“Nam Gia đã trở về.”
“Này! Cậu ấy về khi nào thế?”
“Ngày kia, thứ năm.”
“Cậu ấy đi không biết bao nhiêu năm rồi? Từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa gặp. Cậu ấy có thay đổi gì không? Kết hôn chưa? Làm việc ở đâu? Sau khi trở về sẽ đi tiếp sao?”
“Hỏi tôi làm gì? Đợi chút nữa cậu ấy đến, cô có thể tự hỏi!”
“Chậc chậc! Tôi với cậu ấy có thân lắm đâu. Hồi cấp ba ấy à, cậu ấy chỉ chơi cùng cô và Tư Tư, đối với ai cũng lạnh như băng.”
Người đang phàn nàn chính là Lê Hoan, người đang nói chuyện cùng cô chính là Trần Thiên Thiên, còn người ngồi bên cạnh không nói một lời chính là Lâm Hựu Tư.
Đây là buổi họp lớp sau mười năm các nàng tốt nghiệp cấp ba, trùng hợp vào dịp cuối năm, tính ra là tròn một năm, buổi họp lớp năm nay đông đủ hơn mọi năm.
Ngay cả Nam Gia cũng quay về.
Khi Lâm Hựu Tư biết tin này, cô đang co ro trong một góc ở quán Karaoke, cô cố ý ngồi ở nơi kín đáo nhất, nhưng ngay lập tức vẫn nghe thấy một tin tức tựa như sét đánh ngang tai.
“Nam Gia đã trở về.”
Cô đang rót Coca, đôi tay không cẩn thận khẽ run, làm đổ ra ngoài.
Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau đi. Thật ra thì mặt bàn cũng không sạch sẽ lắm, không nhất thiết phải lấy khăn giấy lau sạch vết Coca nhỏ này.
Trừ phi, cô đang bối rối.
Cuộc trò chuyện của người khác đặc biệt chói tai.
Ca hát, chơi đoán số, uống rượu, trò chuyện…… Tất cả đều như bị tắt tiếng, chỉ có một câu là không ngừng lặp lại.
Bởi vì, Nam Gia đã trở về.
Lâm Hựu Tư uống một hơi cạn ly Coca, cổ họng cuộn lại, cô hít sâu một hơi, rồi lại rót thêm một ly.
“Tôi……”
Trần Thiên Thiên vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, bây giờ hai người không phải tình địch cũng không phải tình nhân, tôi biết cậu đối với cô ấy vẫn còn oán hận, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, cậu không phải bạn bè thì cũng là bạn học cũ.”
Lê Hoan cúi đầu cắn hạt dưa, nhìn Trần Thiên Thiên thì thầm vào tai Lâm Hựu Tư, quanh cô âm thanh quá lớn nên không thể nghe rõ các nàng đang thì thầm điều gì.
Lâm Hựu Tư mím môi, nặng nề thở hắt ra.
“Tôi vẫn……”
“Tôi sắp thông báo sự kiện trọng đại, cậu đừng hòng chuồn mất!”
Trần Thiên Thiên xoa xoa tay Lâm Hựu Tư và tiến lại gần, “Tư Tư, mọi chuyện qua rồi.”
“Hai người các cậu đang nói cái gì vậy? Không thể cho tôi nghe một chút sao?”
Lê Hoan ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, như là ném ra một đống bất mãn, bất mãn hai con người đang thì thào trước mặt cô.
Trần Thiên Thiên bốc một vài hạt dưa từ trong tay cô và đập chúng vào nhau, “Ây da, chờ lát nữa cô sẽ biết.” Sau đó đưa hạt dưa cho Lâm Hựu Tư. Chỉ có một ít hạt dưa, thế nhưng ba người bọn họ phải chia nhau, rõ ràng hạt dưa ở ngay trên bàn, đứng dậy là có thể lấy được một đống.
Lâm Hựu Tư lắc lắc tay, sau đó đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Trần Thiên Thiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay của cô.
“Nhà vệ sinh!”
Giọng điệu của Lâm Hựu Tư không tốt lắm, nhưng Trần Thiên Thiên hiểu rằng, điều này có nghĩa là Lâm Hựu Tư sẽ không lẻn đi.
Làm bạn với cô ấy hơn mười mấy năm nay, cô hiểu rất rõ Lâm Hựu Tư.
Sau khi rời khỏi quán, nháy mắt xung quanh thanh tĩnh hẳn, lúc này, cô cần ở một mình.
Lâm Hựu Tư không vào nhà vệ sinh mà hút thuốc ở khu vực hút thuốc phía sau cầu thang xoắn ốc trên tầng hai.
Bên ngoài trời đang mưa, hệ thống sưởi bên trong đã được bật hoàn toàn, bên cửa sổ đã nổi lên sương trắng. Cô mở toang cửa sổ ra, một luồng gió lạnh thấu da thổi qua, thổi vào tận xương, khiến người ta thêm phần tỉnh táo.
