“Không nhiều lời, ta bảo tiểu Sầu thì cứ gọi tiểu Sầu, nghe rõ chưa?” Khải Minh bộ dáng cao thâm nói, hắn thật ra cũng không muốn lần đầu đặt tên cho người khác lại bị phản bác.
“Nhưng ta phản đối cái tên này…. ” Tiểu Sầu sầu khổ nói, tại sao không sử dụng tên khác cho hắn mà nhất định phải dùng từ Tiểu.
“Phản đối vô hiệu, đi theo ta tìm kiếm đệ tử!” Không đợi tiểu Sầu nói hết, hắn ngay lập tức nói một câu liền bước đi khỏi khu vực của cây cổ thụ.
“Tìm kiếm đệ tử?” Tiểu Sầu khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần tìm được thêm hai người, nhân sinh của chúng ta sẽ thay đổi!” Khải Minh dừng lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời, dáng vẻ tựa như là đang chờ đợi một điều gì đó.
Sau một lát hắn lại tiếp tục cất bước bước đi, chuyện quan trọng phải nhanh hoàn thành, còn về vấn đề nhân sinh thì….. khụ khụ… để sau a.
Tiểu Sầu không hiểu là hắn đang nói gì, thấy hắn đang dần đi xa xa thế là cũng nối gót bước đi theo hắn.
Có một điều mà Tiểu Sầu hắn cảm thấy rất ư là lạ!
Đó chính là hai người bọn họ đã đi rất xa rồi, khoảng cách tuy không xa lắm với cây cổ thụ, nhưng mà xa hơn vị trí mà hồi sáng hắn bỏ đi, thậm chí là đúng ngay phương hướng mà lúc sáng hắn đi, nhưng không hiểu tại sao lại không thấy bất kỳ một con Yêu thú nào, thậm chí cả Hung thú cũng không thấy.
“À mà quên mất ta chưa hỏi, tiểu Sầu, ngươi tu vi gì? Thế giới này đẳng cấp tu vi được gọi như thế nào?” Khải Minh vừa đi vừa quay đầu lại hỏi, hắn đã biết đây là một thế giới tu luyện, một thế giới cường giả.
Nhưng hắn lại không hiểu rõ về vấn đề tu vi gì đó.
“Ta có tu vi là Luyện Thể trung kỳ, ở nơi đây tu vi cảnh giới được chia làm Tôi Thể cảnh, Luyện Thể cảnh, Luyện Linh cảnh, Luyện Hồn cảnh, Ngưng Đan cảnh, Linh Đan cảnh, trên nữa còn có cảnh giới gì thì ta lại không rõ!” Tiểu Sầu dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Khải Minh, điều này ngay cả đứa trẻ còn biết rất rõ ràng, nhưng tại sao hắn lại không biết, nhưng mà hắn đã hỏi nên tiểu Sầu cũng phải bất đắc dĩ trả lời.
“Được rồi, tốt, ta chỉ là khảo nghiệm ngươi thôi, chứ điều này ai mà chả biết!” Khải Minh nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của tiểu Sầu liền hiểu ra.
Hắn là người đến từ thế giới khác cho nên biết cái cọng lông ấy, nhưng mà hắn vẫn rất trấn định, không thể để mất mặt trước đệ tử a.
“Giờ ta đi đâu?” Tiểu Sầu cũng không quan tâm đến điều đó, mà vừa đi sau lưng Khải Minh vừa hỏi, ý định duy nhất của hắn lúc này là phải rời khỏi cái chỗ chết tiệc này.
“Theo ta đi vòng quanh tìm kiếm người!” Khải Minh nhàn nhạt nói ra, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Càng đi theo Khải Minh, tiểu Sầu liền cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ, tại sao cả đoạn đường không hề gặp con yêu thú hoặc hung thú nào, tại sao đường đi lại an toàn đến thế?
Thế là hắn quyết định rời khỏi tên Khải Minh, hướng ngay một phía khác mà bước đi.
Nhưng chỉ đi vừa được vài bước hắn lại nhanh chóng trở lại sau lưng của Khải Minh.
“Ngươi đi đâu vậy?” Khải Minh thấy hắn biến mất nên tò mò hỏi.
“Đệ tử đi giải quyết chuyện riêng một chút!” Tiểu Sầu bất đắc dĩ nói ra.
Hắn lúc nãy khi vừa bỏ đi thì gặp ngay một con Kim Ngân Hổ đang nằm ngủ, một con yêu thú cấp bậc Tứ giai hậu kỳ, và do không muốn bị con Hổ đó nhai đầu nên hắn trở lại đây.
Khải Minh nghe hắn nói như vậy cũng không nói gì, vẫn lẵng lặng bước đi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Buổi xế chiều, trước một thành trì nào đó.
“Mấy tên chết bầm kia, các ngươi nhớ cho kĩ, một ngày nào đó lão tử sẽ trở lại đây lật cái thành của ngươi lên, dùng cái thành của ngươi để nuôi cá, bắt tất cả các ngươi lao động công ích mãi mãi, dám nói lão tử lừa đảo à!” Khải Minh đứng trước cổng thành thở phì phò hướng vào trong thành mắng.
Một bên khác tiểu Sầu nhìn trước ngó sau, ngỡ ngàng tựa như là không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Hắn cùng Khải Minh đi tuyển đệ tử từ lúc sáng đến giờ, qua hơn 10 thành trì, nhưng đến đâu cũng bị người ta xua đuổi, đến đâu cũng bị người vây bắt.
Đã có vài lần hắn xém bị quan binh trong thành tóm lại rồi.
Hắn bây giờ chỉ tự hỏi một câu trong đầu, đó là: “Ta đang làm trò hề gì thế?”
