Trước tiên chưa bàn đến việc liệu nước tiểu đồng tử có tác dụng với mấy thứ tồn tại không khoa học ở phương Tây hay không, chỉ riêng trong hoàn cảnh chiến đấu khốc liệt thế này thì lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị, trừ khi bạn sẵn sàng tiểu ra quần.
Dưới sự trì hoãn của Otia, vết thương trên cơ thể phu nhân Bella đã hoàn toàn khép miệng, nhưng sương mù màu máu bao phủ bên ngoài cơ thể vẫn chưa tiêu tan, cứ duy trì trạng thái như vậy mà tiếp tục tấn công người chơi.
Lúc này tốc độ của phu nhân Bella rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, lực tấn công của bà ta cũng tăng theo.
Vương Kha xông lên trước, trường đao huyết sắc chém mạnh về phía cánh tay bà ta, lại bị màn sương màu máu ngăn cản, chỉ để lại một vết xước nông trên tay bà ta, nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Lúc sau cho dù có là trường đao huyết sắc, móng vuốt hay là dao găm của Tiêu Lam đều khó có thể khiến bà ta bị thương.
Thế này thì làm sao mà đánh được?
Có vẻ các đòn tấn công vật lý không còn hiệu quả lớn với trạng thái này, mà rõ ràng trong số bọn họ không có thành viên nào có thuộc tính ma pháp.
Lúc này Vương Thái Địch vẫn luôn núp trong góc ló đầu ra, nhanh tay ném mạnh một thứ gì đó về phía phu nhân Bella, sau đó lại nhanh chân trốn tiếp.
Tiêu Lam nhìn kỹ một lúc, thứ kia cư nhiên lại là một cái — chai Coca thủy tinh.
Chẳng lẽ cái này là nước tiểu đồng tử thật à?
Nhưng mà màu sắc hình như không giống lắm?
Chai Coca thủy tinh nhắm vào đầu phu nhân Bella, bà ta giơ tay lên chụp lấy cái chai rồi bóp nát nó.
Nhưng lại không lường trước được việc chất lỏng trong chai trực tiếp bắn tung tóe, rơi trúng màn sương mù đang bao phủ lấy cơ thể phu nhân Bella, phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo dữ dội.
Chỉ sau một lúc, sương máu trên người phu nhân Bella đã bị ăn mòn.
Thậm chí còn có một chút rơi xuống cơ thể của bà ta khiến bả vai bị đốt cháy để lại vài vệt đen.
Thứ trong cái chai lại có uy lực lớn đến thế à!
Lạc nhân cơ hội nhảy lên, nhắm thẳng chỗ không có sương máu che phủ rồi cào xuống, xé rách một phần máu thịt lớn, mà tốc độ khôi miệng vết thương lúc này rõ ràng đã chậm lại.
Tiêu Lam lớn giọng nói với Vương Thái Địch: “Thêm một lọ nữa đi!”
Vương Thái Địch dè dặt lộ ra mấy lọn tóc xoăn nhỏ nhỏ: “Không được..
Anh nghĩ đây là Nông Phu Sơn Tuyền à! Đây là nước của Chén Thánh đó, em tổng cộng chỉ có mỗi chai này, là do anh trai em mang từ màn cao cấp về.”
Nói xong lại thuần thục trốn tiếp, vô cùng am hiểu quy tắc nên tiến thì tiến.
Nhân lúc ngươi bệnh phải lấy mạng ngươi, những người chơi nhân cơ hội tấn công chỗ không được sương máu bảo vệ, không lâu sau để lại không ít vết thương trên người bà ta.
Tốc độ của phu nhân Bella nhất thời chậm lại.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, bất đầu chạy về phía tầng hầm ngầm.
Trong tay Lạc xuất hiện một bóng đen mà người khác không thể thấy rõ được, hắn búng nhẹ ngón tay, bóng đen dung nhập vào cái bóng của phu nhân Bella, khiến động tác của bà ta tạm thời đình trệ.
“Cám ơn.” Thấy động tác của Lạc, Vương Kha gật gật đầu với hắn.
Anh nhân cơ hội chạy đến chỗ Vương Thái Địch đang núp, dùng tư thế vác bao tải mà khiêng em trai ngốc nhà mình lên, một đường chạy thẳng.
Vương Thái Địch lập tức buồn nôn: “Nôn..
ca, bữa ăn khuya của em sắp trào ngược ra rồi.”
Vương Kha cao giọng, nhưng dưới chân lại không chậm lại chút nào: “Em dám!”
Trong tư thế không thoải mái này, Vương Thái Địch liền ném một tấm bài khác ra.
[Tên: Vua trang trại gà.]
[Năng lực: Triệu hồi ra một đám gà tấn công đối phương]
[Mô tả: Tuy là vua, nhưng chỉ giới hạn trong việc nuôi gà, ngươi còn muốn cái giề]
Lá bài bay đến không trung rồi lập tức biến thành một đám gà sống động, điên cuồng nhảy nhót tung tăng, lông gà bay tứ tung, hơn nữa còn gáy ầm ĩ làm quấy nhiễu tầm mắt của phu nhân Bella.
