“Anh ấy?” Hồi thần sau hoảng hốt, Giản Mạc hiểu nhầm “cô ấy” thành “anh ấy”, bắt đầu suy nghĩ không biết là người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cô gái trước mặt lộ ra ánh mắt như vậy, nhưng lại quên mất là Mộc Hi Lương đang nhìn cô mà nói, cô chỉ nghe được sự kiên định trong giọng nói đó.
“Ừm.” Không có suy nghĩ muốn tiếp tục đề tài này, bây giờ người ấy còn chưa lấy lại trí nhớ năm xưa, chỉ là muốn bắt đầu lại, những kí ức tươi đẹp thời thanh xuân ấy, cũng chỉ còn đọng lại trong lòng một người mà thôi.
Ở trước mặt một người mất trí nhớ, sự tồn tại của bạn luôn nhỏ bé. Nếu đổi lại là trước kia, Mộc Hi Lương tin rằng hai lần chủ động trước đây sẽ không phải là không có kết quả.
Bỗng nhiên một loại cảm giác mệt mỏi xâm chiếm thân thể Mộc Hi Lương, vì mình, nhưng cũng vì Giản Mạc. Nhưng trong xương vẫn giữ vững suy nghĩ không buông bỏ, chẳng qua thời điểm khi con người cảm thấy mệt mỏi, luôn hi vọng có người ở bên cạnh phụng bồi họ, ôm họ, lắng nghe tiếng lòng của họ.
Bên trong phòng ghi hình không lớn, bởi vì cả hai đều im lặng, không khí nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ có âm thanh truyền ra từ màn hình.
Giản Mạc không chú ý đến trạng thái lúc này của Mộc Hi Lương, chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông trong video. Xem ra, ngày mai phải đi tìm người này nói chuyện một lát, nghĩ như vậy, Giản Mạc quay đầu nói với Mộc Hi Lương: “Trễ lắm rồi, bác sĩ Mộc, tôi đưa cô về nhà, coi như cảm ơn cô đã cung cấp manh mối cũng như bữa tối cho tôi.”
Giản Mạc chủ động như vậy với Mộc Hi Lương có lẽ là vì cảm thấy Mộc Hi Lương cho mình cảm giác quen thuộc, hoặc thật sự là vì muốn cảm ơn.
“Không cần, tôi muốn tự mình trở về.” Mộc Hi Lương lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cả hai quen biết, Mộc Hi Lương dùng thái độ này đối đãi với Giản Mạc, mặt nóng dán mông lạnh mãi cũng có lúc mệt mỏi. Mà lúc nãy Mộc Hi Lương nhớ đến lúc ban đầu hai người gặp nhau rồi yêu nhau, rồi cho đến bây giờ là quan hệ không thân thiết, không khỏi khiến Mộc Hi Lương cảm thất phiền lòng. Nhất là lúc Giản Mạc nói câu cảm ơn, Mộc Hi Lương thật sự rất muốn hét lớn với Giản Mạc: Lấy quan hệ của hai chúng ta, còn cần phải cảm ơn sao?
Nhưng mà, không thể, ít nhất bây giờ là không thể, trước khi Giản Mạc nhớ lại tất cả chuyện trước kia, trạng thái bây giờ của hai người có bao nhiêu khinh thường, Mộc Hi Lương sẽ ghi nhớ từng chút một, dĩ nhiên sẽ không phát tác, dù sao phát tác trong lúc vô ý, khiến cô ấy cảm thấy bản thân mình sai cũng là chuyện không nên.
Có lẽ lúc chủ động quá cũng nên lui bước một chút, nhớ đến tình trạng của cả hai cho đến bây giờ, Mộc Hi Lương cảm thấy lẽ nào do mình quá chủ động nên tình hình không phát triển như mình mong đợi?
Mà giờ phút này Giản Mạc cảm thấy đây là lần đầu yêu cầu của mình bị từ chối, ngược lại là mình tự mình đa tình à, đây là lần chủ động đầu tiên của mình từ khi quen biết đến giờ, thế nhưng lại bị từ chối? Chẳng qua nghĩ lại thì người ta cũng có xe, có thể tự về nhà, cần gì mình phải mở miệng? Bây giờ thì cảm giác thật lúng túng.
Hơn nữa cô gái này trở mặt cũng nhanh quá đi? Rõ ràng trước đó còn tốt, nói thế nào liền trở mặt rồi? Quả nhiên là tâm tư phụ nữ khó dò? Không đúng nha, lời này dùng trên người mình cũng không hợp lý lắm, ít ra tâm tư của mình không khó đoán như vậy.
