Đêm nay, đến khuya Bạch Hiểu mới vào giấc ngủ.
Một là vì đã hạ quyết định muốn theo đuổi Tang Phong; hai là bởi vì Hạch Giáp trên đầu, cùng với mùi hương kia.
Giờ sau khi phấn khởi qua đi, Bạch Hiểu ngược lại đã dễ dàng nghĩ ra manh mối —— tuy rằng không bị kiểm tra ra, nhưng Bạch Hiểu cảm thấy, nơi phát ra mùi hương tám – chín phần mười chính là mầm của cậu.
Dù sao thì, điểm đặc thù duy nhất trên người Bạch Hiểu, chính là hạt mầm kia.
Hơn nữa đêm đó ở khách sạn, Tang Phong xông phòng ngủ, cho cậu một cái ôm.
Hiện tại Bạch Hiểu đã biết, Tang Phong không phải là loại người sẽ làm ra hành động thất lễ ấy, cho nên nguyên nhân chỉ có một, đó chính là “mùi hương làm hắn không có cách nào kháng cự” kia, hấp dẫn Tang Phong đi đến.
Mà đêm đó, đúng lúc là sinh nhật hai mươi tuổi của Bạch Hiểu, thời điểm Tang Phong xông vào, chính là lúc cậu vừa nhổ hạt mầm trên đầu.
Còn vấn đề tại sao hạt mầm kia lại có lực hấp dẫn như thế với Tang Phong, cậu cũng không biết.
Nhưng Bạch Hiểu lại rất vui mừng.
Tang Phong là người đầu tiên cậu thích, hoặc là nói, đây là lần đầu tiên Bạch Hiểu có nguyện vọng mãnh liệt, có suy nghĩ phải có được như thế.
Tuy rằng hoàn cảnh Bạch Hiểu lớn lên rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không tính là đơn thuần.
Cho nên ngay lúc động tâm đầu tiên, Bạch Hiểu mới có thể áp tình cảm của bản thân xuống. Vì cậu biết, khoảng cách giữa mình và Tang Phong quá xa xôi, xa đến mức chỉ có thể nói là “vọng tưởng”, là nông nỗi.
Nhưng cậu vẫn không đè nén được, bởi vì quá thích, quá muốn rồi.
Rõ ràng mới quen biết một khoảng thời gian ngắn, rõ ràng chỉ mới thấy chạm mặt vài lần, nhưng lại giống như đã sớm quen thuộc đối phương, có một loại cảm giác thân mật từ sâu trong nội tâm, và sự tin tưởng không cách nào giải thích.
Cho nên, Bạch Hiểu mới bước thêm một bước.
Hướng về phía Tang Phong, cho dù gặp nhiều khó khăn, cũng phải bước tiếp.
※
Cẩu Câu cho rằng, “phát ngôn gây sốc” tối qua của Bạch Hiểu chỉ là tâm huyết dâng trào —— suy cho cùng người thích điện hạ cũng quá nhiều.
Nhưng buổi sáng hôm nay, y mới phát hiện, quả thật Bạch Hiểu không nói dối.
Hai giờ sáng Bạch Hiểu đã rời giường, lúc Cẩu Câu buồn ngủ mông lung, thì nghe thấy cậu đang vui sướng học phát âm 72 ký âm đơn giản của Kester.
Mà thời gian học tập lại càng mất ăn mất ngủ hơn, ngay cả việc sau khi học xong dẫn gà đi dạo, cũng bị Bạch Hiểu hủy bỏ, cơ bản là đến nơi nào cũng thấy giao diện học tập bay trước mặt.
Chỉ duy nhất buổi chiều hôm ấy, sau khi kết thúc chương trình, Bạch Hiểu tựa như một cơn gió bay ra khỏi lớp học.
Cẩu Câu, người biết trước đích đến: “……”
Nói thế nào đây, trọng lượng của tình yêu thật sự rất lớn quá.
Bạch Hiểu ôm gà con, quen cửa quen nẻo đến phòng nghỉ ngơi trên lầu hai, nửa đường gặp được Thạch Lặc đến đón.
Thạch Lặc bất ngờ, nhưng lại không nhiều chuyện, anh xoay người dẫn Bạch Hiểu đến phòng nghỉ ngơi.
Lần thứ ba đến nơi đây, nhưng lúc này tâm tình Bạch Hiểu lại hoàn toàn khác biệt.
Tang Phong vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng, ngay lúc Bạch Hiểu bước vào, hắn liền phát hiện người đã đến.
Hắn nâng mắt khỏi quyển sách trong tay, chuẩn xác dừng trên người Bạch Hiểu, sau đó dừng hai giây ở bím tóc đuôi thỏ của cậu.
Tang Phong: “……”
Tuy rằng rất đáng yêu……
“Điện hạ.”
