Chap năm: Thì ra là hắn…hoàng tử du côn
– Sao… sao mày biết?_ Trang lắp bắp hỏi tôi_ mày… mày quen anh Phong à?
– Ờ thì….
Nhưng không để cho tôi giải thích con nhỏ đã cười phá lên vỗ vai tôi bôm bốp:
– Ghê à nha, tưởng mày chỉ biết đến sách vở thôi chứ, thế mà từ nãy đến h cứ giả vờ ngô nghê, thích thì cứ nói là thích còn làm giá
– Ai…ai nói với mày là tao thích hắn
– Thế sao mày biết anh ấy nhuộm tóc màu nâu hạt dẻ. Nhiên ạ, sau bao năm làm bạn với mày cuối cùng tao cũng tìm ra được điểm chung của tao và mày hi hi
– Chung chỗ nào mà chung?
– Thì cùng thích anh Lam Phong đó.
– Ê..ê cấm ăn nói tầm bậy tầm bạ, gắp lửa bỏ tay người à nghen, tao ghét cái thằng đó không để đâu cho hết thì thích cái nỗi gì, mày cứ oang oang cái mồm lên mất hết cả uy tín của tao, rồi nhỡ lọt vào tai bố tao thì cứ gọi là ăn đòn như xương_ tôi vội vàng phân bua
– Không thích sao mày lại biết anh ấy nhuộm tóc nâu?_ Trang ngơ ngác hỏi tôi
– Thì sáng nay tao vừa mới chạm mặt hắn xong mà.
– Sáng nay?
– Ừ…để từ từ tao kể cho chuyện là sáng nay……_ Tôi bắt đầu kể cho nó nghe về sự cố ban sáng cuối cùng kết lại một câu_ thế đấy, chỉ tại cái thằng chết tiệt ấy mà tao muộn học….này Trang…Trang mày có nghe không đấy….
Con nhỏ đang ngồi chống tay lên cằm, mắt nhắm lại mơ màng, nước miếng chảy cả ra… Ôi trời sao tôi lại có con bạn mám trái thế không biết.
– Trang _ tôi quát to khiến con nhỏ giật mình vội thoát khỏi giấc mộng, nó nhìn tôi bằng đôi mắt đắm đuối như con cá chuối phán:
– Sao số cái con mọt sách như mày lại hên thế chứ. Ôi phải chi người gặp phải lũ du côn là tao thì tốt biết mấy.
– Tối nay tao đến nhà mày ăn cơm nhé?_ tôi đột ngột hỏi
– Sao đột nhiên lại…_ Trước câu hỏi lạc chủ đề của tôi, nó ngơ ngác thắc mắc
– Thì để thăm quan và tìm hiểu về môi trường đã tạo lên một con khùng có hạng như mày.
– Á… mày nói móc tao hả_ nó nhào qua cốc vào đầu tôi một cái rõ đau
– Hahahaha…. Trang khùng..khùng…khùng…
– Khoan đã…_ cái Trang đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào áo tôi
– Sao vậy?
– Cái bảng tên của mày đâu?
– Bảng tên?….._ tôi vội ngó xuống áo mình cái bảng tên gắn trên áo đã không cánh mà bay_ Á… thôi chết chắc là rơi mất trong lúc đụng độ với bọn du côn sáng nay rồi.
Trái lại với vẻ tá hỏa của tôi con Trang vẫn bình thản ngó tôi chăm chăm đôi mắt ánh lên vẻ đăm chiêu, lát sau nó reo lên:
– Tao biết rồi… có khi nào hoàng tử Lam Phong có ấn tượng với mày, sau đó nhặt được bảng tên của mày, trên đó có ghi lớp 11A1, vì thế nên….
– Nên.. nên cái gì?
– Nên anh ấy mới bảo bạn gái tiếp theo sẽ là một nữ sinh lớp mình … Chậc có khi nào hoàng tử chấm mày không nhỉ?
Tôi đưa tay lên sờ trán nó phán một câu xanh rờn:
– Tao thấy mày nên đi viết tiểu thuyết tình cảm Trang ợ, khi nào xuất bản ra sách nhớ báo để tao mua một cuốn mở hàng cho đỡ ôi..hehe
Nó khẽ gạt tay tôi ra nhăn mặt:
– Tao đang nói chuyện nghiêm túc mà lị
– Thì tao cũng đâu có đùa… rõ vớ vẩn cô giáo vào rồi kìa.
Cô giáo vào lớp cắt đứt câu chuyện của hai đứa tôi