“Hừ, bực mình, tiểu Sầu, chúng ta về thôi.” Khải Minh ra lệnh cho tên đệ tử duy nhất của mình.
Thế là hai người lại tiếp tục hướng về phía cây cổ thụ mà bước đi.
………
“Gừ”
“Keng” “Keng”
“Gào” “Gào”
“Keng”
“Rầm rầm” “roẹt roẹt”
“Xoẹt….”
Hai người đang đi trên lối mòn của sâm lâm thì bất ngờ từ một phía khác của sâm lâm xuất hiện tiếng kêu gào của yêu thú, xen lẫn trong đó là tiếng đánh nhau kịch liệt, cuối cùng là một tiếng xoẹt dài, tựa như là một vật gì đó cắt đi một vật khác.
“Nhanh, tiểu Sầu, đi xem phim!” Do hiếu kỳ cùng với tò mò, cộng thêm không sợ chết là gì, Khải Minh ngay lập tức phi thân về phía đó.
Tiểu Sầu hơi suy nghĩ một chút cũng cắn răng bước theo.
Khi đến nơi, trước mặt Khải Minh là một khung cảnh hơi có chút hoang tàn, một bên là một con yêu thú đang yếu dần, một bên khác là…….
“Ôi cái định mệnh, là một tiểu muội tử.” Khải Minh nhìn thấy một thân ảnh dáng dấp thiếu nữ ở phía xa liền kinh ngạc nói.
“Hắc Ma Hổ, yêu thú Tam giai trung kỳ!” Tiểu Sầu vừa nhìn qua liền biết đây là yêu thú gì, hắn cả kinh nói.
Yêu thú Tam giai trung kỳ tương đương với cảnh giới Luyện Hồn trung kỳ đấy, mà hơn nữa thân thể và sức chiến đấu của yêu thú liền cao hơn nhân loại, cho nên phải có cảnh giới Luyện Hồn hậu kỳ hoặc Luyện Hồn trung kỳ nhưng phải có nội tình mới được.
Qua quan sát, Khải Minh thấy con yêu thú đó có vẻ hơi hấp hối, nhưng chỉ là hấp hối, nghỉ ngơi một lát nó vẫn có thể vực dậy nhai đầu hai tên kia bình thường.
Còn về nữ tử kia, nàng mặc một bộ trường bào màu xám, từ trên xuống dưới chỉ màu xám, nhìn sơ qua thì nàng có vẻ chỉ khoảng 16 hoặc 17 tuổi gì đó, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng Khải Minh xác định đây chắc chắn là một mỹ nhân, một mỹ nhân không tầm thường.
Và bây giờ nàng đang nằm ở một bên, trạng thái có vẻ suy yếu.
Kẻ ngu cũng biết là vừa rồi nữ tử này cùng con yêu thú đó trải qua một trận đại chiến, một trận chiến sinh và tử.
“Tiểu Sầu, đến kết thúc sinh mạng của con Hổ đó, chúng ta tối nay ăn thịt Hổ.” Khải Minh phân phó cho tiểu Sầu xong liền chạy đến bên chỗ nữ tử kia.
“Ta……..” Tiểu Sầu không biết nói gì, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Khải Minh.
Sau đó hắn cũng cắn răng, nhặt lấy một thanh kiếm đang nằm trên đất, từ từ tiến tới chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của con Hổ ấy.
“Uy, tiểu ny tử, ngươi không sao chứ?” Khải Minh đi đến chỗ nữ tử kia dò hỏi.
Chắc có lẽ nữ tử này vết thương khá nặng, cho nên nàng chỉ nhíu mày mà không trả lời.
Đến gần, Khải Minh mới thấy được rõ ràng dung nhan của nàng, nàng có ngủ quan vô cùng tinh xảo, có làn da trắng như những bông tuyết muộn vào đầu mùa xuân, trên người nàng có một khí chất vô cùng thuần khiết và trong sáng.
Nàng là một mỹ nhân, một mỹ nhân tựa như là tiên nữ vừa hạ phàm.
“Giúp…… Giúp ta….. Giúp ta lấy viên thuốc trong túi ta…..” Nàng lúc này mới mở mắt ra, cố gắng nói một câu.
Khải Minh thấy vậy cũng làm theo lời nàng, tìm được một cái túi bên hông nàng, bên trong đó có một viên ngọc tròn tròn màu trắng sữa cỡ ngón tay út, mà sau này hắn mới biết đó chính là đan dược chứ không phải là viên ngọc.
Hắn đem viên thuốc ấy đưa đến trước mặt nàng, nàng liền mở cái miệng nhỏ nhắn ra ý tứ là muốn hắn đưa viên đan dược đó vào miệng nàng.
Khải Minh cũng không ngu, theo cử chỉ của nàng hắn liền biết nàng muốn gì, nhưng hắn có một vấn đề nhỏ hơi quan tâm, đó chính là nếu nàng sử dụng viên thuốc này có thể bị nghẹn chết không?
Thấy nàng dùng ánh mắt thúc giục, hắn cũng đành đưa viên đan dược vào miệng nàng.
Sau khi có đan dược, nàng nhắm mắt lại tựa hồ đang khôi phục.
Khải Minh đứng ở một bên nhìn, lúc nãy hắn thấy trong ánh mắt xinh đẹp của nàng tựa hồ xuất hiện vẻ ưu thương, sầu khổ, bi ai, một nỗi buồn rất khó tả, cùng với rất nhiều khúc mắt và thù hận.
Ánh mắt này chỉ có những người từng trải qua nhiều năm trên cuộc đời, trải qua nhiều chuyện khác nhau mới có thể có.
Nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi a!
Một người trẻ tuổi như thế đã trải qua những chuyện đáng sợ gì?