Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 17: Cậu là Diêm Vương sao?



Vương Bàng Bàng nhìn chằm chằm vào quần áo Dạ Du tuần sử một hồi lâu, mới ý thức được anh trai ủy quỷ trước mặt mình là một vị âm sai.

Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm Dạ Du tuần sử lần nữa, tuy là có làn da trắng bệch của người chết, nhưng ngũ quan lại đoan chính tuấn tú, bề ngoài nhìn cũng tầm 25-26 tuổi, đỉnh đầu hỗn độn tóc, trông có vẻ như là em trai nhà bên.

Cũng chú ý đến cách ăn mặc, kín mít không chút cẩu thả, so với Trạch Quỷ và lệ quỷ lần trước ở cửa hàng tiện lợi hoàn toàn khác nhau.

Đây là một con quỷ đứng đắn!

Vương Bàng Bàng tấm tắc, nghĩ thầm, không hổ là đàn em của ông chủ Giang.

Hắn lập tức nói với Dạ Du tuần sử: “Anh trai ủy quỷ, về sau chúng ta là anh em tốt.”

Mẹ nó chứ anh trai ủy quỷ.

Dạ Du tuần sử: “…… Ngươi biết ta là ai không?”

Vương Bàng Bàng nhìn gương mặt người chết của Dạ Du tuần sử: “Ngươi là quỷ của ông chủ Giang mà nhỉ.”

Nghe được ba chữ “ông chủ Giang”, Dạ Du tuần sử không dám nói tiếp nữa.

Hắn quay về chủ đề chính, mở miệng nói: “Ta nói cho các ngươi nghe tiên đoán, các ngươi không được nói với người khác.”

Giang Từ Vô gật đầu.

Dạ Du tuần sử chậm rãi mở miệng: “Thiên Đạo bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu, âm dương tiêu, tam tài vô, thiên địa không giao, khi ngăn tắc ngăn.”

Giang Từ Vô gõ gõ bàn: “Nói tiếng người.”

Dạ Du tuần sử chậm rì nói: “Đại khái là Thiên Đạo sụp đổ, tận thế, tất cả mọi người đều sẽ chết.”

Giang Từ Vô giương mí mắt, có chút hứng thú: “Thời gian cụ thể của tiên đoán?”

“Không có thời gian cụ thể,” Dạ Du tuần sử lắc đầu, dừng một lát, lại hạ giọng nói, “Mà nha, ta suy đoán là một trăm năm, bởi vì nó đã bắt đầu từ hai mươi năm trước, âm phủ chiêu rất nhiều âm sai, còn tăng số nhân thủ phụ trách quản lý các khu vực.”

Giang Từ Vô lười nhác mà dựa về sau, gác chân lên quầy: “Một trăm năm, vậy còn sớm, đến lúc đó ta đã chết rồi, khỏi lo.”

Dạ Du tuần sử: “……”

Vương Bàng Bàng phụ họa gật đầu: “Có đạo lý, có đạo lý.”

Dạ Du tuần sử nhỏ giọng nhắc nhở: “Người đã chết không phải sẽ biến thành quỷ hả?”

Giang Từ Vô chớp chớp mắt: “Tiên đoán không phải nói người sẽ chết sao, quỷ thì có liên quan gì?”

Dạ Du tuần sử trầm mặc, nghe thế quái nào lại có đạo lý.

Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: “Quỷ nào cũng biết tiên đoán này sao?”

Dạ Du tuần sử chần chờ mà nói: “Cao tầng* ở âm phủ đều biết, âm sai và quỷ thông thường không rõ ràng lắm.”

*cao tầng: ý nói những người làm chức cao.

“Cao tầng”, “Đều”, nghe hai chữ này, Giang Từ Vô chậm rì nói: “Như thế cũng coi như nhiều quỷ biết rồi, vậy cũng không phải bí mật gì.”

“Không có biện pháp tránh tận thế sao?”

Dạ Du tuần sử lắc đầu: “Không có.”

Giang Từ Vô: “Tiên đoán này là ai nói?”

Dạ Du tuần sử tiếp tục lắc đầu: “Không biết.”

