Chết tiệt! Giản Mạc xem xong đoạn video, mặt đầy phẫn hận, đợi đến lúc kết thúc video này thì nó tự động phát một đoạn khác. Nội dung trong đó là quá trình Lý Chí Phong bị hại, sau đó là đến Triệu Thịnh Duệ. Có thể, nội dung của máy quay phim chính là toàn bộ quá trình bị hại của Lý Chí Phong, Triệu Thịnh Duệ và Tiền Vĩnh Hào.
Sau khi Lý Chí Phong chết, người nhà đã nhận được một đĩa CD, Giản Mạc cũng từng cẩn thận xem qua nội dung trong đó, nhưng bây giờ chính là đem cả ba đoạn video gộp lại thành một, nội dung của nó càng kinh khủng hơn đĩa CD kia, nhưng Giản Mạc và Mộc Hi Lương cũng phải cố nhịn xuống để xem hết nội dung trong đó.
Tỷ như, trước khi Lý Chí Phong bị giết, hung thủ đầu tiên là quyền đấm cước đá, hơn nữa còn đổ vào miệng Lý Chí Phong rất nhiều thứ bẩn thỉu, cuối cùng lại ép hắn uống phân, rót cho tới khi nào tràn ra khỏi miệng thì thôi. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hành hạ Lý Chí Phong đến không còn sức lực mới chịu bỏ qua.
Rồi tỷ như, trước khi giết Triệu Thịnh Duệ, những gì xảy ra giữa bọn họ khiến cho người khác trợn mắt há hồm, chính là SM thú tính.
Nên nói là hung thủ thủ hạ lưu tình không gởi những hình ảnh này cho người nhà nạn nhân, hay nên nói hung thủ đã biến thái đến mức tận cùng?
“Hung thủ là một người có tâm lý biến thái sao?” Xem xong đoạn video, cố đè nén cảm giác chán ghét, Giản Mạc hỏi.
“Nhìn dáng vẻ này thì chắc là vậy, ít nhất người bình thường sẽ không làm ra những chuyện này. Hơn nữa, đối với những người từng chịu tổn thương khi còn bé mà nói, bệnh trạng tâm lý của họ vẫn luôn tồn tại, chỉ là có người vượt qua được, nhưng có vài người lựa chọn trốn tránh, sau đó chờ đến một thời điểm nào đó thì sẽ bùng nổ.” Mộc Hi Lương nhìn máy quay phim, đỡ trán, bây giờ là thời cổ đại hả? Sao lại có người chơi mấy trò biến thái như vậy chứ? Uống phân? Không phải là loại dụng hình nào khác mà lại là phương thức này, nàng không thể không nói hắn có vấn đề, có thể làm những chuyện như vậy, tâm lý đã không còn ở hàng ngũ bình thường nữa rồi.
Khi còn nhỏ Cao Vũ đã tận mắt nhìn thấy cha mình uống thuốc tự sát, kể từ lúc đó đã bắt đầu đè nén, đến bây giờ mới phát tác ư?
So sánh ba vụ mưu sát, vì sao lần này lại đối đãi ngoại lệ với Tiền Vĩnh Hào? Cách tra tấn Lý Chí Phong thì đúng là có chút ghê tởm, nhưng không có hành hạ thể xác, Triệu Thịnh Duệ thì càng không, thế nhưng Tiền Vĩnh Hào lại bị đánh bằng roi. Tiền gia đã làm gì để Cao Vũ coi họ là kẻ thù, cho nên mới dùng phương thức này để hành hạ Tiền Vĩnh Hào?
Giản Mạc nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, nhưng cũng phải lắc đầu, xem ra cần phải đến Tiền gia một chuyến rồi.
Giản Mạc và Mộc Hi Lương chờ trong trong căn phòng không bao lâu thì đồng nghiệp Pháp chứng và đám người Lương Diệc đã đến.
Tìm vài người cảnh sát cao lớn, thả thi thể của Tiền Vĩnh Hào xuống, để hắn nằm trên mặt đất, Mộc Hi Lương và trợ lí Mosi lập tức bắt tay làm việc, chuẩn bị nghiệm thi.
Mà đồng nghiệp Pháp chứng cũng đã cầm các loại máy móc bắt đầu thu thập chứng cứ, bùn đất trong phòng, vết máu, dây thừng, chỉ cần là thứ có liên quan đến vụ án thì nhân viên Pháp chứng đều cẩn thận cất vào túi đựng chứng cứ. Lấy mẫu máu thử, lấy dấu vân tay, dấu chân và tóc rơi trên mặt đất.
“Mọi người đã thông báo với cha mẹ Tiền Vĩnh Hào chưa?” Lương Diệc và Tư Hàn đến Tiền gia, lúc Giản Mạc gọi điện thì hai người họ đang giám thị biệt thự Tiền gia.
Tiền gia cũng canh gác hệt như Triệu gia, nhưng điểm khác là bên ngoài biệt thự Tiền gia không chỉ có camera mà còn có vài vệ sĩ khôi ngô đứng canh giữ ở cổng, trạng thái phòng bị càng cao hơn Triệu gia.