Trong truyền thuyết của phương đông, tiếng gà gáy, nhất là tiếng gà trống gáy có tác dụng khắc chế ma quỷ.
Có lẽ nó thật sự phát huy tác dụng, tốc độ phu nhân Bella lại chậm hơn một chút.
Nhóm người chơi nắm chắc thời gian, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt phu nhân Bella.
– –
Sau khi chạy đi, bọn họ còn nghe thấy giọng nói đầy tức giận của phu nhân Bella từ xa truyền tới.
“Chết tiệt! Đám nhân loại thấp kém!”
“Ngoan ngoãn trở thành tế phẩm không tốt hơn sao!”
Các người chơi thầm trợn trừng mắt trong lòng: Ai mà thèm trở thành tế phẩm của ngươi.
Cuối cùng cũng tìm được vị trí tầng hầm, cửa ra vào đã bị gạch xây bịt kín, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhận ra đây là một căn phòng, bọn họ thô bạo phá hủy lối vào đang bị phong tỏa.
Truyền tống trận phủ quanh năm đầy bụi cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Các người chơi đặt dây chuyền của Edmond lên cái rãnh phía trên, xoay nhẹ một cái.
Sau tiếng cùm cụp cực nhỏ thì truyền tống trận xuất hiện ánh sáng yếu ớt, nó giống như một cái máy tính cũ chậm chạp khởi động, từng chút từng chút sáng lên.
“Cái này..” Vương Thái Địch gãi gãi đầu.
Tiêu Lam lúc này mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: “Hình như Edmond không nói truyền tống trận phải mất bao lâu mới khởi động được?”
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến nhóm người chơi có hơi mờ mịt: “…”
Chẳng lẽ cái truyền tống trận này chỉ có thể ngắm mà không thể đi được à?
Tại sao lại không chịu làm theo kịch bản hả!
Chẳng lẽ đây là lý do khiến Edmond không thể trốn thoát? Tiêu Lam nhịn không được suy nghĩ.
Dưới mắt nhìn chăm chú nóng bỏng của người chơi, truyền tống trận cũ vẫn khởi động với tốc độ không nhanh không chậm, tựa hồ không có chút hy vọng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Thỉnh thoảng còn bị kẹt một chút, khiến người ta không khỏi lo lắng không biết liệu có khi nào lão nhân gia lại đột nhiên bỏ con giữa chợ hay không.
Đây là cái trò chơi quần què gì đây!
“Cạch!” một tiếng răng rắc nhỏ lọt vào tai Tiêu Lam.
Cậu quay đầu lại quan sát tầng hầm, nhưng không phát hiện chỗ nào không thích hợp, có hơi hoài nghi là do mình đa tâm.
Lúc này Lạc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng nói: “Trần nhà di chuyển.”
Lời nói của lạc vừa dứt, âm thanh cạch cạch càng ngày càng vang lên rõ ràng, bụi từ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống.
Sau đó, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, gạch trên trần nhà bị thứ gì đó bất khả kháng kéo lên trên.
Tất nhiên là toàn bộ đều bị kéo lên!
Nhìn xuyên qua trần nhà bọn họ mới nhận ra, giờ phút này cả trang viên đã gần như bị phá bỏ, bọn họ ngẩng đầu liền có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Vì để tìm ra bọn họ mà bất chấp phá hủy toàn bộ trang viên!
Cái này thật sự quá phá của!
Lập tức cơ thể cao lớn của phu nhân Bella đi tới bên trên tầng hầm, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Có lẽ cảnh tượng hiện tại khiến ký ức ẩn sâu trong cơ thể này nhớ lại, màu đỏ trong mắt bà ta không ngờ lại chậm rãi biến mất, phu nhân Bella dùng giọng điệu của một bé gái nói với các người chơi: “Các ngươi cũng muốn rời khỏi tỷ tỷ như Edmond ca ca sao?”
“Annie?” Tiêu Lam nói ra suy đoán trong lòng.
“Là Annie.” Phu nhân Bella gật gật đầu.
Vương Thái Địch định lừa bạn nhỏ: “Annie, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không, em đi trốn rồi một lúc nữa bọn tôi sẽ tới tìm em.”
Annie lắc lắc đầu: “Không muốn, có thể ở cùng một chỗ với tỷ tỷ là Annie đã rất hạnh phúc rồi, không cần các ngươi.”
Đúng là một tỷ khống đầy kiên định mà.
Lần thứ hai Phu nhân Bella mở miệng, khi này mới là giọng điệu lúc mới gặp: “Thật có lỗi với mọi người, hiến tế có thể bắt đầu ngay lập tức rồi.”
Vương Thái Địch vẫn tiếp tục đấu tranh: “Bella, cô cũng không muốn trở thành như vậy đúng không, bọn tôi đều biết cô vốn dĩ không muốn làm chuyện này, là do Otia mê hoặc cô.”
Phu nhân Bella cười rộ lên: “Ha ha, không, đây là lựa chọn của ta.