Trong phòng ghi hình vì hai người lại yên lặng nên lại rơi vào trạng thái an tĩnh, lần này không giống với lúc nãy. Yên lặng lúc nãy còn có âm thanh từ băng ghi hình hóa giải, còn bây giờ Giản Mạc đã tắt băng ghi hình, bên trong phòng chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người.
Hai người đều không phải là người nói nhiều, tựa hồ không ai muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Trước đây còn có thể trông cậy Mộc Hi Lương, nhưng bây giờ Mộc Hi Lương đã quay lại tính cách lạnh nhạt của mình, đương nhiên không thể giao phó nhiệm vụ này rồi.
Còn Giản Mạc thì sao? Bản thân Giản Mạc cho người ngoài cảm giác cao ngạo, khụ khụ,… tuy nói trong xương không như vậy nhưng để cô hạ mình mở miệng trước là chuyện rất khó. Chủ yếu chính là, người như Giản Mạc hiếm khi có một lần chủ động lại bị bác sĩ Mộc đuổi trở về, muốn cho cô lại chủ động? Ầy… khả năng không cao nha.
Ngay lúc hai người cùng trầm mặc, một hồi chuông điện thoại vang lên, Giản Mạc vừa định nhận điện thoại của mình thì lại phát hiện Mộc Hi Lương bên kia đã nghe máy, ngượng ngùng cất điện thoại của mình đi. Nhạc chuông của mình với cô ấy sao lại giống nhau?
“Alo?”
“Tiểu Lương à, còn đang làm việc sao? Đừng có luôn không để ý đến sức khỏe, nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm.” Giọng nói bên kia đầu dây rất lớn, ở trong hoàn cảnh an tĩnh này thì càng có thể nghe rõ hơn.
“Dạ dạ, con biết rồi, mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút, con sẽ về nhà nghỉ ngơi ngay.”
Giản Mạc chăm chú nhìn Mộc Hi Lương, chợt phát hiện hình như mình đã từng nhìn thấy biểu tình của cô gái đang nhận điện thoại trước mắt, nhưng lại giống như chưa từng gặp qua. Dáng vẻ ôn nhu như vậy, dường như giống với dáng vẻ đối với mình trước đây, nhưng bây giờ lại cảm thấy không giống, trong lòng mơ hồ có chút kì quái.
Ngay lúc Giản Mạc còn đang suy nghĩ thì Mộc Hi Lương đã cúp máy, nhìn về phía Giản Mạc, biểu tình trên mặt đã không còn ôn nhu lúc nghe điện thoại: “Bai~”
A… Cô gái này thật đúng là sấm rền gió cuốn, động tác nhanh nhạy, Giản Mạc quay lại phòng làm việc của mình chỉnh sửa một chút rồi mới rời đi.
Lúc lái xe ra khỏi cổng, phát hiện một bóng người quen thuộc, cô ấy? Không phải đi về trước mình rồi sao? Tại sao còn ở đây? Bỗng nhiên nhớ đến lúc lái xe ra khỏi bãi đỗ xe thì không nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ lần trước đã gặp qua, cho nên người này đã lái xe đi rồi?
Nhưng lại cảm thấy không giống vậy, nếu đã lái về nhà thì phải lái xe qua trước mặt cô, nhưng lại không thấy nàng có động tác gì, lẽ nào đang chờ người khác?
Cho đến bây giờ Giản Mạc còn không biết bản thân lại có tiềm chất bát quái như vậy, sao lại cảm thấy từ lúc gặp Mộc Hi Lương thì tư tưởng của mình cũng có chút không khống chế được?
Giản Mạc nhìn Mộc Hi Lương đang khoanh tay đứng ở bên kia, không có chút dáng vẻ nào cho thấy là muốn về nhà, có chút buồn bực, cô gái này rốt cuộc là làm sao vậy? Cho dù hôm nay ban ngày không lạnh nhưng thời tiết buổi tối vẫn có chút lạnh, cô gái này ăn mặc mỏng manh như vậy mà không thấy lạnh sao?
Giản Mạc không nhìn nổi nữa, mở cửa xe, đi đến bên cạnh Mộc Hi Lương, kéo tay nàng đi về phía xe của mình.
Mộc Hi Lương vốn đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên bị một lực kéo đi, còn chưa nói lời nào đã lôi mình ra sau, ngay lúc đang muốn nổi giận thì nhận ra người đó là Giản Mạc, đành phải chôn lửa giận không mong muốn này xuống, mặt không cảm xúc đi theo Giản Mạc, cho đến khi bị Giản Mạc nhét vào trong xe.
“Madam đây là muốn bắt cóc tôi ngay tại đồn cảnh sát à?”
