng đầu, ông nghĩ nó không khôi phục được cũng không sao, dù sao nhà không thiếu tiền, chỉ cần là cô gái nó thích, nó muốn kết hôn ông cũng không phản đối.”

Chung Yến An nghe vậy, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của anh vừa động, cầm điện thoại không nói chuyện.

Anh có một cô gái mà anh muốn kết hôn.

Nhưng anh hy vọng rằng anh khỏe mạnh bình thường cưới cô, chứ không phải là bộ dạng khô cằn bệnh tật cưới cô.

“Anh ấy sẽ hiểu cho ông, nói không chừng tối nay sẽ trở lại.” Sở Ca rất hiểu tâm trạng của ông.

Trước kia cô không hiểu tại sao bố mẹ cứ thích thúc giục cô có bạn trai như vậy, thúc giục anh trai kết hôn, lần này xuyên sách bất ngờ, cô mới hiểu được ý của bọn họ.

Không biết có phải tất cả cha mẹ đều như vậy hay không.

Bọn họ càng lớn tuổi càng sợ chuyện không may xảy ra.

Sợ bọn họ sẽ đi, cô và anh trai không đau buồn không chịu nổi, có một gia đình nhỏ, nỗi buồn cũng sẽ dễ vơi hơn.

Không có gì cả, sẽ luôn bị mắc kẹt trong đau đớn và không thể thoát ra.

“Hy vọng là vậy.” Ông cụ trông không có tinh thần như bị rút cạn hết sức lực vậy.

Coi như bây giờ Yến An chịu kết hôn, cũng không tìm được cô gái nào nguyện ý kết hôn với nó, tim của nó cũng không duy trì được lâu nữa.

Bị liệt nhiều năm khiến cho tính cách của nó cổ quái khác thường, có bộ phận trên cơ thể cũng xảy ra vấn đề.

Nghiêm trọng nhất là tim.

Ông cho là bé An là con của nó, cho là thằng bé cho mình một đứa con, để nhà họ Chung có được con cháu đời sau.

Đáng tiếc không phải.

Bé An không có một chút quan hệ gì với nó.

“Hôm nay vẫn chưa trôi qua, cháu tin rằng anh ấy sẽ không chịu đứng yên nhìn những người không liên quan tiến vào nhà họ Chung.” Sở Ca nghiêm túc phân tích, “Nhiều năm như vậy việc anh ấy quan tâm nhất là việc kinh doanh của nhà họ Chung.”

Ông cụ mở mắt ra, mệt mỏi trên mặt từ từ tản đi, “Đợi ông gọi cho Hà Sâm.”

Hà Sâm có thể liên lạc với Yến An, nếu nó biết trong nhà có thêm một người đến, nếu không xuất hiện thì không đúng lắm.

“Vâng.” Sở Ca lặng lẽ thở ra.

Chung Yến An thấy động tác nhỏ của cô, khóe môi cong lên.

Nói dối cũng khiến cô thấy chột dạ.

Ông cụ gọi cho Hà Sâm, ông ngồi thẳng lưng lên, trầm giọng nói, “Tiệc chào mừng tối nay cháu cũng phải tới, chuyển lời tới cho Yến An nói ông chuẩn bị đem cổ phần trong tay cho Sở Ca.”

Sở Ca: “…”

Cô đâu có ý này đâu?

Chung Yến An thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, nụ cười càng sâu hơn trong mắt anh.

Cô thật không hiểu ông cụ.

“Ông nghĩ như nào thì sao làm như thế, chỉ vậy thôi.” Ông cụ nói xong lập tức cúp điện thoại, tinh thần phấn chấn, “Đi ăn cơm, ông đói.”

Sở Ca cười, bế bánh bao nhỏ lên đặt vào xe lăn, đẩy cậu bé đi vào phòng ăn với ông cụ.

Hy vọng tối nay Chung Yến An sẽ xuất hiện.

Cô có thể sớm thoát khỏi sợ hãi.

Mỗi ngày sống ở nơi nguyên chủ sẽ chết, trái tim của cô cũng không mạnh mẽ đến như vậy.

*

4 giờ chiều, thợ trang điểm dẫn trợ lí theo trang điểm cho Sở Ca.

Chung Yến An đã thay xong lễ phục ngồi ở phòng khách chờ.

Lần đầu tiên anh mặc lễ phục màu trắng do Sở Ca chọn, nhìn trong gương còn rất đẹp trai.

Nhưng nghĩ lại khi trưởng thành, niềm vui trong lòng vơi dần, trước khi bị thu nhỏ thành đứa trẻ 6 tuổi, anh chỉ nặng chưa đầy 50 kg, người gầy như bộ xương.

Chắc chắn Sở Ca không thích vẻ ngoài xấu xí và đáng sợ như vậy

Chung Yến An nắm điện thoại di động, mu bàn tay thoáng lộ ra khớp xương.

Anh không muốn nghe ai đó chế giễu Sở Ca vì anh, anh cũng không muốn cô bị nói rằng vì tiền mà cô mới ở lại nhà họ Chung.

“Cô chủ, bây giờ thu xếp xe đến đón sao?” Giọng quản gia đột nhiên vang lên bên tai.

Chung Yến An ngẩng đầu nhìn lại.

