Có một kiếp làm người, Kỷ Tú Hiên không dám lấy tình cảm của mình ra trao cho bọn họ nữa.
Cũng là nhờ có bà nội Kỷ nuôi dạy và uốn nắn cậu đó, nếu không bây giờ cậu đã ôm hận những người này rồi lao vào trả thù, trở thành một phần tử phạm tội rồi. Cậu biết mình lấy trứng chọi đá nhưng trong nội tâm cậu có gì đó thôi thúc cậu, tự hủy đi.
Hệ thống đánh gãy cậu chìm trong thù hận: [Bình tĩnh đi thiếu niên, đừng để hận thù làm mờ mắt. Không cần bọn họ, cậu còn có hệ thống bọn này và bà nội mà.]
Kỷ Tú Hiên bình ổn tâm tình trở lại, hệ thống nói đúng, không cần vì người họ Lạc mà tự dằn vặt mình: [Chị Mỹ Nữ, cám ơn chị nha!]
Hệ thống hừ hừ: [Chăm mà làm nhiệm vụ đi nhé! Đừng có suy nghĩ tào lao nữa.]
Kỷ Tú Hiên thu liễm tâm thần, hai chân bắt chéo, không điếm xỉa đến ai, lạnh nhạt nhai nhồm nhoàm.
Lạc Duẫn xém chút hít thở không thông, run tay chỉ chỉ Kỷ Tú Hiên: “Thái độ gì đây hả? Ai dạy mày cái thói nhuộm tóc đó vậy?”
Kỷ Tú Hiên chậm rì rì nuốt thịt chuối, đánh giá đèn chùm trên trần nhà. Giàu vãi ta ơi! Bao nhiêu tiền một bóng đèn nhỉ?
Cậu không nhảy dựng lên chỉ vào cái mũi của ổng mà chửi đã là may ra rồi đó, ở đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Kiếp trước ổng còn định đưa cậu đi viện tâm thần nữa cơ, có ông bố nào hãm hại con trai mình như vậy không?
Cảm tình nguội lạnh cũng không thể trách cậu được.
Lạc Minh Tuyền hòa giải: “Ba đừng mắng em ấy, em ấy vừa đi xe đường dài về, rất mệt mỏi, bọn con còn chưa ăn cơm chiều nữa.”
Lạc Minh Huyền liếc mắt nhìn thằng em trai này rồi nhìn qua thằng em út mới về, đánh giá. Lạc Minh Tuyền tính tính hắn rõ ràng, không có khả năng nói giúp thằng em mới đưa về được. Thằng hai là đứa phản đối dữ lắm mà, sao giờ đổi tính rồi? Chắc là có chuyện gì đó xảy ra khiến anh thay đổi cái nhìn.
Lạc Minh Vũ cũng kinh ngạc, Lạc Minh Tuyền thấy ai cũng chảnh chọe, chỉ tốt tính với gia đình, tính tình tuy tốt nhưng đó là mặt ngoài thôi, không ai biết anh thật sự suy nghĩ như thế nào.
Lạc Minh Vũ cười cười nói nói nhìn anh, không đem Kỷ Tú Hiên bỏ vào mắt: “Anh hai, mừng anh về nhà! Em có pha cà phê cho anh, để em đi lấy nha!”
Lạc Minh Tuyền vui vẻ: “Cảm ơn em nha Minh Vũ!” Đứa em này mới làm anh bớt lo nè.
Lạc Minh Vũ cười ngại ngùng chạy vào bếp.
Kỷ Tú Hiên từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn. Đói chết cậu rồi, cơm chiều chưa ăn được hột nào đã đến hội thẩm gia đình mới ghê.
Lạc Minh Tuyền nhìn em trai cái ót, nói vọng vào bếp: “Minh Vũ, sẵn tiện đem cho anh ly sữa bò ấm nhé!” Em trai mới hơi lùn, uống sữa bò tẩm bổ tí, có khi ẻm thay đổi cái nhìn về anh thì sao?
Lạc Duẫn bị cậu làm lơ, có chút hậm hực nhìn qua bà vợ nhà mình.
Bà Lạc hiểu ý ông, cười dịu dàng nhìn Kỷ Tú Hiên: “Con tên Tú Hiên đúng không? Sau này, đây là nhà con. Còn trường học, ba mẹ đã sắp xếp cho con trường tốt nhất thành phố này rồi, con yên tâm đi nhé.”
Kỷ Tú Hiên liếc nhìn bà, hai tròng mắt dị đồng to tròn chớp chớp, quai hàm phình phìn nhìn giống con thỏ. Mẹ sao, bà ấy cũng không khó xử cậu lắm, chỉ thiên vị Lạc Minh Vũ thôi.
Kỷ Tú Hiên đáng yêu thật!
Ở đây toàn gia ai cũng đẹp trai tuấn tú, đang thiếu chính là loại hình dễ thương giống như Kỷ Tú Hiên đây nè.
Kỷ Tú Hiên có lệ đáp: “Ò.”
Mẹ Lạc khẩn trương chờ cậu hồi đáp, vui vẻ tiếp tục: “Đây là anh cả con Minh Huyền, anh hai chắc con đã tiếp xúc qua rồi.”
Kỷ Tú Hiên gật đầu: “Ò.”
Lạc Minh Tuyền vuốt mồ hôi lạnh: “…” Em nó cứ ò ò, làm mình căng thẳng theo.
Mẹ Lạc tiếp tục: “Anh ba con tuần sau mới về nước, còn anh tư, anh năm con thì mẹ cũng không biết chừng nào chúng nó về nữa.”
Kỷ Tú Hiên tỏ vẻ: “Ò.”
Lạc Minh Huyền để ý thái độ của Kỷ Tú Hiên, cảm thấy cậu thiếu dạy dỗ.
Mẹ Lạc cắn răng, buồn bực nói cho hết: “Từ nay con sẽ là anh trai của Minh Vũ nhé? Mẹ nhìn thời gian sinh của con trước Minh Vũ vài phút.”
Kỷ Tú Hiên gật gù: “Ò.” Bà ta là an bài hết rồi mới thông báo, cậu chẳng lẽ có quyền từ chối?
Mẹ Lạc vô ngữ. Bà còn chưa bị ai đối xử lạnh nhạt như vậy đâu, đây còn là con trai của bà nữa. Quả nhiên sinh ra nhưng không nuôi dưỡng thì không thân được, Minh Vũ tri kỷ hơn nhiều.
Ba Lạc nhịn không được vỗ bàn: “Thái độ của mày là sao? Mày ăn nói trống không với mẹ mày vậy à!?”
Kỷ Tú Hiên quen mồm liền tới: “Ò.”
Ba Lạc tức điên lên nhưng vì giữ hình tượng nên chỉ có thể ngầm phát hỏa. Mẹ Lạc an ủi vỗ vai ông, cảm thấy cân bằng. Con trai với ai cũng không khách khí chứ không phải ghét người mẹ là mình nha.
Lạc Minh Huyền thẳng nhíu mày, ấn tượng về em trai mới càng ngày càng khác xa so những gì hắn điều tra được.
Đâu mới là tính cách thật của em ấy?