Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 25



Hôm nay Ngôn Mặc cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hắn rõ ràng là ngồi trong điện diêm la để làm việc, nhưng hắn đã ngửi thấy mùi thơm thuộc về Quỳnh Nhân. Đúng là hoá thân của hắn là ý thức song song, mỗi người đều là chính mình, nhưng giác quan của hoá thân là độc lập.

Xét cho cùng, Diêm vương ban đầu đã phát triển phương pháp hóa thân để xử lý một đống các công việc khổng lồ. đồng thời?

Khi hắn rất nhớ mùi hương của Quỳnh Nhân, hắn sẽ tạm thời chia sẻ cảm giác của mình với hóa thân của Ngôn Mặc.

Nhưng hôm nay hắn không làm như vậy, vậy mà hắn vẫn ngửi thấy hương thơm trong điện diêm vương.

Điều này thực sự kỳ lạ.

Thư ký Nam cũng thấy lạ. Tần suất thất thần gần đây của đại vương là quá cao.

Cô ấy rất lo lắng.

Thư ký Nam đã ở bên Diêm Vương hai mươi năm, Diêm Vương trước đây sẽ không bao giờ thất thần, cũng không bất chợt mỉm cười.

Có vẻ như cô vẫn phải hỏi Thanh Khê số điện thoại của bác sĩ tâm lý.

Theo mạng lưới thông tin chuyên dụng của thư ký, bác sĩ điều trị đề nghị Tần Quảng Vương nên nghe nhạc của Quỳnh Nhân, nói rằng nghe bài hát của cậu ấy có thể làm dịu tâm trí, có lợi cho giấc ngủ và trị liệu tâm lý, có tác dụng lâm sàng tốt.

Tần Quảng Vương vốn dĩ muốn kiên quyết từ chối, nhưng trong khoảng thời gian này vì hắn mà làm việc chăm chỉ, không thể nói lời từ chối với bác sĩ nên chỉ có thể ngồi nghe mấy bài hát trong phòng điều trị trong nhục nhã.

Kết quả, thật là hay.

Kể từ khi nghe bài hát của Quỳnh Nhân, cảm thấy bệnh tiến triển tốt hơn.

Khi Thập Vương có cuộc họp vào ngày hôm qua, Tần Quảng Vương đã điên cuồng ám chỉ rằng Tống Đế Vương tặng ngài ấy một đĩa CD album của Quỳnh Nhân.

Chứng kiến ​​tình hình này, Thư ký Nam tin rằng tin tức từ Mạng lưới tình báo của thư ký là chính xác và đúng đắn. Bất kỳ ai cũng thực sự là một bác sĩ giỏi.

Đại vương được cứu rồi, nàng cười nhẹ nhõm một hơi.

Thư ký Nam không khỏi vui mừng ngâm nga, “Da da da da da da da da”

Nghe thấy âm thanh ma thuật của thư ký xuyên qua não hắn, Diêm Vương không còn cảm giác khó chịu và cáu kỉnh trước đây nữa. Trái tim hắn mềm mại bởi mùi hương của Quỳnh Nhân, hắn về cơ bản đã mất đi chức năng cáu kỉnh.

Không khí làm việc ở điện diêm vương hôm nay nhộn nhịp và dễ chịu như xưa.

_____________

Ngôn Mặc vào cửa và cho kem vào tủ lạnh.

Người đại diện đột nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy, nhất thời sững sờ.

“Oa, ngươi có hứng thú trở thành minh tinh không?”

Ngôn Mặc hơi nghiêng người: “Không. Cảm ơn lời mời của anh.”

Người đại nhân chưa từng thấy người nghiêm túc như vậy, câu nói đầu tiên khiến hắn cảm thấy không thể nói tiếp, cười nói: “Thật lễ phép.”

Anh ta đi lấy trái cây, nhìn thấy “Thần tài” phủ một mảnh quần áo của Quỳnh Nhân, liền lẩm bẩm: “Cậu làm gì vậy? Sao lại treo áo trên người thần tài. Thế là quá phận ạ. Cậu không sợ thần tài ghi hận sao. “

Nói, liền muốn lấy quần áo đi.