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Làm lơ châm chọc của Mộc Hi Lương, Giản Mạc đơn giản hỏi thẳng vấn đề.
“Madam còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Mộc Hi Lương khoanh hai tay trước ngực, không có ý định cho Giản Mạc mặt mũi.
“Nhà cô ở đâu?”
“Xin trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cũng xin cô trả lời câu hỏi của tôi.”
“Madam Giản!”
“Bác sĩ Mộc!”
Hai người ngồi trong xe đậu trước đồn cảnh sát thảo luận mấy đề tài vô nghĩa, giống như khi còn bé, cả hai không hiểu chuyện cũng tranh cãi như vậy, tìm đủ thứ lí do, cuối cùng lại dùng nước mắt để hòa giải. Nhưng tình huống hôm nay thì sao đây? Khi đó còn có thể dùng nước mắt mà hòa giải, để cả hai làm lành với nhau, có lẽ bây giờ quan hệ của hai người cũng vậy, thiếu đi một chút nước mắt bạn bè là tốt rồi.
“Được được được, tôi thừa nhận tôi muốn bắt cóc cô, có thể là tôi có lòng tốt muốn đưa cô về.” Ngay lúc hai người giằng co tóe lửa thì Giản Mạc chịu thua trước, Giản Mạc cũng vì sự nhụt chí của mình mà cảm khái một chút, quả nhiên đối với người khó đoán như vậy, mình không nên đi đùa bỡn nhiệt tình.
“Chung cư XXX.”
“Chung cư gì?” Nghe một lần, Giản Mạc còn cho là mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa.
“Chung cư XXX, tôi cho là làm cảnh sát thì thính giác cũng cực kì tốt, không ngờ Giản Mạc lại là ngoại lệ.”
Đối với lời của Mộc Hi Lương, Giản Mạc lựa chọn làm lơ, đừng nói là miệng lưỡi của cái cô này lúc nào cũng vậy chứ? Chẳng qua là mình bất ngờ mà thôi, ai bảo mình cũng ở chung cư XXX làm gì.
Giản Mạc cho xe chạy, chậm rãi rời khỏi Cảnh cục. Trên đường bởi vì chuyện trước đó nên Giản Mạc dọc đường đi cũng không nói chuyện.
Một đường an tĩnh, đối với Giản Mạc hẳn là chuyện quen thuộc mới đúng, nhưng không biết tại sao mà hôm nay lại cảm giác cả người không đúng, tiện tay mở một khúc nhạc, muốn hóa giải bầu không khí an tĩnh trong xe.
Look at the stars
Look how they shine for you
And everything you do
Yeah, they were all yellow
I came along, I wrote a song for you…
Trong xe vang lên ca khúc tiếng Anh, Giản Mạc rất thích bài hát này, giọng hát của Thái Kiện Nhã mang chút lười biếng, là sở thích của Giản Mạc.
Theo tiếng hát ấy, bầu không khí trong xe vốn an tĩnh lại tràn đầy giọng hát độc nhất của Thái Kiện Nhã, hóa giải bầu không khí.
Giản Mạc lẳng lặng lái xe, Mộc Hi Lương dựa vào lưng ghế, nhìn phong cảnh lóe lên qua ô cửa sổ. Bài hát này, đúng như Mộc Hi Lương, cậu có biết, vì cậu, mình tình nguyện khô cạn đến giọt máu cuối cùng, cậu có biết mình yêu cậu đến như vậy không?
Từ hình ảnh phản chiếu trên kiếng xe, Mộc Hi Lương vốn đang nhìn cảnh sắc bên ngoài đã chuyển sang nhìn Giản Mạc đang lái xe, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Giản Mạc hiện lên mặt kiếng cửa sổ.
“Hôm nay, cảm ơn.” Lúc mấy bài hát kết thúc thì Giản Mạc cũng đã dừng xe ở cổng chung cư XXX.
“Bác sĩ Mộc khách khí rồi.” Không biết có phải là ảo giác không mà Giản Mạc cảm thấy lúc này Mộc Hi Lương đã khôi phục lại dáng vẻ lúc mình mới gặp nàng.
“Ngủ ngon, cô nghỉ ngơi sớm một chút.” Sắc mặt đã không còn lạnh như băng giống khi nãy.
“Ừm, ngủ ngon.” Giản Mạc nhìn bóng lưng rời đi của Mộc Hi Lương, cô gái này quả nhiên giỏi lật mặt. Lái xe đến gara của chung cư, ở cùng một tòa nhà, không phải là sẽ thường xuyên chạm mặt cái cô dễ lật mặt này chứ? Rõ ràng là có chút không kiên nhẫn, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác vui vẻ?