Mùa đông ở phương Nam không mấy khi có tuyết rơi, mà là những cơn mưa nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, mùa đông mang hơi ẩm nặng nề, khiến người ta buồn bực không vui, thiếu sức sống.
Lâm Hựu Tư dựa vào tường, thở ra những vòng khói, cố gắng thoát khỏi sự ấm ức và hoảng loạn trong lòng. Nhưng nỗi ấm ức này đã tích tụ quá lâu, không có cách nào giải bày.
Cô dập tắt mẩu thuốc lá, ngửi ngửi ngón tay, có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nam Gia không thích mùi thuốc lá, mỗi lần hút thuốc, cô phải tắm rửa rất lâu mới dám sờ vào mặt Nam Gia.
Thật nực cười, bây giờ mà cô vẫn nghĩ về chuyện này.
Trên cầu thang có tiếng bước chân, một người phụ nữ mặc áo khoác len màu xám sẫm đi theo sau người phục vụ, trong sự trống vắng của cầu thang, chỉ có tiếng giày cao gót vang lên, từng bước một giẫm lên nhịp điệu.
Lâm Hựu Tư chỉ nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ, âm thầm cười lạnh một tiếng.
Con người rồi sẽ thay đổi.
Nhưng có một số người, bất kể họ trở thành gì, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lâm Hựu Tư lại hút thêm một điếu, và khi chỉ còn một hơi cuối cùng, điện thoại cô reo lên.
Chuyện gì đến, sớm muộn cũng sẽ đến.
Cúp điện thoại Trần Thiên Thiên, dập tắt tàn thuốc còn đang lập lòe, hít một hơi thật sâu, bước về phía phòng Karaoke.
Đối với người bạn cùng lớp lần đầu tiên tham gia họp lớp sau mười năm, mọi người đều rất tò mò, nàng mấy năm nay đang làm cái gì, tình hình gần đây như thế nào.
Nam Gia vừa vào cửa đã bị một đám người vây quanh, nàng không còn lạnh nhạt như trước, mà như cá gặp nước cùng từng bạn học cũ trò chuyện với nhau, nói về quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nàng luôn nở nụ cười trên môi, hoàn toàn khác trước đây.
Lâm Hựu Tư đẩy cánh cửa phòng nặng nề ra, bị Trần Thiên Thiên kéo đi, “Tôi còn tưởng rằng cậu rơi mất mắt trong WC nên mới đi lâu như vậy.”
Cô còn chưa kịp trả lời, Lâm Hựu Tư cảm giác người ngồi ở giữa đám đông đang chăm chú nhìn về phía cô.
Thời gian họ nhìn nhau chỉ là một giây nhưng đã phá vỡ sự bình tĩnh vốn có từ lâu của Lâm Hựu Tư.
Cô lập tức hướng ánh mắt đi chỗ khác và ngồi ở vị trí gần cửa nhất, xa Nam Gia nhất.
Trong phòng vẫn ồn ào như cũ khiến cô càng thêm bối rối.
Nam Gia hình như vừa mỉm cười với cô, là ảo giác sao?
Lâm Hựu Tư vừa vào cửa đã cúi đầu xuống, sợ rằng khi ngước mắt lên sẽ đối diện với ánh mắt của Nam Gia.
Đôi mắt không dám nhìn, nhưng đôi tai lại chăm chú lắng nghe, đáng tiếc là không thể nghe được một câu hoàn chỉnh.
Niềm vui và tiếng cười không ngừng phát ra từ đám đông, cùng với những lời thì thầm của Nam Gia, tạo thành sự tương phản lớn.
Nam Gia luôn là như vậy, luôn phá vỡ kế hoạch của cô.
“Dù sao người ta cũng vừa từ nước ngoài về, cô xem đám kia trung niên mập mạp, đều không còn trẻ nữa, đúng là không biết xấu hổ.”
Lê Hoan bắt chéo chân, làm rơi không biết bao nhiêu hạt dưa, chắc cả đêm không ngừng quá.
“Sao vậy? Bọn họ không hỏi han cô ân cần, cô ganh tị sao?”
“Ai thèm!”
Lê Hoan đá vào chân Trần Thiên Thiên bằng bắp chân hếch của mình, cố làm ra vẻ muốn đánh cô.
“Thời trung học, ba người các cậu không phải rất vui vẻ sao? Vậy mà giờ đến một câu chào hỏi cũng không có? Yêu hóa thành hận, trở mặt chống đối?” Một cuộc đàm tiếu tự nhiên nổi lên.
Trần Thiên Thiên xem xét liếc mắt một cái đến Lâm Hựu Tư bên cạnh, rồi nháy mắt với Lê Hoan, “Tôi đã mất liên lạc với cậu ấy, đừng nói hươu nói vượn nữa.”