Trước mặt ta chỉ có hai con đường, làm một con quái vật rồi chết đi, hoặc là làm một con quái vật còn sống, ít nhất khi làm quái vật ta vẫn còn có Annie.”
Nói xong cũng không đợi người chơi đáp lại, ý thức Bella biến mất, ánh mắt màu đỏ tươi lại xuất hiện.
Otia chiếm lấy thân thể lần nữa: “Không cần nhiều lời, hiện tại hưởng thụ kết cục của các ngươi đi.”
Vết thương do các người chơi để lại trên cơ thể bà ta hiện tại đã được cải thiện hơn một nửa, phu nhân Bella nhảy xuống tầng hầm, tiếp tục tấn công người chơi.
Sương máu ngưng tụ thành thanh kiếm sắc bén bay lượn trên không trung, không ngừng đâm vào những chỗ trí mạng của người chơi.
Tiêu Lam vừa né tránh công kích của phu nhân Bella, vừa quan sát, truyền tống trận đã chạy đến đoạn cuối cùng, nếu có thể kéo dài thêm năm phút nữa thì chắc cũng không kém bao nhiêu.
Nhớ lại nước Chén Thánh lần trước, nếu là Chén Thánh thì chắc là thuộc về thần linh đúng không? Mặc kệ tên đó là hung thần hay là tà thần, dù sao cũng sẽ đi kèm với thuộc tính đối nghịch thần thánh ha.
Trong lúc tránh né, Tiêu Lam mở kỹ năng ra:
[Tên: Nghèo đói không thể hạn chế tưởng tượng của tôi]
[Năng lực: Thần thánh công kích]
[Thời gian còn lại: 00: 04: 59]
Ngay lập tức xung quanh cơ thể Tiêu Lam xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Cậu thử chuyển sức mạnh thần thánh lên [Đây là một con dao găm tẩm độc], màu vàng kim nhạt từ từ bao phủ lấy phía bên ngoài dao găm, không ngờ lại thành công!
Tiêu Lam thử chém một dao về phía sương máu đang tập kích mình.
Như dao nóng đụng trúng bơ, lưỡi kiếm sương máu sắc bén cứ như vậy mà bị chặt đứt dễ dàng, phần bị cắt đứt rơi từ không trung xuống, sương máu trong nháy mắt biến lại thành sương mù rồi tan biến.
Thời điểm phản công tới rồi!
Tiêu Lam không hề né tránh mà lao thẳng về phía phu nhân Bella.
Phu nhân Bella cũng chú ý tới cái tên khác thường này.
Số lưỡi kiếm sắc bén do sương mù màu máu ngưng tụ thành tấn công trực diện vào cậu, Tiêu Lam không hề hoảng hốt, dao găm ở trên không trung ánh lên màu vàng kim nhạt, lưỡi kiếm sắc bén màu máu bị vỡ tan dưới con dao, không còn uy thế như trước.
Giờ phút này, Tiêu Lam đã đến trước mặt phu nhân Bella, trở tay đâm thẳng một dao về cánh tay chưa kịp rút lại của bà ta, để lại một vết thương cháy đen, sâu đến nỗi có thể thấy được xương bên trong, vết cháy đen bắt đầu lan ra vùng gần miệng vết thương, tiếp tục cạnh tranh với năng lực chữa trị ban đầu.
Biến cố này khiến trong lòng mọi người đều vui vẻ.
Bọn họ bắt đầu tiến lên kiềm chế động tác của phu nhân Bella lại, tạo ra càng nhiều cơ hội tấn công cho Tiêu Lam.
Có lẽ vì được sức mạnh kỹ năng bao phủ, nên lưỡi dao không được tính là tự mình tiếp xúc đối phương, cũng vì thế mà độc tố của con dao không được kích hoạt, nhưng thời điểm này công kích của thần thánh rõ ràng còn tốt hơn mọi loại độc tố.
Tiêu Lam dứt khoát thu dao găm lại, trực tiếp đấm một cú vào mặt phu nhân Bella.
Một đấm này trực tiếp đánh tan sương mù màu máu bên ngoài, một dấu cháy đen xuất hiện trên mặt bà ta, phu nhân Bella lập tức phun ra một ngụm máu đen.
Tiêu Lam không giảm tấn công, thừa dịp thời gian kỹ năng vẫn còn, một cú rồi lại một cú đấm thẳng vào phu nhân Bella, khiến bóng ma Otia bên ngoài cơ thể bà ta bị đánh đến nỗi lung lay sắp ngã xuống, lộ ra một cái lỗ cực lớn.
Vết tích màu đen đã rải rác đến tận nửa cơ thể hắn, tựa như một con rối gỗ bị đốt cháy.
Cuối cùng sau một cú, cơ thể cao lớn của phu nhân Bella ngã ầm ầm xuống đất.
Tiêu Lam nhấc chân giẫm lên đầu bà ta.
“Nhân loại hèn mọn! Chỉ là con kiến ngu xuẩn yếu đuối mà cũng dám khiêu khích Otia!” đôi mắt đỏ tươi trên gương mặt cháy đen một nửa trợn lên, lộ rõ sự tức giận của Otia hiện giờ.
