Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 34



Ngắn ngủi hai ngày, kỹ năng chiến hồn sư cùng kỹ năng ngự hồn sư của Trang Dịch thức tỉnh, Lôi Tu thăng đến cấp ba, thu hoạch có thể nói phong phú. Mặc dù Trang Dịch còn chưa tấn cấp hai, nhưng là sau khi cả ba hệ kỹ năng đều giác tỉnh, Trang Dịch có thể rõ ràng cảm giác được, hồn lực trong cơ thể hắn trở nên sinh động rất nhiều, cho dù hắn không tận lực điều động tu luyện hồn lực, nó cũng tựa hồ mỗi thời mỗi khắc đều đang không ngừng tăng trưởng, tràn đầy và không ngừng du tẩu trong cơ thể Trang Dịch.

Trang Dịch ôm Lôi Tu trở lại Học viện Bardon, cảm giác trong cơ thể bừng bừng sinh cơ, nội tâm không khỏi mừng thầm, nếu có thể cứ tăng trưởng theo tốc độ như vậy, chỉ sợ không đến vài ngày là hắn có thể tấn cấp hai, hơn nữa là tam hệ toàn bộ cùng tấn cấp một lượt!

Ngày kế tiếp, nghỉ ngày thứ ba.

Trang Dịch mang theo Lôi Tu lại một lần nữa tới sân huấn luyện này, không giống hai lần trước là ôm mục đích thức tỉnh kỹ năng, mục đích chủ yếu của Trang Dịch hôm nay là xem xét sau khi Lôi Tu tấn cấp có biến hóa gì.

Cùng với hai ngày không ngừng đối chiến với nhau, bất luận Trang Dịch hay Lôi Tu đều có hiểu rõ nhất định về thói quen chiến đấu của đối phương. Bọn họ hai bên riêng phần mình đứng vững, Trang Dịch thấy thân thể Lôi Tu có chút rạp xuống đất, sau đó ánh mắt màu đỏ sậm lẳng lặng nhìn chằm chằm mình, hắn cũng triệu hoán chiến hồn thú ra theo.

Sau một giây móng tay Trang Dịch mọc dài và hiện ra ánh sáng âm u, thân thể Lôi Tu mãnh liệt phát lực, vọt tới Trang Dịch giống như một tia chớp, hầu như chỉ trong nháy mắt đã lách mình đến trước mặt Trang Dịch, thời điểm Trang Dịch còn có chút phản ứng không kịp, móng vuốt của Lôi Tu không hề khách khí xẹt qua quần áo Trang Dịch.

Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, quần áo có tính phòng ngự nhất định của gia tộc triệu hoán sư, trong một giây bị Lôi Tu xé mở một vết rách nhỏ.

Trang Dịch ngây ngốc nhìn Lôi Tu nhoáng lên trong không trung, đang mượn lực nhảy trở về chỗ cũ.

Lôi Tu ngẩng đầu ngắm bộ dạng Trang Dịch há mồm trợn mắt, lắc lắc đuôi, dương đầu, hai cái tai lớn trước sau không đồng nhất vẫy vẫy, thần thái thoạt nhìn thật sự là vừa kiêu ngạo lại vô sỉ.

“Lại đến.” Trang Dịch từ không thể tin phục hồi lại tinh thần, hắn cố định cho rằng vừa mới trạng thái của mình không tốt, bởi vậy Trang Dịch nhanh chóng điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó nhìn chằm chằm Lôi Tu, hết sức chăm chú chờ đợi nó phát động công kích một lần nữa.

Lôi Tu nhìn Trang Dịch một cái, thấy thần sắc Trang Dịch chuyên chú lại nghiêm túc, nó lại một lần nữa cúi thân xuống, lần này nó nhắm ngay quần Trang Dịch.

Trang Dịch thấy thân ảnh Lôi Tu trong chớp mắt biến mất tại chỗ, hắn thậm chí không biết Lôi Tu nhảy đi nơi nào!

Nhưng mà cho dù ánh mắt tróc nã không đến, nhưng bản năng chiến đấu của Trang Dịch lại làm cho hắn tại thời khắc mấu chốt lui về phía sau một bước, một giây sau, tiếng “Xoẹt” lần nữa truyền đến, Trang Dịch chỉ cảm thấy da thịt trên chân chợt lạnh, hắn cúi đầu vừa nhìn, lập tức cực kỳ lúng túng: “Lôi Tu!”

