Tác giả: Bách Đường – Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Lạc Lạc hỏi: “Cậu định làm sao bây giờ?”
Lam Lam đáp lại bằng tiếng nho nhỏ, nói: “Loại tình huống này tôi biết, chủ nhân xem trong TV có nói, gặp phải người xấu hẳn là phải báo cảnh sát.”
Lạc Lạc: “Chỉ là con người nghe không hiểu chúng ta nói.”
Lam Lam: “……”
Đúng nha, lời chúng nó nói trong tai con người nghe được chỉ là gâu gâu với meo meo thôi à.
Loài người ngu xuẩn thật sự ngốc nghếch ghê á, ngoại trừ chủ nhân của nó.
Lam Lam nói: “Chúng ta đây đánh thức mọi người trước đi, không thể để kẻ bại hoại đắc thủ.”
Nhìn thấy con người kia đã sắp đi xa, Lạc Lạc nhảy xuống mặt đất: “Đi thôi, đi theo tôi.”
Nói xong, một mèo một chó lén lút đi đứng ẩn nấp ở chỗ vui chơi thú cưng, bằng vào thính lực và khứu giác nhạy bén, chúng thật cẩn thận tránh được vị trí của con người kia.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng lên một chút ánh sáng.
Lam Lam nhìn sang bên đó, chỉ thấy sau lưng khu vui chơi thú cưng không biết khi nào có một chiếc xe màu đen đậu ở đó.
Chiếc xe rất lớn, chở thêm rất nhiều chó cũng không thành vấn đề, hơn nữa cả chiếc xe tối đen, trong đêm tối cực kỳ bí mật.
Đèn sau xe lóe lên vài cái theo quy luật, như đang phát ra tín hiệu nào đó.
Lỗ tai Lam Lam dựng thẳng lên: “Xe của người xấu sắp đến đây, chúng ta phải nhanh một chút mới được.”
Bọn nó đang chuẩn bị tiếp tục đi tới, lại nghe được tiếng bước chân tiếp cận gần hơn.
Là con người kia! Gã đang hướng về bên này.
Đối mặt tình huống đột phát này, Lam Lam và Lạc Lạc không kịp rời đi, chúng nó chỉ có thể tránh phía sau ngăn tủ gần đó.
Không gian phía sau tủ rất nhỏ, một mèo một chó không thể không chen chúc vào một chỗ.
Lam Lam bị chen đến khó chịu: “Ư….
Lạc Lạc anh béo quá, tôi chưa từng gặp mèo nào lớn như anh hết….”
Lạc Lạc nói: “Dựa theo thể tích mà nói thì cậu khá lớn, có béo cũng là cậu béo.”
Lam Lam không phục: “Tôi không béo, chủ nhân nói tôi chỉ là lông xù thôi à, anh chen vào một chút đi, mèo các anh không phải là chất lỏng sao?”
Lạc Lạc cũng thật bất đắc dĩ: “Chất lỏng cũng là có thể tích mà, suỵt, gã đến đây rồi.”
Lạc Lạc vừa nói xong, con người cũng đã đến hành lang chỗ bọn nó đang đứng.
Một mèo một chó không dám nói nữa, chúng gian nan duy trì tư thế hiện tại, bảo trì im lặng quan sát động tác của đối phương.
Người nọ một bàn tay mang theo súng gây mê, trên vai khiêng một bó dây thừng, vừa thấy bộ dáng là biết không chuẩn bị làm chuyện tốt rồi.
Con người không hề phát giác ra lông xù trốn trong chỗ tối quan sát chính mình, vừa hừ hừ ca vừa đi về phía bên kia.
Đợi con người đi xa rồi, Lạc Lạc nói: “Không xong, gã tiến vào chính là bên của Ninh Ninh và Duy Duy! Bọn nó gặp nguy hiểm!”
Lam Lam cũng khẩn trương đứng lên: “Chúng ta phải giúp bọn nó mới được.”
Nên làm cái gì bây giờ?
Lam Lam một bên chuyển động não bộ, một bên tìm kiếm khắp bốn phía, muốn tìm đến cái gì có thể trợ giúp được chúng vào lúc này.
Bỗng nhiên, tầm mắt nó dừng lại trên chốt mở đèn.
Vì để không gây sự chú ý, người xấu kia chính là không có bật đèn, hiện tại bên trong tối đen như mực, chỉ có đèn pin trên tay gã và đèn đường bên ngoài có thể chiếu sáng.
Lam Lam nói với Lạc Lạc: “Anh có từng xem phim ma chưa?”
Tưởng Từ là một tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp.
Bình thường thì trộm cái gì cũng làm, thích ăn uống chơi thử chút cổ phiếu rủi ro cao, tâm nguyện lớn nhất chính là phất nhanh trong một đêm.
Gần đây, gã ngẫu nhiên nghe nói khu phụ cận có một chỗ nhận trông thú cưng không tồi, thú cưng được gửi trông nuôi bên trong đa số là giống tốt rất có giá, cũng động tâm.