Quỳnh Nhân lao về phía trước: “Chờ đã!”

Người đại diện nâng lên một nửa: “?”

Quỳnh Nhân bình tĩnh che lại quần áo: “Tôi đã tra trên mạng. Việc nhờ thần tượng hỗ trợ tại nhà rất đặc biệt, còn có yêu cầu về thời gian và vị trí. Khi tôi tìm ra phong thủy của nhà mình đến đâu., Tôi sẽ đưa nó lên. Bây giờ. Hãy đặt nó lên trước, kẻo thần tài phát hiện ra rằng chúng ta đã không đặt ngài ấy vào đúng chỗ. “

Người đại diện bây giờ có vẻ là một người mê tín phong kiến ​​nặng nề, nghe thấy lời nói thoáng qua của Quỳnh Nhân, anh ta lập tức thu tay lại.

” cậu nói cũng có lý.”

Ngôn Mặc có chút để ý: ” cậu thỉnh thần tài về?”

Người đại diện nhiệt tình giới thiệu: “Ừ, Thần Tài này hay lắm. Quỳnh Nhân của chúng tôi chuyển vận tất cả đều phụ thuộc vào Thần Tài. Tiểu tử, nếu muốn một cái, ta sẽ giới thiệu cho ngươi người bán Thần Tài ngon bổ rẻ, chỉ một cái năm mươi. “

Hắn thỉnh Thần Tài? Thì còn ra thể thống gì

“Cảm ơn lòng tốt của anh, không cần đâu.” Ngôn Mặc nhìn Quỳnh Nhân và mong đợi hỏi, ” cậu đã bao giờ nghĩ đến việc thờ phụng diêm vương chưa?

Quỳnh Nhân: “…” Bây giờ phát triển tín đồ?

Nhưng nói đi nói lại, miếu diêm vương thực sự rất hiếm. Và Diêm vương trong chùa hoàn toàn không giống với bản chính. Không biết thắp hương trước bản tượng kia thì bản thân diêm vương có nhận được tiền vàng không.

Người đại diện đặt trái cây trên bàn, đây là nơi duy nhất mà nhà Quỳnh Nhân có thể dùng để tiếp đãi khách. Giống như mọi người cha già khi tiếp đãi con trai và các bạn cùng lớp, ông thường bê trái cây cho khách.

“Dường như không có ai ở nhà thờ cúng diêm vương đi.” Quả táo của người đại diện bị cắt giống như cẩu gặm. “Hắn không quản phát tài, cũng không quản sự nghiệp nhân duyên, thật giống như là tiện đường thì cúng một cái. Nhưng bây giờ tết thanh minh người ta cũng không cho hoá vàng mã nữa, đánh giá bây giờ diêm vương đã nghèo rất nhiều năm. “

Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Quỳnh Nhân toát mồ hôi lạnh cả người.

Việc giấu giếm chuyện với gia đình là điều không tốt và đôi khi phải gánh chịu hậu quả khi nói những điều không nên nói.

Ngôn Mặc ngay lập tức bác bỏ tin đồn: ” Diêm vương có nhà và xe hơi, tiền tiết kiệm đầy đủ. Hắn là vua của minh giới, tất cả các sinh vật của minh giới đều phải nộp thuế cho hắn, căn bản không cần người dương gian thờ cúng. “

Không phải anh phá sản và ngôi nhà ma ám đã đóng cửa, vì vậy anh phải chuyển đến khu phố cho thuê thấp của cậu sao? Quỳnh Nhân thực sự muốn phàn nàn.

Ngôn Mặc liếc nhìn về đầu tủ bên kia. Hắn rất quan tâm đến bức tượng thần tài này.

Lại có thể sống trong nhà của Quỳnh Nhân, có thể được mặc quần áo của Quỳnh Nhân, Quỳnh Nhân thậm chí sẽ thắp hương và đốt tiền giấy cho hắn ta.

Tại sao không thờ cúng diêm vương. Diêm vương không tốt sao?

Người đại diện gọt táo xong đưa tới: “Diêm Vương rốt cuộc là phù hộ cái gì?”

