Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 35: Khi cá mặn tiến hành



“Con thề, thật không phải bạn trai!”

Ngồi trên cái giường nhỏ phòng mình, Khương Tri Ngôn thiếu chút nữa muốn chỉ thiên thề độc!

Cô thật sự trăm triệu không ngờ tới, mình đây các mặt hay gi gỉ gì gi đều đã suy xét, ngay cả chuyển nhà, đi làm cũng là một so một hoàn nguyên, chỉ kém đến lúc thời gian chảy ngược, lại nhanh như vậy đã bị…… Bán?

Cô gái kia nói xong những lời này vừa thấy được đôi mắt Khương Tri Ngôn nháy mắt trừng to, khi lại nhìn thấy ba mẹ Khương chậm một bước đến sau kia nữa, cô ấy lập tức hiểu được mình có lẽ đã nói sai lời, bèn vội vàng xấu hổ cười, nhanh chóng chào hỏi một tiếng với hai vị trưởng bối lại liền hốt lên phần cơm chiều của mình trở về phòng, làm Khương Tri Ngôn muốn giải thích một câu cũng không có cơ hội.

“Liễu Liễu.” Mẹ Khương mỉm cười, “Tuổi này của con tìm bạn trai rất bình thường, ba mẹ lại không phải người cũ kỹ gì, chỉ cần nhân phẩm đối phương tốt, đối tốt với con là được.”

Khương Tri Ngôn: “…… Nhưng thật không phải.”

Mẹ Khương: “Không phải thì không phải, đợi đến khi cảm thấy thích hợp lại giới thiệu cho ba mẹ là được, mẹ với ba con năm đó cũng là tự do yêu đương, giờ nhớ lại, nhoáng cái cũng đã sắp 30 năm.”

Ba Khương ở cạnh bổ sung: “Không sai, Liễu Liễu con lớn rồi, chắc chắn có phán đoán của mình, con chỉ cần nhớ rõ rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba mẹ chắc chắn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con là được!”

Khương Tri Ngôn: Vậy là giải thích không rõ được rồi.

Thôi thôi, nhiều thêm người bạn trai cũng chả sao, có chồng cũng còn có thể ly hôn mà, uống chi là một người bạn trai chả thấy bóng dáng đâu.

“Cậu đó là người thế nào?” Mẹ Khương nhịn không được bát quái một câu.

Đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ của Khương Tri Ngôn, vị phó hiệu trưởng tiểu học ngày thường còn rất nghiêm túc này lộ ra tươi cười của từ mẫu: “Mẹ chỉ là có chút tò mò, Liễu Liễu con nếu không muốn nói thì thôi.”

Khương Tri Ngôn: “Mẹ ——”

“Rồi rồi rồi, không nói không nói!” Mẹ Khương cười ha ha, liếc nhau với ba Khương, con gái tuổi này nói yêu đương vẫn là rất dễ thẹn thùng, bọn họ hiểu.

Cái đề tài này cứ vậy mà tạm thời qua đi, tiếp theo đó ba mẹ Khương liền bắt đầu đánh giá căn phòng nhỏ này, thật ra thì cũng không có gì hay mà xem, cái phòng có tí tẹo này liếc mấy cái là có thể xem hết.

“Cái phòng nhỏ như vậy 1 tháng bao nhiêu?”

“3000.”

Khương Tri Ngôn cố ý báo ít một chút, thật ra thì nếu thuê bình thường, phòng có nhà vệ sinh riêng lại có ban công, thêm quả nữa là cách gần trạm tàu điện ngầm chí ít phải từ 4000 cất bước, còn là loại dù ra giá cũng không ai bán.

Trong tình huống bình thường cô thuê nửa tháng thôi chủ nhà căn bản là lười cho thuê, chẳng sợ Khương Tri Ngôn nguyện ý trả 1 tháng tiền thuê nhà, cũng chẳng biết Triệu Đào làm sao mà xử lý việc này.