Vừa lúc trước đó là thời kì khu trông thú cưng tuyển nhân viên mới, gã biểu hiện ra vẻ thành thật, có bổn phận và yêu động vật, cuối cùng thông qua phỏng vấn, lăn lộn tiến vào.
Sau khi tiến vào nhìn thì, chó ở đây không chỉ có giống chó không tệ, hơn nữa còn ngoan ngoãn thân thiện không ít, nếu bắt hết tất cả chúng bán cho bọn buôn chó thì quả là một món tiền lớn bộn.
Hơn nữa có con chó quả thực đãi ngộ còn hoàn hảo hơn cả con người, cả gã cũng không có cơm dinh dưỡng và chuyên viên thẩm mỹ riêng đâu.
Tưởng Từ chua muốn chết, hiểu cái gì là người còn không bằng con chó.
Nhưng mà ở đây quản lý thật sự rất nghiêm, không chỉ dùng người chuẩn bị thức ăn là nhân viên chuyên môn, bên kia còn có camera theo dõi.
Suốt đêm gian đều là hai ba người cùng nhau chịu trách nhiệm, liên tiếp suốt một tuần gã đều không tìm được cơ hội, suýt chút nữa đã nghĩ đến buông tha vụ này.
May mắn thay, gần đây là kỳ nghỉ, nhân số chịu trách nhiệm biến thành hai người.
Rất tốt chính là, một người khác cùng ca trực với gã hôm nay có việc gấp xin phép nghỉ, Tưởng Từ vẻ mặt thành thật theo sát đối phương nói: “Cậu yên tâm đi đi, chuyện đêm nay đều giao hết cho tôi là được.”
Đối phương mang vẻ mặt cảm kích rời đi, lúc này mới để gã tìm được cơ hội.
Con đường bây giờ gã đang đi cảm giác như một con đường làm giàu, chó lớn thì có gì mà sợ, chỉ cần một mũi gây mê ghim xuống, còn không gục à?
Gã cầm súng gây mê, thật cẩn thận hướng tới một căn phòng đi qua.
Gã nhớ rõ nơi đó là nơi một con chó săn Hy Lạp và một con chó săn sói Nga rất thích ngủ.
Con chó săn Hy Lạp rất dịu ngoan, không cần lo lắng, nhưng con còn lại rất hung dữ, còn to con, chưa đứng lên đã cao hơn một thước, đợi lát nữa trước tiên thu phục nó mới được.
“Tách ——”
Bỗng nhiên, đèn trên đỉnh đầu gã sáng lên.
Tưởng Từ bị ánh sáng thình lình xảy ra làm hoảng sợ, theo bản năng liền cảm thấy được là có người đến đây.
Gã thật cẩn thận địa nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy một bóng người nào.
Đèn này sao lại thế này? Tại sao đột nhiên lại sáng lên?
Tưởng Từ cảm thấy kỳ lạ không hiểu ra sao, nhưng đã đi ăn trộm rồi, đi ăn trộm ai lại để đèn?
Gã đi qua, tự tay tắt đèn đi.
Sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai, gã tiếp tục đi tới.
“Tách ——”
Vừa mới đi đến vị trí ban nãy, ngọn đèn lại một lần nữa sáng lên.
Tưởng Từ mạnh quay đầu lại nhìn về phía vị trí của chốt mở, nơi đó vẫn là một mảnh trống rỗng, không có bóng dáng một ai.
Gần chỉ có một cái bục có ngăn tủ, bên trên đặt bồn hoa, bên trong rõ ràng là không đủ để một người ẩn nấp.
Không có khả năng là ai đang giở trò đùa dai với gã.
Một luồng cảm giác lành lạnh rợn lên sau lưng Tưởng Từ, đây là tình huống gì? Là công tắc bị hư, hay là….
Gã gặp ma?
Trong lòng có hơi hoảng, nhưng bần cùng khiến người ta đầu óc sắt đá, trước mắt vẫn là ăn trộm quan trọng hơn, Tưởng Từ kiên trì tiến lên, lại một lần nữa tắt đèn đi.
Ngay trong chớp mắt đèn tắt đi, gã cảm thấy có cái gì xúc cảm như tơ lụa xẹt qua phía sau lưng mình.
Cái loại xúc cảm này quả thực cực kỳ giống lông động vật.
Hô hấp Tưởng Từ cứng lại, nhịn không được tự mình mở đèn lên.
Nhưng lúc đèn sáng lên rồi, trước mặt gã cũng chẳng có thứ gì, gã lại quay đầu nhìn phía sau, vẫn là cái gì cũng không có.
Nhưng xúc cảm ban nãy không có khả năng là giả, gã đây là gặp cái gì vậy?
Tưởng Từ nuốt một ngụm nước miếng, đang chần chờ nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này, một hành lang khác cách đó không xa bỗng nhiên lại sáng đèn lên, hơn nữa đèn chợt sáng chợt tối, là một loại tần suất quái dị, lúc ngọn đèn lập lòe còn mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng đen cổ quái.