Tiêu Lam tăng thêm lực chân, dưới chân lại vang lên âm thanh bị ăn mòn: “Hiện tại đem ngươi giẫm dưới chân, chính là nhân loại hèn mọn.”
Tiêu Lam lại lấy dao găm ra, dùng mũi dao sắc bén đâm xuyên qua tim phu nhân Bella.
Tuy rằng không biết cách để giết mấy thứ không phải là con người, nhưng cứ phá hủy trái tim để cản thời gian khôi phục của bà ta trước đã ha? Không được thì tính sau.
Cơ thể phu nhân Bella bất động, đôi mắt màu đỏ tươi cũng từ từ mờ đi, tựa như đã chết thật.
Nhưng Tiêu Lam không dám xem thường Boss hệ bất tử, nói không chừng khi nào đó bà ta sẽ khôi phục, Tiêu Lam nhân lúc bà ta tạm thời bất động nhanh chóng rời đi.
“Truyền tống trận đã sẵn sàng!” Giọng của Vương Thái Địch truyền đến.
Tiêu Lam, Lạc, Vương Kha nhanh chóng chạy về phía truyền tống trận.
Người cách truyền tống trận xa nhất là Tiêu Lam.
Đột nhiên cả trang viên xảy ra chấn động cực lớn, phu nhân Bella vốn không nhúc nhích cũng bắt đầu biến hóa kỳ lạ, sương mù màu máu còn dày đặc hơn trước bao phủ lấy bà ta, thậm chí còn lan trên mặt đất tiến về hướng Tiêu Lam.
Nơi đi qua, mặt đất đều phát ra âm thanh bị ăn mòn xèo xèo, uy lực còn mạnh gấp 1.5 lần sương máu lúc trước.
Mà hiện tại thời gian dùng kỹ năng của Tiêu Lam đã về 0.
Giờ phút này sương máu dày đặc đuổi theo sau Tiêu lam với tốc độ nhanh như chớp, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Lam với truyền tống trận chỉ còn có khoảng chừng ba bước.
Trong lúc sinh tử, một bước, đã muốn là rãnh trời.
Thời khắc mấu chốt, Lạc cầm lấy dây chuyền dùng để kích hoạt truyền tống trận của Edmond lúc trước, dùng hết sức lực ném thẳng về phía sương máu.
Tính theo sức mạnh của sương máu, sợi dây chuyền mỏng manh này chỉ sợ sẽ tan biến trong nháy mắt.
“Edmond!” trong sương máu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Là giọng của Bella.
Sương máu vốn đang hung tợn lao về phía Tiêu Lam bất ngờ chuyển hướng, vách tường tầng hầm bị ăn mòn tạo thành một cái cửa hang lớn.
“…”
Trong tiếng gào thét đầy tức giận của Otia, Lạc giang tay tiếp được Tiêu Lam đang chạy như bay tới, sau đó vững vàng bước vào truyền tống trận.
Cùng với ánh sáng của truyền tống trận là tiếng hệ thống thông báo qua cửa vang lên:
“Leng keng!”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam đã qua cửa trò chơi” Trang viên của phu nhân Bella “.”
“Qua cửa thưởng đạo cụ [Bạn nghèo đến mức khiến tôi bật cười]”
[Tên: Bạn nghèo đến mức khiến tôi bật cười (đạo cụ hiếm, đã trói buộc) ]
[Năng lực: Vì bạn nghèo, Boss quyết định tạm thời bỏ qua cho bạn một lần, số lần sử dụng (1/1) ]
[Mô tả: Chỉ cần bạn đủ nghèo, sẽ có được hy vọng]
Tiêu Lam trong bóng tối: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phó bản hoa lệ nhất của tổ kịch đã kết thúc, tặng kèm một tiểu kịch trường:
Thái Địch: Ca ta dám ra ngoài một mình.
Annie: Tỷ tỷ ta dám ăn!
Thái Địch: Ca ta cũng dám a!
Bella và Vương Kha: Ta không dám!.
Nếu trước đó Vương Thái Địch từng nhắc tới người chơi trung cấp có thể ngốc ba ngày ngoài hiện thực, Tiêu Lam nghĩ nghĩ quyết định vẫn là trở về một lần.
Trong khoảng thời gian này cậu mất tích trong hiện thực cũng có hơn một tuần, bên cửa hàng tiện lợi cũng hoàn toàn không có xin nghỉ, hy vọng cậu sẽ không thay đổi thành dân cư cảnh sát tìm kiếm mất tích, đến lúc đó đã có thể phiền toái.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, Tiêu Lam liền lựa chọn trở lại thế giới hiện thực.