“Nhà thủ đô nha, nếu mà là ở Giang Thành thì 3000 đã có thể thuê 1 căn hộ 2 phòng 1 sảnh.” Ba Khương cảm thán 1 câu, “Liễu Liễu, con cũng đừng quá vất vả, ba mẹ không cầu con đại phú đại quý, nếu áp lực lớn liền về Giang Thành, ba mẹ chắc chắn nuôi nổi con.”

“Rồi.” Mẹ Khương giận liếc ba Khương một cái, “Liễu Liễu nguyện ý là được, ông đừng kéo chân sau con nó.”

Thật ra thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ở Khương gia đại bộ phận đều là mẹ Khương nói mới tính, tính cách bà hiếu thắng, hành sự quyết đoán, có thể trở thành phó hiệu trưởng của một trường tiểu học trọng điểm đã đủ để chứng minh năng lực của bà.

Còn tốt là tính cách ba Khương vừa khéo hoàn toàn tương phản, ông thành thật lại không thích so đo, hai người họ những năm này mới an ổn vững vàng mà bên nhau, bằng không thế nào cũng phải cãi nhau mỗi ngày mới được.

“Không có gì, đoạn thời gian trước không phải con nói là lương tạm lại tăng chút sao, giờ 1 tháng nếu tình huống tốt đẹp phỏng chừng có thể có 3 vạn.”

Một lời nói dối cần ngàn ngàn vạn vạn lời nói dối để bổ sung, từ lúc Khương Tri Ngôn ký xuống bản hợp đồng kia lại cũng quyết định giấu diếm luôn đã biết rồi.

Nhưng so với phiền toái khi nói thẳng ra, cô vẫn là nguyện ý như bây giờ, thỉnh thoảng “tăng” tiền lương cũng là muốn chứng minh mình sống cũng không tệ lắm.

Trước đó khi Khương Tri Ngôn lấy ra 60 vạn kia rồi ấy, ba mẹ Khương cứ luôn lo trong tay cô không có tiền, não bổ những hình ảnh gì mà ăn không ngon mặc không ấm, còn một lần muốn chuyển tiền cho cô, bị Khương Tri Ngôn nỗ lực khuyên lại.

Rồi sau đó cái vụ đã nói là khoản vay mua nhà mới để cô trả cũng bị cự tuyệt, hai vợ chồng giờ tiền lương cộng thêm quỹ chung trả góp cho 2 căn nhà ngược lại cũng không khó, hai người họ ngày thường ăn uống gì đều ở trường học, không tốn tiền gì mấy.

Chính là mình rõ ràng là trong tay có tiền lại không có lý do chính đáng lấy ra, đây cũng là một loại phiền não.

Khương Tri Ngôn đã suy xét xong rồi, chờ hiệp ước kết thúc liền nói mình trúng số, cứ vậy là tiền với nhà đều có thể qua đường sáng, bằng không cô không muốn giấu cả đời đâu.

“Thủ đô tiêu phí cao, con có tiền liền tự giữ đi, ba mẹ không cần con lo lắng.”

Nếu ở Giang Thành, lương tháng 3 vạn ôi quá là tốt rồi, nhưng ở thủ đô này chỉ tiền thuê nhà thôi đã ngốn mất 3000, còn có một ít chi tiêu hằng ngày nữa, thật sự là phải tính toán chi li mới được.

“Con biết rồi ——”

Ngữ khí hơi mang làm nũng của Khương Tri Ngôn làm mẹ Khương chọt nhẹ cái trán cô một chút, “Ăn uống đừng có không nỡ tiêu xài, lúc mẹ mới lên hồi nãy thấy chỗ tiểu khu này quản ra vào cũng không nghiêm, phỏng chừng đều là cho mấy người trẻ tuổi như tụi con thuê đó, tối tan tầm về nhất định phải coi chừng, trên người nhớ rõ……”

Nghe mẹ Khương lải nhải, ý cười trên mặt Khương Tri Ngôn vẫn luôn chưa từng rơi xuống, đây là lòng quan tâm không mang theo bất kỳ mục đích nào của cha mẹ, cô đương nhiên phải quý trọng.