Này cũng quá giống chuyện ma đi!
Tưởng Từ hoảng hốt trong lòng, quyết định vẫn nên trước tiên rời khỏi hành lang này, gã từ bỏ chó săn Hy Lạp và chó săn sói Nga.
Vì không bại lộ chính mình, gã vẫn không quên tắt đèn.
Chờ khi gã rời đi rồi.
Lạc Lạc tránh ở phía sau tủ nhỏ vươn đầu ra, Lam Lam ấn công tắc ở một hành lang khác cũng đã đi tới.
Chúng nó cho nhau một đôi mắt nhỏ tán dương.
Lần thứ hai hợp tác, vẫn vô cùng khoái trá như trước.
Việc này không nên chậm trễ, chúng nó vẫn nên nhanh chóng chạy tới báo với Ninh Ninh và Duy Duy mới được.
Đi vào trong phòng nhỏ chúng nó đang ngủ, bên trong vẫn im lặng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân ảnh cùng nhau nằm ngủ.
Ninh Ninh cho dù là lúc ngủ cũng luôn bảo trì tỉnh táo.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, nó nhanh chóng mở mắt ra, hai mắt giữa ban đêm tản ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng thân thể nó không hề nhúc nhích, bởi vì Duy Duy có một phần cơ thể gác lên người nó, nếu cử động có khi sẽ đánh thức Duy Duy.
Lạc Lạc nhanh chóng vọt vào cửa: “Ninh Ninh đừng ngủ, cũng gọi Duy Duy dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Thấy bọn nó quả thật không giống đang nói đùa, Ninh Ninh hỏi: “Làm sao vậy?”
Lạc Lạc nói: “Người nhân viên gác đêm hôm nay là một người xấu, gã chuẩn bị bắt hết tất cả chúng ta đem bán.”
Ninh Ninh xoay người đứng lên, trong cổ họng phát ra âm thanh phẫn nộ: “Lại là bọn buôn chó.”
Duy Duy còn suýt một chút bị đám bắt chó buôn chó mang đi, hiện tại trên người đều còn lại một vết sẹo rất dài kia kìa, nếu để gã thực hiện được, chúng nó chẳng phải là cả gặp nhau cũng không được ư?
Lúc này, Duy Duy cũng tỉnh dậy, ba chó một mèo cùng nhau lặng rời phòng.
Chúng ở chỗ vui chơi thú cưng đánh thức các thú cưng đang ngủ.
Dọc theo đường đi, đại quân thú cưng lặng lẽ đi tới càng ngày càng lớn mạnh.
Trên đệm đầy các món đồ chơi, Teddy và Corgi đang ngủ.
Teddy ngủ thật sự không ngoan gì cả, một bên ngủ một bên duỗi chân, miệng còn xoạch xoạch nhai nhai lỗ tai Corgi.
Corgi tựa hồ đối với vụ này đã thành thói quen, tuy rằng lúc ngủ mặt mày nghiêm túc, nhưng cũng không tỉnh lại.
Lam Lam tiến lên đánh thức chúng: “Mau đứng lên, có kẻ bại hoại đến!”
Teddy còn buồn ngủ nhìn Lam Lam: “Ừm….
Trứng… hư rồi… vậy không thể ăn…”
Corgi xoay người chính là đá một chân ngắn tũn vào mặt Teddy, đá bay nó ra ngoài, hoàn toàn đá tỉnh cơn buồn ngủ của nó: “Mau dậy đi!”
Lam Lam thấy chúng nó tỉnh, lại tiếp tục đi gọi các thú cưng khác.
Vừa lúc thấy được một con Husky cắn dép lê đang ngủ, nó cắn thật sự rất sưa, ngay cả trong lúc ngủ mơ miệng cũng thường thường chẹp chẹp một chút.
Lam Lam đẩy nó một phen, không có phản ứng.
Lạc Lạc nói: “Nó tên là Thiết Cộc Lốc, ở đây có hơi….”
Nói xong, nó dùng móng vuốt chỉ chỉ đầu mình: “Có thể nó không có biện pháp trao đổi với chúng ta.”
Lạc Lạc nhảy tới trên đầu Thiết Cộc Lốc, dùng Miêu Miêu quyền của nó đập đập lên mặt Thiết Cộc Lốc.
Một lát sau, Thiết Cộc Lốc rốt cục mở mắt ra, theo nháy mắt nó mở mắt ra, một luồng hơi không quá thông minh liền tràn ngập, làm cho IQ cả phòng bỗng dưng hạ thấp xuống.
Thiết Cộc Lốc ngậm dép lê: “Ẳng?”
Lạc Lạc nói: “Đừng gặm nữa, có người xấu muốn bắt chúng ta, theo bọn tôi đi.”
“Ẳng…m?” Thiết Cộc Lốc nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu gì cả.
Lam Lam hỏi: “Sao nó không nói chuyện?”