“Dạ rồi, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ đến đồn cảnh sát, cơ mà có lẽ cũng không nhất định.” Tư Hàn chen lời.
“Hử?” Không nhất định? Giản Mạc tỏ ý Tư Hàn nói tiếp.
“Đúng vậy, không nhất định, lúc bọn em đến Tiền gia, bên trong bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, thỉnh thoảng có người đi lại thì cũng có vệ sĩ đi theo bên cạnh. Nhìn tình hình đó, có vẻ người của Tiền gia ý thức được sức tàn phá của đối phương, vệ sĩ canh giữ ở biệt thự nghiêm trang như một tổ chức hắc bang, được huấn luyện nghiêm chỉnh, sợ rằng đến con ruồi cũng khó lọt. Người bên ngoài muốn vào trong thì phải trải qua hàng loạt kiểm tra. Một người như vậy, được canh giữ nghiêm mật, nếu muốn ông ta đi ra, vẫn là có chút khó khăn.” Đây không phải là tình báo hôm nay mới có mà là trước đó người theo dõi bên Tiền gia đã kể lại với Lương Diệc. Nếu Tiền Phạm đến đồn cảnh sát nhận thi thể, như vậy vệ sĩ phía sau sẽ xếp thành hai hàng.
Tổ chức hắc bang? Giản Mạc chú ý đến lời này của Tư Hàn, cẩn thận suy nghĩ, Tiền Phạm sẽ không mời những vệ sĩ bình thường, vừa lãng phí tiền, mà tính mạng của mình còn không được đảm bảo. Nhớ đến thân phận kia của mình, Giản Mạc mặt đầy âm trầm, xem ra đã đến lúc nên tìm người đó hỏi thăm một chút.
“Chẳng qua đây là con trai của họ, là đứa trẻ duy nhất, tôi tin Tiền Phạm nhất định sẽ đến.” Hổ dữ không ăn thịt con, con trai mình bị hại, lẽ nào Tiền Phạm có thể không nóng giận? Hơn nữa, Giản Mạc tin Cao Vũ sẽ không xuống tay với bọn họ, mục đích của hắn là trả thù, muốn bọn họ cảm nhận được sự thống khổ khi mất con.
“Madam, bên Tiêu Tiêu vẫn còn ở Tôn gia, chẳng qua dựa theo tin tức cô ấy truyền đến, Tôn gia khác với ba nhà Tiền, Triệu, Lý, ba nhà này là con trai, còn đứa trẻ Tôn gia là một cô gái. Hình như Tôn gia biết được tình huống của ba nhà Tiền, Triệu, Lý nên đã để con gái ở nhà trông chừng cẩn thận, rất ít khi ra ngoài. Theo tin tức nhận được, con gái Tôn gia chính là một khuê nữ nhà giàu, rất ít khi ra ngoài, chỉ ở trong nhà, rất dễ dàng cho những vệ sĩ trông coi.” Ba vụ án mạng, nếu Cao Vũ không phải đối tượng hiềm nghi, vậy thì Lương Diệc thật sự không nghĩ ra đó là ai được nữa. Ít nhất Cao Vũ có thâm cừu đại hận với bốn nhà đó, trong tài liệu cho thấy dù bốn nhà đó có gây thù với những thương nhân khác thì cũng không đến mức để bọn họ đoạn tuyệt đến vậy.
“Ừ, để bọn họ tiếp tục theo dõi, nếu thật sự là Cao Vũ, như vậy hắn sẽ nghĩ mọi cách để lẻn vào Tôn gia giết hại con gái của họ để đạt được mục đích báo thù.” Giản Mạc dặn dò xong, nhìn Mộc Hi Lương vẫn còn đang nghiệm thi, dáng vẻ rất nghiêm túc, rồi quay đầu nói với Lương Diệc và Tư Hàn: “Về phần hung khí, hai người đi xem thử, nạn nhân mới chết vài giờ, nhiều đồ vật trong phòng vẫn chưa bị dọn đi, có lẽ có thể tìm được hung khí.”
“Vâng, Madam.”
Thấy Lương Diệc và Tư Hàn đã đi tìm hung khí, Giản Mạc cũng không thả lỏng bản thân, bắt đầu quan sát căn phòng, rồi xem lại băng thu hình.
Bên trái căn phòng có một cái tủ, trong hộc tủ có rất nhiều chất lỏng, bên ngoài mấy cái chai đều dính bụi, Giản Mạc nhìn thử, trong đó đều là chất tẩy. Giản Mạc tiện tay cầm thử một chai, nhìn ngày tháng sản xuất, là năm 2008. Bây giờ đã là 2012, mà thời hạn sử dụng chỉ có ba năm, chất tẩy này đã quá hạn lâu rồi, lớp bụi bám trên đó cũng dày đặc.
