Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 23: Chap 23



Chap 23 Gieo nhân nào gặt quả ấy
Không khí bên ngoài thật dễ chịu, khiến tôi chỉ muốn nhảy lên hét to rằng tự do muôn năm
Tôi sung sướng quay lại nhìn cái quán bar lần cuối rồi nhanh chân phóng đi trước khi ông thầy khỉ vàng thoát khỏi vòng tay của các nữ nhi. 
Ôi, thầy yêu quí, thầy không nên trách em làm gì, đây cũng được coi như một trải nghiệm mới mẻ trong cuộc đời của thầy mà hehe
Tôi tung tăng bước trên con đường ngập tràn ánh nắng và sự tự do, hạnh phúc có những khi chỉ đơn giản thế thôi, tôi nghĩ rồi sung sướng nở nụ cười tươi như hoa buổi sớm.

Nhưng sao tôi thấy mình cứ như là một “famous star” thế nhỉ, bằng chứng là những người xung quanh đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại, có vài người còn định gọi điện thoại đến bệnh viện Gia Lộc để kiểm tra xem có bệnh nhân nào trốn trại không, huhuhu đúng là đau hơn hoạn. 
Nhận thấy được sự nổi tiếng của mình tôi đau đớn nuốt nước mắt vào trong thu răng lại, trở về với vẻ nghiêm túc (giả tạo) thường ngày.
Nhưng không hiểu sao tôi bỗng cảm khó chịu? Cảm giác này là gì đây. Ọt…ọt..ọt, tiếng kêu này đã nói lên tất cả, đúng vậy tôi đang rất đói, tôi xoa xoa cái bụng rồi đưa tay lên xem đồng hộ
11 giờ 15 phút…..thảo nào mà tôi lại thấy đói, tầm này ở nhà là tôi đang ngồi vào bàn xơi cơm ngon lành rồi, nhưng bây giờ thì làm gì có cơm để mà ăn, bà mẹ độc ác đã đẩy tôi đến bức đường cùng, còn không thèm nấu cơm cho tôi ăn nữa chứ.
Nhưng cái chính là đến tiền bắt xe buýt về nhà tôi còn không có nữa là, chẳng lẽ tôi phải lê cả cái tấm thần tàn này đi bộ cả mấy cây số để về nhà trong tình trạng đói vật vờ ư? Không chịu đâu huhuhu….
Hay là quay lại quán bar để tìm ông thầy khỉ vàng nhỉ? suy nghĩ ấy vừa hình thành trong đầu đã bị tôi gạt phắt đi, bây giờ quay lại để ông ấy bóp cổ đưa đi du lịch âm tào địa phủ à? 
Mà cái chính là tôi đã bày ra bao trò để khiến ông thầy thê thảm lúc này lại quay lại muối mặt xin một bữa cơm ư? Không đời nào, lòng tự trọng của tôi không cho phép.
À… đúng rồi, tôi suýt nữa thì reo lên, sao tôi lại quên con bạn nối khố của mình nhỉ, nghĩ vậy tôi sung sướng mở máy bấm số của con Trang, tôi vui vẻ đưa máy lên tai nghe, giọng nói lanh lảnh của con Trang ở đầu dây bên kia khiến cho tôi có cảm giác đang đc đi chơi…trên thiên đàng:
– Alo…Tôi là Trần Minh Trang hiện giờ tôi đang bận, không thể nghe máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng tút..tút. 
Liền sau đó là một tràng dài những tiếng tút, tút ngứa tai, tôi giận đến méo cả mặt, suýt nữa thì đáp cái điện thoại ra đường, bạn bè thế đấy, lúc tôi được hưởng phúc thì quay trái quay phải, trước mắt, đằng sau chỗ nào cũng thấy cái mặt nó, nhưng khi gặp khó khăn thì tìm khắp nước cũng chả thấy cái bóng nó đâu. 

Bận, bận cái gì cơ chứ, có mà bận đi chơi với trai thì có, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn. Tôi hằn học nghĩ, tí thì ngồi phịch xuống đường mà than thân “cò ơi…”
Đúng là gậy ông đập lưng ông mà, sớm không, muộn không, lại đúng đến giờ ăn trưa mới cắt được đuôi ông thầy. 
Có lẽ ông trời đang phạt tôi đây mà huhuhu. Đang đau khổ vật vã vì cơm thì tôi thấy một dáng người rất quen, đang ngồi phởn phơ trong một quán nước. 
Ôi…ôi cái bóng dáng “thân thương” ấy có chết tôi cũng không quên, đúng vậy cái tên có khuôn mặt đẹp tuyệt vời ấy, dáng chuẩn như người mẫu ấy, mái tóc màu nâu hạt dẻ quyến rũ ấy, không ai khác chính là hotboy số một trường Thanh Đằng – Trần Lam Phong.
Xem ra ông trời vẫn còn chưa triệt đường sống của tôi rồi hahaha… Nếu tôi chủ động đến chào hỏi hắn, biết đâu hắn lại hứng lên đãi tôi một bữa cơm nhỉ, nhà hắn giàu lắm cơ mà. he he
Nói cho cùng thì tôi với hắn cũng gọi là chỗ quen biết (dù toàn đối đầu, đá đểu nhau), vả lại chúng tôi dù sao cũng học cùng khối, bạn bè cả.. hihi…đãi nhau ăn cơm là chuyện nhỏ ý mà…..Lets go của�; ��� U g manly thế thôi chứ thực ra rất nhát gái, anh ấy thích chị lắm nhưng lại không dám nói nên nhờ em ra tỏ tình hộ, nếu chị thích thì hãy đến với anh ấy, nhớ là phải mạnh tay vào thì anh ấy mới nghe lời, nhé hihi
Lẽ dĩ nhiên là sáu cô gái tin sái cổ sung sướng như được lên mây, cả sáu cô đều lao đến vồ lấy ông thầy khỉ vàng như mèo vồ cá ra sức nũng nịu, kéo tay kéo chân, khiến ông thầy ú ớ, chẳng hiểu gì cả. 
Nhân lúc ấy tôi nhanh chân lủi ra ngoài, ông thầy khỉ vàng nhìn thấy tôi vội kêu lên:

– Này…này cứu tôi với, em đi đâu đấy?.
Tôi quay lại mỉm cười rõ tươi kêu lên:
– Em đi trước đây, thầy cứ ở lại vui chơi cho đời mới mẻ nhé. Kha..kha…kha
Rồi tôi hôn gió ông thầy một cái lẹ làng đẩy cửa bước ra ngoài trước đôi mắt trân trối của người thầy vĩ đại.
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.