Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 27



Đối với những món ngon mĩ vị bày đầy trước mắt, Lâm Gia Nhạc chẳng có chút cảm giác ngon miệng, khẩu vị gì cũng bị cuộc điện thoại kia làm hỏng cả rồi. Ngưu Ngưu ngồi đung đưa bên cạnh, cắn chân gà đầy ngon lành. Vì Thịnh Mặc phải lái xe nên không thể uống rượu, chỉ đành uống nước ngọt cùng mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Thịnh Mặc thấy từ lúc gọi điện thoại về sắc mặt Lâm Gia Nhạc đã không vui, cho nên lúc ngồi trên bàn cơm anh luôn chú ý đến Lâm Gia Nhạc. Lưu Minh Lượng và Dư Lan cũng nhìn ra Lâm Gia Nhạc không vui, Dư Lan gắp thức ăn cho cậu “Gia Nhạc, em ăn đi, tôm này rất ngon. Thầy Thịnh, ngài cũng đừng khách khí, đồ ăn cũng không có nhiều, cứ tự nhiên đi.”

Câu nói đồ ăn không có nhiều tuyệt đối là lời khách sáo, tuy trên bàn ăn chẳng phải sơn hào hải vị gì nhưng đều là những món ăn gia đình vô cùng phong phú, Dư Lan và Lưu Minh Lượng đều là những người có tay nghề nấu nướng rất tốt, vịt gà tôm cá đều có, còn có cả thịt cá xông khói mới mang từ quê lên, thậm chí thêm cả một chén ốc đồng nấu cay, bày đầy một bàn ăn. Người đã lâu không được ăn các món quê nhà như Thịnh Mặc tương đối thích bàn cơm này, liên tục gật đầu “Tôi rất tự nhiên, mọi người không cần để ý tôi đâu, tôi tự ăn mà.”

Vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, Lâm Gia Nhạc vội gắp hai phần trứng tôm, vừa ăn cơm vừa tìm chuyện để nói với cả nhà. Kết quả vì không yên lòng, trứng tôm chưa gắp đến miệng đã rơi xuống.

Đâu Đâu vẫn quanh quẩn dưới bàn như chó nhà kiếm ăn, thấy một miếng trứng tôm rơi trên mặt đất liền đưa lưỡi ra, một miếng ăn hết. Cái này có lẽ liên quan đến chuyện có một thời gian nó từng là chó lạc, cho nên cũng không kén chọn đồ ăn. Tuy rằng nó không biết ăn kiêng, nhưng bình thường Thịnh Mặc rất quan tâm đồ ăn của nó, thường không cho nó ăn những đồ quá mặn. Lúc này anh cũng đã chú ý đến chuyện Đâu Đâu ăn miếng trứng tôm kia, nhưng cũng không lưu tâm quá, miếng trứng tôm kia được hấp lên, còn chưa nhúng tương, không hề có muối.

Lưu Minh Lượng thực sự nhìn không nổi nữa “Gia Nhạc, trong nhà không có chuyện gì chứ?”

Lâm Gia Nhạc tỉnh táo lại “A? Dạ, không có gì, không có gì đâu ạ.”

Lưu Minh Lượng nói “Anh thấy cậu như đánh rơi mất hồn vía rồi.”

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng cười “Em xin lỗi, làm ảnh hưởng đến khẩu vị mọi người. Nào, em tự phạt một chén.” Nói rồi nhấc chén lên, một hơi cạn sạch.

Thịnh Mặc chép miệng cười “Tiểu Lâm, đây là đồ uống có ga, uống nhiều đầy bụng, ăn cơm trước đi.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu, lấy thìa múc một chút ốc cho vào trong bát “Thầy Thịnh, anh cũng nếm thử món này đi, người tỉnh H chúng ta đều thích ăn. Tay nghề của anh Lưu rất tốt, anh nếm thử xem.”

Thịnh Mặc đã sớm để tâm đến món này, trước kia anh từng ăn một lần khi còn ở nhà bà ngoại, ốc hấp nước ngọt thật sự cần kỹ thuật rất cao, vô cùng tinh xảo. Chẳng qua khi ăn thì vật vả một chút, anh đang ngồi ăn với những người chưa quá thân quen, thật không dám làm bừa.

