Tôi Có Thể Sờ Tinh Thần Thể Của Cậu Được Không

Chương 9



Không nhét đầu của Lệ Trang xuống đất đã là sự nhân từ lớn nhất của Thích Diêm rồi.

Đáng tiếc, cái tên Lệ Trang này là loại người có mắt không tròng, hắn chẳng những nắm tay cậu mà còn dùng đầu ngón tay vuốt ve nữa. Dưới ánh nhìn sắc lẹm của Thích Diêm, hắn nói: “Người xưa có câu, “giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên”, cậu nói có phải hay không?”

Thích Diêm cười như không cười đáp: “Được, giờ tôi sẽ đưa cậu lên, Tây, Thiên.”

Thời Diệc Tư thấy chuyện không liên quan đến mình nên bèn đứng xích ra xa, thức thời hóa thành người vô hình. Lúc này, nghe giọng điệu của Thích Diêm như vậy thì cậu ta chợt rùng mình, im hơi lặng tiếng đưa ra quyết định lùi về sau hai bước.

Sát khí mà Thích Diêm tỏa ra quá nồng nặc, ngay cả Lệ Trang cũng ý thức được gì đó nên hắn bật thốt lên: “Khoan, trước hết cậu bình…”

Chưa kịp nói chữ “tĩnh” thì tinh thần lực ùn ùn ập đến từ nơi tiếp xúc da thịt khiến cơn nóng nảy đang rục rịch trong cơ thể hắn hoàn toàn bị áp chế xuống.

Lời mới nói được nửa cũng im bặt tức thì.

Dù sao vẫn chưa được huấn luyện một cách hệ thống nên Thích Diêm không biết trấn an đúng đắn là như thế nào, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc cậu phát huy theo cách của mình.

Chỉ trong giây lát, cơn nóng nảy khiến người ta nổi điên trong cơ thể Lệ Trang bị đánh tan hoàn toàn, đồng thời nó cũng khiến cho “người được hưởng lợi” này cảm thụ một phen thế nào là bị đào rỗng. Toàn thân Lệ Trang như nhũn ra, hắn ngồi xụi lơ tại chỗ.

Thích Diêm nhìn Lệ Trang như vậy thì không nhanh không chậm rút tay về, cậu lấy một tờ khăn giấy ra tỉ mỉ chà lau.

Rốt cuộc ánh mắt của Thích Diêm cũng hiện lên cảm xúc mang tên sung sướng, cậu bình thản hỏi: “Thỏa mãn chưa?”

Thế giới ngũ cảm vốn đang hỗn loạn của Lệ Trang đã yên tĩnh trở lại, hắn kiệt sức dựa vào cột đèn và nghiêng đầu nhìn, giọng điệu vô cùng thoải mái: “… Rất thỏa mãn.”

Thích Diêm liếc mắt nhìn hắn: “Thêm tí nữa không?”

Lệ Trang bật thốt: “Không cần, cảm ơn.”

Không thể phủ nhận đôi tay nhỏ bé kia rất nhẵn nhụi, nhưng nếu làm thêm lần nữa thì e rằng hắn sẽ bị vắt kiệt mất.

Thích Diêm cười khẩy một tiếng, cậu vừa định xoay người rời đi thì chợt thấy Lệ Trang chậm rãi thở ra một hơi, sau đó hắn muốn đứng dậy.

Đối với lính gác mà nói, đây chính là lúc yếu ớt nhất.

Hình như Lệ Trang cũng ý thức được vấn đề này, hắn hơi nhướng mày, mỗi động tác đều thực hiện vô cùng cẩn thận.

Đáng tiếc là chân hơi nhũn, tay đỡ cột đèn vừa trượt một cái thì cơ thể đã lảo đảo sắp ngã trở về.

Ngay lúc này, một bàn tay chợt vươn ra đỡ hắn.

Hình như Thích Diêm cũng không ngờ phản ứng của cơ thể lại nhanh hơn suy nghĩ, cậu hơi sửng sốt một lúc.

Vừa cúi đầu thì đối mắt với Lệ Trang, Thích Diêm xụ mặt: “Lộn xộn cái gì, ngồi đây chờ người đón không tốt hơn à?”

