Vết thương của tôi rất sâu và máu không ngừng chảy.
Thương tích nặng nề này đã bị kim đâm tổng cộng năm lần và chiếc cà vạt anh đeo trên tay tôi thì ướt đẫm máu.
Tôi phải rời khỏi đây, nhưng cơ thể tôi lại không chịu đồng tình.
Tôi nằm trên giường bệnh và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tôi đã ảo tưởng rằng nếu tôi duỗi tay ra, thì tay tôi có thể chạm vào trần nhà.
“Tại sao em không giữ lời hứa của mình?”
Alastair đang tựa đầu vào đầu giường của tôi.
Đôi mắt tím của anh thâm quầng.
Tôi vỗ nhẹ lên trán anh ấy bằng bàn tay sạch sẽ của mình.
“Anh vẫn đang nghĩ về điều đó à? Lúc đó tôi chẳng thể nào nhớ đến để giữ lấy lời hứa của mình nữa. ”
Tôi phát hiện ra chiếc áo khoác mà anh ấy đã đắp cho tôi lúc nãy đang cuộn tròn trong một kẽ hở nhỏ giữa giường và tường. Tôi nắm lấy và kéo nó ra.
“Mọi người đang gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao tôi không thể giữ lời hứa của mình mà đến thẳng chỗ anh. ”
“Điều đó có liên quan gì đến em đâu?”
“Sao?”
“Vốn dĩ, em chẳng bao giờ quan tâm đến ai khác hay hoàn cảnh của họ. Vậy tại sao em lại phải cứu họ chứ? ”
Anh ấy có vẻ vô cùng xót xa.
Vì tôi đã không giữ lời hứa của mình ư? Hay vì tôi đã bị thương?
Tôi phải làm gì để giảm bớt cơn tức giận của anh ấy đây?
Tôi cười mỉm khi phát hiện ra những suy nghĩ của mình.
Trước đây tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi những suy nghĩ như vậy.
Có lẽ bây giờ ít hơn, nhưng khi tôi sống ở Hàn Quốc, sự kiêu ngạo của tôi đã cao ngất trời. Hồi đó khi tôi chẳng thể hoá giải được mối oán giận của mình với một ai đó. Tôi sẽ lựa chọn cách rời khỏi một mối quan hệ.
‘Khi trưởng thành con người sẽ không còn thứ gọi là tình bạn nữa.’
Đó là một câu nói tôi đã được nghe mọi lúc khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là giải phóng sự tẩy não của anh ấy và đôi khi thậm chí là giải tỏa cơn tức giận của anh nữa.
“Cảm ơn anh đã che cho tôi chiếc áo khoác của mình. Sau tất cả, anh lại là người duy nhất chăm sóc cho tôi. ”
Tôi choàng chiếc áo khoác lên người anh ấy.
Tôi tránh sử dụng bàn tay bị thương của mình và cố gắng dùng một tay choàng chiếc áo khoác lên người anh; nó trông khá luộm thuộm.
Chiếc áo choàng bị nghiêng hẳn sang một bên, thậm chí nếu anh cử động vai một chút thì nó sẽ rơi xuống sàn một cách bất lực.
“Đừng thay đổi chủ đề.”
Ồ nó không hiệu quả rồi.
Tôi cười nhẹ và đi sang một bên. Tôi di chuyển và dựa vào tường để lại đủ không gian trên chiếc giường đơn nhỏ.
“Trời có vẻ hơi lạnh nhỉ. Hãy ở bên cạnh tôi, Alastair. ”
Tôi vỗ vào khoảng trống bên cạnh tôi trên giường mình. Sau đó, Alastair bước đến bên giường và dịch cơ thể lại gần tôi.
“Che mình bằng chăn đi. Vậy thì em sẽ không còn bị lạnh. ”
Những gì đáp lại là những lời nói lạnh lùng.
Anh ấy thực sự tức giận rồi.
Tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn để giúp anh ấy bình tĩnh lại một chút.
Những tưởng mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu tôi cười nhẹ và thủ thỉ vài câu ngọt ngào.
Tôi đã quá tự tin và đó là sai lầm của tôi.
Anh ấy thực sự tức giận, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn nhận anh ấy một cách nghiêm túc.
“Tại sao tôi lại quan tâm đến vị thánh nữ kia à? Không có gì sai khi sử dụng thời cơ này để xây dựng tình bạn giữa chúng tôi”.
Tôi có thể nói gì đây?
Thật ra theo cốt truyện gốc, tôi đã thấy vị thánh kia giúp hóa giải tẩy não của anh. Vì vậy nên tôi đang cố gắng đến gần cô ấy nhất có thể sao.
Lúc tôi nói những lời này, tôi biết chính xác biểu cảm của anh ấy sẽ như thế nào.
Cho dù anh ấy có yêu tôi đến thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi việc bị coi như một kẻ điên kể từ thời điểm đó.