Đầu tiên xuất hiện chính là nhắc nhở của hệ thống:
“Phản hồi thế giới hiện thực, người chơi không thể làm ra bất luận hành vi gì bại lộ hoặc nguy hại Thế Giới Hàng Lâm ngoài hiện thực, người vi phạm sẽ bị xử phạt”
“Tất cả đạo cụ và kĩ năng của người chơi tạm thời ở trạng thái tỏa định, sau khi quay lại Thế Giới Hàng Lâm sẽ giải khóa”
Thế Giới Hàng Lâm như là một quân vương không chấp nhận được bất luận ngỗ nghịch gì. Nó thô bạo mà bắt người chơi đầu nhập vào từng hồi trò chơi nguy hiểm, cũng nghiêm khắc mà quy định lời nói việc làm của bọn họ trong hiện thực, nếu như có cãi lời thì sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt.
Thế giới trước mắt cắt ra, Tiêu Lam lại lần nữa xuất hiện ở ngõ nhỏ mất tích trước đó, vị trí có chút lệch lạc với lúc cậu bị Thế Giới Hàng Lâm mang đi. Phụ cận cũng không có người, có lẽ lúc Thế Giới Hàng Lâm sắp đặt người chơi sẽ tự động điều chỉnh đến vị trí không có người, để tránh miễn mang đến chú ý dư thừa.
Lạc mang theo vài phần tò mò mà quan sát thế giới này, nơi này tràn ngập một cổ sinh cơ kỳ dị, cho dù là côn trùng kêu vang trong không khí đều làm hắn cảm thấy mới lạ.
Tiêu Lam nhìn thấy động tác của Lạc, nói với hắn: “Anh muốn đi dạo ở chỗ này trước không? Tôi đi xử lý một chút chuyện rồi lại đến tìm anh.”
Lạc lắc đầu: “Tôi vẫn đi theo ngài thôi.”
Tiêu Lam cũng không kiên trì thêm, mang theo Lạc đi về hướng cửa hàng tiện lợi.
Xe đạp cũ xưa và ba lô của cậu đã biến mất, không biết là lúc ấy đã bị Thế Giới Hàng Lâm nuốt mất hay là trong hiện thực bị coi như phế phẩm nhặt đi rồi.
Nơi này cách cửa hàng tiện lợi có mấy con phố, không tính gần cũng coi như không quá xa.
Tiêu Lam đơn giản vừa đi vừa thấp giọng giới thiệu hết thảy về nơi này với Lạc. Lạc cẩn thận mà nghe Tiêu Lam giảng thuật, cũng không thèm để ý trong đó có tin tức tồn tại trong trí nhớ hắn hay không.
Khi Tiêu Lam giới thiệu đến bên cạnh nơi ở, Lạc đột nhiên hỏi ra một vấn đề thẳng tới linh hồn: “Tiên sinh, ngài đang ở nơi nào?”
Tiêu · kẻ nghèo hèn · không nhà để về · Lam: “……”
Vấn đề này quá mức xảo quyệt.
Trước mắt, cậu thật đúng là không có chỗ ở, không chỉ có không nhà còn không có tiền, cũng không có di động…… Cả cái khách sạn cũng không vào ở được. Có lẽ công viên hoặc là dưới cầu vượt là một lựa chọn không tồi, đi sớm một chút nói không chừng còn có thể có một vị trí chắn được gió.
Tiêu Lam gãi gãi đầu, không có tự tin gì: “Có lẽ…… Chúng ta xong xuôi liền có thể đi về.”
Lúc này cậu thân thiết mà cảm nhận được sự tốt đẹp và nhân tính hóa của Thế Giới Hàng Lâm, thế giới không cần tiền chỉ liều mạng là thích hợp cỡ nào với loại nghèo hèn này như cậu chứ.
Nhìn thấy Tiêu Lam phản ứng, Lạc như suy tư gì.
Ở thời điểm Tiêu Lam chuẩn bị tiến vào cửa hàng tiện lợi, Lạc đột nhiên nói: “Tiên sinh, tôi muốn đi nhìn xem khắp nơi một mình.”
Tiêu Lam kinh ngạc nhìn hắn, vừa nãy anh cũng không phải nói như vậy.
Lạc nói tiếp: “Chờ ngài làm xong việc rồi, chỉ cần gọi tôi một tiếng, tôi sẽ xuất hiện ở bên người ngài.”
Nghe tới giống như triệu hoán thú vậy á.
“Được rồi.” Tiêu Lam gật gật đầu, “Tôi sẽ tìm cửa hàng trưởng từ chức trước, sau đó sẽ đi mộ viên vùng ngoại ô tảo mộ mẹ tôi, có khả năng sẽ dùng hết mấy giờ đồng hồ.”
Dứt lời, xuất phát từ quan tâm đối với phi nhân loại, cậu lại xác nhận một chút: “Lạc, anh một mình…… Không thành vấn đề chứ?”
Lạc mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, tiên sinh. Tôi sẽ nghiên cứu hành vi của những người khác, sau đó lại làm ra hành động, ngài không cần lo lắng tôi làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục.”
Nghĩ đến hành vi của Lạc luôn luôn rất đáng tin cậy, Tiêu Lam cũng yên tâm, cậu gật gật đầu, cùng Lạc cáo biệt.
——
Đi vào cửa hàng tiện lợi, lúc này trong tiệm mới vừa mở cửa, lưu lượng khách rất ít.