Sau đó thấy thời gian cũng không còn sớm, ngày mai Khương Tri Ngôn còn phải đi làm, nơi này cũng không đủ cho 3 người ngủ lại, mẹ Khương rốt cuộc đứng dậy chuẩn bị rời đi với ba Khương, còn cự tuyệt thỉnh cầu muốn tiễn bọn họ của Khương Tri Ngôn: “Ba mẹ con còn chưa tới nỗi già cả mắt mờ, chờ tới khách sạn rồi sẽ báo bình an cho con, về đi.”

Khương Tri Ngôn không lay chuyển họ được, chỉ có thể đưa bọn họ tới cửa, chờ thang máy lên. Chỉ là khi thang máy mở cửa ra, lúc hai người họ đang muốn đi vào ấy, mẹ Khương đột nhiên quay đầu lại quất một câu nữa: “Cậu kia là đồng nghiệp hay là bạn học của con?”

Nghĩ tới nghĩ lui, trong vòng quan hệ của Khương Tri Ngôn, cũng chỉ có hai loại khả năng này.

Khương Tri Ngôn:……

“Mẹ!”

“Ha ha ha, rồi mẹ không hỏi!”

Nhìn cửa thang máy đóng lại, con số chỉ tầng lầu nhanh chóng giảm xuống, ngay sau đó Khương Tri Ngôn cũng đóng cửa lớn lại, khi đang định về phòng thì lại nghe được tiếng mở cửa.

“Thực xin lỗi!”

Cô gái kia đi ra khỏi phòng mình, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi, “Tôi không nên lanh mồm lanh miệng! Thật là xin lỗi.”

Làm con gái, cô ấy đương nhiên hiểu rõ có đôi khi có bạn trai hay không cũng không thích hợp nói cho cha mẹ, giờ lại bị mình vạch trần, nếu đổi thành cô, chỉ sợ đều phải tức chết rồi!

Ngay từ đầu Khương Tri Ngôn thật đúng có chút tức giận, nhưng sau đó lại cảm thấy cũng không cần thiết, con gái đừng có dễ giận, bị tổn thương là thân thể của mình.

Giờ thấy thái độ xin lỗi của cô gái kia rất thành khẩn, Khương Tri Ngôn cũng xua xua tay, “Thôi, không sao, mấy ngày nay ba mẹ tôi có lẽ sẽ còn qua nữa, cô đừng nói gì nữa là được.”

Việc này cũng là mình sơ sót, vốn dĩ nghĩ ba mẹ Khương chỉ tới một hai lần phỏng chừng sẽ không đụng tới được, dù cho gặp gỡ cũng sẽ không nói gì, không nghĩ tới có cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Này đây cũng chứng minh một việc, người định không bằng trời định!

Cô gái vội vàng tỏ vẻ OK, còn nói một cô ở phòng khác làm việc và nghỉ ngơi không giống với các cô, bình thường cũng sẽ không ra cửa, không cần lo về cô ấy.

Khương Tri Ngôn gật đầu trở về phòng mình, thật ra thì trong lòng cô đã có một chủ ý, chờ hiệp ước kết thúc rồi mình không phải muốn rời khỏi thủ đô à?

Nhưng mà Khương Tri Ngôn cũng không muốn về Giang Thành ở chung với ba mẹ Khương, đến lúc đó không thì liền tìm cái cớ “Tổn thương vì tình” đi, ngay cả lý do về sau không kết hôn cũng có luôn.

Cô thật đúng là một đứa bé lanh lợi!

Ngày hôm sau Khương Tri Ngôn cứ tới Nam Hằng đi làm theo lẽ thường, hành trình của ba mẹ Khương hôm nay đã an bài xong xuôi, bảo cô an tâm đi làm đi, không cần xen vào bọn họ.