Cái móng vuốt chết tiệt của Lôi Tu, vậy mà xé vỡ ống quần bên phải của hắn, từ bên ngoài đùi xuôi theo hướng bên trong, chỉ kém một chút thì ngay cả hạ bộ cũng không che được rồi. thời tiết lúc này đã là cuối thu, độ ấm trong phòng mặc dù không thấp, nhưng là cũng chẳng ấm đi nơi nào, Trang Dịch chỉ cảm thấy phần da thịt đến gần chỗ kia lạnh lẽo, cảm giác này thật sự là quái dị vô cùng.

Lôi Tu đã nhảy trở lại chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn chân Trang Dịch lộ ra da thịt trắng nộn nộn, hôm nay Trang Dịch mặc một bộ trang phục màu đen, cắt xén hợp thân, thuận tiện chiến đấu, kết quả vải vóc trên ngực cùng trên chân đều bị giật ra, làn da hắn vốn lại cực trắng, đen trắng mãnh liệt đối lập, một chút da thịt lộ ra kia càng thêm câu ánh mắt người khác.

Trang Dịch nhìn bộ dạng Lôi Tu hồ đồ, cũng biết Lôi Tu không phải cố ý, có lẽ nó chỉ muốn tạo hai cái lỗ giống ngày hôm qua để cười nhạo hắn một cái, kết quả Trang Dịch tránh né quá nhanh, móng vuốt hổ giống như loan đao, một khi đâm vào cơ bản rất khó thu hồi, vì vậy cái quần cứ như vậy bỏ mình.

Bất đắc dĩ lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo, bình thường Trang Dịch ở trước mặt Lôi Tu trực tiếp cởi sạch thay quần áo, hôm nay bị Lôi Tu trêu đùa hí lộng như vậy, cũng không biết như thế nào lại mạc danh cảm thấy có chút lúng túng, ngày thường lúc thay quần áo, hắn chưa từng chú ý Lôi Tu, nhưng là lúc này hắn một bên thay quần áo, một bên nhịn không được nhìn về phía Lôi Tu, thấy Lôi Tu đoan đoan chính chính ngồi dưới đất, chân trước nhu thuận tì xuống đất, dương cái đầu nghiêm túc nhìn hắn thay quần áo, Trang Dịch trong đầu lập tức là lạ, cảm giác có chỗ nào không đúng?

Dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, trải qua lần này giáo huấn, Trang Dịch xem như hiểu rõ, hắn hồn sư cấp một này trước mặt ma thú cấp ba như Lôi Tu căn bản chính là cái chuyện cười.

Từ đầu đến cuối, ngay cả hồn lực Lôi Tu cũng không dùng, chỉ dựa vào móng vuốt sắc bén của ma thú cấp ba đã khiến hắn chật vật không chịu nổi, Trang Dịch đừng nói né tránh, ngay cả thân ảnh Lôi Tu hắn đều thấy không rõ!

Trang Dịch quyết định trước tiên lui ra khỏi ảo cảnh, để Lôi Tu cùng một con ma thú cấp ba đọ sức một phen, chỉ có dưới tình huống thế lực ngang nhau, Lôi Tu mới có thể phát huy rình độ lớn nhất, như vậy Trang Dịch có thể hiểu rõ trình độ của nó tột cùng là tăng lên năng lực về phương diện nào dễ dàng hơn.

Trong ảo cảnh, đối chiến với Lôi Tu là Tuyết Ban Hắc Báo cấp ba, nó là một loại ma thú mà toàn bộ các phương diện đều cực kỳ cân đối, mặc dù đẳng cấp của nó và Lôi Tu giống nhau, nhưng thuộc tính lại trái ngược, Tuyết Ban Hắc Báo am hiểu dùng băng công kích, cùng Lôi Tu xem như thế như nước với lửa.

Nhưng mà vượt quá Trang Dịch dự liệu chính là, Lôi Tu sau khi tiến hóa không có năng lực nổi lửa, ngược lại quanh thân lại có lôi điện đùng đùng không ngừng, băng là nước biến hóa mà thành, cũng bởi vì như thế, Tuyết Ban Hắc Báo rất nhanh liền ăn đau.

Đồng thời, động tác của Lôi Tu thật nhanh, nhiều lần băng kích của Tuyết Ban Hắc Báo sắp châm đến thân thể Lôi Tu, tứ chi nó khẽ động, một luồng gió lốc vô hình hình thành, lưu cho Tuyết Ban Hắc Báo chỉ còn lại có hư ảnh.

Cứ như vậy tiếp tục, cuối cùng Lôi Tu không uổng phí chút sức lực liền đem Tuyết Ban Hắc Báo đã bị điện giật cho hành động chậm chạp mấy vuốt trảo chết.