Lạc Lạc nói: “Đại khái là tiến hóa có vấn đề, IQ thấp, chờ cậu gặp nhiều thú cưng hơn sẽ phát hiện, không phải mỗi một con thú cưng đều nói chuyện đâu.”
Không có biện pháp giao lưu với Thiết Cộc Lốc, chúng nó chỉ có thể phụ giúp Thiết Cộc Lốc, ý bảo nó đi theo cùng nhau đi.
Các thú cưng đều tập kết gần như đầy đủ, chúng nó tính toán đi tìm bảo vệ trước, để cho loài người đến giải quyết bại hoại của loài người.
Chúng nó vẫn duy trì im lặng, thật cẩn thận tiếp cận cổng lớn.
Lúc này, Tưởng Từ rốt cục cũng điều chỉnh xong tâm thái, cũng chuẩn bị làm việc.
Phim ma rất đáng sợ, nhưng gã đã khốn cùng như vậy, ma quỷ có năng lực làm gì được gã?
Nếu tháng này gã không trả tiền thì có nguy cơ bị đánh thành ma luôn, giờ ai quan tâm có ma hay không có ma, tóm lại làm xong mẻ này rồi nói sau.
Nhưng chờ gã đi đến khu vực các thú cưng bình thường thích ngủ….
Không có con chó nào.
Không phải một con hai con, mà là toàn bộ, không chỉ có chó, mèo cũng không thấy đâu.
Tưởng Từ muốn điên rồi, đêm nay rốt cuộc tình huống gì? Chẳng lẽ trên hoàng lịch viết “Không nên đi trộm” sao?
Nhiều chó như vậy rốt cuộc đi đâu hết rồi?!!
Chẳng lẽ là bỏ trốn tập thể??
Gã vội vàng tìm kiếm khắp nơi, đụng đến một vài ổ chó còn sót lại độ ấm, xem ra bọn nhãi đó cũng chưa đi xa.
Tưởng Từ vội vàng nhấc súng gây mê lên, bắt đầu tìm kiếm vị trí của bọn nó.
Các thú cưng lặng lẽ trốn nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhất thời khẩn trương đứng lên.
Lam Lam quyết định thật nhanh: “Tìm chỗ trốn đi, đừng lên tiếng, mau!”
Nhất thời, mọi người chui được vào bàn thì chui bàn, chui được vào tủ thì chui tủ, hình thể nhỏ nhắn có thể giấu sau bức màn cũng có thể chen chúc vào.
Lam Lam và Lạc Lạc liên thủ mở ra một ngăn tủ, cùng nhau chui vào.
Ngăn tủ này so với cái trước kia có không gian lớn hơn, nhưng không gian có lớn cũng chưa không được nhiều chó chen vào à nha.
Nhóm cún điên cuồng dũng mãnh ùa vào chen chúc đầy không gian, gần như không thể động đậy.
A Thịnh nhỏ giọng nói: “A Huyền, ông béo lên rồi.”
A Huyền có chút chột dạ: “Tui không có….”
A Thịnh kiên định nói: “Ông có, ông sắp thành chữ O rồi.”
A Huyền: “……”
Dương Dương kêu lên: “Chân ai dẫm lên đuôi tôi vậy?”
Ninh Ninh: “Ngại quá, có thể là tôi.”
Thiết Cộc Lốc cũng bị chen lấn không chịu được, cảm giác dạ dày cũng bắt đầu không khoẻ: “Ẳng….”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mọi người cũng ngừng lại hô hấp, không dám thở mạnh.
Mớ lông rậm được chải chuốt tỉ mỉ của Văn Nhất cọ quét lên mặt Teddy, làm nó quả thật muốn hắt xì một cái.
Ngay tại một khắc mấu chốt này, Corgi chụp một cái tát qua, thành công vỗ ngược cái hơi hắt xì này về.
Tưởng Từ mượn dùng ánh sáng từ ngoài hắt vào, tầm mắt tìm kiếm khắp xung quanh.
Hắn nhìn lướt qua không có nhìn thấy dấu vết con chó nào, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới.
Đột nhiên.
“Bủm——”
Tiếng rắm trong hoàn cảnh im lặng có vẻ hết sức rõ ràng, còn mang theo độ xì biến đổi bất ngờ, có lẽ chỉ có kẻ điếc mới không nghe thấy.
Tưởng Từ đương nhiên không điếc, hơn nữa tiếng rắm này cũng không phải gã phóng ra.
Trong chỗ nhỏ hẹp này lại thúi rùm, còn có thể thả ra rắm to như vậy, chắc chắn là có cái gì đó trốn ở chỗ này.
Bước chân gã không khỏi dừng lại.
“Bủm bủm bủm bủm bủm——” tiếng rắm liên tiếp không ngừng mà theo ngăn tủ truyền ra, trong ban đêm yên tĩnh đan xen hợp thành một đoạn beatbox nhẹ nhàng sáng tạo mà độc đáo.
Mặt mày các thú cưng lông xù đều tái mét hết rồi, chúng nó nhìn về phía đầu sỏ gây nên ——
Thiết Cộc Lốc.