Lâm Gia Nhạc cầm lấy một con ốc, hướng đỉnh ốc lên trên, dùng thìa gõ mạnh một cái, thịt ốc liền rơi xuống chén cơm, ném vỏ ốc ra đĩa, lại cầm lấy một con khác. Ngưu Ngưu hô muốn ăn, Dư Lan lấy cho nó hai con, nó cũng không sợ cay, chu cái miệng nhỏ húp nước ốc. Bên kia Lưu Minh Lượng cũng đã mở được mấy con.

Thịnh Mặc gắp một con, dựa vào trí nhớ cũng muốn gỡ vỏ ốc. Thứ này nếu đổi là người bình thường chưa chắc đã làm ngay được, nhưng Thịnh Mặc lại là một người học kĩ thuật, có tri thức tự nhiên, rất nhanh hiểu được phải làm sao, cũng đã nếm được mùi ngon.

Lâm Gia Nhạc ăn xong một đống, cảm thán nói “Thật đã nghiền! Lần sau em cũng mua về làm, chỉ ngại tốn thời gian thôi.”

“Đây là đồ nhà tự làm sao?” Thịnh Mặc thường đi siêu thị cũng hay gặp những món ăn thế này được đóng gói tiện dụng, hoàn toàn không nghĩ tới đây lại là Lưu Minh Lượng tự tay làm.

Lưu Minh Lượng tiếp lời “Là nhà tự làm, món này mua ở ngoài thì sợ không vệ sinh, tự mình làm thì yên tâm hơn.”

Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, lần tới ăn ốc nhớ gọi tôi.”

Lâm Gia Nhạc cười đến mức hai con mắt đều cong lên “Thầy Thịnh, anh cũng thích món này sao?”

Thịnh Mặc nói “Vừa thơm vừa cay, hương vị lại ngon như thế, ăn vào có cảm giác rất thỏa mãn, ăn rất ngon.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Được, lần tới tôi làm món này sẽ gọi anh.”

Thịnh Mặc nói “Nếu cậu bận quá thì cứ nói, tôi sẽ đến trước một chút làm trợ thủ.”

“Được!”

Đâu Đâu ngồi một mình dưới chân bàn, một chốc nhìn bên này, một chốc lại ngó bên kia, một bàn cơm mọi người đều ăn những thứ ngon, rộn ràng náo nhiệt thế, mình thì chưa được một miếng nào, nước miếng chảy ra cả rồi.

Lâm Gia Nhạc là người đầu tiên phát hiện bộ dáng thèm thuồng của Đâu Đâu, chỉ vào Đâu Đâu nói với mọi người “Mọi người xem Đâu Đâu kia.”

Mọi người quay lại nhìn, Đâu Đâu chảy nước miếng nhìn mọi người, vừa đáng cười vừa đáng yêu.

Lâm Gia Nhạc hỏi “Thầy Thịnh, Đâu Đâu có thứ gì không ăn được không?”

Thịnh Mặc nói “Không cần để ý nó, tôi vừa cho nó ăn đồ ăn của chó rồi.”

Ngưu Ngưu đột nhiên nói “Đâu Đâu thật đáng thương.”

Lâm Gia Nhạc nhìn thức ăn trên bàn “Chúng ta ăn tết, Đâu Đâu lại phải đứng nhìn, có chút cảm giác ăn không ngon.”

Thịnh Mặc buông tay “Không làm khác được, nó không thể ăn mặn.”

Dư Lan đứng dậy “Để chị đi tìm cho nó khúc xương, hôm nay hầm canh có xương, chưa thêm muối.” Nói rồi nhanh đi gắp hai khúc xương đùi đến cho Đâu Đâu gặm. Cuối cùng Đâu Đâu cũng có đồ ăn, không cần phải nhìn mọi người thèm thuồng nữa.

Cơm nước xong, Dư Lan bưng dưa hấu lên, mọi người mở TV, vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm, trên bản tin có nói đến chuyện thi vào trường cao đằng, Lưu Minh Lượng nói “Gia Nhạc, năm sau cậu đi báo danh tham gia thi cao đẳng đi, chứ nghỉ càng lâu thì thi lại càng khó.”

Lâm Gia Nhạc trầm ngâm một lúc lâu “Anh Lưu, tạm thời em chưa nghĩ chuyện thi lại.”

Lưu Minh Lượng mở to mắt “Gì? Sao lại không thi?”

Lâm Gia Nhạc nói “Em muốn mở công ty trang hoàng trước.”