Bạch Hiểu đi tới, cười tươi cong cả mặt mày.
Tang Phong để ý thấy, lúc Bạch Hiểu đi đường, đuôi thỏ trên đầu cậu sẽ lắc qua lắc lại.
“Ngồi đi.”
Tang Phong thu hồi tầm mắt, chỉ vào sô pha bên cạnh.
Bạch Hiểu ôm gà con ngồi xuống.
Biết rõ Tang Phong không có tài ăn nói, Bạch Hiểu lần này cũng không chờ hắn tìm đề tài, mà mở miệng trước.
Bạch Hiểu: “Điện hạ, hôm nay tôi đã học xong 72 ký âm trong tiếng Kester, còn biết được một từ.”
Tang Phong ngẩn người không nghĩ tới Bạch Hiểu sẽ chủ động tìm đề tài. Nhưng rất nhanh hắn đã thả lỏng, thậm chí còn có một loại cảm giác nhẹ nhàng —— tuy không tin lắm, nhưng mỗi lần nói chuyện gây ngượng, Tang Phong cũng rất khó xử.
Tang Phong nương theo đề tài của Bạch Hiểu mà tiếp chuyện: “Rất không tồi.”
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu cảm thấy, bản thân đã quá xem nhẹ bản lĩnh của điện hạ rồi. Người bình thường trong thời điểm này, không phải nên nói một câu “Học được từ gì” sao?
Bạch Hiểu tự kiểm điểm, với điện hạ chỉ có thể nói chuyện thẳng thắn, nếu bạn không mổ xẻ ý muốn để trước mặt hắn, hắn sẽ không biết bạn cuối cùng muốn nói cái gì.
Bạch Hiểu điều chỉnh lại nụ cười, nhìn vào hai mắt Tang Phong, há mồm nói ra mấy âm tiết.
Vào tai giống như ca xướng, nhưng âm cuối rồi lại rất có khí phách, mang đến cho người ta một cảm giác mạnh mẽ.
Tang Phong khẽ nhếch mắt, con ngươi vàng kim lộ ra biểu tình hiếm thấy.
“Tên của anh…” Bạch Hiểu cười, mang theo một tia giảo hoạt hỏi, “Tôi phát âm chuẩn không?”
Tang Phong phản ứng chậm một nhịp, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, rất chính xác.”
Dứt lời, Tang Phong khẽ hé môi, nhưng lại không nói câu nào.
Bạch Hiểu nghĩ, điều hắn muốn nói đại khái sẽ là “Vì sao từ đầu tiên muốn học lại là tên tôi” đi.
Nếu có hỏi, Bạch Hiểu cũng không định nói ra đáp án bây giờ.
Nhưng dù không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Tuy rằng ngoài miệng vụng về, nhưng kỳ thật điện hạ lại vô cùng thông tuệ, đối với chuyện tình cảm cũng đặc biệt nhạy bén.
Do đó, mới có thể tự nhiên làm người ta khó mà chống cự.
Bạch Hiểu nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Tang Phong, cậu mĩm cười, cảm thấy bản thân hư quá đi.
“Điện hạ, ôm Lòng Đỏ Trứng một đi, hôm nay nó rất ngoan.”
Bạch Hiểu dời đề tài, hai tay dâng gà con lên.
Quả thật hôm nay gà con rất ngoan, bởi vì trước đó, mama đã làm công tác giáo dục tư tưởng với nó ba lần rồi.
Bây giờ gà con đã biết, cái tên đàn ông ngốc nghếch to con trước mặt, là ba ba nó.
“Pi.”
Gà con nhìn Tang Phong rồi kêu một tiếng, có chút ngạo kiều, nhưng không hề bài xích.
Thấy ba là ba ba của tui, nên tui tha thứ cho hành vi bạo lực gia đình trước kia của ba đó.
Tang Phong: “……”
Tang Phong mặt không biểu tình nhận lấy gà con, như là cầm một cái bánh bao lớn không có chỗ để, hình ảnh ấy nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
Bạch Hiểu nhấp miệng, dẫn đường nói: “Anh có thể đặt nó lên đùi, sờ sờ nó, nó sẽ rất vui vẻ.”
Tang Phong khẽ chau mày, tựa như khá rối rắm.
Nói thật, hắn không thói quen gần gủi như này, bất luận là người hay động vật.
Nhưng giây tiếp theo, gà con đã tự nhảy khỏi tay Tang Phong.
Gà con nhảy xuống sô pha, còn vô cùng đàn hồi núng nín, sau đó nó mới đứng lên, chân ngắn chỉ có thể bước được năm centimet, nhảy lên đôi chân dài của Tang Phong.
Gà con nhảy lên đùi hắn, dịch qua dịch lại nhiều lần, tựa như không vừa lòng lắm với đôi chân cứng ngắc này, nó quay đầu “Pi pi” vài tiếng với mama.