Lâm Hựu Tư đột nhiên ngồi dậy, cầm lon Coca trên bàn lên uống một ngụm, tư thế này còn mạnh hơn cả uống rượu.
“Rốt cuộc cậu muốn thông báo chuyện gì? Cậu không nói, tôi có thể đi.”
“Được được được, ngồi xuống trước đã.”
Trần Thiên Thiên đầu tiên là đi đến quầy Karaoke, ấn tạm dừng bài hát đang phát, sau đó đi đến giữa sân khấu, cầm micro lên hô một tiếng Lục Phàm.
Lục Phàm đang ngồi ở phía bên kia, phấn khích từ bàn poker đến bên cạnh cô và cầm lấy micro.
Bên dưới lặng ngắt như tờ, nhìn bọn họ khó hiểu.
Lục Phàm lắp bắp nói: “Là lớp trưởng, tôi nói hai câu ha.”
“Đầu tiên, hoan nghênh mọi người đến với cuộc họp lớp mười năm tốt nghiệp cấp ba của chúng ta.”
Không hổ danh là lớp trưởng, lại là nhân viên công chức, cả hội trường đều chăm chú lắng nghe.
Mọi người đều rất nhiệt tình, một tràng pháo tay vang lên.
“Tiếp theo, hoan nghênh bạn học cũ của chúng ta, đã lâu không gặp, Nam Gia.”
Lời nói còn chưa dứt, lại là một tràng pháo tay vang lên, cùng với tiếng hò hét ầm ĩ, hết đợt này đến đợt khác.
Trần Thiên Thiên dùng khuỷu tay chọc Lục Phàm một cái, “Nói chuyện chính.”
Mọi người nhìn thấy hành động mập mờ này, nhất thời nổi lên một tràng la ó.
“Ồ~ có tình ý!”
Lục Phàm cười ngây ngô, nắm lấy tay Trần Thiên Thiên, “Chúng tôi sắp kết hôn, mời các bạn học cũ cùng đến uống một chén!”
WOW!
“Ôi vãi! Hai người họ là một đôi?” Lê Hoan vỗ mạnh đùi, chờ đợi phản ứng của Lâm Hựu Tư.
Lâm Hựu Tư bất đắc dĩ vỗ tay.
Tuy nói các nàng là bạn tốt, nhưng cô cũng là đến giờ phút này mới cùng mọi người biết tin.
Thành thật mà nói, nó hơi đột ngột.
Thậm chí còn không biết bọn họ hẹn hò từ khi nào, lúc này đã nhanh chóng tiến đến hôn nhân.
Trần Điềm Điềm vẫn còn đang mê man cầm lấy micro, “Tư Tư, có thể mời cậu làm phù dâu không?”
Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Lâm Hựu Tư, như thể họ đang cầu hôn cô.
Cô mờ mịt không biết làm sao gật đầu, khi ánh mắt dời đi, dường như thấy được khóe miệng Nam Gia hơi hơi mím lên, thoáng qua một nụ cười gượng gạo.
Là ảo giác sao?
Cặp đôi mới nhận được sự chúc phúc từ mọi người, hết chén này đến chén khác chúc mừng.
Với tư cách là phù dâu, Lâm Hựu Tư, lúc này dù muốn cũng không thể rời đi, tiễn hết người này đến người khác đều đã say khướt.
Lúc này đã gần mười một giờ đêm, cuối cùng mấy tên đàn ông cũng chịu không nổi nữa, bị đưa lên xe.
Lục Phàm uống hơi nhiều, đã không thể đi thẳng.
Với sự trợ giúp của tài xế, Trần Thiên Thiên hao hết sức của chín trâu hai hổ, mới đem được người đàn ông nhét vào ghế sau.
“Thật sự không cần giúp sao?” Lâm Hựu Tư liếc nhìn Lục Phàm, lúc này đã ngủ say trong xe.
Mưa phùn rơi xuống trên áo khoác của Lâm Hựu Tư, Trần Thiên Thiên vỗ vai cô, hướng về phía cổng lớn của quán Karaoke, sau lưng Lâm Hựu Tư, “Chúng ta tiễn cô ấy, đã muộn rồi, không an toàn.”
Lâm Hựu Tư im lặng không nói, cô biết “cô ấy” trong miệng Trần Thiên Thiên là ai.
Nói xong, Trần Thiên Thiên lên xe, trước khi đi không quên nói một câu, “Ngày mai cùng tôi đi thử váy cưới.”
Lâm Hựu Tư tay làm một cử chỉ OK, nhìn cô rời đi.
Mưa phùn làm ướt hàng mi cô, cô nhìn bầu trời không quá tối, hà một hơi, làn sương trắng cuộn lên.
