Tôi Đóng Vai Tiểu Bạch Hoa Trong Game Chạy Trốn

Chương 3



Edit: Yên

Thăm dò bí mật thôn Người Cá và tồn tại ba ngày?

Khi tận mắt nhìn thấy chữ đỏ trôi qua trước mắt, Nguyễn Bạch mới hoàn toàn hiểu được cô bị hệ thống bạch liên hoa chơi rồi!

Gameshow cái gì chứ, đều là giả hết!

Cô cũng biết cái thể loại truyện khủng bố này, hiện giờ rõ ràng cô đã tiến vào một trò chơi sinh tồn rồi trở thành người chơi bên trong rồi!

Nhịn xuống phẫn nộ, cô liền điên cuồng kêu gọi hệ thống trong lòng: “Ê? Hệ thống? Cậu đâu rồi?”

Nguyễn Bạch hỏi xong, chỉ cảm thấy chỗ sâu trong đại não truyền đến một trận đau đớn.

Ngay sau đó, một chuỗi tiếng máy móc thoáng mắc kẹt vang lên bên tai cô ——

【 tích tích….Ký chủ…… Tích…Chào cô……】

Nghe thấy tiếng máy móc quen thuộc, đôi mắt Nguyễn Bạch lập tức nhíu lại: “Nhanh lên, đã xuất hiện thì đừng có mà chuyển chủ đề, nói cho tôi biết rốt cuộc bây giờ là tình huống như thế nào đi!”

Tuy cô tự tin vào sức lực của mình, cảm thấy có thể ứng phó nguy hiểm nhưng cô cũng biết tự hiểu lấy mà.

Thế giới trò chơi trốn sát không giống mấy thế giới “yêu đương với tổng tài bá đạo” mà cô từng trải qua, cô thực sự có khả năng sẽ chết ở bên trong!

Đang lúc Nguyễn Bạch phát điên thì hệ thống của cô hình như cũng đã nhận ra cái gì.

【 hử? Chờ một chút, hình như có chút không thích hợp. 】

【 răng rắc…… Ti…… Răng rắc……】

【 A, được rồi, hóa ra do tôi không cẩn thận bắt sai tần số mà chạy đến khu công tác của hệ thống trò chơi sinh tồn rồi. 】

Nghe đến đó, trong lòng Nguyễn Bạch cháy lên một tia hy vọng.

Vậy có phải nghĩa là cô có cơ hội rời đi rồi không?

Nhưng mà giây tiếp theo, hệ thống bạch liên hoa liền tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

【 kệ đi, sai tần số thì sai tần số, chắp vá một chút cũng có thể làm tiếp được. 】

Nguyễn Bạch: “……”

Không! Cậu tỉnh táo lại đi!

Loại chuyện này sao có thể chắp vá được chứ!

Lúc trước mắt Nguyễn Bạch tối sầm sắp muốn ngất xỉu là lúc người chơi khác cũng đã bắt đầu chuyển động.

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng lên đầu tiên, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía những người khác: “Nói vậy hiện tại mọi người đều đã tiếp nhận hệ thống, cũng biết nhiệm vụ của mình rồi nhỉ?”

Hắn chỉ chính mình, xung phong nhận việc nói: “Như vậy đi, vì hoàn thành nhiệm vụ nên chúng ta cần đoàn kết trước, tự giới thiệu chút đi. Tôi tên Tần Vũ, đã qua ải trò chơi ba lần, đây là lần thứ tư tôi tham gia trò chơi.”

“Tôi tên Vương Văn Văn, tôi, tôi là lần đầu đi vào trò chơi này.” Một nữ sinh cấp ba nhìn khoảng mười sáu tuổi đứng lên căng thẳng nói.

Cô ta hình như vừa khóc, đôi mắt hồng hồng, Nguyễn Bạch nhớ rõ trong đám người vừa nãy nổi điên có cô ta.

“Tôi tên Lý Hỏa, đây là lần thứ hai tôi tham gia trò chơi.” Một nam sinh nói. Thần sắc hắn rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.

“Tôi cũng là lần thứ hai tham gia trò chơi, tôi tên Vương Lộ……”

Nghe được tiếng người chơi khác thảo luận, Nguyễn Bạch không nhịn được ngẩng đầu, không ôm hy vọng hỏi: “Hệ thống, tôi thật sự không thể rời đi sao?”

Chẳng lẽ cô cũng phải ở đây đủ ba ngày giống như bọn họ?

【 xin lỗi ký chủ, lúc trước là chính miệng cô xác định muốn đi vào thế giới này, 】 hệ thống bạch liên hoa không lưu tình chút nào mà nói:【 hiện giờ thân phận của cô đã ghi vào, không thể sửa chữa. 】

Sau khi nói xong, nó lại bổ sung một câu: 【 đương nhiên, dù trong trò chơi trốn sát thì tích phân vượt ải khen thưởng cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của ký chủ mà quyết định, xin ký chủ hãy kiên trì, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phải nỗ lực trở thành một bạch liên hoa nhu nhược, đáng thương, vô tội, đơn thuần! 】

Nguyễn Bạch: “……”

Cô hiểu rõ, cho dù đang trong trò chơi trốn sát thì cô cũng phải duy trì được cái nhân thiết tiểu bạch hoa đáng chết này!