Giờ phút này cửa hàng trưởng đang sửa sang lại sản phẩm gần quầy thu ngân.
Cửa hàng trưởng là một người trung niên mập mạp, cái bụng tròn tròn mặc đồng phục nhân viên của hàng tiện lợi, động tác có vẻ hơi vụng về. Cửa hàng trưởng biết tình huống đại khái của Tiêu Lam, ngày thường cũng rất là chiếu cố cậu.
Nghe được tiếng bước chân ở cửa, cửa hàng trưởng quay đầu, lại không ngờ thấy được Tiêu Lam.
Thần sắc kinh ngạc trên mặt chú ta từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng, chú ta buông đồ trên tay xuống, bước nhanh đi tới tới gần Tiêu Lam: “Tiêu Lam! Cậu không có việc gì thật sự tốt quá.”
Chú ta đánh giá Tiêu Lam không có thiếu tay thiếu chân: “Trước đó cậu đột nhiên mất tích, lại liên hệ không được. Tôi cũng lo lắng có phải cậu bị bọn cho vay nặng lãi bức quá lợi hại phải trốn đi hay không, lại không dám báo cảnh sát, vạn nhất tiết lộ hành tung của cậu rồi làm sao.”
“Yên tâm đi, tôi không nói với người ta cậu mất tích, đối mặt các nhân viên khác tôi cũng chỉ là nói cậu có việc xin nghỉ rời đi.”
“Cảm ơn cửa hàng trưởng, làm ngài lo lắng. Trước đó là có chút chuyện khác mới rời đi, di động cũng không cẩn thận bị lạc, cho nên mới không có biện pháp nói với chú, thật sự ngượng ngùng.” Tiêu Lam xin lỗi cửa hàng trưởng, lại ngược lại nói: “Kỳ thật lần này là tôi tới từ chức.”
Trái tim cửa hàng trưởng lại nhấc lên: “Sao vậy, chuyện bên kia nghiêm trọng vậy à?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Không phải, gần đây có việc mới làm, xem như ổn định đi, về sau cũng không cần lại làm công nhiều nơi vậy nữa.”
Cửa hàng trưởng nhẹ nhàng thở ra, cũng không tìm hiểu chuyện Tiêu Lam nhiều lắm: “Vậy là tốt rồi, tôi vẫn luôn rất xem trọng tiểu tử cậu, cần mẫn lại thông minh, nếu không phải chuyện trong nhà liên lụy thì nào đến nỗi vất vả như vậy.
Cố lên, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
Sau đó cửa hàng trưởng trợ giúp Tiêu Lam xử lý từ chức, còn sảng khoái mà kết toán tiền lương trước khi mất tích cho cậu.
Tiêu Lam thuận tiện từ biệt với các đồng nghiệp quen biết. Các đồng nghiệp đối với chuyện này đều tỏ vẻ không tha, bởi vì đồng nghiệp tốt như Tiêu Lam chủ động trực ca đêm, không kiếm chuyện, rất dễ chuyện thay ca… thật sự quá hiếm có.
Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trên người Tiêu Lam rốt cuộc cũng có tiền.
Trước đó cậu đã suy xét qua có phải tăng mắc nợ ở hiện thực cũng vẫn tăng lên được giá trị bần cùng hay không, kết quả sau khi tìm người vay tiền rồi, giá trị bần cùng hoàn toàn không có biến hóa, sau khi bắt được tiền lương cửa hàng trưởng kết toán cũng như thế.
Tiêu Lam suy đoán, có phải sau khi kỹ năng kích hoạt rồi thì không không thể lại thông qua phương thức nợ nần ở hiện thực để tăng giá trị bần cùng nữa hay không, bằng không cậu chỉ cần mượt một khoản vay nặng lãi kếch xù là có thể thiên hạ vô địch.
Thế Giới Hàng Lâm rõ ràng không cho phép người chơi chui lỗ hổng như vậy.
Biến giàu là không có khả năng, đời này cũng không thể biến giàu. Vay tiền lại không được cho phép, chỉ có phá bỏ và di dời mới có thể duy trì được bộ dạng cuộc sống thôi.
Bần cùng không dễ, Tiêu Lam thở dài.
——
Ngồi xe đi vào khu mộ viên vùng ngoại ô.
Trước cửa mộ viên mua một bó cúc trắng, Tiêu Lam thuần thục mà tìm được phần mộ của mẹ.
Có đoạn thời gian không tới, trên bia mộ đã tích chút bụi, Tiêu Lam lấy khăn giấy đã chuẩn bị trước ra, nhẹ nhàng mà lau bia mộ sạch sẽ.
Nhìn mẹ trên bia mộ vẫn là nụ cười ôn hòa như xưa, Tiêu Lam nói với bà: “Mẹ, hiện tại con đã tới một chỗ mới. Sống tốt hơn trước kia, còn có mấy người bạn, bọn họ đều là người rất tốt.”
Mẹ vẫn cười ôn hòa như cũ, tựa như đang nghe.