Hàng này buổi tối rốt cuộc ăn cái gì, sao thả bom nhiều dữ vậy?!
Hơn nữa mùi còn nồng như thế….
Thiết Cộc Lốc dùng cái đầu không quá linh hoạt của nó cảm giác được sát khí đến từ đống bạn, nó căng thẳng lên, không nhịn xuống lại thả một cái rắm nữa.
“Bủm….”
Hết chương 206..
Tác giả: Bách Đường – Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Ở khu nghỉ ngơi. đạo diễn đang xem kịch bản.
“Quấy rầy rồi.” Lúc này Thành Văn Nhất vừa lúc đi lại đây.
Bất luận anh diễn nội tâm hay diễn ngoại hình đều mặc một thân đồ vest cao cấp được định chế riêng rất hoa mỹ, kiểu tóc vĩnh viễn là tinh xảo mà mốt nhất.
Người này cho dù là đi đến cửa WC hay tận bồn cầu cũng phải đi ra một phong phạm khác hẳn người thường.
Thành Văn Nhất là một phú nhị đại mang tiền vào đoàn phim, quay phim diễn xuất cũng chỉ là chơi chơi cho vui mà thôi.
Vốn dĩ anh là nhắm đến vị trí diễn viên chính, nhưng nhìn kịch bản ghi diễn viên chính có thiết lập nhân vật là một kẻ nghèo hàn, tuyệt không phù hợp với khí chất của anh, cuối cùng vẫn là chọn vai diễn ông chủ Luân Hồi tương đối thích hợp với mình này.
Người này tuy rằng hoa hòe lại thích làm màu, thoạt nhìn bộ dáng rất phiền toái, nhưng lúc quay thì biểu hiện thật sự chuyên nghiệp, không chỉ có hành động không gặp trở ngại, hơn nữa ngay cả đánh nhau trên màn ảnh đều là tự mình lên, chưa bao giờ dùng thế thân.
Không chỉ như thế, anh còn thường xuyên mời toàn bộ người ở đoàn làm phim ăn cơm uống trà chiều, dùng năng lực đồng tiền giành được cảm tình tốt của mọi người.
Ngoại trừ tật xấu lúc quay cứ thích cho mình thêm đất diễn có phần làm cho đạo diễn phiền não ra, Thành Văn Nhất đại khái vẫn là một đại kim chủ mà đoàn phim rất hoan nghênh.
Thành Văn Nhất ngồi xuống trước mặt đạo diễn, dựa theo tiến trình, hai người khách sáo hàn huyên một chút mấy câu vô nghĩa.
Hàn huyên xong, Thành Văn Nhất vẫn vào chủ đề: “Đoạn cuối cùng một người carry toàn màn này, đổi thành đoạn tôi diễn thế nào, ngọn đèn phải ngầu ngầu ảo ảo vào, máy quạt gió mở công suất mười luôn cho tôi.”
Đạo diễn nhức đầu, thời gian phiền não nhất tới rồi: “Chuyện này…. Dựa theo kịch bản, đoạn này là phần của diễn viên chính mà.”
Bàn tay to của Thành Văn Nhất vung lên: “Sửa, tôi thêm đầu tư 1 triệu vào.”
Đạo diễn: “……”
Lời nói có thành ý như vậy, hình như cũng không phải không thể….
Lúc này, một giọng nói khô khốc tiến vào: “Từ từ, dựa theo kịch bản gốc, tôi thêm vào 2 triệu đầu tư.”
Hai người quay đầu nhìn lại, người tới mặc một thân đồ đen, dung mạo anh tuấn, đang bước chân dài đi về phía bọn họ.
Đây là Lạc, hắn là một trong hai vị nam chính trong đoàn phim, cũng là người đầu tư tư nhân của đoàn phim, là tồn tại mà mọi người đều muốn tranh nhau gọi đát đì.
Đồng thời, hắn vẫn là người mà diễn viên chính Tiêu Lam rất trung thành bảo vệ.
Nhưng mỗi khi có người hỏi hai người có quan hệ gì, bọn họ luôn cười mà không nói, muốn làm tất cả mọi người cứ bứt rứt không thôi, kì ghê.
Sự rục rịch của đạo diễn trong nháy mắt cẩn thận thu về.
Vẫn là kịch bản tốt hơn, dựa theo kịch bản quay mới có thể có bảo đảm với chất lượng phim, cái gì thêm diễn sửa diễn đều là không được hết á.
Thành Văn Nhất: “3 triệu.”
Lạc mảy may không nhường: “4 triệu.”
Thành Văn Nhất: “5 triệu!”
……
Cứ như vậy, đoàn phim không hiểu sao lại được thêm vào nhiều tiền đầu tư một cách kỳ diệu.
Quần chúng trong đoàn phim đều vui như ăn tết nhìn hai người đang không ngừng tăng giá, cả không khí tràn ngập hơi thở suиɠ sướиɠ.
Thật tốt, xem ra lại có thể thêm cơm rồi.
Trong một phòng nghỉ yên lặng.