Lần này bọn họ chơi 5 ngày, chủ nhật về, Khương Tri Ngôn tính toán không thì hôm thứ bảy ấy nghỉ đi bồi nhị lão chơi một ngày, mấy ngày nay thì cứ tiếp tục làm việc đàng hoàng đi!

“Hôm qua thế nào rồi? Thuận lợi chứ?”

Triệu Đào vừa thấy Khương Tri Ngôn liền cười hỏi một câu.

“Mới đầu rất thuận lợi!”

Khương Tri Ngôn kể lại chuyện cô gái kia buột miệng thốt ra những lời kia và chuyện sau đó, nháy mắt chọc cười Triệu Đào.

“Ha ha ha, cái này cũng khéo quá.”

Lúc Triệu Đào nói chuyện ánh mắt không khỏi thoáng lia Úc Nam Diễn mấy lần, “Thật ra thì cô nói có bạn trai cũng không sao, để Úc tổng đi gặp một lần là được, lấy điều kiện của Úc tổng, ba mẹ cô hẳn là sẽ không có không hài lòng nhỉ?”

Bàn tay lật văn kiện của Úc Nam Diễn chợt khựng lại.

Nhưng mà giây tiếp theo, Khương Tri Ngôn nhăn mặt dẫn đầu cự tuyệt: “Dù cho phải có một anh bạn trai cũng không thể là ông chủ nha, ba mẹ tôi mà biết bối cảnh của ông chủ thì kiểu gì cũng phải lo lắng chết.”

“Tôi muốn chọn cũng là chọn Triệu ca, thỏa thỏa cổ phiếu chất lượng tốt. Đúng rồi Triệu ca, anh chưa có bạn gái nhỉ?”

Triệu Đào: “……”

Lúc này anh ấy căn bản không dám nhìn Úc Nam Diễn nữa, “Tôi? Tôi không được, tôi, tôi xấu trai!”

Khương Tri Ngôn cười, “Triệu ca anh xấu chỗ nào, chiều cao tướng mạo đều là mẫu hình con rể lý tưởng trong mắt các mẹ đó được chứ?”

Triệu Đào hẳn là cao cỡ từ 1m75 trở lên nhưng chưa tới 1m8, đeo mắt kính gọng kim loại mảnh, mặt và dáng người đều là kiểu cao gầy kia, có vài phần cảm giác như thư sinh, không thể nói rất tuấn tú nhưng cũng tuyệt đối không xấu à nha.

Thêm vào bằng cấp và bản lĩnh của anh ấy, chẳng sợ đã 30 ra mặt, trên thị trường tình yêu và hôn nhân cũng tuyệt đối là cái loại rất hút hàng kia.

Trong lòng Triệu Đào đã sắp khóc, cái đề tài này như nào lại thành thế này vậy, mình ngày mai sẽ không bởi vì chân trái bước vào cổng lớn trước mà đã bị khai trừ chứ.

“Không, không được!”

Triệu Đào rắn lòng, “Tôi có cô gái mình thích rồi!”

——Boss, tôi vì anh cũng đã hy sinh đủ lớn rồi!

Khương Tri Ngôn vốn dĩ chỉ là nói giỡn, vừa nghe lời này xong thì càng sẽ không túm lấy Triệu Đào không bỏ, đang định đi đến bàn làm việc của mình để bắt đầu việc làm hôm nay, Úc Nam Diễn đột nhiên mở miệng.

“Trong mấy hôm này bác trai bác gái an bài thế nào?”

Không nghĩ tới Úc Nam Diễn sẽ còn quan tâm việc nhỏ thế này, Khương Tri Ngôn cũng chả có gì hay mà giấu, bèn nói sơ sơ hành trình của ba một lần, lại nhắc tới tính toán của mình vào thứ bảy này.

“Có điều em còn chưa nghĩ kỹ thứ bảy này nên dẫn bọn họ đi đâu chơi.”