Tiêu Lam nói tiệp: “Hiện tại con có một mục tiêu mới, tuy rằng tương đối kỳ quái, nhưng luôn có hy vọng.”
Cả buổi chiều, Tiêu Lam cứ như vậy canh giữ trước bia mộ của mẹ, thấp giọng cùng bà nói những chuyện trải qua gần đây. Lớn đến việc lạ trong phó bản, nhỏ đến cơm ở nơi dừng chân người chơi. Cậu tựa như nhàn thoại việc nhà vậy, chậm rãi kể lại với mẹ mình, cũng giấu đi một vài phân đoạn nguy hiểm.
Một bên thuận tay giúp bà dọn sạch sẽ cỏ dại, lại đem hoa cúc trắng tươi mới đặt bên trên.
Mắt thấy chân trời nổi lên ánh nắng chiều, Tiêu Lam đứng lên, nói với bia mộ: “Mẹ, giới thiệu cho mẹ một người bạn của con.”
Dứt lời, Tiêu Lam thấp giọng gọi: “Lạc.”
Mộ viên bình tĩnh đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, sau khi gió ngừng lại, sau gốc cây cách Tiêu Lam không xa chậm rãi có một bóng người đi ra.
Lạc không nhanh không chậm mà tới gần: “Tiên sinh.”
Tiêu Lam nói với bia mộ: “Mẹ, anh ấy tên là Lạc, anh ấy giúp con rất nhiều, là một người vô cùng đáng tin cậy.”
Tầm mắt Lạc chuyển hướng mộ bia, nghiêm túc mà hơi hơi khom lưng: “Phu nhân, chào ngài.”
“Không cần nghiêm túc vậy đâu.” Tiêu Lam cười vỗ vỗ bả vai Lạc, lại chuyển hướng bia mộ: “Mẹ, chúng con đi trước, chờ về sau có cơ hội lại đến thăm mẹ.”
Lạc cũng gật đầu với bia mộ: “Tôi sẽ bảo đảm tiên sinh an toàn.”
Hai người làm bạn rời đi, hoàng hôn đưa thân ảnh bọn họ, mạ lên một tầng sắc màu ấm áp.
Trên đường, hai người thảo luận một chút suy đoán của Tiêu Lam về cách tăng giá trị bần cùng.
——
Đi ra ngoài mộ viên, Tiêu Lam chuẩn bị đi về hướng trạm xe công cộng.
Lạc lại ngăn cản cậu: “Tiên sinh, xin chờ một lát, tôi đem xe lại đây.”
Tiêu Lam khiếp sợ, đây rõ ràng không phải loại giai cấp nghèo rớt như bọn họ có thể có được: “Anh… anh từ đâu ra xe?”
Lạc hơi hơi mỉm cười: “Tôi dùng một chút phương pháp đặc biệt, xin đừng lo lắng, là hợp pháp.”
Chuyện này nghe lên rất làm người ta lo lắng đó……
Anh có bằng lái sao đại ca?
Vài phút sau, nhìn chiếc Ferrari chậm rãi lái về phía mình, dự cảm không ổng trong lòng Tiêu Lam lại lần nữa thăng cấp. Lạc người này, tại một khoảng thời gian ban ngày ngắn ngủn này đến tột cùng đã làm gì? Phi nhân loại mấy người thật ra có phương pháp kiếm tiền độc đáo gì?!!!!
Trong đầu Tiêu Lam tức khắc xuất hiện vô số hình ảnh cần phải đánh mosaic*, hơn nữa phải tắt luôn tiếng.
(*Tức ảnh cencor, che mờ mờ ô vuông vuông mấy cảnh nhạy cảm ý)
Bọn họ sẽ không bị kiểm tra đồng hồ nước đó chứ!
Úi không đúng, Tiêu Lam cũng không có nhà, đâu ra đồng hồ nước.
Lạc đem xe ngừng trước mặt Tiêu Lam, sau đó đứng dậy thay cậu mở ra cửa xe ghế sau: “Mời lên xe, tiên sinh.”
Ngồi trên xe một đoạn thời gian, Tiêu Lam đều ở trạng thái ngơ ngác.
“Tiên sinh, tôi đã điều tra bước đầu về tình huống nợ nần của ngài.” Lạc một bên lái xe một bên nói chuyện với Tiêu Lam, “Danh nghĩa ngài ngoại trừ phần nợ khi chữa bệnh cho mẹ ra, còn có một phần nguyên nhân phát ra là từ cha ngài.”
“Phần nợ nần này rất kỳ quái, có không ít đều thuộc về một vài tổ chức và thế lực không thêt gặp ánh sáng. Sau khi cha ngài mất tích nửa năm, chúng toàn bộ chuyển dời đến danh nghĩa mẹ ngài, sau khi mẹ ngài qua đời lại đột nhiên chuyển tới danh nghĩa ngài. Thủ tục trong đó hoàn toàn không thể điều tra, ngài còn nhớ rõ là tình huống như thế nào không?”
Tiêu Lam hồi ức một chút: “Tôi nhớ rõ tôi chưa từng có ký tên qua bất luận văn kiện gì, nhưng những chủ nợ kia giống như là nhận định tôi vậy, bọn họ đưa ra văn kiện cũng xác thật là tên của tôi.”
