Tôi Không Muốn Yêu Đương Với Kẻ Ngốc

Chương 6



Giang Sở vừa bước vào nhà, đã lập tức phát hiện ra vài thay đổi nhỏ.

Ví dụ bình hoa rỗng lúc trước chợt có thêm vài bông hoa rực rỡ chói mắt, vừa nhìn là biết tùy ý cắm vào chứ không theo quy tắc gì cả. Tuy không đẹp nhưng vừa hay khiến ngôi nhà điểm tô thêm vài gam màu sáng ấm áp.

Không cần nói cũng biết đây là kiệt tác của Dư Ý.

Nhưng Giang Sở không thích.

Trước đó tâm trạng Giang Sở không tốt lắm, nhìn thấy bó hoa càng thêm trượt dốc không phanh. Lông mày hắn nhíu lại, quay sang nói với nữ giúp việc đang quét dọn bên cạnh, “Vứt đống hoa đó đi!”

Lần này trở về nhà là do nhất thời nổi hứng, không hề báo trước. Hai nữ giúp việc đang cười nói vui vẻ, ngay khi thấy hắn lập tức câm như hến, im lặng vứt hết số hoa rực rỡ kia.

“Dì Chu đâu?” Giang Sở hỏi.

“Dạ trong bếp.”

Khu vực nhà bếp chính là nơi đem lại niềm vui nhỏ bé mỗi ngày của dì Chu. Kể từ khi Dư Ý dọn tới, bà dường như càng có thêm động lực để trổ tài nấu nướng, tận tình hướng dẫn cậu làm vài món ăn ngon.

Trước đây Giang Sở trở về luôn là điều dì Chu mong mỏi nhất. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên bà không ra phòng khách đón hắn nữa. Trong lòng Giang Sở bỗng không vui, hắn đi đến cầu thang nhưng không biết vì sao, cuối cùng chân vẫn hướng vào nhà bếp.

Hắn chỉ muốn xem thử tại sao dì Chu suốt ngày cứ ở trong phòng bếp cùng Dư Ý.

Hôm nay, dì Chu dạy cậu làm bánh quy.

Dư Ý háo hức đứng một bên quan sát, cảm thấy tò mò với các dụng cụ mà cậu chưa thấy bao giờ. Dì Chu ở nhà họ Giang đã lâu, công việc chủ yếu xoay quanh Giang Sở, vì thế ngày thường cũng khá nhàn rỗi nên mới ở đây làm bánh với Dư Ý.

Dư Ý thấy não mình như xoay vòng. Cũng may cậu vẫn có thể làm theo từng bước mà dì Chu hướng dẫn. Cậu cầm cái phới khuấy bột trong tô thủy tinh, rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản nhưng cứ như đi đánh trận, khuôn mặt căng thẳng đến mức mím môi, nhíu mày nhìn khối bột dần thành hình.

Giang Sở vừa tới cửa phòng bếp, nghe thấy Dư Ý hưng phấn kêu, “Được, được rồi nè!”

Dì Chu cầm tô trộn lên rồi đánh giá, mặc dù không quá hoàn hảo, cơ mà cũng thành công ở mức bảy trên mười, bà dịu dàng khen Dư Ý, “Giỏi quá, bây giờ con tìm mấy loại quả khô ở trong tủ rồi rắc lên bánh nhé.”

Dư Ý gật đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, vô tình đụng trúng Giang Sở đang đứng ngay cạnh cửa.

Cậu sững sờ vài giây, nhìn chằm chằm mặt Giang Sở. Hiển nhiên cậu vẫn chưa quên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này, giật mình nói, “Sao ngài, lại tới đây?”

Giang Sở buồn cười nhìn bột dính trên má trái của Dư Ý hỏi ngược lại, “Đây là nhà tôi, tại sao không thể đến?”

“À, đúng! ” Dư Ý gật đầu, “Ủa, vậy ngài cũng, đi lấy quả khô hả?”