Ngôn Mặc: “……”

Ban phước hắn không có chức năng này.

Ngôn Mặc nắm miếng táo, cụp mắt xuống.

Bàn tay xinh đẹp cầm trong tay miếng táo rách rưới, Quỳnh Nhân cảm thấy hình ảnh này thật chướng mắt, Ngôn Mặc nhìn như đưa đám.

Ai cũng có lòng tự trọng khi làm việc, khi khách hàng nói bạn không giỏi bằng người khác và không ai hỏi bạn thì mọi người sẽ rất buồn.

Cậu lấy ra ba viên kem, đưa cho Ngôn Mặc và tự tay đổ mứt dâu.

“Ăn đi.”

Quỳnh Nhân lấy quả táo rách từ tay Ngôn Mặc và tự mình cắn một miếng.

Mặc dù vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng Quỳnh Nhân cảm thấy tâm trạng của anh ấy có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Quỳnh Nhân mỉm cười.

Là một Diêm vương dễ dụ.

Đêm đó, Ngôn Mặc vẫn bị mất ngủ như thường lệ, chỉ là từ ban ngày bắt đầu, mùi thơm của Quỳnh Nhân vẫn quanh quẩn không tan, nên tâm trạng của hắn rất tốt. Đột nhiên, một đám khói xanh bốc lên, đống tiền và vàng lá từ trần nhà kêu tanh tách rơi xuống, một trận mưa tiền rơi xuống trong căn phòng ngủ nhỏ.

Hắn ngồi dậy, hơi sững sờ, có một chút nghi hoặc.

Mỗi lần nhận tiền, chín phần mười là hối lộ hắn, hy vọng hắn có thể cho con ma thuận lợi trong âm phủ. Ngôn Mặc không bao giờ nhận hối lộ, không có nơi nào để trả lại, vì vậy hắn đổi chúng thành tiền minh giới, rồi từ tiền Minh giới thành tiền của dương gian, tặng chúng cho trại trẻ mồ côi.

Nhưng lần này số tiền đến rất đặc biệt, không có mong muốn hay yêu cầu nào đằng sau số tiền.

Dường như chỉ muốn đốt một số tiền cho hắn.

Là một tín đồ kỳ lạ.

______________

Thời gian thử vai cho ” hoa đào phiến” được diễn ra sớm hơn dự định, Quỳnh Nhân bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đoàn làm phim, mạnh mẽ đem mình ra khỏi giường.

HBL2003 đêm qua đã gửi cho cậu một tin nhắn rằng ma nam nhạc sĩ đã gia nhập văn hóa truyền thông Phú Khoái, dựa trên kinh nghiệm đi đòi nợ, anh ta đã say mê sáng tác một ca khúc mới – ” khốn nạn nhanh trả tiền lại “.

Quỳnh Nhân thảo luận với hắn ta một số phiên bản sắp xếp về ý tưởng, hai người trò chuyện và thay đổi chúng, mãi đến sau ba giờ, con thỏ bông từ trên trời rơi xuống, nhanh tay tắt máy tính, Quỳnh Nhân mới đi ngủ.

Bây giờ cậu cảm thấy hối hận, rất hối hận. Đầu cậu choáng váng và chóng mặt, như thể bị ai đấm.

Cậu chỉ có một mình, sao phải thức khuya với ma, chuyện này không thể thắng nha. Hơn nữa, ở Quỷ Phán Điện và dương gian chênh lệch múi giờ, thời điểm cậu thức đêm bên kia đang làm việc, thiệt thòi lớn rồi.

Mặc dù bây giờ Quỳnh Nhân có một số tiền nhưng cậu vẫn tiết kiệm rất nhiều, cậu không bắt taxi khi ra ngoài mà đi tàu điện ngầm. Con đường duy nhất đến địa điểm thử giọng đặc biệt dễ bị tắc đường, việc đón và trả của người đại diện không nhanh bằng việc cậu tự đi tàu điện ngầm.

Cậu thường đi tàu điện ngầm, nhưng lần này Quỳnh Nhân cảm thấy khoảng cách do sự nổi tiếng mang lại, bị ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm ngay khi cậu lên tàu. Trước đây, vì đẹp trai nên đi đâu cũng bị người khác nhìn, mà ánh mắt xem trai đẹp với minh tinh hoàn toàn khác nhau.