Lạc: “Có lẽ là có người động tay động chân, ngài có đối tượng hoài nghi không?”
Tiêu Lam lắc đầu, cậu cũng không thể tưởng được là ai sẽ nhằm vào cậu như vậy. Chẳng lẽ là người cha mất tích của cậu? Nhưng trước khi cha mất tích, cảm tình của họ tuy không tính là quá thân mật, nhưng cũng không có thù mà.
“Tôi sẽ tiếp tục chú ý, nếu có manh mối sẽ báo cáo cho ngài.” Lạc gật gật đầu, “Tôi cũng sẽ vì ngài xử lý phần nợ ngài thiếu khi chữa bệnh cho mẹ.”
“Cảm ơn anh, Lạc.” Tiêu Lam có điểm cảm khái, sao hình như sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, nhân sinh của cậu ngược lại có hy vọng? Càng chuẩn xác mà nói là sau khi gặp được Lạc.
Lạc nói: “Kế hoạch vốn dĩ của tôi là hoàn toàn không xử lý những nợ nần này, rốt cuộc theo năng lực hiện tại của ngài, bọn họ cũng không thể làm gì được ngài, hơn nữa nợ nần ngoài hiện thực cũng không thể sinh ra ảnh hưởng gì với giá trị bần cùng của ngài. Nhưng ngài hẳn sẽ không nguyện ý vẫn luôn khất phần nợ vì chữa bệnh kia.”
Tiêu Lam gật gật đầu, rốt cuộc mẹ là dựa vào những tiền đó mới có thể căng nhiều một đoạn thời gian.
Lạc nói tiếp: “Còn phần nợ vốn thuộc về cha ngài kia, tôi kiến nghị là trước khi tình huống rõ ràng thì tạm thời không xử lý.”
Tiêu Lam cười rộ lên: “Nghe như là tiếu tấu phải bị kéo đi tưới nước bùn ấy.”
Lạc xuyên thấu qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tiêu Lam: “Tôi sẽ bảo đảm ngài an toàn.”
Lúc này Tiêu Lam đột nhiên phát hiện xe đã chạy tới đoạn đường cậu hoàn toàn không quen thuộc, cậu nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
Lạc bình tĩnh trả lời: “Tôi vì ngài chuẩn bị một chỗ ở, toàn nhà đơn, phương tiện bảo an tốt đẹp, hoàn cảnh xung quanh rất an tĩnh, sẽ không có những người khác tới quấy rầy ngài.”
Cái hình dung này…… Nghe tới là thấy rất đắt à nha.
Quả nhiên, không lâu sau xuất hiện trước mặt Tiêu Lam chính là một biệt thự đơn lập mang theo hoa viên, biệt thự mang phong cách hiện đại, cực kì có cảm giác thiết kế, bên trong thậm chí còn có một cái bể bơi.
Dưới đánh sâu vào liên tiếp, Tiêu Lam vậy mà có chút quen rồi: “Cái nhà này lại là ở đâu ra……”
“Căn biệt thự này trước đó đã từng truyền ra lời đồn có quỷ, cho nên khi tôi tỏ vẻ đồng ý mua, chủ nhà vô cùng sảng khoái mà đồng ý, thậm chí đùng một chút quan hệ để đẩy nhanh tiến độ thủ tục.” Lạc tự hỏi một cái chớp mắt: “Vô cùng xin lỗi, bởi vì thời gian nên chỉ có thể vì ngài chuẩn bị ngôi nhà như vậy trước, bên trong tôi đã dọn dẹp qua, sẽ không có đồ vật dư thừa đồ vật.”
Lạc tri kỷ mà bổ sung đến: “Xin yên tâm, vì bảo đảm ngài bần cùng, tất cả tài sản đều không trên danh nghĩa của ngài.”
Tiêu Lam: “……”
Hiện tại, cậu hoàn toàn trở thành chủ nhân bần cùng nhất trong lịch sử. Một chủ nhân ngồi Ferrari, ở biệt thự đơn lập, lại ngoại trừ mắc nợ ra thì chỉ có hai bàn tay trắng bần.
Hai người đang chuẩn bị xuống xe.
Tiêu Lam lại đột ngột thu được hệ thống nhắc nhở:
【 Tuyên bố nhiệm vụ hiện thực khẩn cấp: Một người chơi trung cấp tạo thành nguy hại trong hiện thực, xin y theo chỉ thị đến xử lý 】
【 Nhiệm vụ yêu cầu: 1. Ngăn cản người chơi này, lúc cần thiết có thể gϊếŧ chết. 2. Không thể sinh ra ảnh hưởng với thế giới hiện thực 】
【 Nhiệm vụ khen thưởng: Giá trị bần cùng 500w】
【 Thuyết minh đặc biệt: Nhiệm vụ là cưỡng chế, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ thì kỹ năng và đạo cụ được tạm thời giải khóa, thời gian liên tục đến khi hoàn thành nhiệm vụ 】