Cô xoay người trở quay lại cửa quán Karaoke, Nam Gia đang đứng đó đút tay vào túi.
Lúc này cô mới thấy rõ, bên trong áo khoác len màu xám đậm là một chiếc áo len trắng tinh như tuyết, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa trước ngực, bên trong thấp thoáng một sợi dây chuyền.
Hai nam sinh bên cạnh trái phải giống như vệ sĩ, nhưng đều lảo đảo, nồng nặc mùi rượu.
“Nam Gia, cô không có xe, tôi đưa cô về nhà.”
“Nam Gia, tôi đã gọi một tài xế lái thay, anh ta sắp đến rồi.”
Quả nhiên là người từ nước ngoài về, bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu, đã tranh nhau đưa nàng về nhà.
Có vẻ như tôi là người dư thừa, Lâm Hựu Tư định đi ngang qua vờ như không có chuyện gì xảy ra, không làm điều không cần thiết nữa.
Một chân mới vừa bước lên bậc thềm, cô liền nghe thấy Nam Gia nói, “Không phiền các cậu, Tư Tư sẽ đưa tôi về.”
Hai tên nam sinh bị hỏng chuyện tốt, nhưng họ vẫn không chịu bỏ qua.
Tả Kiệt sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tư Tư cũng uống rượu, với lại cả hai đều là phụ nữ không an toàn, dù sao thì tài xế lái thay cũng sắp đến, để tôi đưa hai người về.”
Trương Côn bên kia không trả lời, ợ một cái.
“Tư Tư không uống rượu. Đúng không, Tư Tư?”
Đôi mắt Nam Gia cong thành một hình lưỡi liềm, dịu dàng nhìn Lâm Hựu Tư.
“Ừm.”
Lâm Hựu Tư không uống rượu thật, cả đêm toàn uống Coca.
Giờ phút này, trong lòng tôi cảm thấy có chút may mắn, lại có chút buồn rầu.
Không biết rốt cuộc là đúng hay sai, uống rượu là sai, uống Coca cũng là sai.
Còn nữa, làm sao cô ấy biết cả đêm tôi không uống rượu? Chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn nhìn tôi sao?
“Tôi đi lấy vé gửi xe.”
Lâm Hựu Tư để lại những lời này, đi đến quầy lễ tân của quán Karaoke mà không nhìn lại một lần, có lẽ Tả Kiệt và Trương Côn hiện giờ đã ghét cô đến chết.
Đôi giày cao gót của Nam Gia gõ lạch cạch sau lưng cô, mỗi lần nàng gõ như vậy lại như giẫm vào vết nứt trong tim cô.
Đi tới đi lui một hồi, đã không còn ai ở cửa nữa.
Nam Gia theo Lâm Hựu Tư vào trong xe, trong xe áp suất không khí thấp hơn so với bên ngoài khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Minh Cẩm Nhất Thành?” Lâm Hựu Tư hỏi.
“Tòa nhà Bạc Ngự.”
Minh Cẩm Nhất Thành là khu vực tương đối cao cấp ở địa phương, khi Nam Gia học năm ba trung học, công ty nhà cô có khởi sắc, liền mua căn hộ này. Bạc Ngự là một tòa nhà mới được xây trong hai năm qua, là một trong những tòa nhà đắt nhất ở địa phương, hiện tại đem ra so với Minh Cẩm Nhất Thành thì cao cấp hơn nhiều.
Thật bất ngờ là nàng đã chuyển đến một ngôi nhà mới ngay khi vừa trở về.
Có khi sau này nàng sẽ đột ngột đưa cho cô một chiếc thiệp cưới khi người bạn đời của nàng xuất hiện, Lâm Hựu Tư cảm thấy chua xót trong lòng.
Nhưng cũng phải thôi, chắc là nàng là không muốn sống ở cái nhà trước kia.
Nửa đêm, đường vắng, qua lại không bị cản trở, chỉ gặp một cái đèn đỏ.
Con đường này như thể kẹt trong lòng họ, không ai nói với nhau câu nào, im lặng đến mức làm người ta nghẹt thở.
Càng gần tới nơi, lông mày của Lâm Hựu Tư càng nhíu chặt, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, tắm nước nóng, chui vào trong chăn, không cần nghĩ ngợi gì cả.
Nam Gia ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ngón tay cọ cọ trên đùi.
Xe dừng lại trước cổng Biệt thự Bạc Ngự, vài giây trôi qua, Lâm Hựu Tư mới nói: “Tới rồi.”
Nam Gia thong thả ung dung cởi bỏ dây an toàn, lại ngồi mười mấy giây, nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Nàng hơi hơi mỉm cười, mở cửa xe, quay lưng về phía Lâm Hựu Tư, chỉ nói một câu, “Tôi đi trước.”
“Tại sao lại trở về?”