Sở Ca mặc váy đen bước xuống lầu, kiểu cổ áo ngang vai để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, đường viền cổ thiên nga trắng nõn và thon thả cực kỳ ưu việt, gương mặt trang điểm có phần trưởng thành bình thường nhưng rất đằm thắm và quyến rũ động lòng người, hào quang tỏa sáng khắp nơi.

Anh thở một hơi, tim đập như sấm.

Một Sở Ca xinh đẹp và phóng khoáng như vậy, mặc váy cưới, hẳn là cô dâu xinh đẹp nhất.

Chung Yến An cúi đầu, không dám chớp mắt nhìn xuống chân mình, ánh mắt ảm đạm.

Cô xinh đẹp ưu tú như vậy, bây giờ anh chỉ mới 6 tuổi, muốn ngăn cản những ánh mắt thích thú nhìn cô, nhưng không thể.

“Vâng, chúng cháu sẽ tới sớm một chút, để tránh thất lễ.” Sở Ca cười, ánh mắt nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên sô pha, “Bé An thấy đồ chị mặc đẹp không.”

Em mặc cái gì cũng đẹp.

“Hôm nay bé An rất đẹp trai.” Sở Ca khen anh một câu, quay đầu nói chuyện với thợ trang điểm, “Làm phiền mọi người phải đến đây một chuyến rồi, cảm ơn.”

Thợ trang điểm có hơi ngại ngùng, “Được, chúng tôi về trước.”

Tiền nhà họ Chung cho anh ta cao gấp mấy lần những minh tinh khác, đừng nói đến tận nhà, dù có đi ra nước ngoài anh ta cũng nguyện ý đi theo.

Sở Ca mỉm cười gật đầu.

Tiễn nhóm thợ trang điểm đi, Sở Ca dẫn Chung Yến An ngồi lên chiếc Bentley mới mua, lên đường đến dinh thự nhà họ Chung.

Bên truyền thông không có tin tức gì về tiệc chào mừng, ngược lại cô cảm thấy như vậy rất tốt, lỡ tối nay Chung Yến An xuất hiện thì sao, ai biết được.

Lỡ báo đưa tin anh ta lại không xuất hiện thì sao, như vậy thì hơi xấu hổ.

Tiệc chào mừng diễn ra lúc 7 giờ, 6 giờ đúng, xe cô tiến vào cửa dinh thự nhà họ Chung.

Trong nguyên tác không có miêu tả dinh thự của nhà họ Chung, có nhắc tới, nhưng phần lớn đều dựa trên kí ức của Chung Yến An.

Sở Ca nghĩ cùng lắm là sân nhà sẽ tương đối lớn tôi, vừa mới vào cửa mới phát hiện, sân nhà như một cái công viên nhỏ.

Từ cửa đến nhà chính, đi ít nhất ba cây số.

Hồ nước, hòn non bộ và đình nghỉ mát được bố trí rất tinh tế, mặc dù vị trí không ở trung tâm thành phố nhưng cũng không kém chút nào.

Nhìn sơ một cái, cũng biết nhà Thẩm Tiêu không bằng.

Trong nguyên tác, nữ chính trong truyện lần đầu đến nhà họ Thẩm đã bị rung động, nói là dinh thự cũ của nhà họ Thẩm thực chất là phủ gì đó của vương gia*.

(*vương gia là anh em của vua.)

Dinh thự nhà họ Chung chắc lớn bằng hai cái phủ của vương gia.

Sở Ca rất hứng thú nhìn xung quanh, sau đó nhìn sang bánh bao nhỏ ngồi kế bên.

Bộ âu phục màu trắng cô chọn vô cùng phù hợp với cậu bé, kết hợp với áo sơ mi màu đen tông xuyệt tông với bộ lễ phục của cô, cộng thêm cái nơ màu trắng, giúp cậu bé toát lên vẻ hoạt bát, lịch lãm của một thiếu gia nhí.

Chung Yến An bị cô nhìn chằm chằm như thế, không được tự nhiên nhúc nhích, hai tai lặng lẽ đỏ lên.

“Tối nay sẽ có rất nhiều khách đến, em đừng sợ.” Sở Ca bật cười, “Bé An bị chị nhìn nên xấu hổ hả?”

Nhóc con này vô cùng dễ đỏ mặt, lỗ tai cũng rất dễ đỏ, vừa ngốc lại vừa dễ thương.

Chung Yến An bị cô nói như thế, mặt lại đỏ lên, bỏ cây súng nước xuống lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ một câu: Chị đừng bỏ em lại, nhiều người, em sợ.

“Không bỏ em đâu.” Sở Ca hết sức vui vẻ.

Xuống xe đi theo người giúp việc tiến vào phòng khách, Trần Kiền cười chào đón, nhiệt tình mời cô lên lầu, “Cô chủ, ông cụ có chuyện muốn thương lượng với cô.”

“Phiền chú giúp cháu chăm sóc bé An.” Sở Ca vén váy ngồi xổm xuống, nghiêm mặt nhìn bánh bao nhỏ, “Không được tùy tiện dùng súng nước xịt người khác, nếu không chị sẽ tịch thu nó.”

Chung Yến An khẩn trương gật đầu.

Không biết ông nội gọi Sở Ca tới, không biết ông nội có thương lượng chuyện đính hôn như yêu cầu của anh hay không?

Sở Ca…có thể sẽ không đồng ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.