Có thể là do hình ảnh về màn bắn cung của cậu được lan truyền rộng rãi, độ nhận diện ngay lập tức tăng lên.

Có người có dũng khí tiến lên bắt chuyện, hy vọng cậu có thể ký vào hộp đựng điện thoại, Quỳnh Nhân ký tên, có thể không ngờ thấy cậu nói chuyện tốt như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.

Một bàn tay nhợt nhạt đưa ra, trên đó treo một chiếc vòng ngọc rộng rãi, cổ tay mỏng đến mức khiến chiếc vòng trở nên rộng, khiến người ta lo lắng chiếc vòng sẽ bị văng ra ngoài nếu không để ý.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh cũng có thể ký cho em được không? Cảm ơn.”

Quỳnh Nhân đang muốn tiếp, nhưng phát hiện ra rằng mảnh giấy không đúng, trên đó có những chấm nhỏ màu đỏ, trông giống như viết rất nhiều ở mặt trước của tờ giấy. Rồi đưa mặt đằng sau cho cậu ký.

Không phải là cậu không thích giấy đã qua sử dụng, mà chỉ là cậu không thích nó.

Quy tắc sống sót đầu tiên của thần tượng được người đại diện của cậu dạy là không được ký tên một cách bừa bãi. Nếu trên giấy giao ra đã có chữ rồi thì lại càng không thể ký.

Ai biết được những lời đó có phải là hợp đồng mua bán hay không.

“Làm ơn ký tên cho tôi. Cảm ơn.”

Ánh mắt của Quỳnh Nhân nhìn theo bàn tay tái nhợt, nhưng bàn tay này dường như hiện ra khí chất mỏng manh trong một đống người, nhìn không thấy chủ nhân của nó.

Chỉ là giọng nói đó vang lên một cách dai dẳng.

“Xin vui lòng ký tên của cậu, cảm ơn.”

Xung quanh cậu có rất nhiều người hâm mộ, nhưng không ai nhìn ra chủ nhân của bàn tay ở đâu, giống như họ không thể nhìn thấy người này hoặc không nghe thấy cô ấy.

Đến nhà ga, Quỳnh Nhân xuống xe và vẫy tay chào người hâm mộ.

Cậu đi một lúc, ngoảnh lại, cửa tàu điện ngầm vẫn mở, bàn tay vẫn vươn về phía cậu.

Quynh Nhân lấy điện thoại di động ra chụp ảnh và gửi tin nhắn cho Ngôn Mặc.

“Có một con ma trên đường số 9 của tàu điện ngầm Long Thành. Cô ta ở trong tàu điện ngầm lừa người ký tên. Tôi đoán cô ta muốn bắt ai đó để thay thế. Làm phiền anh báo cảnh sát.”

Ngôn Mặc nhanh chóng trả lời: “Tôi đến tìm cậu.”

Quỳnh Nhân: “Không cần đâu, cô ấy rất yếu, chỉ có một tay, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy.”

Ngôn Mặc không giỏi đánh chữ, Quỳnh Nhân sẽ nói chuyện với anh ấy một cách đặc biệt. Tuy nhiên, bởi vì lời nói của Ngôn Mặc quá tốt đẹp, Quỳnh Nhân luôn cảm thấy rằng mặc dù cậu vốn định chăm sóc đối phương, nhưng cuối cùng cậu vẫn cảm thấy rằng mình đã kiếm được lời to.

Quỳnh Nhân đeo khẩu trang, ra khỏi tàu điện ngầm, bước lên một chiếc xe đạp chung, mở hướng dẫn và đi đến địa điểm thử vai trong vòng chưa đầy mười phút.

Cậu cất chiếc xe đạp chung đi, chờ một lát nữa phải đi chở về.

Người đại diện đã đợi cậu ở lối vào địa điểm thử vai, vừa nhìn người liền đưa cà phê vào tay cậu: “Uống nhanh rồi tỉnh lại.”