Nghĩ đến đây, cô không nói hai lời, trực tiếp cấu vào cánh tay, nước mắt lập tức lộp bộp rơi xuống.

Một tiểu bạch hoa bình thường gặp loại chuyện này sao có thể còn bình tĩnh tự nhiên được chứ?

Nguyễn Bạch không ngốc, biết nếu cô còn tiếp tục hình thức nói chuyện như với người đàn ông đeo kính trên xe thì nhất định sẽ bị người chơi khác ghét bỏ.

Nếu con đường kia không đi thông thì cô liền dứt khoát giả bộ yếu đuối, tuy khóc sướt mướt chọc người phiền nhưng một phương diện có thể hạ thấp cảnh giác của người chơi xung quanh, một phương diện cũng có thể khiến cho một phần nhỏ người thương tiếc.

Đã tới thì an tâm ở lại, cô đi tới trò chơi sinh tồn, vậy thì nỗ lực sống sót rồi nói sau.

Lúc này, những người khác đã tự giới thiệu xong, giờ đến lượt Cố Tam cùng Nguyễn Bạch.

Cố Tam tự giới thiệu cực kỳ ngắn gọn: “Cố Tam, lần thứ ba tham gia trò chơi.”

Nguyễn Bạch vừa khóc thút thít vừa run rẩy nói: “Tôi tên Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nơi này là chỗ nào vậy, tôi còn có thể về nhà không…”

Cô khóc đến đỏ mắt, khuôn mặt nhỏ vô cùng tái nhợt, nhìn thật sự có chút hương vị nhu nhược đáng thương.

“Nơi này là trò chơi sinh tồn, chúng ta đều là ký chủ của hệ thống trò chơi sinh tồn, cũng là người chơi của trò chơi.”

Có lẽ thấy cô khóc quá thảm nên một cô gái trông có vẻ trí thức khoảng hai mươi mấy tuổi bên cạnh liền ôn hòa nói với cô: “Cô yên tâm, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố là có thể trở về, độ khó thế giới cấp B cũng không cao.”

Cô hình như còn muốn nói cái gì nhưng hai đồng đội bên cạnh đều tỏ vẻ không vui, trong đó một người còn kéo cô một chút làm cô đành bất đắc dĩ mà ngậm miệng lại.

Nguyễn Bạch thấy một màn này nhưng lại làm như không thấy mà nghe lời gật gật đầu.

Hóa ra những người này đều là ký chủ hệ thống giống cô à.

Chỉ là thoạt nhìn hệ thống trò chơi sinh tồn có vẻ như không quá giống hệ thống dưỡng thành bạch liên hoa của cô.

Chờ Nguyễn Bạch giới thiệu xong, mọi người liền nhích người xuống xe đi về phía thôn Người Cá, chuẩn bị tìm một hộ nhà ở tạm.

Vì để có thể thuận lợi tiến vào trong thôn thăm dò bí mật cho nên bọn họ liền nói với người già trong thôn mình là người thành phố đến đây du lịch định ở thôn Người Cá ba ngày.

Nguyễn Bạch biết rõ nói nhiều thì dễ sai lầm nên vẫn luôn không xa không gần mà đi theo bọn họ, toàn bộ hành trình đều nhỏ giọng khóc lóc, đồng thời cũng không quên đánh giá một chút địa hình xung quanh thôn Người Cá.

Thôn Người Cá núi vây quanh bốn phía, ngoài thôn xóm đều là rừng rậm rạp cùng núi cao nhấp nhô, thôn không lớn, khoảng tầm hai ba mươi hộ gia đình, hơn nữa tất cả đều là người già và trẻ con, rất ít nhìn thấy thân ảnh người trẻ tuổi.

Đồng ruộng có, nhưng không ít đều hoang phế, liếc mắt một cái nhìn lại mọc đầy cỏ dại.

Ở bên trái thôn xóm có một dòng suối nhỏ chảy qua.

Mà ở trên sườn núi cách đó không xa lại có một ngôi miếu bị che lấp.

Ngôi miếu kia thoạt nhìn rất rách nát, sừng sững giữa bóng cây trùng trùng điệp điệp, lẻ loi ngăn cách với thôn xóm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.

Bởi vì có thể cung cấp tiền tài nên không ít người trong thôn đều đồng ý cho bọn họ ở nhờ. Không do dự lâu lắm, bọn họ rất nhanh đã bắt đầu chọn nhà để vào ở.

Đến lượt nhóm của Nguyễn Bạch thì Cố Tam không quyết định trước mà lại nhìn Nguyễn Bạch, nâng cằm bảo cô đi chọn.

Nguyễn Bạch thấy xung quanh không có ai, vội vàng lau sạch nước mắt, lắc lắc đầu, nói: “Anh quyết định đi, tôi sao cũng được.”

