Tôi Không Phải Tiểu Nguyệt

Chương 1: Đó không phải tên tôi đâu



Tiểu Nguyệt tên thật là.. À được rồi thường trên mạng cũng mấy ai lấy tên thật. Tiểu Nguyệt không phải tên Nguyệt. Thậm chí trên các nick diễn đàn, trên các app web chat Tiểu Nguyệt cũng không lấy tên đó, Tiểu Nguyệt thường lấy tên Miêu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thích mèo. Mỗi khi nhìn thấy mèo hoang ngoài đường Tiểu Nguyệt sẽ ngoắc tay keo tiếng mèo dụ chúng đến rồi sờ sờ cho thỏa thích, tất nhiên mèo hoang không dễ bị dụ như vậy, đa phần đều cong đuôi bỏ chạy.

Thời cấp hai, có lần trong buổi sớm chạy bộ vì bị thầy thể dục đưa vào đội huấn luyện điền kinh Tiểu Nguyệt cũng tha một bé mèo hoang về. Mèo hoang vàng vàng nhỏ gầy ẩm ướt, Tiểu Nguyệt đưa lên mũi ngửi ngửi có mùi gì đó thoang thoảng gắt gắt khó chịu, Tiểu Nguyệt đi ngang qua xe rác lớn về nhà, lén mang nó về ngồi trong phòng tắm ấn cổ nó xuống không cho nó giẫy giụa mà tắm cho nó, mèo con ghét nước dựng cả lông tơ, nước xối xả, mèo con nheo mắt kêu thất thanh, cứ như một trận bạo hành mèo, tắm xong, mèo con sạch sẽ thơm tho. Tay Tiểu Nguyệt không trắng trẻo mịn màng trên mu bàn tay thường có vài vết sẹo nhỏ.

Cơ thể Tiểu Nguyệt dạng sẹo lồi nên chỉ xước mỏng cũng lồi lên vết sẹo xấu xí, cô thường chán ghét tay mình. Tiểu Nguyệt giấu mèo nhỏ trong căn phòng nhỏ hẹp. Ba Tiểu Nguyệt thường rất tự hào vì dù nhà chật hẹp ông vẫn chia được phòng riêng cho hai đứa con mình. Vốn trước hai chị em ngủ chung một phòng, sau đó ba lấy miếng ván ép chắc chắn chia ra ranh giới hai chị em. Ba nói con trai con gái không được ngủ chung dù là anh em. Vậy càng thích, Tiểu Nguyệt có phòng riêng không như lúc trước nằm ngủ với thằng em toàn bị nó đá xuống giường, có khi ngủ nửa thân trên giường nửa bên mép chân kia chống tường. Căn phòng có màu xanh man mát, Sát ván ép tường là chiếc giường hẹp dài theo chiều dài phòng, bên cạnh được đóng thêm một miếng gỗ dày chắn chắn sát cửa sổ nhỏ để làm bàn học. Cửa sổ nhỏ nhìn ra phía sau nhà là trường mẫu giáo. Lúc nhỏ Tiểu Nguyệt cũng học ở đây. Buổi tối thỉnh thoảng có tiếng ngheo ngheo như tiếng trẻ em kêu khóc, cô từng nằm mơ trong mơ căn phòng phía sau khung cửa là những đứa trẻ nhỏ kêu ngheo ngheo bị cô giáo dùng ống tiêm thật lớn chích vào người. Tiểu Nguyệt đóng cửa sổ, không mở ra nữa, căn phòng chật hẹp nóng nực.

Tuy phòng nhỏ nhưng Tiểu Nguyệt rất thích không gian riêng tư này, cửa phòng đóng kín, cửa sổ cũng đóng chặt, mấy mét vuông nho nhỏ như chiếc hộp chữ nhật dài kín đáo và gọn gàng, Tiểu Nguyệt thích vừa nằm vừa học bài, ván giường tuy cứng, tấm nệm không dày nhưng cô vẫn cảm thấy êm ái lại thoải mái vô cùng như chiếc thuyền dài rộng rãi, nằm lên chiếc nệm vừa nhẳm bài rồi say sưa ngủ.

Đôi khi buổi tối thức khuya làm bài thỉnh thoảng nghe tiếng ken két của ai đó mở cửa ra đóng cửa vào, gió lùa man mát, Tiểu Nguyệt bịt tai khó chịu, dù mở cửa phòng nhìn ra ngoài trời đêm thấp thoáng ánh đèn cũng không có ai, đến khi cô nàng quay lại phòng đóng chặt cửa một lát sau lại nghe tiếng ken két, Tiểu Nguyệt hơi bực bội cuối xuống giường mở cửa tủ quần áo. Tủ quần áo là ba ô tủ nhỏ được ba thiết kế chung với giường vừa tiện vừa đỡ tốn diện tích. Cửa tủ mở bên trong ngoại trừ quần áo và mấy thứ được giấu cũng chả có gì không ai mở cửa để kêu ken két cả. Cứ thế lâu dần Tiểu Nguyệt cũng mặc kệ tiếng động ấy.