Ảo cảnh chấm dứt, Lôi Tu giơ lên cái đầu xù lông đến trước mặt Trang Dịch, ánh mắt màu đỏ sậm híp lại, thần sắc thoạt nhìn kiêu ngạo đến không thể kiêu ngạo hơn.

Trang Dịch tán thưởng vỗ vỗ đầu của nó, đang muốn sờ sờ đệm thịt của Lôi Tu biểu đạt thân mật, Lôi Tu lập tức rút móng vuốt về cự tuyệt, sau đó từ cánh tay Trang Dịch nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên trên vai hắn.

Trang Dịch nhìn Lôi Tu, nhớ lại chiến đấu ban nãy, âm thầm suy nghĩ, Lôi Tu hiện tại danh xưng là Phong Lôi Hổ Tai Dài, ngày hôm qua hắn còn tưởng chỉ là một cái tên mà thôi, kết quả không thể tưởng tượng được, so sánh với lúc trước, thậm chí ngay cả thuộc tính đều phát sinh biến hóa.

Nghĩ đến khi nó cấp hai là Hỏa Lôi Hổ, am hiểu công kích bằng lửa cùng sấm sét, cấp ba lại trở thành phong cùng lôi.

Ma thú cũng giống như ồn sư nhân loại, thuộc tính là trời sinh, một khi xác định, cơ bản cả đời đều không có sửa đổi, hơn nữa sau này tiến hóa đều dùng thuộc tính này làm làm cơ sở. Ngay từ đầu hắn cho rằng Lôi Tu là ma thú hai thuộc tính, kết quả bây giờ lại phát hiện một thuộc tính trong đó theo nó tiến hóa mà thay đổi rồi…

Đây chẳng lẽ là phúc lợi của hồn thú biến dị?

Trang Dịch càng nghĩ càng không có đầu mối, mày nhíu lại thật chặt, đột nhiên, một cái đệm thịt duỗi tới, đặt trên mi tâm của hắn.

Trang Dịch: “… Lôi Tu, đừng làm rộn.”

Đệm thịt của Lôi Tu đặt trên mi tâm Trang Dịch vuốt vuốt, thấy lông mi Trang Dịch không hề nhíu lại nữa mới thu hồi móng vuốt.

Trang Dịch bị Lôi Tu làm gián đoạn như vậy, lại nhìn bộ dạng tràn ngập sức sống của Lôi Tu, lo lắng vừa mới lập tức bị đánh tan hơn phân nửa.

Biến dị thì biến dị a, nhiều nhất hai hệ mà thôi, chính hắn còn ba hệ đâu.

Xác định thực lực của Lôi Tu, Trang Dịch lại một lần nữa cùng Lôi Tu tiến nhập ảo cảnh, tiếp tục cho Lôi Tu tìm kiếm đối thủ cấp ba bồi luyện, mà Trang Dịch tức thời làm tiểu lâu la ở một bên làm trợ thủ cho Lôi Tu, rèn luyện kỹ năng chiến hồn sư cùng phụ hồn sư của mình.

Buổi trưa đảo mắt đi qua, mấy giờ huấn luyện khiến Trang Dịch cảm thấy vừa mệt mỏi lại phong phú, tốc độ tăng trưởng hồn lực trong cơ thể không giảm, hơn nữa theo Trang Dịch không ngừng sử dụng kỹ năng, phát ra càng ngưng thực, dùng tốc độ cực nhanh trực tiếp đột phá thượng giai, lên tới cấp một đỉnh phong.

Trang Dịch biết rõ, hắn cách tấn cấp không xa.

Theo kỳ nghỉ ba ngày chấm dứt, năm nhất đã yên lặng ba ngày nay lại một lần nữa náo nhiệt lên, hầu như tất cả mọi người đều đã về nhà trải qua một kỳ nghỉ thật vui vẻ, cùng thân bằng hữu hảo chơi đùa một phen, đem áp lực cùng căng thẳng cuộc thi tạo thành toàn bộ đều dứt bỏ.

Sáng sớm lúc Trang Dịch mang theo Lôi Tu đi vào phòng học, nhìn nụ cười sinh động cởi mở hơn nhiều so với dĩ vãng của mọi người, hắn mặc dù không có vượt qua một ngày nghỉ tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, nhưng mà nhìn mọi người đều nhẹ nhàng mãn nguyện như vậy, tâm tình cũng không tự giác mà khá hơn.

Đáng tiếc, sáng sớm hôm nay tiết đầu tiên là chương trình học của Ngụy Đồng lão sư, sau khi hắn trưng một gương mặt cương thi âm u từng bước từng bước đảo qua mỗi người, bầu không khí trong lớp vốn nhẹ nhàng lập tức biến mất không thấy, ngay cả khí áp cũng giảm thấp xuống.