Quỳnh Nhân không thể uống thứ chua chua cay đắng này, nó hoàn toàn được dùng làm thuốc, cậu nhéo mũi muốn đổ nó vào.

Uống xong một lúc, mặc kệ, có vẻ hữu dụng một chút, cậu cũng tỉnh táo hơn.

Bước đến khu vực chờ, cậu đi về phía văn phòng đăng ký: “Xin chào, cho tôi xin số, tôi tên là Quỳnh Nhân.”

Trần Duệ Trạch bước vào từ cửa hông, mọi người trong phòng nhìn anh ấy rồi đứng dậy và gọi thầy Trần.

Hắn đại khái cùng tất cả mọi người chào hỏi, rồi đi qua bắt người.

” Quỳnh Nhân, lại đây, tôi đưa cậu đi gặp đạo diễn.”

Mọi người trong phòng nhìn Quỳnh Nhân, những người không giỏi che giấu cảm xúc đã tỏ vẻ khinh thường. Khá nhiều người tự lẩm bẩm trong lòng rằng dù đi cửa sau thì cũng nên che dấu hơn một chút, thật là xấu xa.

Trần Duệ Trạch không quan tâm người khác nghĩ gì. Hắn nắm lấy vai Quỳnh Nhân và thì thầm: “Tôi trước cùng cậu nói tốt. Hôm nay có người muốn cướp vai diễn của cậu người đó chính là đối thủ của tôi. Cậu phải giết hắn ta.”

Quỳnh Nhân: “Tại sao anh lại có nhiều đối thủ như vậy…”

Trần Duệ Trạch: “Đầu tiên tôi là một thần tượng, sau đó chuyển sang làm diễn viên. Tôi đã phát hành một album và miễn cưỡng được tính là ca sĩ. Có ba lĩnh vực, một đối thủ trong một lĩnh vực, ở đâu ra nhiều.”

Trước khi vào cửa lại hỏi: “Giết hắn tàn nhẫn, đừng tỏ ra nhân từ, tốt nhất hãy giống như Phó Gia Trạch, để cho người này cả đời để lại cái bóng tâm lý.”

” đạo diễn Trương, Quỳnh Nhân đến rồi.” Trần Duệ Trạch say sưa giới thiệu, “Nhìn anh chàng đẹp trai Quỳnh Nhân của chúng ta, tương lai đỉnh nhất, nếu bây giờ mời cậu ấy, trong tương lai sẽ tương đương với chuyên mục quảng bá của chính mình giao thông.”

Khuôn mặt của Trương Hạo Quỳnh Nhân rất quen thuộc. Có một người đứng bên cạnh trông rất quen, nhưng không thể nhớ tên.

Trương Hạo tiến đến bắt tay cậu, ánh mắt của người bên cạnh nhìn cậu rất đặc sắc. Gươm, súng và kiếm chào đón khuôn mặt của Quỳnh Nhân. Có thể là muốn, Quỳnh Nhân cảm thấy được hắn hận không thể gửi ngay một quả bom nguyên tử lại đây.

Chắc chắn là người của nhà sản xuất nhét ” đối thủ.”

Quỳnh Nhân trong lòng cũng không có gì bất bình, cậu không phải là do Trần Duệ Trạch giới thiệu sao, mọi người đều giống nhau.

Quỳnh Nhân thử vai nhân vật tên là Ming Thần. Đó là tiền bối mà nam chính Tống Vân Thành người có con đường làm sao không tốt mong mỏi, và đó cũng là ánh sáng trong tim hắn.

Bài hát của hắn sẽ là manh mối cho câu chuyện của hai nhân vật nam chính.

Minh Thần không có nguyên mẫu, điều mà các diễn viên cần làm là khôi phục lại hương vị biểu diễn của các ca sĩ thế kỷ trước, đồng thời suy ra phong cách siêu sao thuyết phục.

Mọi người đều lịch sự.

Trương Hạo đối với Quỳnh Nhân thái độ hiển nhiên càng thêm nhiệt tình:”chút nữa cậu biểu hiện tốt một chút, đừng căng thẳng.”