Tiểu Nguyệt cuối năm cấp hai nhỏ nhắn nhưng không gầy cũng chẳng mập, vóc người vừa phải, so với đám bạn cùng lứa chả chênh lệch nhiều. Chỉ khi lên cấp ba thỉnh thoảng gặp mấy đứa bạn cũ mới biết à thì ra tụi nó dậy thì trưởng thành là thế, Tiểu Nguyệt vẫn nhỏ nhỏ, Tiểu Nguyệt ghét người khác gọi mình lùn, con gái nhỏ nhắn mới đáng yêu.

Tiểu Nguyệt không đáng yêu. Tiểu Nguyệt tự mình cảm thấy vậy.

Tính cách Tiểu Nguyệt thất thường, Tiểu Nguyệt thấy mình mạnh mẽ, thích cười lại dễ dàng bắt chuyện người lạ, một giây sau rời đi Tiểu Nguyệt mặt cũng không nhớ được người ta là ai. Cho dù là học bao nhiêu cấp cô cũng chỉ nhớ được một số ít khuôn mặt chứ đừng nói tên.

Nhỏ bạn thân từng nói mày mất ba tháng để nhớ mặt tao.

Bạn của Tiểu Nguyệt rất ít, trên đầu ngón tay vẫn còn dư số lẻ. Nhưng mỗi cấp học Tiểu Nguyệt đều có vài đứa bạn, Tiểu Nguyệt xếp họ vào nhóm bạn thân.

Tiểu Nguyệt thường sống mơ màng, đầu để trên mây, đi học lại về, cũng chả la cà, ngoài trường học và quán truyện tranh, nên cô nàng ngày sinh nhật mình cũng không nhớ.

Nhưng bạn thân Tiểu Nguyệt lại nhớ, nó đi kèm bạn trai cũng đám bạn thân khác của Tiểu Nguyệt, mà lên cấp ba vốn mỗi đứa một trường, lúc tụi nó đến Tiểu Nguyệt đang ngồi thơ thẩn trên xe đạp trước nhà coi nhà, vậy mà đột ngột có cả bánh kem và lời chúc mừng, Tiểu Nguyệt mới sực nhớ à hôm nay sinh nhật mình. Mẹ Tiểu Nguyệt nhét tám ngàn vào tay Tiểu Nguyệt để cô có tiền đi chơi với bạn. Thời đó, mỗi sáng Tiểu Nguyệt có một ngàn ăn sáng là vẫn dư được vài đồng lẻ để dành thuê truyện tranh đọc.

Tám ngàn nhiều biết bao nhiêu.

Tiểu Nguyệt không nhớ mình có tiêu số tiền ấy không nhưng lại nhớ món ốc hấp xả cay cay đến mắt cũng đỏ ửng mà tụi bạn dẫn đến, quán ốc vỉa hè. Sau này Tiểu Nguyệt muốn ghé lại chỗ đó thì cũng không nhớ rõ đường.

Bạn bè có thể nhớ sinh nhật Tiểu Nguyệt nhưng cô vẫn không thể nhớ sinh nhật của họ. Tiểu Nguyệt rất ngại nếu họ hỏi mày biết ngày sinh của tao không, cô nàng sẽ làm mặt ngu. Tiểu Nguyệt rất muốn nhớ, nhưng không nhớ được, dù có lúc Tiểu Nguyệt quyết tâm ghi nó vào sổ tay, nhưng rồi cũng sẽ quên mất mình viết ở trang nào, cuốn sổ ở nơi đâu, có bị mèo cào tha đi mất. Mọi người nói cô hay quên, não cá vàng, Tiểu Nguyệt cứ sống mơ màng không trưởng thành, cô biết mình không thích lớn lên, có một số thứ Tiểu Nguyệt nhớ rất rõ, nhưng có một số thứ dù cố gắng vẫn không nhớ được. Tiểu Nguyệt cũng dần không quan tâm đến việc đó nữa. Mọi người nói Tiểu Nguyệt vô tâm.

Tiểu Nguyệt không vô tâm nhưng lại không biết cách quan tâm người khác.