“Đó có phải là điều mà em phải làm đến mức khiến bản thân bị thương không? Đó là một vị thánh đang bị tấn công “.
“Đúng.”
“Tại sao lại thiếu lí trí như vậy? Em sẽ không bị thương nếu em không can dự vào vụ việc này. ”
Khi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của anh ấy, tôi đã bị thuyết phục.
Anh ấy sẽ không thông cảm bất kỳ lời giải thích nào mà tôi đưa ra.
“Tôi chỉ đoán rằng mình đã trở nên gắn bó với cô ấy thôi. Tôi thường đến thăm đền thờ và tình cờ gặp thánh nữ thường xuyên. Sau đó, chúng tôi đã nói chuyện một vài lần và trở nên thân thiết “.
Đó là một lời nói dối trắng trợn.
Đó là lý do duy nhất tôi có thể đưa ra
Juliana và tôi thân thiết ư?
Tôi thực sự có thể nghe thấy tiếng một con chó đi ngang qua cười nhạo câu chuyện nực cười của tôi.
“Có thật không? Hai người đã trở nên thân thiết sau một vài lần gặp gỡ đến mức em sẵn sàng hy sinh bản thân mình? ”
“Nhưng em lại chẳng thể trao trái tim của mình cho bất cứ ai? Thật là nực cười. ”
“Tôi nghĩ rằng vài cuộc gặp gỡ đó đủ giá trị để tôi hy sinh. Anh biết điều đó mà phải không? Tôi khá mềm lòng khi nói đến các vấn đề tình cảm. ”
“Nói dối. Từ khi nào mà em lại trở nên thân thiết với Thánh nữ như vậy? ”
“Đừng tự tin rằng anh biết mọi thứ về các mối quan hệ của tôi. Và nếu anh đã biết tường tận tất cả các mối quan hệ của tôi, điều đó sẽ thật đáng sợ đấy. Sẽ rất khó để tôi có thể đối xử với anh như bây giờ “.
Trên thực tế, Alastair là mối quan hệ duy nhất và quan trọng nhất của tôi.
Sẽ không vô lý nếu biết hầu hết các mối quan hệ trong vòng xã hội của tôi.
Đó là bởi vì các mối quan hệ cá nhân của tôi rất ít, hạn hẹp và nông cạn.
Tôi không thể dễ dàng hoà nhập với thế giới này.
Có lẽ vì ảnh hưởng đó mà tôi đã mải miết vứt bỏ những người tụ tập xung quanh mình.
“Cũng như tôi đã cố gắng giải phóng sự tẩy não của anh bởi vì tôi mềm lòng trước tình cảm, vì vậy tôi cũng mềm lòng trước thánh nữ.”
“······Em.”
Càng nói chuyện, tôi càng tỏ ra không vừa ý anh.
Giống như một ngọn núi lửa sắp nổ tung, nếu tôi dỗ dành anh ấy một chút nữa thì những cảm xúc dâng trào sẽ thoát ra từ miệng anh ấy.
“Em nghĩ tôi và cô ta có thể so sánh được với nhau à hả? Tôi đã ở bên em gần một thập kỷ. Nhưng còn Thánh nữ thì sao? ”
Mỗi khi anh ấy nói ra một từ, cảm giác như một cái bảng đen bị xước bởi tiếng ri của phấn – xuyên qua tai tôi.
Tôi không muốn nghe giọng nói đầy khó chịu của anh ấy nữa.
_______________________
Hế lu lại tôi đây. It’s me!!!
Đến hẹn lại lên, tiếp tục cho chuyên mục sì poi vì hóng quá lâu rồi, hóng đến mãn kinh luôn rồi:)))
– Tại sao Seri luôn cứ muốn giải trừ tẩy não của Alastair?
→ Sự thật thì luôn đơn giản nhưng people make it complicated. Bởi vì anh yêu quá điên chớ sao, yêu thế sao chuỵ chịu nổi. (Và tui nghĩ mọi người cũng đoán ra rùi vì anh bị tẩy não mới yêu chị nên chị cho là giả tạo.)
– Suốt từ đầu đến giờ tình yêu của Alastair nhẹ nhàng đúng kiểu bình thường mà sao lại là Yandere?
→ Bởi vì tính đến nay đã trải qua 39 chương. Theo tui là đến đây là sắp end đc rùi đấy, cố đẩy thêm lên hơn 190 chương cho hai anh chị về một nhà choa nhanh. NHƯNG, 39 chương lày mới chỉ bắt đầu một chuỗi dramu của hai anh chuỵ thui.
Sì poi nhỏ nhỏ này (ghé sát vô tui nói cho): Về sau á, anh yêu chị điên quá chị phải tự tử cơ. Ngược chưa ngược chưa, vậy mới nói tui khoái ngược lắm!!!
Còn tiếp…