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn: “Cái gì cũng không biết, vậy mà các ngươi lại tin?”

Dạ Du tuần sử bặm môi nói: “Ta chỉ nghe nói là thượng cổ truyền xuống tiên đoán này, hẳn là một vị đại năng lợi hại nào đó nói.”

Mấy lời nói hư vô mờ mịt kiểu này, Giang Từ Vô không tin nổi, trước kia còn có người tính ra 2012 là tận thế cơ mà.

Cơ mà Yến Triều Nhất tin hay không cũng không xác định được.

Từ ngôn hành cử chỉ của hắn, nếu không phải vì Giang lão đầu mà tới cửa hàng nhang đèn này, vậy thì xác suất của lời tiên đoán này cực cao.

Giang Từ Vô uống miếng nước, thu hồi suy nghĩ, lại hỏi Dạ Du tuần sử: “Việc tuyên truyền cửa hàng nhang đèn thế nào rồi?”

“Ta thật sự đã cực lực tuyên truyền!” Nói xong, Dạ Du tuần sử lập tức đọc răm rắp, “Số 888 đường Linh An, thành phố Lăng An, khu Linh Thành, cửa hàng nhang đèn Giang gia.”

Kỳ thật thì không cần hắn chủ động quảng cáo, lần trước sau khi trở về, ngửi được trên người hắn có mùi nhang khói tốt, các đồng sự đều tiến lên hỏi chỗ mua.

Giang Từ Vô nhìn hắn: “Thế vì sao trong tiệm không thấy ai?”

Dạ Du tuần sử sửng sốt, suy nghĩ một lát, thử nói: “Chắc bởi vì bọn họ là quỷ?”

Giang Từ Vô: “……”

Dạ Du tuần sử khô cằn nói: “Ngươi chỉ nhận nhân dân tệ, bọn họ cũng không có nhân dân tệ.”

“Các ngươi không thể nhập mộng, để con cháu các ngươi đi mua?” Vương Bàng Bàng nhịn không được mở miệng.

Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: “Cái này ta cũng không rõ lắm, không biết mấy quỷ kia có hậu đại hay không, sau khi ta trở về hỏi thử xem.”

Vương Bàng Bàng nói với hắn: “Không được nói, phải khiến cho bọn họ nghĩ cách đổi được nhân dân tệ rồi đến mua.”

Mặt Dạ Du tuần sử vô biểu tình nhìn hắn: “……”

Bởi vì đây là đàn em quỷ, nên Vương Bàng Bàng không cảm thấy gương mặt người chết của hắn có gì đáng sợ, lại thấy hắn so với mình nhỏ tuổi hơn, liền theo bản năng mà vỗ vỗ vai hắn.

“Tiểu Dạ, không cọc nha.”

Quần áo màu đen tỏa ra hàn khí, giống như để bộ quần áo ở hầm băng ba ngày ba đêm, vừa lạnh vừa cứng, đâm tay.

Vương Bàng Bàng đột nhiên nhớ tới Tiểu Dạ là quỷ.

Vẻ mặt hắn khiếp sợ, hậu tri hậu giác mà nói: “Ta sờ được ngươi này.”

Dạ Du tuần sử đoán được con người này đang suy nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng: “Ta chính là Dạ Du tuần sử, mấy trăm năm đạo hạnh, so với âm hồn lệ quỷ bình thường không giống nhau, có thể hóa thực thể.”

Nghe được những lời này, Giang Từ Vô xốc mí mắt, tò mò hỏi: “Mấy trăm năm?”

Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: “500 năm.”

Giang Từ Vô à một tiếng, đầu ngón tay khẽ ngoắt giấy trát tiểu nhân trên quầy.

Lệ quỷ ở cửa hàng tiện lợi đạo hạnh hơn 300 năm, Tiểu Dạ 500 năm, nói cách khác thì giấy trát tiểu nhân hiện tại có thể tùy tiện đối phó với quỷ có đạo hạnh dưới 500 năm, hạn mức cao nhất thì chưa rõ ràng lắm.