Một ngày đi học về, Tiểu Nguyệt thấy mẹ bị bệnh cảm mệt mỏi nằm trên ghế sofa, cô muốn nói gì đó như “mẹ không sao chứ?”, “mẹ mệt sao?”, nhưng Tiểu Nguyệt chỉ đi ngang qua về phòng rồi đóng cửa lại. Bên trong thật nóng bức. Tiểu Nguyệt thấy khó chịu, căn phòng Tiểu Nguyệt vẫn đóng kín. Con mèo vàng gầy gò giờ thật mập, nó nhan nhản trong nhà chẳng kiêng nề ai, mọi người đều tưởng nó mèo hoang ba mẹ cũng chẳng đuổi nó, đêm đêm nó cứ rong chơi kiếm ăn sáng lại chạy về làm ổ trên cái mùng đầu giường Tiểu Nguyệt, lúc nhỏ nó còn ị trên đó.

Tiểu Nguyệt thích đóng cửa.

Căn phòng nhỏ hẹp hơn cái bàn làm việc hiện tại trên công ty mà cô đang làm, rất nóng bức và an tĩnh. Có vài lần ba đập cửa rầm rầm bắt Tiểu Nguyệt mở cửa, ông la mắng suốt ngày về là đóng kín cửa phòng, Tiểu Nguyệt vẫn im lặng không mở cửa, bên trong phòng ngoáy ngoáy vẽ vẽ. Cô nghĩ giấy vẽ sắp hết lại sắp tốn tiền đây. Khi tiếng đập cửa im ắn xuống, Tiểu Nguyệt một lúc sau mở cửa, ba mẹ vẫn đứng đó.

Tiểu Nguyệt thích vẽ, Tiểu Nguyệt học không tốt, hay nói Tiểu Nguyệt không hứng thú học hành, cầm tiền mẹ cho đi học thêm nhưng cưỡi ngựa xem hoa bài vở vẫn bết bát đầu óc tận đâu đâu. Tiểu Nguyệt quyết cúp học, cô nghỉ học thêm, tiền cha mẹ cho đóng học phí Tiểu Nguyệt vẫn lấy đều đặn, bỏ vào học tủ chôn dưới gầm giường, xốc đám quần áo lên, quẳng nó vào chiếc hộp nhỏ dưới đống quần áo lộn xộn của mình. Tiểu Nguyệt học hành tiến bộ hơn, giờ học thêm cô lang thang dạo biển, lang thang quán thuê truyện, có lần bị mẹ bắt gặp về bắt úp mặt xách roi chuẩn bị đánh Tiểu Nguyệt đã nức nở.

Tiểu Nguyệt rất ghiền đọc truyện tranh, định kỳ mỗi ngày đều đóng quân quán truyện. Mẹ Tiểu Nguyệt thấy con khóc cũng mềm lòng, bà ghét nói dối, nói dối đi học thêm lại trốn học đi coi truyện. Tiền thuê truyện được Tiểu Nguyệt trích trong tiền ba mẹ cho ăn sáng. Tiền học thêm vẫn lẳng lặng nằm trong góc tủ tăm tối.

Nhà Tiểu Nguyệt không giàu. Được cái căn nhà nhỏ của Tiểu Nguyệt ở mặt tiền dù khó khăn cách mấy ba cô cũng quyết không bán.

Căn nhà nhỏ luôn được ba thiết kế gọn gàng, ông trồng một cây mai cảnh nhỏ nơi ban công, số tuổi của nó được tính bằng số tuổi từ khi Tiểu Nguyệt ra đời. Ngôi nhà thời xưa người ta chỉ mua bằng giấy viết tay. Giấy nhoè nhoè ố vàng theo năm tháng. Căn nhà một tầng xinh xắn, lúc trước khi quy hoạch đường nó vẫn là căn nhà đơn sơ rộng rãi không tầng, khi kế hoạch quy hoạch mở rộng đường diện tích nhà bị cắt nhỏ hẹp gọn gàng, cái nhà trẻ phía sau kiện ba nhà phía trước chiếm mặt tiền. Nhà Tiểu Nguyệt nằm cuối trong dãy ba nhà. Cả nhà rối rắm, mặt đường đang mở rộng, con đường đầy sỏi cát gồ ghề, ba Tiểu Nguyệt gấp gáp xây nhà, nhà đã xây ai kiện cứ kiện chả lẽ bắt người ta đập đi. Nhà không tiền, xây nhà thì phải mượn.