Lưu Minh Lượng hỏi “Thế không học đại học sao?”

Lâm Gia Nhạc trầm mặc, cho tới giờ đại học vẫn là giấc mơ của cậu, có nằm mơ cậu cũng mơ thấy mình được học tiếp. Nhưng cậu có trực giác trong vài năm tới những công ty trang hoàng sẽ vô cùng có tiền đồ, nếu bỏ lỡ thì chắc chắn sau này sẽ phải hối hận. Trước kia muốn đi học đại học không phải vì muốn về sau có cơ hội phát triển tốt hơn sao, nay cơ hội đã ở trước mắt, nắm bắt hay buông tay, không phải cậu không do dự.

Thịnh Mặc vẫn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, không hề lên tiếng, anh cũng không rõ ràng nguyên do sự tình nên chẳng có lập trường gì để tham gia.

Lưu Minh Lượng nói “Hôm nay có cả Thầy Thịnh ở đây, chúng ta đừng khách khí nữa, cứ hỏi ý kiến Thầy Thịnh đi.”

Thịnh Mặc ngồi thẳng lưng “Tiểu Lâm chuẩn bị đi thi đại học?”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Trước kia thì vẫn tính như vậy, đợi tích cóp đủ học phí thì sẽ thi đại học.”

Lưu Minh Lượng ở bên cạnh nói “Năm kia Gia Nhạc thi đỗ đại học H, nhưng vì lúc đó không có tiền học phí nên không đi học. Hồi đó cậu ấy còn đến đại học A. Hồi đó tôi không biết, nếu biết thì vay mượn thế nào cũng phải để cậu ấy đi học.”

Thịnh Mặc không nhịn được nhìn chăm chú Lâm Gia Nhạc, đứa nhỏ này thật luôn khiến người ta ngạc nhiên, thi đỗ đại học lại không đi học, chẳng lẽ cậu ta không biết có chính sách vay vốn dành cho sinh viên sao? Nhưng dù sao chuyện cho sinh viên vay vốn học đại học mới có mấy năm gần đây, e rằng rất nhiều người không biết. “Tiểu Lâm, giờ cậu tính sao?”

Lâm Gia Nhạc nói “Vốn tôi tính tích cóp tiền hai năm thì thi lần nữa vào trường cao đẳng. Nhưng thời gian gần đây ý muốn mở công ty lại ngày càng mạnh, hơn nửa năm qua ở thành phố G tôi phát hiện có rất nhiều tòa nhà đang bắt đầu tu sửa. Người từ nội địa đến duyên hải sống ngày càng nhiều, rồi mở công ty, thuê văn phòng, những cái đó khiến trang hoàng nhà cửa trở thành một thị trường có tiềm lực vô hạn. Tôi cũng không muốn cứ mãi làm một công nhân trang hoàng thế này, anh Lưu nghĩ sao?”

Lưu Minh Lượng mở to miệng, ý tưởng này của Lâm Gia Nhạc hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của anh ta, chẳng qua cũng chỉ vì trước nay anh ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình tự mở công ty, làm ông chủ.

Thịnh Mặc dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, cậu có từng nghĩ đến chuyện nếu vào đại học thì sẽ học chuyên ngành gì không?”

Một câu này hỏi đúng trọng tâm của Lâm Gia Nhạc, trước kia lúc cậu ghi danh vào đại học A, chuyên ngành đăng kí đúng vào chuyên ngành nổi nhất, máy tính ứng dụng. Sau này trúng tuyển vào đại học H, nguyện vọng cậu đỗ lại là Vật lý chuyên nghiệp. Ngay lúc đó cậu đã có ý nghĩ, chỉ cần vào đại học là được rồi, còn chuyên ngành thì đúng là chưa từng nghiêm túc xem xét. Về sau có một thời gian cậu ở Hồng Thụy Hán làm nghiên cứu phát triển sản phẩm, cảm thấy công việc trong phòng thí nghiệm khá thú vị, các kiến thức hóa học và vật lý học đều được ứng dụng. Nhưng hiện giờ cậu mới vừa tiếp xúc một chút với lĩnh vực thiết kế thì đã bị nó hấp dẫn sâu sắc.

Cậu gãi tóc “Giờ nếu mà tôi đi thi thì có lẽ sẽ thi chuyên ngành thiết kế, hoặc là kiến trúc sư.”