Nhớ đến chuyện trên quần áo Lý Chí Phong dính thành phần chất tẩy, Giản Mạc cau mày, là những thứ này sao? Cho dù rất chắc chắn đây là hiện trường vụ án Lý Chí Phong nhưng không có chứng cứ thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Giản Mạc nhanh mắt nhìn thấy một cái chai trong đó có in dấu bàn tay, Giản Mạc lấy khăn giấy trong túi, cầm cái chai có dấu tay kia lên. Nhìn một hồi, rồi lại nhìn những chai còn lại, không thấy dấu tay nào nữa. Giản Mạc đem chai nước tẩy trong tay đưa cho nhân viên Pháp chứng, chắc hẳn Pháp chứng có thể tách được dấu vân tay trên đó.
Thật ra thì đồ đạc trong căn phòng này không nhiều, chỉ có một cái tủ ở góc phòng, bên phải là một cái giường, chẳng qua nhìn lớp bụi trên giường, có lẽ lâu rồi chưa có ai nằm qua.
Giản Mạc ngẩng đầu nhìn độ cao của trần phòng, lại nhìn xung quanh căn phòng, không có ghế cao, vậy xà ngang cao như thế hung thủ làm thế nào để vắt sợi dây qua? Huống chi khoảng cách của xà ngàng và trần phòng rất ngăn, chỉ hơn một mét.
Vị trí đặt máy quay phim hướng về phía cửa phòng, lúc quay nạn nhân thì có thể quay thêm một vài góc khác trong phòng, nhưng mà dù sao thì vẫn có nhiều góc chết không thể quay hết được.
Quả nhiên hung thủ thiết kế rất tỉ mỉ.
Lúc Giản Mạc đang quan sát tình huống trong căn phòng thì Mộc Hi Lương đã nghiệm thi xong, đứng dậy tháo găng tay, đi đến bên cạnh Giản Mạc.
“Nạn nhân có phán đoán hệt với hai vụ trước kia, thời gian tử vong tầm hơn 9 giờ sáng nay, vết roi trên người là bị hung thủ treo ngược lên rồi đánh. Vết thương chí mạng ở trên cổ, mất máu mà chết.” Nghiệm thi ở đây chỉ là bước ban đầu, còn rất nhiều chỗ phải chờ đến khi về đồn cảnh sát mới biết được, Mộc Hi Lương chỉ nói sơ với Giản Mạc một vài điều, còn lại thì chờ về phòng giải phẫu.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ đến chỗ cô.” Mỗi lần xảy ra ánh mạng Giản Mạc đều đến phòng giải phẫu xem Mộc Hi Lương nghiệm thi, lần này dĩ nhiên sẽ không ngoại lệ.
“Ừm.”
Trong lúc Giản Mạc và Mộc Hi Lương đứng nói chút chuyện thì thi thể của Tiền Vĩnh Hạo đã được đưa lên xe, Mosi cũng theo sát phía sau, mọi người đều đang đợi Mộc Hi Lương.
Thấy Mộc Hi Lương lên xe rời đi rồi Giản Mạc mới tiếp tục công việc của mình. Nhân viên Pháp chứng đã thu thập xong chứng cứ, đang tiến hành những bước cuối cùng.
Hiện trường lần này khác với lần trước, mục đích hung thủ làm như vậy là gì? Muốn mình bị bắt sớm một chút sao?
Trước kia hung thủ đều gây án vào buổi tối, lần này lại ra tay vào ban ngày, hơn nữa còn cố ý để lại máy quay phim, để mình xem được đoạn video hoàn chỉnh, rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Giản Mạc cảm thấy có chút đau đầu, rõ ràng cảm thấy hung thủ cố ý lưu lại những thứ này nhưng lại không thể tìm ra đầu mối có lợi, thật đúng là phụ sự an bài của hung thủ.
“Madam, bên Pháp chứng chúng tôi xong rồi, chờ hóa nghiệm xong những thứ này chúng tôi sẽ mau chóng gởi báo cáo cho cô.” Vương Thủ Nhân vẫn như thường lệ, lúc đối mặt với công việc thì luôn nghiêm khắc, cấp dưới nhờ vào sự dẫn dắt của hẳn là hiệu quả làm việc rất cao. Chẳng qua hai vụ án lần trước hung thủ ra tay quá hoàn mỹ, phòng Pháp chứng không thể tìm ra manh mối có lợi, không chỉ Vương Thủ Nhân mà nhân viên của phòng Pháp chứng cũng cảm thấy thất bại.
Nhưng lần này hung thủ để lại quá nhiều “đầu mối”, ý chí chiến đấu của Vương Thủ Nhân đã được khơi mào. Đã đến lúc phản kích rồi!
– ———–
Lúc cuồng bài Phô trương của Eason là lúc đang edit Chưởng Ôn, mà trùng hợp nhân vật Tề Phi lại thích bài Mười năm của Eason luôn, hoho. Tự dưng bữa nay nhớ đến bài này, cái nhớ hồi không có chút kinh nghiệm, vừa học cách đọc QT vừa edit Chưởng Ôn, chập chững từng chương, mới đó mà đã hơn một năm rưỡi rồi a~. Huhu, thời gian trôi nhanh quá, già rồi mà vẫn ế nhăn răng T_T