Cố Tam liếc cô một cái, ý vị không rõ mà cười một chút: “Không giả khóc nữa?”

Nguyễn Bạch là người đã diễn vai bạch liên hoa suốt bốn thế giới cho nên sao có thể dễ dàng bị vạch trần như vậy được chứ.

Cô hoang mang mà nhìn hắn, chớp chớp mắt, giả bộ “cái gì tôi cũng nghe không hiểu”.

Cố Tam thấy thế liền cười nhạo một tiếng, cũng không thèm nhiều lời vô ích với cô nữa mà liền trực tiếp chọn một hộ nhà cách bọn họ gần nhất rồi đi qua.

Hộ gia đình này chỉ có một bà lão và đứa cháu trai khoảng bảy tám tuổi, lúc bọn họ đi qua thằng bé còn chạy tới tò mò nhìn bọn họ.

Chỉ là không biết có phải Nguyễn Bạch gặp ảo giác không mà cô bỗng cảm thấy thôn dân xung quanh đều đang như có như không mà đánh giá bọn họ.

Tầm mắt kia lạnh băng quỷ dị mang theo chút tìm tòi nghiên cứu giống như đang nhìn một vật phẩm vậy, mà chờ cô quay đầu lại nhìn qua thì bọn họ đã sôi nổi thu ánh mắt lại.

Bà lão dọn phòng cho khách cho Cố Tam cùng Nguyễn Bạch rồi liền làm chút cơm tối cho bọn họ.

Trong lúc này, Cố Tam vẫn luôn duy trì dáng vẻ người sống chớ đến gần kia của hắn.

Bởi vì Nguyễn Bạch không rõ hắn nghĩ cái gì nên cũng không dám chủ động nói chuyện với hắn.

Cô thân là kẻ bị hắt hủi rất có thể sẽ bị phần lớn người chơi ghét bỏ, người duy nhất trước mắt có thể ôm đùi chính là Cố Tam, tuy tích phân rất quan trọng nhưng tính mạng lại càng quan trọng hơn, cho nên vì không khiến Cố Tam cảm thấy mình phiền phức nên Nguyễn Bạch liền quyết định ít nói ít làm, toàn bộ hành trình đều nghe Cố Tam chỉ huy.

Căn phòng hoàn toàn im lặng, sau đó không lâu bọn họ liền ăn cơm tối.

Đến khi bà lão dọn xong chén đũa, Cố Tam vốn không nói một lời lại bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi bà lão một câu: “Bà ơi, ngôi miếu bên kia thôn cung phụng thần tiên gì vậy ạ? Tam Thanh Đạo Tổ sao?”

Cũng giống như Nguyễn Bạch, hắn cũng chú ý tới ngôi miếu kia.

“Không phải Tam Thanh.” Bà lão lắc lắc đầu trả lời: “Cung phụng chính là Mẹ Nhân Ngư.”

Nói xong lời cuối cùng, bà liền cười thần bí với bọn họ, ý vị thâm trường mà nói: “Ngài ấy là thần bảo hộ của thôn chúng tôi.”

Mẹ Nhân Ngư?

Nguyễn Bạch nghĩ đến lúc cô lại quan sát bên ngoài thôn xóm liền phát hiện bốn phía thôn đều dựa vào núi, trừ bên cạnh có một dòng suối nhỏ chảy qua ra thì vốn không còn nguồn nước nào khác.

Không phải người cá sống ở biển sao? Thần bảo hộ này là sao chứ?

Lúc này bầu trời bên ngoài đã tối dần, ban đêm dần dần buông xuống, từng cái đèn xung quanh phòng tắt mất, toàn bộ thôn trang đều chìm trong bóng tối.

Đám Nguyễn Bạch ngồi xe cả ngày nên giờ cũng có chút mỏi mệt. Vội vàng ăn xong lại thấy không điều tra được tin tức gì hữu dụng nên bọn họ liền vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tuy hiện tại bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nhưng dưới tình huống như vậy mà tỏ vẻ cảnh giác thật ra cũng rất không cần thiết.

Trong phòng có hai cái giường, mỗi người bọn họ chiếm một cái, Nguyễn Bạch ngáp một cái, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ngủ một giấc trước.

Trong không gian yên tĩnh, cuối cùng Nguyễn Bạch cũng khép lại hai mắt chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Nguyễn Bạch bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cô nói rõ được là cảm giác gì, chỉ là lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô bỗng cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình.

Cùng với ánh mắt còn có tiếng nước rất nhỏ vang lên nữa.

“Tách……Tí tách……”

Tầm mắt đối phương quá mức mãnh liệt làm lưng Nguyễn Bạch như kim chích mà mơ mơ màng màng mở mắt ra ——

Sau đó cô liền phát hiện bên ngoài cửa sổ đang có mặt một người phụ nữ dán vào.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tên nhân vật nhiều lắm, mọi người có thể không cần nhớ hết, một số chỉ là tượng trưng thôi còn nhân vật quan trọng thì sẽ xuất hiện liên tục sau này á.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.