Cầm hai cuốn sổ đăng kí kết hôn trên tay lại có một cảm giác luyến tiếc chúng còn rất mới vì chúng chỉ mới có được vài tháng nay ngắm nhìn một lúc hắn lại cất vào ngăn tủ ngay ngắn ,cầm chiếc điện thoại trên tay lại không kiềm được lòng mà nhìn ngắm người phụ nữ trong tấm ảnh đấy.
Sau ngày cưới hắn sẽ biết sự thật liệu lúc ấy hắn còn đủ bản lĩnh để nhìn lấy tấm hình này hay mọi chuyện sẽ lại tệ hơn nữa ,trong lòng vừa mong muốn nhìn ra chân tướng nhưng lại muốn có một kết quả khác đi.
Cả đêm ấy hắn đã không ngủ chỉ chờ đến sáng mà ra ngoài từ sớm
Đến công ty hắn vẫn làm việc như bình thường đến gần 9h sáng hắn mới đến địa điểm chụp hình cưới.
Đến nơi thì Tương Nhược Phi đang được thử những bộ váy cưới lộng lẫy ,Hàn Cẩn đến cô ta vô cùng vui mừng
“Anh đến thử những bộ đồ này đi “
“Ừ”
“Anh thấy chiếc váy này với ba chiếc kia chiếc nào đẹp hơn”
Thật sự hắn còn không muốn nhìn nữa là coi đẹp hay không ,hướng mắt về phía nhà thiết kế
“Cô thấy bộ nào đẹp hơn”
Nhà thiết kế im lặng ,tất nhiên cô ấy làm ra thì bộ nào chẳng đẹp “Tôi thấy cô ấy mặc chiếc váy nào cũng rất hợp ,đều toát lên vẻ đẹp thuần khiết , sang trọng “
“Đấy cô nghe chưa” Câu nói của hắn như một lời chọc tức khiến mặt cô ra đỏ bừng lên “Vậy em sẽ lấy hết nếu không chọn được bộ nào ưng ý “
“Tùy cô”
Không khí chụp ảnh cho đôi nam nữ hôm nay có vẻ căng thẳng đây không ngoài dự đoán lúc chụp ảnh hắn đứng cách xa cô ta làm cho thợ chụp hình phải lên tiếng nhắc nhở” Chú rể đứng xát lại gần cô dâu ,để cô dâu khoác tay “
Hàn Cẩn đứng gần lại nhưng thân thể bất động không có ý định cho cô ta đụng vào người mình ,thấy hắn cứ cứng nhắc cô ta nói nhỏ” Anh đừng làm những hành động lộ liễu như vậy ,đến giờ phút này anh không thể làm khác được đâu”
“Cô đang thách tôi”
“Em không thách em chỉ muốn nhắc nhờ rằng thứ anh cần đang nằm trong tay em “
“Thật giống ba cô”
Bên này đang bận rộn chụp ảnh cưới thì Mục Tân cũng đến đón Tiếu Hi vì giờ với tư cách là người ở nên bà nội Hàn cũng không cần cấm đoán hơn hết lại do Mục Tân mở lời nên bà đành đồng ý.
Đưa Tiếu Hi lên xe Mục Tân hí hửng cười “Hôm nay anh sẽ đưa em đi chơi vì hôm nay chính thức sẽ là ngày tự do của em “
“Thật sao ,có thể đưa đi bất cứ đâu”
“Đúng”
“Tôi muốn đi thăm Vy Vy đã rất lâu rồi chưa đến thăm cô ấy “
“Được “
“Em muốn mua gì cho con bé không”
“Tôi thật sự không còn tiền “
“Đừng lo lắng ,đi thôi em muốn dừng ở đâu hãy nói anh”
“Cảm ơn anh rất nhiều “
“À em có biết tại sao Hàn Cẩn lại kết hôn không?”