Mấy chỗ nổi tiếng kia trong mấy hôm này nhị lão định tự mình đi rồi, còn mấy khu thương mại khác cũng chả có gì thú vị, còn tốt là bây giờ cách thứ 7 tới mấy ngày lận, Khương Tri Ngôn có thể nghĩ từ từ.

“Tới Nam Hằng, thế nào?”

“Nam Hằng?”

Trên mặt Khương Tri Ngôn treo lên nghi hoặc, tới Nam Hằng làm gì? Nhìn cô làm việc à?

Triệu Đào lập tức ra giải thích, “Thật ra thì Nam Hằng chúng ta vẫn luôn có một hạng mục phúc lợi này.”

Anh ấy thoáng nói qua phúc lợi rồi lại xúi giục Khương Tri Ngôn, “Cô có thể dẫn bác trai bác gái tới mấy chỗ như nhà ăn, phòng tập thể thao rồi còn cả hồ Tương Lai nữa để xem và thể nghiệm một chút, để bọn họ thấy yên tâm, trước kia tôi cũng từng dẫn ba mẹ tôi tới xem qua rồi.”

“Lại nói nữa, cái icon ở cổng lớn kia cũng là một điểm check-in, rất nhiều người đều sẽ chụp ảnh chung ở đó.”

Bình thường Nam Hằng canh chừng ra vào rất nghiêm khắc, không có cái chuyện ghi vào tin tức trước, trừ phi có chứng nhận tham quan chứ không căn bản là không vào được, mà chứng nhận tham quan không có lý do gì cũng rất khó lấy được.

Bằng không cái này cũng không thể được xưng là phúc lợi.

Bị Triệu Đào nói như vậy một phen, Khương Tri Ngôn đúng thật có chút tâm động.

Dù sao ở Nam Hằng cơ hồ không ai biết quan hệ giữa cô với Úc Nam Diễn, mấy người biết đến kia cũng sẽ không để cô bị lộ.

“Không đúng, còn có Úc Quân Sách nha!”

Lỡ mà đụng phải cậu ta, thế thì hết thảy đều bái bai.

Nháy mắt Khương Tri Ngôn liền muốn pass đi cái đề nghị này của Úc Nam Diễn, ai ngờ Triệu Đào lại lần nữa đứng ra, “Không có gì, đến lúc đó bọn tôi chắc chắn trông chừng kỹ Úc Quân Sách, cô với bác trai bác gái cứ an tâm dạo là được.”

Nhìn bộ dáng Triệu Đào thề son sắt, Khương Tri Ngôn chỉ có thể nói để tự mình suy xét lại một chút, nếu trước thứ bảy này thật sự không tìm được chỗ nào hay ho để đi, vậy tới Nam Hằng tham quan.

Thật ra thì nếu không suy xét đến phương diện khác, Khương Tri Ngôn cũng cảm thấy cái chủ ý này không tồi, chắc chắn có thể để ba mẹ Khương càng yên tâm hơn về tình huống của cô, hơn nữa Nam Hằng làm công ty trong top 500 của thế giới, cũng có không ít người tò mò về nó, sau khi ba mẹ Khương về còn có thể nổ với đám đồng nghiệp của bọn họ vài câu.

Theo cô biết, từ khi mình vào Nam Hằng, đã có không ít người hỏi thăm tình huống ở Nam Hằng với nhị lão, nếu có thể tận mắt thấy một lần……

Có điều, vẫn để tới lúc đó lại xem đi.

Nói là còn có mấy ngày, nhưng thời gian trôi đi lại thật mau quá.

Đảo mắt cái liền tới chiều thứ sáu, mấy ngày nay ba mẹ Khương đều sắp chạy khắp hơn nửa cái thủ đô, hai ông bà chơi đến độ đều đen mất mấy độ, mà Khương Tri Ngôn còn chưa nghĩ ra được thứ bảy dẫn bọn họ đi đâu chơi.