Cậu lại hỏi: “Âm sai các ngươi ấy, có hồn phi phách tán không?”

Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên có, đây là công việc chứ không phải kim bài miễn tử, chúng ta so với âm hồn bình thường chỉ mạnh hơn chút.”

Giang Từ Vô ừ nhẹ, quơ quơ giấy trát tiểu nhân trên tay, không chút để ý hỏi: “Ngươi cảm thấy mấy tờ tiểu nhân bay tới thì ngươi không đánh lại?”

Dạ Du tuần sử không muốn trả lời vấn đề này, đối mắt với Giang Từ Vô, vẫn là ngoan ngoãn trả lời: “Phòng thủ phỏng chừng được 50 tờ, nếu cố tình thu lại âm khí, chúng nó cũng sẽ không đánh chết ta.”

Chỉ cần hắn không chạy nổi là được.

Giang Từ Vô gật gật đầu: “Cho nên là một tờ giấy trát tiểu nhân có thể đánh quỷ 10 năm.”

Vương Bàng Bàng cũng tính kế, nói thầm: “Ông chủ Giang, lần trước chúng ta đánh Trạch Quỷ và chị cô ta cũng lãng phí không ít.”

Giang Từ Vô ừ một tiếng, hơi nheo con ngươi: “Đối phó một lệ quỷ trăm năm chỉ cần 10 tờ, giấy trát tiểu nhân dễ dàng tất thắng.”

Cậu vung tay: “Nói tới 500 năm thì 5000 tệ đã có thể giải quyết lệ quỷ, giá cả cũng không thái quá.”

Vương Bàng Bàng tán đồng gật đầu: “Đúng đúng, 5000 tệ thì gia đình bình thường cũng có.”

Ở đây chỉ có duy nhất quỷ Dạ Du tuần sử đang chết lặng mà nhìn hai con người trước mặt, sâu kín mà thở dài.

Lòng người mà!

5000 tệ là có thể mua một cái mạng quỷ.

Giang Từ Vô nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Sau khi người chết thì bao lâu sẽ đi đầu thai?”

Dạ Du tuần sử: “Không nhất định, một ngày hay mấy trăm năm tùy quỷ, căn cứ vào công đức và ý nguyện đầu thai của từng quỷ.”

Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, lấy công đức và tính cách của Giang lão đầu, chắc là đã sớm đầu thai.

Cậu nháy mắt không còn hứng thú nữa, cúi đầu chơi di động: “Lão Vương, anh tùy tiện thiêu cho anh ta nén nhang và nguyên bảo, nhớ viết rõ Dạ Du tuần sử.”

“Được rồi,” Vương Bàng Bàng đáp lời, lấy hai nén nhang và mấy chục cái nguyên bảo từ trên kệ để hàng xuống, bỏ vào chậu than, vừa viết tên vừa hỏi, “Vì sao lại phải viết tên?”

Giang Từ Vô có lệ mà nói: “Viết để chắc chắn là thiêu cho hắn.”

“À à.” Vương Bàng Bàng gật đầu, ném tờ giấy đã viết tên vào chậu than bậc lửa, lại quay đầu nhìn Giang Từ Vô.

Mặt mày không biểu tình, khóe môi vốn hơi nâng lên giờ phút này lại ép xuống.

Thoạt nhìn không cao hứng như ban nãy.

Dạ Du tuần sử cũng đã nhìn ra cảm xúc biến hóa của Giang Từ Vô, bay tới trước mặt Vương Bàng Bàng, hỏi: “Ông chủ Giang làm sao vậy? Vừa rồi ta không nói sai gì chứ?”

“Không nói sai gì cả,” Vương Bàng Bàng nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy, nghiêm túc phân tích rồi nói, “Chắc là ông chủ Giang đang tự tìm cách đối phó quỷ ấy.”

“Cho nên mới nói tới giấy trát tiểu nhân với thời gian đầu thai.”

Nghe rất có đạo lý, Dạ Du tuần sử vội vàng hỏi: “Đối phó quỷ gì?”

Không nói rõ ràng ra làm quỷ như hắn rất hoảng loạn!