“Mấy lính gác chạy ra đều tập trung ở bãi đất trống bên kia, tôi muốn qua xem thử.” Lệ Trang chỉ mấy bóng người hỗn loạn ở phía xa rồi yên lặng nhìn Thích Diêm: “Nếu cậu lo lắng thì qua đó xem với tôi nha?”

“Tôi lo lắng?” Thích Diêm nghe vậy thì nở nụ cười: “Lệ Trang à, đôi khi tôi cảm thấy cậu không nên ở trong doanh của tân binh mà nên làm đơn xin thượng cấp cho ra tiền tuyến đi.”

Lệ Trang nghe không hiểu nên bèn hỏi: “Là sao?”

Thích Diêm cười lạnh lùng: “Tới lúc đó lấy thân cậu chặn ở phía trước thì bao dày hơn tường đồng vách sắt luôn, coi bộ cũng khiến quân địch mất mấy ngày mấy đêm để công phá đó.”

Lệ Trang: “…”

Thời Diệc Tư ở bên cạnh không nhịn được bật cười.

Không hổ là Thích Diêm, miệng độc không sai vào đâu được!

Vài phút sau, Phượng Thần vội vàng chạy về từ ký túc xá lính gác, nửa đường thì đụng phải Lệ Trang đang vắt nửa người trên vai Thích Diêm, thoạt nhìn tình trạng của hắn cũng không tệ.

Đương nhiên Phượng Thần cũng biết người đang giúp đỡ là ai, cậu ta không khỏi sửng sốt một chút. Nhưng nhận được một cú liếc vô cảm của Thích Diêm thì cậu ta cũng chẳng hỏi gì mà cuống quýt đi qua hỗ trợ.

Ngay khi Phượng Thần chìa tay ra thì Thích Diêm không hề chần chờ ném tên đang đu trên người mình sang, sau đó xoay người đi thẳng, không có một lời dư thừa.

Phượng Thần hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, thấy vẻ mặt không được tốt cho lắm của Lệ Trang, lại nhìn bóng dáng tràn đầy sát khí của Thích Diêm thì sau hồi lâu cậu ta mới hỏi: “Đó là Thích Diêm ở Tây Tháp đúng không, sao hai người lại đi cùng nhau vậy? Nhìn cậu ta có vẻ không được vui cho lắm, các cậu đánh nhau à?”

“Quan hệ của chúng tôi tốt như vậy thì đánh đấm gì chứ.” Lệ Trang sức cùng lực kiệt nằm úp sấp trên người Phượng Thần, yếu ớt nói: “Cậu không hiểu đâu, Thích Diêm người ta làm chuyện tốt không lưu danh, cậu ấy là người thiện lương và nhiệt tình như thế đó.”

Phượng Thần: “?”

Quan hệ giữa hai người tốt hay không thì cậu ta không nhìn ra, cơ mà… thiện lương và nhiệt tình hả?

Sao cậu ta cảm thấy hai từ này đặt trên người Thích Diêm thì nó sai sai sao á?

Chuyện bạo tinh thần lực của Thượng úy Đức Tích xảy ra quá đột ngột, cũng may có dẫn đường kết hợp là Thiếu tá Hứa Âm đúng lúc đến hỗ trợ nên rốt cuộc cũng dần yên ổn lại.

Mặc dù vậy, sau khi đưa Thượng úy Đức Tích về nghỉ ngơi thì mấy tầng ở của ký túc xá lính gác đã bị phá hư không còn nhận ra hình thù ban đầu nữa.

Thường xuyên có người chạy qua chạy lại, nhân viên quản lý ký túc xá cũng vô cùng lo lắng tìm bộ phận duy tu đến đây hỗ trợ, chỉ riêng công tác giải quyết hậu quả thôi đã khiến trận doanh lính gác náo nhiệt một phen.

Tuy hai tháp ngầm so sánh với nhau, nhưng khi có chuyện phát sinh thì lại liên hệ chặt chẽ. Sau khi Thiếu tá Hứa Âm rời đi thì tin tức này lan truyền rất nhanh, một bộ phận dẫn đường được phân công qua hỗ trợ, chờ khi quay về thì trời đã gần tối rồi.