Tiếu Hi gật đầu”Tôi biết là do công ty gặp khủng hoảng “
“Đúng nhưng đó vẫn chưa là tất cả là vì cô ta nói cô ta có bằng chứng về cái chết Vy Vy “
“Thật sao”
“Đúng ,không biết đó là gì nhưng cô ta cam đoan rất chắc chắn “
“Nếu đó là video chính xác một là tôi được giải oan còn hai tôi sẽ là người có tội ,trước giờ cô ta luôn đầy mưu hèn kế bẩn “
” Bây giờ chỉ mình anh tin em Hàn Cẩn không tin nên cho dù anh có giải thích thì cậu ta vẫn không tin ,thứ cậu ta cần là bằng chứng”
“Tôi biết nhưng để an toàn hơn anh có thể giúp tôi đem và tôi đi trốn được không , Hàn Cẩn luôn lấy bà tôi ra uy hiếp chỉ cần lần này bà tôi an toàn tôi sẽ liều chết đối mặt với hắn”
“Ý em là anh phải phản bội bạn mình”
“Tôi không có ý ép anh”
“được anh sẽ làm là vì em”
“Cảm ơn anh rất nhiều “
“Tiếu Hi này em có thể trả lời câu hỏi của anh không ?”
“Được anh hỏi đi”
“Em có nảy sinh chút tình cảm với Hàn Cẩn chưa?”
“Chưa”
Nói ra câu nói này Tiếu Hi có chút không thật lòng Mục Tân nhìn rõ điều đó cũng nhìn rõ cảm xúc của cả hai người họ đều rất thay đổi ,ánh mắt và lời nói đều không thật lòng
“Anh thì lại thấy Hàn Cẩn có thay đổi em có thấy không?”
“Không thấy gì cả”
Cô có thấy hắn thay đổi nhưng cũng không biết là vì sao
“Bây giờ anh đã tin người ngoài cuộc luôn là người tỉnh táo nhất, Tiếu Hi à có những thứ trốn tránh không phải là cách tốt nên thành thật với chính mình thì em mới cho người khác niềm tin vào em”
Rốt cuộc Mục Tân đã nhìn ra hết sao ,cô đâu để lộ nhiều như vậy ,cô vờ như không quan tâm và ngắt lời Mục Tân
“Dừng ở chỗ kia em muốn mua cho cô ấy chút đồ ăn”
“Được rồi”
Thật bất lực với hai kẻ ngốc mà nói đến thế rồi vẫn né tránh thật hết nói nổi mai mốt mất nhau lại bù lu bù loa lên mà coi những lúc như vậy tự dưng Mục Tân lại cảm thấy hạnh phúc và may mắn mình vẫn còn độc thân.
Sau khi mua xong vài món đồ cả hai tiếp tục trên đường đến chỗ Vy Vy.
Vừa đến nơi Tiếu Hi liền lập tức tiến đến muốn ôm vào di ảnh trước mặt ,vẫn là khuôn mặt nụ cười ngày nào cô còn được nhìn thấy nhưng bây giờ chỉ được sờ qua tấm hình ,lau chùi cho sạch sẽ ,cô đem những món ăn trước giờ Vy Vy vẫn thích ăn ra ,thấy Tiếu Hi do dự muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra ,có lẽ trong lòng cô có rất nhiều tâm sự Mục Tân nhìn rõ liền hiểu ý
“Em ở đây với Vy Vy chút nữa anh quay lại tự dưng thấy hơi đau bụng chắc lại đau dạ dày ,anh chạy đi mua thuốc nếu không đau chết mất”
“Có ổn không nếu đi một mình”
“Ổn ổn anh đi đây”
Nói xong Mục Tân liền nhanh chân bước đi đến khi khuất bóng Tiếu Hi mới dám nói
“Xin lỗi cậu mấy tháng nay không thể tới thăm cậu thường xuyên ,có phải cậu quên tớ rồi không ,ở đó đã có người bạn tốt nào chưa.