Quỳnh Nhân gật gật đầu, đi ra mới hỏi: ” người bên trong là ai vậy “

Trần Duệ Trạch sửng sốt một chút, haha ​​cười: ” cậu hơi quá đáng, làm thế nào cậu có thể không biết ca sĩ nổi nhất của vũ trụ Miêu Triết Ngôn “

Trần Duệ Trạch và Miêu Triết Ngôn từng được đề cử trong giải album của năm, người nào muốn lấy thưởng thì phải dựa vào fan của họ. Trần Duệ Trạch dù gì cùng từng là đỉnh lưu, sức mạnh chiến đấu của fan rất mạnh mẽ.

Kết quả bình chọn cuối cùng Trần Duệ Trạch số phiếu hơn Miêu Triết Ngôn hai mươi lần, giúp Trần Duệ Trạch ôm về một giải thưởng.

Mà Miêu Triết Ngôn rất quan tâm giải thưởng này, hắn mấy lần ám chỉ Trần Duệ Trạch mua giải, vì giải thưởng không từ thủ đoạn nào.

Trần Duệ Trạch phiền nhất loại không có bản lĩnh lại nói nhiều, nhưng cũng lười cùng hắn chơi, với sự nổi tiếng của Trần Duệ Trạch cùng Miêu Triết Ngôn vạch mặt, chả khác nào quảng cáo cho hắn.

Chuyện như vậy hắn mới không làm.

” lòng dạ của Miêu Triết Ngôn còn nhỏ hơn lỗ chân lông tôi đã làm nhiều lần dưới lazer, cậu là người tôi giới thiệu, đại khái giá trị cừu hận với cậu đã kéo đầy.”

Quỳnh Nhân dở khóc dở cười, tự nhiên nhiều ra một kẻ thù, cậu cũng oan quá đi mà.

______________

Thử kính bắt đầu.

Bài hát được chỉ định biểu diễn là <một ngọn đuốc trong mùa đông>. Đây là một bài hát rất nổi tiếng trong thế kỷ trước, như một bản nhạc thính giác là đúng.

Người đến thử vai diễn này có ba mươi người, cậu xếp thứ chín.

Trần Duệ Trạch rất khó chịu. Ban đầu Trương Hạo rất hài lòng với Quỳnh Nhân, cũng quyết định muốn cậu, nhưng nhà sản xuất là ông chủ của Công ty Miêu Triết Ngôn, vẫn cứ đem hắn nhét vào.

Trương Hạo cũng không vui, không tham gia cuộc đề cử, trực tiếp mở cuộc thử vai, thời điểm đó ai cũng lúng túng.

Hầu hết những người đến với buổi thử vai đều là thần tượng hoặc là biết cả ca hát và diễn xuất. Đạo diễn bọn họ không nói gì nhanh chóng buổi thử vai.

Miêu Triết Ngôn biểu diễn trước Quỳnh Nhân, đạo diễn nhíu chặt mày lên nhìn phần biểu diễn của hắn.

Nhảy rất dụng tâm, ca hát cũng không tồi, so với phong cách của nhân vật không đúng lắm, giống đang bắt chước, không được gọi là biểu diễn, cùng siêu sao không có chút quan hệ nào.

Đợi đến khi Quỳnh Nhân lên sân khấu, cậu đã biểu diễn bài hát này theo ý tưởng của riêng mình, ca hát và nhảy mượn những cảm xúc của thời đại, được cải thiện theo giọng nói của chính mình.

Dù sao, cậu cảm thấy tốt, chỉ không biết rằng đạo diễn có hài lòng.

Sau buổi biểu diễn, cậu cầm micro trên sân khấu, nghĩ sao mọi người nhìn cậu và không nói gì, đến bao giờ có thể xuống sân khấu.

Trương Hạo vỗ tay, phá vỡ hiện trường yên tĩnh.

Trong mắt hắn tất cả đều là kinh diễm: “Đây mới là phong cách siêu sao thật sự!! Duệ Trạch vẫn cùng tôi nói cậu không biết diễn xuất, nếu cậu không biết diễn, làm sao có thể đắp nặn được hình ảnh siêu sao thần tượng đây?”