Vương Bàng Bàng: “Sao mà ta biết được.”

“Ông chủ Giang đối phó quỷ nào thì là quỷ đó.”

Dạ Du tuần sử: “……”

Hắn hít một hơi thật sâu, hưởng dụng mùi nhang như ăn cơm, nghĩ thầm, lát nữa trở lại Minh giới, hắn nhất định sẽ thúc giục các đồng sự đi báo mộng cho con cháu mua nhang.

Ăn xong hai nén hương, Dạ Du tuần sử nói với Vương Bàng Bàng: “Lão Vương, thiêu cho ta nén nhang nữa.”

Vương Bàng Bàng: “Ngươi đưa tiền?”

Dạ Du tuần sử: “……”

Nói thì nói vậy, nhưng Vương Bàng Bàng vẫn đốt cho hắn thêm một nén nhang.

Ăn xong, Dạ Du tuần sử ôm mấy chục cái nguyên bảo rời đi.

Lúc bay ra khỏi cửa hàng, hắn hơi dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lầu hai.

Mạc danh cảm thấy trên lầu của cửa hàng nhang đèn có chút không thích hợp, giống như có một cổ âm khí rất quen thuộc nhưng rất nhạt nhòa, sắp biến mất.

Dạ Du tuần sử ẩn thân hình, chậm rãi bay lên hướng phòng 202, nhìn thấy một tên con trai gầy như cây trúc trên sô pha.

Hắn bay vào, cẩn thận xem xét cậu ta, chỉ là một cậu trai dương khí không đủ vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt.

Vừa rồi là ảo giác sao?

Dạ Du tuần sử đang chuẩn bị rời đi, chỉ thấy cậu trai trên sô pha gãi gãi mặt, đột nhiên mở to mắt, đối mắt với hắn.

Lư Khoa mơ mơ màng màng mở to mắt, đối mắt với một gương mặt người chết đang lơ lửng.

Sửng sốt một giây, một tiếng thét đinh tai nhức óc vang vọng ngõ nhỏ.

“A a a a a a!!!!!”

Lư Khoa trợn trắng mắt, ngã từ trên sô pha xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Dạ Du tuần sử giật mình, hắn đã ẩn thân hình, không ngờ là tên hư nhược này lại thấy được quỷ.

Hắn còn chưa kịp làm gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Dạ Du tuần sử sợ Giang Từ Vô đang ở dưới lầu lên đây, quay đầu liền chạy.

Lúc Yến Triều Nhất mở cửa, nhìn thấy khắp nơi không còn tro bụi nữa mà Lư Khoa nằm trên đất đã bị tro bụi vây lấy.

Hắn liếc mắt nhìn Lư Khoa, gọi điện thoại cho Giang Từ Vô: “Lên lầu.”

Vốn chỉ mất hai ba phút lên lầu thế mà qua gần mười phút sau, Yến Triều Nhất mới nhìn thấy thân ảnh lười nhác của Giang Từ Vô xuất hiện.

Giang Từ Vô chậm rì rì mà đi lên lầu, Vương Bàng Bàng cũng chậm rì rì đi theo sau cậu.

Đi đến lầu hai, Giang Từ Vô đến phòng 202, đứng ở ngoài cửa nhìn vào, thấy Lư Khoa nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nheo nheo mắt.

Hmm, ngực còn phập phồng.

Cậu nói với Yến Triều Nhất: “Chưa chết.”

Yến Triều Nhất: “…… Tôi biết.”

Giang Từ Vô kỳ quái mà nhìn hắn một cái: “Vậy anh kêu tôi làm gì?”

Yến Triều Nhất cũng nhìn cậu: “Cậu định mặc kệ?”

Giang Từ Vô lại nhìn Lư Khoa, chớp hạ mắt: “Nhưng cậu ta cũng không chết.”

Yến Triều Nhất: “…… Cậu là Diêm Vương sao?”

Quản chết không quản sống.

“Không phải,” Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, mặt không đổi sắc mà nói, “Nhưng cũng có thể.”

Yến Triều Nhất: “……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.