Người theo đảng đau khổ Mộc Dương và Triệu Tiểu Hà đang cắm đầu làm bài tập.
Mộc Dương mặc dù trên phương diện trò chơi và lập trình là một thiên tài, nhưng rất không may, cuộc thi cũng không thi mấy cái đó.
Cho nên theo thành tích trong cuộc thi xem ra, quả thực là vô cùng thê thảm.
Mộc Dương ngẩng đầu lên: “Tiểu Hà, bài này này….”
Triệu Tiểu Hà cũng gần như đồng thời mở miệng: “Tiểu Dương, bài này….”
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều đã đọc hiểu lẫn nhau trong ánh mắt, đây là ánh mắt đặc biệt có của đám học sinh dốt, là ánh mắt trong mê mang mang theo hoài nghi.
Khỏi phải diễn nữa.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị mở ra, một cô gái đầu xanh neon phong cách Smart trông đặc biệt thiên tài —— Đệ Nhất Phú Quý đang lóe sáng tiến vào.
Lóe sáng, là lóe sáng về mặt vật lý, hôm nay cô nàng mặc một bộ đồ da bóng tràn đầy đinh tán nhọn trang trí, dưới ngọn đèn sáng y như cái bóng đèn điện biết đi vậy.
Đệ Nhất Phú Quý cho mỗi người bọn họ cầm một phần kem.
Sau khi chia kem xong, Đệ Nhất Phú Quý nhìn thấy bộ dáng bọn họ sầu mi khổ kiểm, hỏi: “Mấy ông bà đây là làm sao vậy?”
Triệu Tiểu Hà giống như thấy được cứu tinh, cô vừa ăn kem vừa cầm bài thi hướng về Đệ Nhất Phú Quý, múa may đứng lên: “Phú Quý ơi! Cứu mạng——”
Đệ Nhất Phú Quý tiếp nhận bài thi, tùy ý quét hai mắt nhìn: “Này rất đơn giản thôi, chính là như vầy….”
Không đầy mười lăm phút, một đề đã được giải ra hoàn mỹ trôi chảy.
Mộc Dương và Triệu Tiểu Hà nhịn không được ném cho cô một ánh mắt sáng long lanh, đây là học thần sao?
Mộc Dương cũng nhịn không được cầm lấy bài thi của mình: “Phú Quý, có thể dạy tôi viết tập làm văn không?”
Không nghĩ tới sắc mặt Đệ Nhất Phú Quý nháy mắt liền tái rồi, gần như muốn cùng một màu sắc với tóc cô: “Không không không…. Viết văn tôi thật sự không được…. Đời này đều không được đâu….”
Nói xong, Đệ Nhất Phú Quý chạy trối chết, cứ như chính mình là một bó rau xanh mọc thêm chân, rồi sau đó có mặt Thiết Cộc Lốc đang đuổi theo.
Triệu Tiểu Hà cùng Mộc Dương ở lại hai mặt nhìn nhau.
Triệu Tiểu Hà: “Ông nói coi Phú Quý rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?”
Mộc Dương: “Cuối cùng tôi cảm thấy được đây là tương lai của tôi…”
Bên ngoài khu quay phim, trong một góc sáng sủa.
Kỳ Ninh còn mặc trang phục diễn, cách ăn mặc cả người bác sĩ bệnh dịch này cởi ra có phần phiền toái, y cũng lười thay đồ ra trong thời gian nghỉ ngơi.
Y đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn:
【 Học trưởng, đêm nay khi nào anh về? 】
【 Anh còn đang quay đây, đêm nay có thể sẽ về muộn một chút 】
【 Anh phải chú ý nghỉ ngơi nha, qua hai ngày nữa còn có phần diễn của em, đến lúc đó em đến xem anh, mang điểm tâm cho anh 】
【 Được 】
【 Nghe nói đoàn phim có hai con mèo, muốn chơi với tụi nó quá đi 】
【 Đừng hòng, em bị dị ứng mà 】
【T.T…… 】
【 Đến lúc đó anh bắt bọn nó, ôm lại đây,… tìm cho em đôi găng tay, các em có thể cùng nhau chơi 】
【 Moah moah =3=】
Bên cạnh máy quay phim.
Thành viên của Vô Xá đang tụ tập ở đây.
Hoa Giáp đang nhìn xem đoạn cuối trong phim mình đóng, anh ta chỉ vào màn hình: “Em giai~ mày coi xem ca ca mày chết có bi tráng không cơ chứ!”
Hoa Bối bụm mặt: “Có hơi máu me…. Em… em… không dám nhìn….”
Người phụ nữ tóc dài màu cây đay: “Ông xã, chúng ta làm tư thế kia giữ rồi đứng lên khó ghê, áo giáp màu trắng căn bản không đứng được.”
Người đàn ông cái gáy có hình xăm: “Đúng vậy, thắt lưng anh cũng ê ẩm hết.”
Người phụ nữ tóc dài màu cây đay: “Xương sống anh có thể không phải tại đóng phim đâu, anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra thận không?”