” cậu biểu diễn rất tự nhiên, giống như bạn thật sự là siêu sao Minh Thần vậy, các chi rất thoải mái, đầy tự tin. Khi cậu biểu diễn, tôi tin rằng khán giả sẽ phát điên đối vì cậu.

“Khi cậu đối mặt với chúng tôi, không có cảm giác eo hẹp. Giống như bạn thực sự là hồng như vậy. Rất nhiều người muốn lấy nhân vật này, cơ hội thử kính, đối với cậu không là gì.

“Cái cảm giác này, tôi rất vui mừng, diễn quá tốt rồi Quỳnh Nhân, lắng nghe tôi, bạn nên làm diễn viên.”

Quỳnh Nhân: “…” Đạo diễn ngươi tỉnh táo một chút, ngươi đang nói cái gì vậy!

Biên kịch cũng liên tục gật đầu: “Ừ. Điều tôi lo lắng nhất là ca sĩ dàn dựng cả bộ phim không thể đứng lên. Tôi không ngờ được xem một màn như vậy. Cuối cùng giờ tôi cũng yên tâm rồi”.

Nhà sản xuất ngậm miệng kinh diễm, hắn tuy rằng đề cử ca sỹ Miêu Triết Ngôn của công ty mình, nhưng anh ta cũng không vì Miêu Triết Ngôn làm tổn hại đến lợi ích của ” hoa đào phiến”. Chỉ có thể nói tài nghệ không bằng người, nhưng không ngờ kỹ năng diễn xuất của Quỳnh Nhân lại tinh tế đến vậy.

Miêu Triết Ngôn tràn đầy không muốn. Sự nổi tiếng của hắn đã giảm dần trong những năm gần đây, cuối cùng hắn đã có cơ hội, để lấn sân sang con đường của một diễn viên.

Nhưng nhìn phản ứng của đạo diễn, chắc chắn hắn ta không còn cơ hội, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận.

Những người khác đến buổi thử giọng đã có những lời chỉ trích về Quỳnh Nhân, nhưng khi thấy cậu thể hiện quá tốt, họ đã bị thuyết phục. Cậu thực sự tỏa sáng trên sân khấu khiến mọi người không thể rời mắt.

Buổi thử giọng vẫn chưa kết thúc, nhưng có vẻ như nó đã kết thúc.

Sau khi Quỳnh Nhân bước xuống, Trần Duệ Trạch đã đánh cậu một cái vào vai và cười vui vẻ: “Được lắm, màn trình diễn của cậu hôm nay tốt hơn trong chương trình tạp kỹ lần trước. Đặc biệt có mị lực, quả thực đem hai chữ siêu sao viết trên mắt, có phải lúc ở nhà cậu đã cố gắng tìm cảm giác là một siêu sao không? “

Quỳnh Nhân: ” không phỏng đoán, chính là tôi.”

Diễn xuất hay điều gì đó là không thể. Chỉ là cậu có một tỷ người hâm mộ để đóng vai chính thôi.

Trần Duệ Trạch giơ ngón tay cái lên: “Tốt lắm, giữ nguyên cảm giác này. Tôi tin rằng cậu nhất định hồng.”

_____________

Mặc dù kết quả không được công bố ngay tại chỗ, nhưng mọi người đều đã đồng ý rằng người chiến thắng là Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân đã thêm một vòng kết nối vào tài khoản WeChat của đạo diễn, nhà sản xuất, nhà biên kịch và những người khác. Ý của Trương Hạo rất rõ ràng, yêu cầu cậu quay lại và chờ ký hợp đồng.

Trước khi đi, Trương Hạo nhét vào tay cậu một mẩu thông tin, nói rằng trong đoàn phim có tất cả các diễn viên nên cậu có thể hiểu rõ hơn về bối cảnh của cốt truyện.

Người đại diện lái xe trở lại trại trẻ mồ côi. Quỳnh Nhân bước lên chiếc xe đạp công cộng.

Đi được nửa chặng đường, cơn mưa đá bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Quỳnh Nhân quay người lao xuống dưới mái hiên để trốn mưa đá. Cậu mặc áo tay ngắn, chỉ được một lúc, và vài vết thương do mưa đá rơi xuống trên cánh tay.