Dì Chu nghe thấy tiếng động nên vội đi ra, vui vẻ nói, “Tiên sinh, ngài về rồi.”

Giang Sở gật đầu thay cho lời chào, liếc mắt nhìn trong phòng bếp, thuận miệng hỏi, “Dì đang làm gì vậy?”

“Bánh quy sữa,” Dì Chu cười, khuôn mặt tràn đầy phúc hậu, “Tôi nhớ lúc nhỏ tiên sinh cũng rất thích bánh này, lát nữa ngài muốn thử vài miếng không?”

Giang Sở mím môi dưới, lắc đầu, “Tôi không ăn, hai người cứ tiếp tục làm đi.”

Dì Chu hơi thất vọng, bà vô tình quên mất Giang Sở đã không còn ăn đồ ngọt từ lâu. Sợ đối phương nhớ lại chuyện buồn, bà khéo léo lảng sang chuyện khác, “Dư Ý, nhanh đi lấy quả khô đi.”

Ánh mắt Dư Ý dõi theo chuyển động của Giang Sở, chờ người nọ lên lầu cậu mới dám mở miệng, giọng điệu tò mò hỏi, “Giang Sở, có phải, không vui ạ?”

Dì Chu ngạc nhiên, đến Dư Ý còn có thể nhận ra cảm xúc của hắn, bà suy nghĩ một chút đáp, “Tiên sinh đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, con tuyệt đối không được làm ngài giận, phải nghe lời biết không?”

Đến đau khổ là cái gì cậu còn chẳng hiểu thế nhưng nghe dì Chu nói, cậu vẫn nghiêm túc gật đầu, “Không đâu, con không chọc giận Giang Sở.”

Hai người bận rộn trong bếp khoảng hơn một tiếng thì bánh quy sữa cũng ra lò.

“Tròn tròn,” Dư Ý cầm lấy một cái bánh màu nâu nhạt, cười toe toét, “Thơm quá!”

Dì Chu xếp bánh vào đĩa cười bảo, “Đây là bánh do con tự làm đó, mau nếm thử xem.”

Dư Ý tự hào “Là, con làm đó!”, sau đó cậu nhanh chóng cắn miếng bánh quy thơm phức, thỏa mãn tới mức muốn lăn lộn ra đất.

“Dì Chu, ăn cùng!”

Dì Chu bị bệnh đường huyết, không thể ăn đồ ngọt nhưng nhìn tâm trạng vui vẻ của cậu cũng ăn một miếng nhỏ. Dư Ý cầm đĩa bánh chạy khắp nhà, tìm hai chị giúp việc, tha thiết mời họ ăn rồi rồi vui vẻ nhận lời khen của họ. Một lát sau trong đĩa chỉ còn năm cái bánh, cậu rơi vào trầm tư.

Còn hai người, cậu phải chia thế nào đây?

Suy nghĩ kỹ một hồi, Dư Ý gặm luôn một cái, chỉ còn dư lại bốn, cậu không khỏi cao hứng, “Mình hai cái, Giang Sở, cũng hai cái.”

Ai cũng không thiệt thòi.

Dư Ý không biết gì về khu vực cấm trên lầu hai, ngay lúc dì Chu không để ý thì cậu đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.

Lầu hai có rất nhiều phòng khiến Dư Ý không khỏi bối rối, may thay có một cánh cửa phát ra tiếng của Giang Sở. Cậu cầm cái đĩa, lễ phép gõ cửa.

Ngay lúc Giang Sở nghe thấy tiếng gõ cửa thì cuộc gọi cũng kết thúc. Hắn nghĩ là dì Chu nên mời vào, không ngờ lại là Dư Ý.

Hắn hơi nhướng mày, “Ai cho phép cậu lên đây?”