Tiểu Nguyệt nhớ lúc xây nhà cô cùng em trai và mẹ ở tạm nhà dì Hai. Nhà dì Hai rộng nhưng cũ kỹ, Tiểu Nguyệt hôm đó lấy cớ đau bụng trốn học ở nhà gọt bút chì. Đầu bút chì nhọn, thân dài, đuôi tròn gắn cục gôm đặt vào trong compa trong thật buồn cười. Tiểu Nguyệt gây chuyện không nhớ rõ chuyện gì, dì Hai tức giận tay cầm compa, tay nắm tóc Tiểu Nguyệt dí compa vào sát mắt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thật sợ, đầu óc trống rỗng đến mức không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy đầu nhọn kia cứ ngày càng phóng đại nơi tầm mắt, ngón tay Tiểu Nguyệt cắm vào cãnh tay của dì, đầu móng tay được cắt tỉa tròn tròn lại ngắn không lực sát thương, lại in dấu thật rõ lõm một vùng cánh tay, Tiểu Nguyệt vùng dậy, đẩy bà ta ra, bỏ chạy ra khỏi nhà, đằng sau vẫn còn tiếng la hét với theo.

Tiểu Nguyệt chạy một đoạn, tiếng la hét không còn, cô thả chậm bước, trời chiều man mát, đường gạch đá vẫn còn đầy bụi, Tiểu Nguyệt thất thần đi ngang qua lớp học thêm, nếu hôm nay không trốn học thì sẽ không sảy ra sự tình thế này.

Lúc đó Tiểu Nguyệt học lớp năm. Lớp học thi đang ôn thi cuối cấp.

Ngày hôm sau mẹ bế em trai và dắt tay Tiểu Nguyệt dọn ra về ở chỗ nhà đang xây với ba. Nhà đang xây, ba dự tính xây một lầu, chưa xây xong, phía trên vẫn còn tấm bạt, phía dưới là giường xếp, buổi tối mưa lộp bộp trên tấm bạt, màu xanh nước biển đậm gắt, hai chị em chui rúc trên giường xếp, ba mẹ lại trải bạt dưới đám gạch gồ ghề ngủ. Giường xếp cứng khó ngủ, khoảng thời gian đó trôi qua không lâu lắm.

Nhà xây xong, một lầu, phía trên có ban công cạnh phòng tắm. Bên trong có một phòng ngủ ba mẹ, một phòng khách đặt bàn thờ, một phòng dành cho hai chị em được miếng ván chia ra. Chính là căn phòng hẹp nhỏ mà con mèo vàng hay cố tình làm ổ trên đầu giường hoặc lén khều cửa chui vào hóc tối của hộc tủ áo quần bên dưới. Căn nhà được xắp xếp hợp lý ai cũng có phòng riêng.

Ba trúng số một tờ độc đắc. Tiểu Nguyệt nhớ lúc đó là buổi trưa hè nắng gắt, cô đóng cửa chôn mình trong chăn đọc truyện. Tiểu Nguyệt không sợ nóng, nên sau này ở trọ nơi sinh viên, căn phòng nắng gắt chiếu thẳng trực diện, Tiểu Nguyệt vẫn có thể lấy chăn che đầu chui rúc đọc truyện, tiếng quạt máy ồ ồ phả ra hơi nóng. Tiểu Nguyệt đọc truyện nên vô cùng tỉnh táo chỉ có khi đọc bài mới có thể mơ màng ngủ mà thôi. Tiếng bước chân rầm rập ba mẹ Tiểu Nguyệt vội vã thắp nhang bàn thờ bà. Một tờ vé số nhà Tiểu Nguyệt đã được trả hết nợ khi mượn tiền xây gấp nhà, lãi mẹ đẻ lãi con. Một tờ vé số giải quyết tất cả, vẫn còn dư dả. Nhưng bánh chocopie ngon lành mẹ mua đi biếu chủ nợ kia, Tiểu Nguyệt vẫn thèm nhỏ dãi mà không dám xin. Sau đó lại cảm thấy chút uất ức tuổi thân.

Có tiền trả nợ, thời đó chuộng game băng, ba Tiểu Nguyệt sắm ba cái máy chơi game cho mẹ trông coi, thằng em trai có lẽ có thiên phú chơi game, game nào cũng phá đảo, còn cô nàng vẫn chậm rì rì mần cái Mario đạp nấm.

Một tối, Tiểu Nguyệt lần vào phòng tắm rửa miệng sau khi ăn xong, căn phòng nhỏ phía trước cách phòng mẹ một mét hơn thì phải, sát cạnh nó là ban công. Ba thích trồng cây hoa, lãng mạng nghệ sĩ, Tiểu Nguyệt vẫn thích cây ớt cảnh mãi vẫn chưa dám xin trồng. Nhà nhỏ, đồ giặt xong phơi ngay trong phòng tắm, phòng tắm hứng nắng, phía trên ba làm một thanh sắt dài có móc phơi đồ, đồ treo lủng lẳng, Tiểu Nguyệt lười mở đèn, xen đám quần áo lách vào, một tiếng keng keng thanh thúy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.