Cậu biết không tớ nhớ cậu lắm đấy ,nhớ những lúc ta bên nhau nhớ lúc ta che chở nhau khi bị đánh ,nhớ những lúc cậu hứa sẽ bảo vệ tớ vậy mà ! vậy mà cậu đã thất hứa” Càng nói nước mắt cô càng tuôn ra
“Trong tớ cứ có một linh cảm mình sắp được minh oan Vy Vy à ,có phải cậu đang âm thầm giúp tớ không “
Cứ như vậy chỉ một mình Tiếu Hi nói trong một không gian tĩnh lặng ,bao nhiêu tâm sự nỗi buồn được chút bỏ Mục Tân cũng trở về
“Em muốn xuống chơi với bà của Vy Vy không”
“Nếu được thì cảm ơn anh nhiều “
“Được rồi đi thôi”
Cả hai người cùng đến nhà bà Vy Vy vừa nghe thấy giọng chào bà đã biết ngay là ai ” Tiếu Hi đúng không”
“Dạ thưa bà”
“Lâu quá rồi cháu không đến thăm có phải bận học lắm đúng không”
Tiếu Hi chỉ gượng cười đáp
“Dạ thời gian này cháu hơi bận nên không thể đến thăm bà thời gian tới có lẽ con còn khó đến đây hơn”
“Bận đến vậy sao”
“Dạ “
“À đây là bạn cháu sao”
“Dạ không anh ấy là bạn cháu Mục Tân “
“Cháu chào bà” Mục Tân nở nụ cười nhìn về phía bà
“Nào vào nhà đi ở ngoài lạnh lắm”
Bây giờ bà đã có hai người giúp việc nên trông bà cũng đỡ vất vả hơn ,sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều
“Nhìn thấy bà khỏe mạnh cháu vui lắm” Tiếu Hi nắm lấy tay bà ,nhìn gương mặt đầy nếp nhăn cô lại không kìm được lòng mình
“Bà rất khỏe nhưng trông cháu hốc hác quá ,không phải vì chuyện học hành mà bỏ bê ăn uống chứ”
“Dạ không ,cháu ăn rất nhiều ngủ rất tốt nhưng không hiểu sao lại như vậy”
“Hãy cố gắng học tập cho tốt con học được bà rất mừng đócũng sẽ là niềm vui cho Vy Vy “
Mục Tân từ đầu đến cuối vẫn không biết nên xen vào cuộc hội thoại như thế nào đành im lặng lắng nghe họ trò chuyện. Tiếu Hi càng nhìn thấy bà lại càng thương ,bây giờ cô mới dám nói ra những suy nghĩ trong lòng
“Bà có bao giờ hận cháu không “
“Tại sao cháu lại nói vậy?” Gương mặt bà chở nên vô cùng lo lắng
“Bà có tin cháu không rằng cháu không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bất kỳ ai kể cả Vy Vy “
“Bà tin ,bà luôn tin cháu Tiếu Hi à ,có phải ai đó đã làm gì cháu không nói cho bà nghe “
Tiếu Hi mỉm cười lau vội giọt nước mắt “Không …không có cháu chỉ muốn biết vậy thôi”
“Ôi trời con bé này ,cứ nói như sắp có chuyện gì sẽ xảy ra vậy” Bà cười hiền từ xoa đầu cô
“Cả cháu và Mục Tân ở lại đây ăn trưa với bà được không ?”
“Dạ được thưa bà ” cả hai cùng đồng thanh đáp .Tiếu Hi cũng xuống nhà giúp hai cô giúp việc làm đồ ăn còn Mục Tân ở lại trò chuyện cùng bà ,mặc dù mắt bà nhìn không được rõ nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn .
Tiếu Hi ở dưới nhà đang sẵn tay áo lên để tiện làm việc ,hai cô giúp việc nhìn thấy cánh tay cô thì có chút hoảng sợ thấy gương mặt họ có vẻ rất sợ cô liền giải thích ” Đây là do bỏng lửa trông nó khá đáng sợ xin lỗi hai cô”
“Không sao không sao chắc vết thương đau lắm đúng không “
“Dạ không đau lắm” Cô cười tươi như để khẳng định nó chẳng hề đau đớn gì ,cũng nhờ xuống phụ mà cô cũng có dịp trò chuyện và hỏi thêm nhiều về cuộc sống của bà
Giúp mọi người dọn thức ăn lên,cô quên mất mình chưa kéo vết thương lại ,đang vội vàng che đi thì bà của Vy Vy đã nhìn thấy mờ mờ những vết đỏ ,để nhìn rõ hơn bà tiến đến gần nắm lấy tay cô “Con bị sao vậy ” rờ rờ bà thấy có gì đấy không được mượt mà hình như có những vết sẹo lồi lên,Tiếu Hi vội vàng lay tay che lại
“Do cháu bất cẩn nên để bị bỏng nhưng bà đừng lo nó sắp hết sẹo rồi”
“Con bé này trước đây bà thấy con cẩn thận lắm mà sao giờ lại hậu đậu vậy”
Trông thấy cô khó trả lời Mục Tân liền vui vẻ kéo bà lại bàn
“Bà ơi cháu đói rồi “
“Được rồi chúng ta ăn cơm thôi”
Sau khi ăn cơm xong cô định tạm biệt bà nhưng lại có chút nuối tiếc Mục Tân liền đồng ý cho cô ở lại chơi tới chiều. Đến lúc tạm biệt ra về cô liền ôm chặt lấy bà ” Chúc bà luôn mạnh khỏe bình an nha bà”
“Được rồi hai đứa đi mạnh giỏi ,nhớ học hành thật chăm chỉ và quay về đây thăm bà thường xuyên nhé”
“Dạ vâng ,chào bà tụi con đi”
Cả hai ngồi trên xe đi khỏi ngôi làng nhỏ ,đi tiếp đến ngôi nhà bà cô ở nhưng chỉ dám dừng lại quan sát chứ không dám vào ,cô nhớ bà nhưng nỗi sợ càng nhiều hơn , bà vẫn như vậy khi bực tức lại chửi rủa mọi vật xung quanh hàng xóm cũng chẳng ai quan tâm là mấy vì họ đã quá quen rồi .
Cuối cùng cô cũng quyết định rời đi . Trời đã nhã nhem tối ,cả hai đđi tiếp đến một nhà hàng ngay bờ biển ,mặc dù trời đã tối nhưng bóng đèn đã làm cho mặt biển lung linh hơn .
Hôm nay cô thấy trong mình rất lạ thường ,cảm giác như đang luyến tiếc rất nhiều thứ như thể sẽ sớm thôi cô không bao giờ được tận hưởng nó một lần nào nữa vậy .Cô chủ động nói với Mục Tân ” Anh có muốn uống chút bia không”
“Sao vậy em muốn uống à” Mục Tân thấy rất ngạc nhiên
“Tôi thấy đằng kia họ đang uống và trò chuyện rất vui nữa”
“Được rồi anh mua cho em”
Một lúc sau anh đem đến hai lon bia ,khui ra cho cô và anh” của em “
Tiếu Hi cầm lấy uống một hơi khiến Mục Tân hoảng hồn cô hôm nay lạ quá nhưng để bỏ đi không khí nặng nề này Mục Tân cụng bia với cô” Sao ngon chứ”
“Tôi không biết đây là lần đầu tôi thử”
” Vậy hãy uống đi ,xong lon này rồi về”
“Mục Tân à”
“Sao vậy “
“Cảm ơn anh rất nhiều ,thực sự cảm ơn anh “
“Hôm nay khách sáo vậy ,anh nói mà anh đâu bao giờ giúp không”