“Triệu ca, chỗ anh có chứng nhận tham quan không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tri Ngôn vẫn là tiếp thu kiến nghị của Úc Nam Diễn, chỉ là chứng nhận tham quan này……

“Có, đương nhiên là có!” Triệu Đào nháy mắt cái đã lấy ra 2 tấm từ cái bàn kế bên, “Vẫn là quyết định tới Nam Hằng ha? Tôi bảo đảm cô nhất định sẽ không hối hận.”

Khương Tri Ngôn lấy được chứng nhận rồi liền nói chuyện này với ba mẹ Khương, bọn họ nghe đây thế mà là phúc lợi của công nhân, hơn nữa còn sẽ không quấy rầy công việc của Khương Tri Ngôn thì cũng liền vui vẻ đồng ý.

Còn hỏi Khương Tri Ngôn có cần chuẩn bị cái gì không, ví dụ như mang chút đặc sản gì đó cho đồng nghiệp và lãnh đạo, bị Khương Tri Ngôn cười cự tuyệt.

Đây hẳn chính là tư tưởng của thế hệ trước, muốn tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và lãnh đạo, nhưng trên thực tế, ở Nam Hằng là năng lực so ra quan trọng hơn các mối quan hệ nhiều, nhưng mấy cái đó không cần thiết nói với ba mẹ Khương.

Chẳng sợ thân thể rất thân cận ba mẹ Khương, cô cũng có thể không có gánh nặng mà làm nũng với hai người, nhưng trong lòng Khương Tri Ngôn vẫn là Khương Tri Ngôn ở đời trước, có một số việc không quan trọng liền không nói, với hai người họ cũng trước nay đều chỉ là nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

10h30 sáng thứ bảy, Khương Tri Ngôn tới khách sạn đón ba mẹ Khương, thành công vào Nam Hằng.

Hai người quả nhiên đã hưng phấn lại tò mò.

Lại nói tiếp, mấy năm nay Giang Thành phát triển cũng coi như không tồi, nhưng vừa so với thủ đô thì chênh lệch kia vẫn là rất lớn, đầu tiên là Giang Thành không có vụ một miếng đất lớn như vậy đều là của một xí nghiệp thôi.

“Đây là Nam Hằng à, quả nhiên vừa lớn vừa khí phái.”

Ba Khương cảm thán một câu, thật đúng là rất có hứng thú mà kéo mẹ Khương tới chụp ảnh chung với cái logo kia làm lưu niệm, “Trở về cho lão Chu nhìn xem, tôi cũng là người từng vào Nam Hằng.”

Mẹ Khương: “Nhìn cái bộ dáng không tiền đồ kia của ông kìa.”

Ba Khương cười hắc hắc, cũng không phản bác.

Theo đó Khương Tri Ngôn lại dẫn hai người họ đi phòng tập thể thao với thư viện, còn có phòng xem phim nghe nhạc vân vân, để ba mẹ Khương thật sự mở rộng tầm mắt một lần.

Trước kia bọn họ nghe Khương Tri Ngôn nói phúc lợi của Nam Hằng tốt thế nào đó còn có chút không tin, có tốt nữa có thể tốt bằng nhân viên công vụ? Nhưng thật tận mắt thấy rồi không thể không cảm khái, thời đại thật sự không giống nhau.

Theo đó Khương Tri Ngôn lại dẫn bọn họ đi nhà ăn ăn cơm, Nam Hằng vào thứ bảy không có nhiều người bằng lúc đi làm ngày thường, nhưng cũng không ít, ba người Khương Tri Ngôn ngoan ngoãn xếp hàng thuận tiện xem đồ ăn.

“Thế nào? Nhiều món đứng chứ? Mỗi ngày con đổi món mà ăn đều có thể không lặp lại mà ăn hết cả tuần.”

Lời Khương Tri Ngôn nói làm mẹ Khương cười xoa bóp mặt cô, “Khó trách con đúng béo hơn chút.”