Người đàn ông cái gáy có hình xăm: “……”
Nam xấu trai qua đường: “Tui còn không có tên, huhuhu.”
Các nữ sinh: “Bọn tui tuy rằng không có tên, nhưng tốt xấu gì cũng là xinh đẹp.”
Tiêu Thành Nham: “Bà xã, lần này anh bị chết đẹp trai ghê, lúc chiếu phim chúng ta cùng nhau đi xem đi!”
Ôn Khỉ: “……”
Cùng ông xã của mình thưởng thức cảnh tượng ổng chết là một loại trải nghiệm gì?
Ôn Khỉ không khỏi nhớ tới trước đó, lúc quay đến đoạn mình tử vong kia.
Bà đang mặt mày tái nhợt trên giường đóng cảnh hấp hối, Tiêu Thành Nham ngay tại bên cạnh vây xem.
Kết quả không biết người này dây thần kinh đáp sai dây nào, nhìn thấy Ôn Khỉ trên giường bệnh bắt đầu lau nước mắt, hơn nữa còn khóc lớn: “Bà xã! Bà xã của anh ơi!!!”
Cuối cùng bởi vì quấy nhiễu tiến độ quay phim, Tiêu Thành Nham bị mạnh mẽ đuổi ra khỏi chỗ quay.
Kết quả một màn này vừa lúc bị paparazzi bên ngoài chụp được, trở tay liền bị đăng lên mấy báo lá cải.
Sau lại hashtag # ảnh đế Tiêu Thành Nham bị đuổi ra khỏi đoàn phim còn khóc lớn # còn lên hot search, trở thành một trong mấy chuyện cười lớn trong năm.
Quả thực rất dọa người.
Trong phòng nghỉ của nhóm Boss.
Trương Đông đang cố gắng luyện tập ký tên, hắn ta đã muốn ký đầy toàn một phòng chữ ký như vậy rồi, đáng tiếc không ai lấy.
Nhưng là Trương Đông không hề bỏ cuộc, hắn cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng có một ngày hội trở thành đại minh tinh thôi.
Bên kia.
Ô Nha đang ký tên, một ngày y ký ba chữ, nhưng bất luận là độc giả hay là người hâm mộ mặt y đều đối với chữ ký của y xua như xua vịt.
Người muốn chữ ký nhiều lắm, sản lượng lại không đủ nghiêm trọng, sau đó thậm chí phát triển ra sản nghiệp có liên quan luôn.
Adelin trộm nhìn sang Ô Nha đang ký tên: “Mẹ ơi, lão sư Ô Nha đẹp trai quá!”
Phu nhân Hồng Nguyệt, hoặc là nói phu nhân Weld nhẹ nhàng sờ sờ đầu con gái mình: “Ngoan, con còn nhỏ, không thể yêu sớm.”
Adelin: “Con có thể mua toàn bộ sách của anh ấy không ạ?”
Phu nhân Hồng Nguyệt: “Sách do lão sư Ô Nha viết, đề tài không phải trẻ em có thể xem đâu.”
Adelin dẩu dẩu miệng: “……” (càng muốn xem quá)
Phu nhân Bella ngồi trước kính đang hoá trang: “Chuyên viên hoá trang, phiền cậu hóa trang cho tôi đẹp một chút, cái loại tươi đẹp áp luôn hoa thơm cỏ lạ ấy.”
Ả trộm nhìn nhìn phu nhân Hồng Nguyệt đang nói chuyện với con gái: “Ít nhất phải xinh đẹp hơn cô ta.”
Chuyên viên hoá trang: “……”
Yêu cầu này cao quá, có thể đem cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho hậu kỳ không!
Một mình Ẩn đang tịch mịch ngồi trong góc vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Nhưng mà tất cả mọi người nhìn đều không thấy nó.
Cố Mặc ngồi trên sô pha, bên người là một đám đàn em, nhìn qua một bộ khí thế đại tỷ chốn giang hồ.
Cố Mặc: “Mày nói đám tên kia muốn trả thù chị?”
Đàn em: “Đúng vậy, bọn em thu được tin tức, bọn họ mượn dùng thế lực trong nhà Trương Khiết, chuẩn bị vào tối nay xuống tay với chị.”
Cố Mặc cười lạnh: “Ha ha, xem ra là giáo huấn không đủ rồi, ta đây sẽ cùng chơi với bọn chúng.”
Phòng nghỉ có một góc trống không, nơi này vốn là chỗ của chủ cho thuê nhà và khách trọ của chung cư 404.
Nhưng mà bọn họ bởi vì chơi mạt chược rất ồn ào bị những người khác đánh bay ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ và người yêu đứng ở trên ban công hóng gió.
Nhân viên bảo vệ: “Đêm nay có thể đến nhà của anh ăn cơm không? Ba mẹ anh nói rất muốn gặp em.”
Người yêu kinh ngạc: “Ơ…. em còn chưa chuẩn bị gì hết.”