Bạch mama từ ái mỉm cười, dùng nụ cười bảo con trai: Nằm xuống đi.
Gà con: “……”
Bảo bảo phải có ưu sầu nhỏ.
Gà con không tình nguyện tìm một gốc độ tương đối êm ái, nằm trên đùi Tang Phong, sau đó “Lộc cộc” xoay người, hai chân hướng lên trời, lộ ra chiếc bụng đầy lông nhung mềm mại nhất.
Gà con: “Pi.”
Xoa xoa đi, ba ba.
Tang Phong: “……”
Con gà này đang làm gì?
Bạch Hiểu thấy Tang Phong “luống cuống tay chân”, vì kích động mà không biết làm sao.
Bạch Hiểu cười nói: “Xem ra Lòng Đỏ Trứng rất thích anh đó, điện hạ.”
Tang Phong: “……”
Vậy còn cảm giác ghét bỏ như có như không trên người con gà này, chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?
Tang Phong mím môi, cuối cùng vẫn đặt tay lên bụng gà con.
Thật mềm.
Xúc cảm trên tay làm Tang Phong ngẩn người, ngón tay vô ý thức khều nhẹ hai cái, tựa như đang sờ vào đám bông mềm mịn như mây.
Bạch Hiểu: “Lòng Đỏ Trứng rất thích được vuốt lông như vậy, hơn nữa sờ nó cũng thoải mái lắm, điện hạ có thể sờ nó nhiều hơn một chút.”
Tang Phong nhìn Bạch Hiểu, gật đầu: “Được.”
Đúng lúc này, chiến hạm bỗng nhiên chấn động, đồng thời trong không gian truyền đến tiếng máy móc nhắc nhở.
“Có một đàn chim tới gần, đang mở trạng thái phòng ngự, sẽ có chút chấn động nhỏ, xin không được tùy ý đi lại.”
Đàn chim?
Bạch Hiểu theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài khung kim loại, vừa nhìn thấy, Bạch Hiểu đã trợn mắt há hốc mồm.
Không đến 200 mét bên ngoài chiến hạm, là một mảnh “Mây đen” rậm rạp.
Giữa tầng mây đen, là hàng trăm thứ thật lớn…… Tạm thời gọi là chim đi.
Con nào cũng lớn như một người trưởng thành, sải cánh rộng tầm bốn năm mét; chúng nó có móng vuốt thật lớn, màu đen tuyền, phiếm ánh sáng kim loại, vừa thấy là đã biết không dễ chọc.
“Là Cự Trảo Điểu, bây giờ chính là mùa sinh sản của chúng nó. Tuy số lượng nhiều, nhưng lực công kích không mạnh lắm, không cần lo lắng.”
Tang Phong nhìn ra Bạch Hiểu kinh ngạc, vì thế giải thích giúp cậu bớt lo lắng.
Bạch Hiểu: “……”
Đàn chim bên ngoài còn lớn hơn chiến hạm, thật sự không sao ư?
Bạch Hiểu vừa nghĩ xong, trong chớp mắt, đàn chim kia đã bay đến trước mặt.
Hô hấp Bạch Hiểu cứng lại, nhìn gần, hình thái Cự Trảo Điểu kia càng thêm dọa người, hai cánh mở to ra, có thể nói là che trời.
Nhưng giây tiếp theo, chỉ nghe “Ong ong” vài tiếng. Bên ngoài chiến hạm bỗng nhiên xuất hiện một đám ma pháp trận thật lớn màu vàng kim.
Mỗi ma pháp trận đều có đường kính mười mét, đan xen vào nhau bao trùm lên toàn bộ chiến hạm. Cự Trảo Điểu đụng phải ma pháp trận, giống như là va vào vách tường vô tình, căn bản không có cách nào đến gần nữa bước.
Do đám chim lao vào làm chiến hạm chấn động nhẹ, nhưng rất nhanh, đàn Cự Trảo Điểu đã được giải tán, ma pháp trận cũng theo đó mà biến mất, trước mắt lại thông suốt lần nữa.
Dưới chân, nơi nào cũng có đại thụ che trời, tùy ý là có thể thấy được chim bay cá nhảy.
Rõ ràng với độ cao mà chiến hạm đang bay, thứ có thể nhìn thấy hẳn là như tổ kiến thu thỏ.
Nhưng cậu lại có thể thấy được hình dáng một ít hung thú trên mặt đất.
Bạch Hiểu ngạc nhiên —— lớn đến bao nhiêu vậy trời!
“Đến nơi đây, đã hoàn toàn rời khỏi khu vực ‘hoang mạc’ của loài người, bước vào Kester chân chính.”
Tang Phong chỉ vào rừng rậm đồ sộ phía dưới, cùng với nơi xa không thấy giới hạn, nói với Bạch Hiểu như thế.