” Tên khốn đó sao hắn dám ”
Anh thủ thỉ bên tai cô.
– Cậu đừng sợ Nhi Lan
Cô không muốn nghe cậu nói nữa nếu như lần này để cho cậu rơi vào tay anh lần nữa chắc chắn cô sẽ mất đi người bạn thân này. Trịnh Thiên không thấy tiếng nói nào lại dùng kế nữa. Anh lấy điện thoại bật loa ngoài lên
– [Alo ông chủ tôi có nên giết ông ta không đây. ]
Đầu dây bên có cả tiếng kêu thút thít của một người đàn ông.
– [Mày thả tao ra mau lên, thả ra. ]
– [Này lão già mau ngậm cái mồm thối của ông lại đi, có tin tôi bắn chết ông không hả? ]
Tiếng nói trong điện thoại vang lên ngay cả cô cũng nghe rõ mồn một. Ba cô đang bị anh bắt đi giờ đang bị đeo dọa đến tính mạng.
” Vì minh, vì mình mà ba mới bị như vậy. Tại vì mình hết. Nhi Lan mày đúng là sao chổi mà, lúc nào cũng đem đến vẫn xui rủi nếu như không theo hắn ta về chắc chắn hắn ta sẽ giết ba mình mất ”
“Tại sao cô ta còn không dúc cái mặt ra nữa, tức chết đi được mà, được thôi nếu không ra thì đừng bảo sao tôi ác ”
– Cô vẫn còn chưa ra hay sao! Được lắm.
– [ Mau giết ông ta đi ]
– [Dạ được ]
Bỗng có tiếng súng vang lên ở đầu giây bên kia * BẰNG* Có thể nghe rõ được tiếng súng phát ta rất lớn đó là khẩu súng trường vì nó vang to hơn súng lục rất nhiều. Tiếng súng bên điênn thoại đó làm cô hoàng hồn suýt la lên may là Hoắc Minh đã kịp bịt miệng cô lại.
– Nhi Lan cô thấy rổi đó..vì cô dám bỏ trốn nên tôi đã giết chết ba cô rồi.Việc này cũng tại cô thôi tại cô mà ba cô chết rồi đó. Giờ có ra đây hay không, nếu để tôi bắt được cô và tên Hoắc Minh đó tôi nhất định sẽ giết chết hắn ta và khiến cho cô phải quằn quại trong đau đớn.
Cô suy sụp tinh thần ba cô đã chết giờ đây cô là một đứa mồ côi cả ba lẫn mẹ rồi. Nhìn sang Hoắc Minh cô thực sự không muốn mất thêm ai nữa giờ đây cậu chính là người thân cô yêu quý nhất. Nếu như cậu cũng vì cô mà phải bỏ mạng thì chắc chắn cô sẽ chết trong đau đớn, tủi nhục.
” Không được, mình sẽ để cho ai vì mình mà phải bỏ nữa, không để ai phải chết nữa ”
Cô nói nhỏ vào tai cậu:
– Hãy để mình đi đi, nếu cậu có thể thoát thì thì có thể cứu mình mà. Giờ đây mình đã mất cả ba rồi nếu mất thêm cậu nữa thì mình sẽ không thể chịu được mất.
– Đừng mà Nhi Lan đừng như vậy
– Hãy để mình đi đi làm ơn, mình đã rất mệt mỏi rồi.
– Nhi Lan tôi đếm đến ba mà cô không ra thì đừng trách tôi. Một…….Hai………Ba.
Anh vừa dứt câu thì cô bước ra khỏi bụi cây. Ánh mắt sợ hãi vô cùng thêm cả nước mắt rơi lã chã. Anh vừa nhìn thấy cô trong bộ dạng nhơ nhuốc đó mà không khỏi chán.
– Tôi ra rồi đó, anh vừa lòng chưa
Anh tức giận đi đến nắm mạnh vào tay cô.
– Cô dám trốn khỏi tôi sao? Lần này tôi nhất định sẽ chặt cô ra để cô không thể chảy trốn nữa. À khoan…còn cái tên đó đâu rồi? Hay là cũng đang trốn trong bụi rậm đó. Anh đi đến định kiểm tra thì cô quỳ xuống nắm lấy chân anh.
– Xin anh đó đừng truy tìm cậu ấy nữa, cậu..cậu ấu đã đi chạy về phía trước rồi, chắc giờ đi xa anh đừng tìm cậu ấy nữa. Không phải tôi đã ra rồi sao.
– Có thật không?
– Thật.
” Hừ đúng rồi cứ chạy đi chạy sâu vào rừng đi…nếu như mày không chết dưới họng súng của tao thì chắc chắn sẽ chết vì đã dám chạy sâu vào khu rừng này haha”
– Đúng là tên hèn mà
” Anh ta đã giết chết ba mình rồi chắc chắn anh ta sẽ hành hạ mình đến chết cho mà xem ”
Anh nhìn thấy cô đang khóc lức và run rẩy mà lòng lại thấy vui vui. Rồi 1 tay anh nhấc bổng cô lên vai mình, rồi đi ra khỏi rừng.
– Nhi Lan à mình nhất định sẽ đưa cậu ra khỏi nơi đó.
Sau khi chắc chắn anh đi rồi cậu mới dám ra khỏi đó đi về nhà tìm cách cứu cô ra.