Mặc dù trên mặt Ngụy Đồng rất khó xuất hiện biểu tình tâm tình hóa, nhưng mà mọi người thấy hắn nhếch khóe miệng, cũng biết tâm tình hắn lúc này không phải quá tốt.

“Các ngươi cho rằng cuộc thi qua đi, các ngươi liền nhẹ nhõm, có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, hưởng thụ cuộc sống năm nhất vui sướng của các ngươi?”

Mỗi chữ mỗi câu Ngụy Đồng nói xong, trên gương mặt người chết hiện ra giả cười chiêu bài: “Phóng tầm mắt nhìn lại, toàn lớp 28 người, trừ số ít vài người, 90% trở lên, sau khi đã trải qua cuộc thi, hồn lực lại không hề tăng trưởng! Những ngày nghỉ này các người đều làm cái gì! Chẳng lẽ các ngươi không biết, sau khi chiến đấu là thời cơ tốt nhất để tăng trưởng hồn lực sao? Coi như các ngươi không hiểu tu luyện, chẳng lẽ không dùng đầu suy nghĩ một chút, học viện Bardon vì cái gì khoan hồng độ lượng như vậy, để lão sư giúp mỗi người các ngươi phân tích toàn bộ nội dung khảo hạch, cho các ngươi suốt ba ngày nghỉ?”

“Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngày nghỉ này là cho các ngươi về nhà tố khổ cùng cha mẹ, sinh hoạt trong học viện có bao nhiêu khẩn trương, có bao nhiêu gian nan a.”

“Các hồn sư 16 tuổi, chẳng lẽ các ngươi còn cho rằng mình là tiểu hài tử, là trẻ con? Cần yêu thương cùng che chở mới có thể khỏe mạnh phát triển?”

Ngụy Đồng không khách khí răn dạy lập tức khiến không ít người biến sắc tại chỗ, trên thực tế, dù tính cách Ngụy Đồng cổ quái một chút, nhưng cũng rất ít khi dùng từ cay nghiệt như vậy phát giận, có thể thấy được hiện tại tâm tình của hắn có bao nhiêu kém.

Trang Dịch cũng giống mọi người, thành thành thật thật cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt lão sư.

Mặc dù ba ngày nay hồn lực của hắn tiến bộ nhanh, hơn nữa cố gắng nâng cao kỹ năng, nhưng tất cả lại tương quan tới chiến hồn sư và ngự hồn sư, sự tình phụ hồn sư hắn căn bản không nghĩ đến, càng đừng nói nhớ lại nội dung cuộc thi.

“Tin tưởng các ngươi đều đã gặp chiến hồn sư cùng ngự hồn sư trong một năm kế tiếp sẽ làm đồng đội với mình, trải qua cuộc thi lần này, ta nghĩ các ngươi cũng biết, vào cuối năm nhất, các anh chị năm hai sẽ dẫn đầu các ngươi đến Rừng rậm Ma thú rèn luyện. mặc dù đợt rèn luyện này là tự chủ báo danh, nhưng là, bất luận có vào Rừng rậm Ma thú hay không, từng tiểu đội một, tất cả đều có một đệ tử năm hai chỉ đạo và phối hợp với các ngươi trong suốt quá trình đó!”

“Học viện Bardon đẳng cấp sâm minh, trừ người có thực lực đặc biệt nổi bật, bằng không địa vị của đệ tử cấp thấp trước mặt đệ tử cấp cao luôn thua kém. Dù có vài người xuất thân đặc thù, không có thực lực, cũng đồng dạng với phế vật mà thôi.”

“Toàn lớp đứng dậy, từng người lên khảo nghiệm hồn lực cho ta.” Ngụy Đồng chậm rãi nói, “Những người hồn lực một chút cũng không tăng trưởng, buổi trưa cùng buổi tối hôm nay không cần về phòng ngủ, để lão sư đến nhiệt tình hoan nghênh các ngươi từ trong ngày nghỉ vui sướng trở về a.”

Tiếng nói của Ngụy Đồng hạ xuống, bầu không khí của toàn lớp hạ thấp đến băng điểm, vài người tự biết hồn lực một chút cũng không nhúc nhích, nhìn giả cười u ám trên mặt Ngụy Đồng, mặt đều nhanh tái mét.

Dù cho không tình nguyện, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Đồng, cuối cùng, tất cả mọi người vẫn nhận mệnh đứng dậy, từng bước từng bước xếp hàng đi đến bục giảng, đưa tay đặt trên dụng cụ trắc nghiệm hồn lực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.