Thiếu tá Hứa Âm lê cơ thể mệt mỏi về văn phòng giáo quan, người đang chờ ở bên trong chợt đứng lên, quan tâm dò hỏi: “Đức Tích bên kia thế nào rồi?”

Hiển nhiên Hứa Âm cũng hao tổn không ít tinh thần lực, cô uống mấy ngụm nước mới thở ra một hơi: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bạo tinh thần lực bình thường mà thôi, bây giờ đã trấn an được rồi.”

Người đặt câu hỏi cũng là giáo quan hướng dẫn tân binh dẫn đường lần này, tên là Giản Tu Hiền, anh ta nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cảm thấy không quá yên tâm: “Nhưng đây là lần bạo thứ ba của Đức Tích trong tháng rồi phải không? Nói thế nào thì tần suất này cũng cao quá rồi. Trong lúc lính gác thử đột phá thuộc tính hắc ám thì tinh thần lực rất không ổn định. Ý chí của Đức Tích rất cao nên không thể ngăn anh ấy đi đột phá được, nhưng cứ thế này thì sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Giản Tu Hiền suy nghĩ rồi đề nghị: “Hay là cô xin hủy bỏ nhiệm vụ giáo quan lần này rồi trở về ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Dù sao cô cũng là dẫn đường kết hợp của Đức Tích, nếu xảy ra tình huống tương tự thì cũng có thể ứng phó kịp thời.”

“Không cần đâu, anh ấy nói mình có thể làm được. Gần đây chiến sự ở biên tái rất căng thẳng, người có chức vụ cao sẽ chịu áp lực nhiều hơn. Chúng ta đang ở doanh trại Davit, nhiệm vụ hàng đầu là hỗ trợ Nguyên soái Diệp bồi dưỡng càng nhiều binh tinh nhuệ, tuyệt đối không thể để dã tâm của những quân bộ khác đè ép được.”

Hứa Âm nói xong thì nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi trong góc văn phòng: “Huống hồ tân binh được chiêu mộ lần này không tồi, tôi không ở đây quan sát thì không yên lòng được.”

Lời này như có điều ám chỉ, Bành Thọ ngồi nghe không nói rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn sang: “Hứa Âm, tôi thấy cô là phụ nữ nên không so đo, cô ăn nói mập mờ như vậy để cho ai nghe? Không yên lòng à? Hôm nay nói rõ ra luôn đi, cô không yên lòng đám tân binh đó hay không yên lòng tôi?”

Hứa Âm cũng đáp lại rõ ràng: “Ai trả lời thì tôi không yên lòng người đó.”

Không khí trong văn phòng lập tức trở nên vi diệu.

Giản Tu Hiền đứng giữa hai người cảm thấy khó xử, anh ta cuống quýt đứng ra hòa giải: “Đều là đồng nghiệp cả mà, mọi người hòa thuận một xíu, không cần phải đối chọi gay gắt như vậy đâu ha.”

“Ồ, đồng nghiệp à?” Hứa Âm cũng hóa thân thành dẫn đường vừa chém giết trên chiến trường về, tuy ngày thường ăn nói dịu dàng, nhưng trên thực tế cô là một người nóng nảy, Hứa Âm nói thẳng: “Bành Thọ, anh bảo nói thẳng thì tôi cũng huỵch toẹt ra luôn. Tác phong trước đó của anh là gì thì tôi không xen vào, nhưng lần này tôi làm giáo quan phụ trợ nên tốt nhất là anh nên thu mình lại một chút. Tôi cũng không phải là người mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện đâu.”