Trên gương mặt nghiêm túc của nhân viên bảo vệ lộ ra một chút ý cười: “Không có sao đâu, mẹ rất thích em, lần này là bọn họ vừa mới ra nước ngoài chơi về, mang theo rất nhiều quà, muốn gấp gáp đưa cho em.”
Người yêu có chút buồn rầu: “Em còn chưa chuẩn bị quà gì cho chú và cô mà….”
Nhân viên bảo vệ: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi chọn đi, anh giúp em cùng nhau chọn.”
Người yêu nở nụ cười: “Được.”
Bên ngoài bồn hoa cạnh phòng nghỉ.
Nhóm áo rồng đang sắm vai các boss trên tàu Endymion đang ngồi chồm hổm trên đất ăn cơm hộp tiện lợi.
“Chúng ta có ít phân đoạn quá à.”
“Đúng vậy, nhưng mà đoàn phim này ghê gớm thật á.”
“Cái đó thì đúng, cơm hợp ăn cũng ngon nữa!”
“Còn có bao lì xì thêm nè!”
“Nghe nói bọn họ có hai người ngốc nghếch nhiều tiền, không có việc gì lad thích thêm tiền đầu tư vào đó.”
“Tốt thiệt á!”
“Lần sau còn muốn đến chạy vai quần chúng mới được.”
Cách đó không xa, có một tên thần côn không hợp với mọi người lắm.
(*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa gạt mê tín)
“Người anh em này, anh có tin tưởng chuyện suốt đời không?”
“Bình nước suối của thần này chỉ cần anh uống xong, cam đoan phản lão hoàn đồng thanh xuân còn mãi, không chỉ như thế, nó còn có thể cho anh….”
Sau đó có người báo cảnh sát, chủ cảnh sát trực tiếp mang vị thần côn này đi.
Trong phòng thay quần áo.
Vương Kha cảm thấy rất phiền não.
Thằng em anh gần đây đột nhiên chiều cao tăng mạnh, cứ như uống sữa hươu cao cổ vậy, hiện tại đã muốn cao hơn anh một cái đầu, làm anh cảm thấy áp lực thật lớn.
Còn một khổ sở khác chính là, miếng lót giày tăng chiều cao trong tay đã sắp nhét không nổi vô giày rồi.
Tại sao một đôi giày chỉ cơ thể nhét vào một chút xíu tăng chiều cao như vậy?
Có phải sau này phải đổi thành giày bốt cao cổ, cho dễ độn hơn một chút không?
Vương kha lặng lẽ thở dài, chỉ có thể mang giày vào rời đi.
Đến lúc qua phim.
Cảnh phim hôm nay đều là cảnh quay hành động, cường độ quay phim rất cao, nhưng đối với Vương Kha từ nhỏ luyện tập võ thuật mà nói cũng không tính quá khó khăn.
Anh rất nhanh ngay tại lúc đạo diễn đích ý bảo, cùng Vương Thái Địch lưng tựa lưng đứng thẳng, cũng cầm đao lên bày ra tư thế đằng đằng sát khí, ánh mắt cũng nháy mắt liền chuyển sang trạng thái sắc bén đến cực điểm.
Mỗi một đao của anh đều rõ ràng lưu loát, động tác xinh đẹp lại sắc bén, mặc cho ai nhìn vào cũng anh khí thế của anh làm kinh sợ.
“Cắt!” Đạo diễn lại tạm dừng quay chụp, cũng nói với nhân viên bên cạnh: “Lấy cho Vương Kha một cái thùng gỗ lót dưới chân đi, bằng không chờ đến lúc màn ảnh zoom vào thì chỉ quay mỗi cái đầu, không quay được động tác trên tay.”
Vương Kha: “……”
Vương Thái Địch thì lại đây an ủi anh: “Anh hai, không sao, em đã muốn cho anh cảm giác được niềm vui em lớn lên từ từ.”
Tay Vương kha nắm đao nổi gân xanh: “……”
Thằng em ngốc nghếch em biết không? Niềm vui mày lớn dần không cứu được người trưởng thành là anh đâu.
Trong một góc sáng sủa không biết tên.
Lạc lặng lẽ kéo đạo diễn qua: “Tôi nghĩ phải thêm một đoạn giường chiếu, đầu tư dễ thương lượng, nội dung phim đại khái phải là….”
Đạo diễn có chút chần chờ: “Nhưng mà, loại diễn giường chiếu này không thể phát sóng đó.”
Lạc mỉm cười: “Cái đó không quan trọng, sau đó ông đem nguyên đoạn đưa luôn cho tôi là được.”
Đạo diễn: “……”
Vị tiên sinh này, mục đích của ngài liều có phải hơi rõ ràng lộ liễu rồi không?
Lạc: “Thế nào?”
Đạo diễn nghĩ nghĩ: “Thành giao!”
Hết chương 208.
– ——゚°° ゚゚°° ゚——-
Phiên ngoại sau là về Kỳ Ninh và Sầm Duy, hình như có liên quan cốt truyện chính đó nha mọi người.