Thịnh Mặc gật đầu “Với nghề nghiệp cậu chọn rất có tính hỗ trợ. Thật ra ý kiến của tôi, nếu cậu thấy hứng thú với thiết kế thì đương nhiên nên tiếp tục học. Cậu đã có kinh nghiệm từ công việc trang hoàng, như vậy khi học dễ nắm bắt trọng tâm hơn cũng dễ hiểu nội dung, so với những người trực tiếp thi đại học thì còn có lợi hơn.”

Lâm Gia Nhạc nhận được cổ vũ, có chút hưng phấn “Vậy Thầy Thịnh, ý anh là tôi nên thi đại học?”

Thịnh Mặc lắc đầu “Cậu có thể mở công ty trước, như cậu nói ấy, trong lĩnh vực này, trong vài năm tới chắc chắn rất có không gian phát triển. Nếu cơ hội đã ở trước mắt thì sao không nắm lấy? Về phần học thiết kế, nếu cậu muốn có tấm bằng chứng minh năng lực hoặc muốn trải nghiệm cuộc sống đại học thì có thể đợi đến khi công ty ổn định rồi lại đi thi. Hoặc nếu cậu không muốn học đại học, có thể giống như chuyện chúng ta từng nói, có gì cậu cứ hỏi tôi, hoặc tự cậu học thêm các lớp thiết kế, không vấn đề gì cả. Nếu theo phương án trước thì có thể học tập thành hệ thống nhưng thời gian hay phương thức học đều bị hạn chế, phương án sau thì cậu chỉ học những gì thiết thực nhất, thời gian thoải mái hơn, có thể tự do lựa chọn.”

Lâm Gia Nhạc cúi đầu suy nghĩ thật lâu “Thầy Thịnh, cảm ơn anh đã phân tích giúp tôi. Tôi quyết định mở công ty trước. Anh Lưu, chúng ta cùng nhau làm đi?”

Lưu Minh Lượng nhìn khuôn mặt tràn ngập hưng phấn và hy vọng của Lâm Gia Nhạc “Gia Nhạc, cậu không thi đại học sao? Như thế thì đáng tiếc quá.” Chấp niệm của Lâm Gia Nhạc với đại học người khác không biết nhưng anh biết, đứa nhỏ này luôn lạc quan ẩn nhẫn, nhưng lại vì chuyện không thể học đại học mà đã thương tâm hai lần. Năm ngoái rõ ràng ốm bệnh như thế chạy đến tìm mình nương tựa, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ bảo đã gặp mẹ đẻ. Sau này trong một lần nói chuyện phiếm mới vô tình biết thật ra nó đã đỗ đại học, nếu không phải có chuyện bất ngờ xảy ra, có khi giờ đã là sinh viên đại học.

Lâm Gia Nhạc cười nói “Anh, chuyện này anh đừng lo lắng, tuy em không học đại học nhưng không phải vẫn học được những tri thức của đại học sao? Đợi thêm hai năm nếu chuyện làm ăn của chúng ta ổn định, em có thời gian, vẫn có thể thi đại học sau mà. Mới rồi không phải có nơi đưa tin ông lão hơn bảy mươi vẫn thi đỗ đại học đó sao?”

Dư Lan vẫn ngồi im lặng ở bên nghe mấy người đàn ông nói chuyện, không hề xen vào nhưng lúc này đây cũng tiếp lời “A Lượng, em thấy ý của Gia Nhạc không tồi, anh phải tin mắt nhìn của cậu ấy.” Chị cũng hiểu được đây làm một cơ hội, tự mình làm ông chủ, so với công việc làm thuê có tiền đồ hơn rất nhiều.

Thịnh Mặc cũng phụ họa nói “Đúng vậy, thật ra học đại học cũng chỉ là một kiểu tiêu chuẩn. Bằng cấp và học lực không phải lúc nào cũng ngang nhau, tôi tin chỉ cần Tiểu Lâm kiên trì học tập, chắc chắn năng lực không hề thua kém những người học đại học.”

Lâm Gia Nhạc cảm kích cười “Cảm ơn anh, Thầy Thịnh.”

Cuối cùng Lưu Minh Lượng cũng gật đầu “Được rồi, nếu Gia Nhạc đã quyết tâm, vậy để anh giúp cậu, chúng ta cùng làm.”

Lâm Gia Nhạc hưng phấn nói “Tốt quá rồi, cảm ơn anh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.