“Nếu tôi không thu mình lại thì sao?” Bành Thọ cười khẩy: “Cô không quen cách làm của tôi, còn tôi thì không quen cách vùi đầu vào hệ thống học thuật như mấy cô, mỗi ngày chỉ tự cho mình là thanh cao. Ở chỗ của tôi, làm ông đây không thoải mái thì nên lãnh phạt! Đám bọn họ tới đây là để sau này ra chiến trường, mới qua tay tôi mà đã chịu không nổi thì mai mốt thả ra có thể sống được không? Doanh trại không phải nhà trẻ công cộng, thứ nên giảng cho bọn họ là cách sinh tồn! Ai mà bị ông đây hành chết trong này thì đều là phế vật, hoàn toàn không có tư cách làm quân nhân, ra chiến trường chỉ tổ xấu mặt thêm thôi!”

Dứt lời, hắn ta cũng không nhìn Hứa Âm mà lập tức mở cửa rời đi, đồng thời bỏ lại một câu: “Chất lượng tân binh được chiêu mộ tốt à, chờ xem!”

Hứa Âm cũng đập cái ly xuống đất: “Mẹ nó, rốt cuộc là tên ngu nào bỏ cái thứ khốn nạn đó vào đây vậy!”

“Bớt giận, bớt giận, nổi giận làm tổn hại hình tượng dịu dàng của cô đó.” Giản Tu Hiền bảo người thu dọn vết tích trên mặt đất, sau đó dỗ dành: “Bành Thọ nhờ nhà họ Mục để tiến vào doanh trại, đâu phải cô chưa biết. Tuy không biết tại sao anh ta nắm được sợi dây này để vào được đây, nhưng Mục lão cũng đã đi theo Nguyên soái Diệp nhiều năm như vậy rồi, không nể mặt nô thì cũng nể mặt chủ một chút!”

“Tôi chỉ thấy anh ta quá kiêu ngạo mà thôi!” Hứa Âm nói: “Dù là tân binh nhưng bọn họ cũng là một phần tử của doanh trại, sao có thể xem bọn họ là món đồ chơi để giày xéo được cơ chứ?”

“Đúng đúng đúng, cô nói cái gì cũng đúng, trước hết tôi thay mặt các tân binh cảm thụ sự bảo vệ của Thiếu tá Hứa Âm một phen.” Giản Tu Hiền và Hứa Âm là quan hệ bạn học cùng trường quân đội, anh ta là một người rất biết dỗ người khác, thấy Hứa Âm bớt giận không ít mới nói: “Tóm lại, tới lúc đó chú ý nhiều một chút là được, Bành Thọ cũng không dám làm quá mức đâu, dù sao đây cũng là doanh trại, ít nhiều gì phải tuân thủ quy chế.”

“Cũng đành phải vậy thôi.” Hôm nay Hứa Âm vốn đã phiền vì chuyện của Đức Tích rồi, bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi nên bèn ngồi xuống bàn làm việc của mình, hỏi: “Nghe nói lúc mới nhập doanh Bành Thọ và hai tân binh đã xảy ra mâu thuẫn à? Bọn họ tên gì vậy, để tôi lưu ý một chút.”

Giản Tu Hiền hồi tưởng: “Một người là Thời Diệc Tư, còn một người là Thích Diêm.”

“Tôi biết rồi.” Hứa Âm gật đầu: “À, hình như sĩ quan phụ tá Lý có nói là trong số tân binh đợt này có người mà Nguyên soái Diệp cảm thấy hứng thú, anh có quan hệ tốt với anh ấy, anh có biết người đó là ai không?”

“Chuyện này tôi có hỏi rồi, để tôi cho cô xem bản ghi chép.” Giản Tu Hiền dứt lời thì lấy máy truyền tin ra, sau khi tìm được nội dung cụ thể thì anh ta chợt sửng sốt vì cái tên trên đó.

Hứa Âm nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Giản Tu Hiền nên bèn hỏi: “Sao vậy?”

Giản Tu Hiền ngẩng đầu lên: “Căn cứ theo thông tin mà tôi nhận được thì đó là một lính gác ở Đông Tháp tên là Lệ Trang, còn một người thì ở Tây Tháp của chúng ta…”

Hứa Âm: “Hửm?”.

Giản Tu Hiền khựng lại một lát, sau đó nói: “… Thích Diêm.”

Nét mặt của Hứa Âm cũng cứng lại giây lát, sau đó cô hỏi: “Trùng hợp vậy hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.