Giọng điệu Giang Sở vô cùng nghiêm khắc, Dư Ý lại nghe không ra. Cậu vô tư bê đĩa tiến vào, đưa trước mặt hắn khoe khoang, “Em làm đó, ăn rất ngon.”

Khoe xong liền ngại ngùng cười.

Giang Sở không thích người khác đặt chân vào vùng riêng tư của mình, hắn giơ tay lệnh Dư Ý dừng lại, lạnh lùng từ chối, “Tôi không thích ăn, mang xuống đi.”

Nếu là người khác nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, có lẽ đã chạy mất dép từ lâu. Nhưng Dư Ý thì không phải người khác, cậu chỉ muốn Giang Sở nếm bánh quy sữa của mình, “Dì Chu nói ngài thích. Ăn mau đi, ngon lắm.”

Cậu đã đặc biệt để lại hai cái cho hắn đó. Không thì cậu đã được ăn hẳn bốn cái cơ.

Giang Sở nhìn khuôn mặt quen thuộc rồi nhìn sang bánh quy trên đĩa, nhất thời cảm thấy kích động, theo phản xạ hất tay khi cậu đưa đĩa tới.

Dư Ý không cầm chặt đĩa.

Xoảng!

Cả hai người đều sững sờ.

Dư Ý nhìn Giang Sở rồi nhìn bốn cái bánh quy đã vỡ nát trên mặt đất, như bị doạ sợ cậu chàng vội lùi về sau.

Dì Chu nghe thấy âm thanh, tức tốc chạy lên lầu. Vừa thấy đĩa bánh vỡ tan dưới sàn cùng khuôn mặt mất hồn mất vía của hắn, bà vội vã tiến lên, “Tiên sinh, xin lỗi. Tôi không trông Dư Ý kỹ, đã làm phiền ngài rồi, tôi sẽ dẫn cậu ấy xuống.”

Giang Sở nhìn dì Chu – người đã chăm sóc hắn từ nhỏ cho đến lớn bỗng trở nên xa cách, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn chỉ lạnh lùng ừ một tiếng đáp lại.

Dư Ý rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn Giang Sở. Cậu không hiểu tại sao hắn lại nổi nóng, cậu có chút ấm ức nhưng phần nhiều là không vui vì mất tiêu hai cái bánh. Dư Ý cúi gằm mặt dẩu môi, lộ ra biểu tình mất mát, ngồi chổm hổm xuống đất nhặt bánh lên.

Giang Sở nhìn cậu, hai tay buông thõng khẽ nhúc nhích, cuối cùng trầm giọng: “Dì Chu, kêu người lên dọn dẹp. Tôi không muốn sau này có người làm phiền tôi ở lầu hai nữa.”

Bà nhanh chóng đáp lời, kéo Dư Ý rời đi.

Dư Ý nhăn mũi nhưng vẫn không khóc, “Con làm…cái bánh…”

Đây là lần đầu tiên cậu làm bánh, chia cho bà, hai chị giúp việc, mọi người đều khen cậu. Chỉ có Giang Sở, đã không ăn thì thôi, còn hất bánh của cậu xuống đất.

Dì Chu một tay kéo cậu xuống lầu, miệng không ngừng an ủi, “Ngày mai chúng ta làm tiếp được không? Nhưng sau này không được phép lên lầu hai nữa nhé.”

Dư Ý bị khơi lên lòng hiếu kỳ, “Tại sao, không thể?”

Không đợi bà trả lời, cậu bỗng nhiên nhận ra chân lý gì đó, “Bởi vì, Giang Sở, là quỷ hẹp hòi!”

Giang Sở vô tình nghe thấy, không nhịn được liếc mắt nhìn cậu đang dần biến mất ở phía cửa.

Mảnh vụn bánh dưới đất được người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy căn phòng vẫn còn mùi thơm ngào ngạt và ngọt ngào.

Giang Chu xoa hai bên thái dương, tiếp tục vùi đầu vào công việc, không để ý đến mùi thơm trong phòng nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.