Chán quá, Quỳnh Nhân đứng dựa vào tường xem mưa đá một lúc, nó to bằng quả vải. Chuông chống trộm của nhiều ô tô đã vang lên.

Cậu đã chụp một bức ảnh và gửi cho Ngôn Mặc.

【Cố gắng làm giàu: Có câu thần chú nào để mưa đá không rơi xuống? 】

【Che áo vét nhỏ của tôi: Có. Chờ chút. 】

Quỳnh Nhân đọc tên WeChat của Ngôn Mặc, đây là tên mà cậu đặt cho Ngôn Mặc, nhắc nhở bản thân phải luôn nhớ giúp người hàng xóm hiền lành mặc chiếc áo vest nhỏ của mình.

Ngôn Mặc gọi điện video cho cậu.

Ngôn Mặc: “Đưa màn hình lên trời.”

Quỳnh Nhân nghe theo.

” một thái nhất bắc cực, ngọc quang nguyên tinh. Thuỷ bạc sứ giả, sét đánh gió bay. Rải ngàn dặm, Thiệu Dương tướng quân. Phù đến thừa hành, không được lưu đình. Lập tức tuân lệnh.”

Ngôn Mặc vừa niệm xong, trời đột nhiên sáng lên, mưa đá cũng ngừng.

Quỳnh Nhân cho rằng điều này là phi khoa học. Diêm Vương không phải là thuộc một hệ thống với Phật giáo sao? Tại sao câu thần chú của Đạo giáo lại trơn trượt như vậy…

Nhưng trời nắng là tốt.

Dưới đất có mưa đá không ngớt, cậu cảm thấy đi xe đạp không an toàn nên đẩy xe đến điểm đỗ rồi đi bộ lên tàu điện ngầm.

Lúc này vẫn chưa đến giờ cao điểm buổi tối, nhưng trên tàu điện ngầm Long Thành sẽ không bao giờ thiếu người.

Quỳnh Nhân đi lên và nhìn thấy một người cậu vừa gặp, Miêu Triết Ngôn.

Miêu Triết Ngôn tự mình lái xe đến buổi thử vai. Trên đường về có mưa đá, hắn không giảm tốc độ và đã đâm xe. Hắn đang vội bắt máy bay tham gia show kinh doanh nên đơn giản ném xe xuống đường nhờ trợ lý lái xe, trước tiên hắn đi tàu điện ngầm đến sân bay.

Nhìn thấy Quỳnh Nhân lên tàu, một tiếng khịt mũi lạnh lùng thoát ra từ mũi hắn và hắn quay đầu lại bốn mươi lăm độ.

Quỳnh Nhân nhanh chóng được nhận ra một lần nữa. Một loạt người vây quanh để nói chuyện và xin chữ ký của cậu, họ liên tục thốt lên như “Anh ấy đẹp trai quá, tôi sắp chết rồi”, “Khuôn mặt này là chúa tạo ra thật sao?”.

“Tụ tập ở trong tàu điện sẽ làm phiền người khác, cũng không an toàn. Muốn ký từng người nói tên, còn không thì đừng đứng chỗ này.”

Giọng điệu của Quỳnh Nhân rất nhẹ nhàng, những người hâm mộ chạy tán loạn một cách ngoan ngoãn.

Miêu Triết Ngôn nghe thấy bực mình, hắn đã ngồi ở đây mấy trạm dừng lại, tại sao không ai nhận ra hắn ta.

Một cô gái trẻ từ toa trước đi tới tìm chỗ ngồi, khi nhìn thấy hắn, cô chợt lộ ra ánh mắt trầm tư.

Miêu Triết Ngôn bắt đầu tìm bút.

“Xin hỏi, anh có phải là…” Người qua đường đột nhiên quay đầu lại, “Ahhhh, Quỳnh Nhân!”

Miêu Triết Ngôn cầm bút: “…”

Lúc này, một bàn tay đeo ngọc bội duỗi ra, trong tay cầm một tờ giấy, nhẹ giọng nói: “Xin chào, có thể ký tên cho tôi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.