“Nào có, đây không phải béo, là khỏe mạnh!” Khương Tri Ngôn “Bất mãn” phản bác.

Ba mẹ Khương đồng thời cười ra tiếng.

Ba người gọi 4 món ăn và 3 phần cơm, canh là miễn phí, tổng cộng còn chưa tới 60 tệ, chỉ là khi Khương Tri Ngôn quẹt thẻ cơm lấy bill rồi thì ngay lập tức ném vào thùng rác, ngàn vạn không thể để mẹ Khương nhìn thấy.

Bằng không cô giải thích vụ trong thẻ cơm có gần 2000 tệ này thế nào đây!

Nam Hằng thế mà còn thật sự nạp tiền cơm bù cho cô đúng hạn, số tiền này nên xài kiểu gì đây ta?

[Úc: Ở đâu?]

Mới vừa cơm nước xong, Khương Tri Ngôn liền nhận được tin nhắn của Úc Nam Diễn.

[Khương Bính Ngư: Vừa mới ra khỏi nhà ăn, sao vậy?]

Thì ra là Triệu Đào “quên” đưa quà kỷ niệm cho ba mẹ Khương cho Khương Tri Ngôn, tính toán bây giờ đưa tới đây.

Thật ra thì quà kỷ niệm này cũng không quý trọng, chỉ là một chút sách vở bút viết có logo của Nam Hằng, còn có kỷ niệm chương và một cái bình giữ ấm, Khương Tri Ngôn vốn dĩ muốn nói không cần phiền toái, lại bị một câu “Đây là cho bác trai bác gái” của Úc Nam Diễn nghẹn trở về.

Cô lại nghĩ, như vậy cũng tốt, còn có thể để Triệu Đào nói tốt cho cô trước mặt ba mẹ Khương vài câu, để nhị lão cảm nhận được mình bồi dưỡng ra một cô con gái rất ưu tú cũng coi như là một loại báo đáp.

Sau đó Khương Tri Ngôn liền hẹn gặp mặt ở một cái đình hóng gió, còn nói với ba mẹ Khương là lãnh đạo của mình muốn tới đây, làm ba mẹ Khương nháy mắt lấy di động ra xem xem dung nhan mình có vấn đề hay không, lại truy vấn một ít chuyện về vị lãnh đạo này.

“Không có gì đâu, ba mẹ, lãnh đạo con rất bình dị gần gũi, ngày thường rất dễ nói chuyện, anh ấy……. Anh ấy?”

—— Má ơi, vì cái quỷ cô thấy được Úc Nam Diễn!!!

Giây tiếp theo, Úc Nam Diễn cũng thấy được họ, trong tay cầm cái túi đựng quà kỷ niệm thẳng hướng về đình hóng gió mà đi tới.

“Triệu tổng!”

Khương Tri Ngôn dẫn đầu đón, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Úc Nam Diễn, vừa nãy cô còn nói với ba mẹ Khương lãnh đạo cô họ Triệu, kiểu gì cũng không thể nháy mắt cái liền thay đổi đi?

Lại nói Triệu Đào đâu, sao sẽ để Úc Nam Diễn tự mình tới? Thật sự không được thì Hầu ca cũng được nha!

“Bác trai Khương, bác gái Khương, chào các bác.”

Úc Nam Diễn lộ ra chút ý cười nhợt nhạt, có chút bất đồng với cái bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm bình thường kia, anh dẫn đầu chào hỏi với hai người.

“Chào cháu! Chào cháu!”

Hai ba giây sau, ba mẹ Khương hoàn hồn.

Trong nháy mắt mang theo kinh ngạc rõ ràng.

—— Oa chu choa, lãnh đạo này của Liễu Liễu trẻ tuổi thì khỏi nói, nhìn so ra còn đẹp hơn minh tinh trên TV không ít, mấu chốt là cái khí thế này cũng không đơn giản a!

Chỉ là sao nhìn kiểu gì cũng thấy không giống bình dị gần gũi nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.