– Mật Kết-
Âm thanh thở dốc mềm mại của Cố Phùng giống như một miếng bánh mật, dịu dàng nằm trong lồng ngực anh.
Anh nhìn da thịt mềm mịn trắng nõn của cậu liền cắn một cái in lại dấu vết.
“Ông chủ Cố, vừa lòng không?”
Hứa Hoài cố ý giở trò, anh dùng sức đâm, đâm đến mức làm cho Cố Phùng sợ hãi, khóc càng lợi hại hơn.
“Hu…… hu…… Không phải đã nói là gọi Phùng, Phùng Phùng sao?”
Cái người đang muốn trốn kia bị Hứa Hoài một phát bắt được, ấn cái lưng bóng loáng của người nọ xuống, siết chặt eo cậu: “Ông chủ Cố, vậy em cầu xin tôi đi?”
Cố Phùng nghiêng đầu nhìn anh, nước mắt đọng trên hàng mi dài, vẻ mặt kết hợp giữa thống khổ cùng dục vọng, khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ làm cho cậu càng trở nên dụ người.
“Xin…… cầu xin anh…… Hứa tiên sinh.”
Hứa Hoài nhẹ nhàng khéo léo nắm lấy tính khí đang ngẩng đầu của cậu, ghé vào lỗ tai cậu phun ra một hơi thở nóng bỏng: “Xin tôi cái gì?”
“Xin anh…… gọi em là Phùng Phùng! A…… Buông tay!……”
Cố Phùng cầu xin nói: “Hứa tiên sinh, anh…… anh buông tha cho em đi…… Anh, anh…… A…… Anh không thể vì em thích anh, mà có thể bắt nạt em như vậy……”
Hứa Hoài khẽ cười nói: “Được, ai dám bắt nạt Phùng Phùng của nhà chúng ta chứ.”
Sau đó anh buông tay ra, giữ chặt lấy thắt lưng cậu rồi bắt đầu xoa bóp, người dưới thân lập tức run rẩy bắn ra, miệng huyệt phía sau giống như đang thẹn thùng co rút cực nhanh, Cố Phùng hét: “A…… Hứa…… Hứa Hoài!”
Thật là muốn mạng mà.
Hứa Hoài nghĩ, đứa nhỏ này đúng là không có kinh nghiệm, kẹp quá chặt.
Gây sức ép đến tận nửa đêm mới dừng lại, Hứa Hoài xuống lầu nấu cho kim chủ một bát mỳ.
“Ăn đi.”
Đó là một bát mỳ chỉ có nước dùng, mặt trên rắc thêm ít hành lá, bên dưới những sợi mỳ có thể mơ hồ thấy được mấy quả trứng.
Ánh sáng nhẹ dịu của cây đèn bên giường chiếu sáng khóe mắt phiếm hồng của Cố Phùng.
“Tổ tông nhỏ của tôi, em được làm từ nước sao?” Hứa Hoài lấy một tờ khăn giấy lau mặt cho cậu, “Sao tự nhiên lại khóc rồi, mỳ không ngon à?”
Cố Phùng lắc đầu, ăn một miếng mỳ to thiếu chút nữa thì bị sặc: “Trừ…… Trừ đầu bếp nhà em ra anh chính là người đầu tiên nấu cơm cho em ăn.”
“Mẹ em không làm cho em ăn?”
“Không, mẹ em không quản mấy chuyện này.”
Thật ra cậu ăn rất ít, chỉ ăn nửa bát đã no rồi. Nhưng nhìn thấy Hứa Hoài nhấc đũa lên như muốn ăn hết phần còn lại, cậu vội vàng bê cái bát lên giống như con chim cút giữ đồ ăn của mình, bất mãn nói: “Không phải là làm cho em sao! Sao anh lại tranh của em?”
“Tôi cũng không ghét bỏ em, ” Hứa Hoài nhíu mày giải thích, “Để đồ ăn thừa lại không phải là chuyện tốt.”
“Ai nói em không ăn!”
Cố Phùng cầm đôi bất chấp vùi đầu ăn.
Đây chính là Hứa tiên sinh tự mình nấu!
Không ăn thật đáng tiếc!!!
Cậu ăn rất nhanh sợ Hứa Hoài lại tiếp tục tranh với cậu, tốc độ như gió cuốn mây bay mà nhét toàn bộ bát mỳ vào trong bụng rồi mới cảm thấy an tâm.
Cậu ăn xong thì ném đũa đi, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Hứa Hoài: “Hứa tiên sinh, anh làm bao nhiêu thì em sẽ ăn hết!”
Hứa Hoài nhìn cậu nửa ngày, xoay người xuống lầu lấy cho cậu một gói tiêu thực.
Ngày tháng trôi đi, cuộc sống của anh bởi vì có nhiều thêm một Cố Phùng mà trở nên có hương vị.
Cố Phùng cứng rắn đưa cho Hứa Hoài một tấm thẻ đen, cứng rắn bắt anh phải nhận lấy: “Đã nói là bao dưỡng thì không thể thiếu cái này!”
Hứa Hoài cười khổ: “Phùng Phùng…… Tôi thật sự không cần cái này……”
“Sau này phải dùng tiền của em! Nhà của em không yêu cầu em kiếm tiền mang về nhà, tiền em kiếm được đều để cho anh tiêu!”
“…… Tôi thật sự không cần những thứ này……”
“Được rồi không cần nói nữa! Em bị muộn làm rồi!”
Hứa Hoài:……
Nhà Cố Phùng mua nằm ở Tứ Hoàn, cách công ty sơn nho nhỏ kia rất gần chỉ cần đi bộ tầm mười phút là đến, nhưng muốn đến công ty bất động sản của Cố thị lại phải lái xe gần một tiếng đồng hồ.
Những dụng tâm nho nhỏ này đều được Hứa Hoài nhìn thấy, sau đó anh cố ý chiếu cố một chút đến chuyện làm ăn bất động sản của Cố thị. Về mảng bất động sản này nói trắng ra chính là cần có ánh mắt tốt. Mà ánh mắt Hứa Hoài lại rất nham hiểm, những miếng đất anh nhìn trúng thì giá trị sau này đều có thể tăng gấp đôi, điều này làm cho Cố Phùng gần đây va phải mấy cái “vận khí” không tồi.
Điều này kiến cho thành tích của cậu ở công ty con ở Thượng Hải trong vòng một quý đã vượt qua cả khi cậu ở Bắc Kinh, vô cùng thuận buồm xuôi gió, kiếm được không ít tiền.
Cố Phùng hay nói với Hứa Hoài, Thượng Hải phong thuỷ tốt, có quý nhân tương trợ.
Nhưng Cố Phùng không thể nào đoán được ra, quý nhân lớn nhất của cuộc đời cậu đã ở ngay bên cạnh cậu rồi.
Mỗi ngày quay về nhà của Cố Phùng dần trở thành một loại mong chờ, Khi Hứa Hoài bị tắc đường sẽ thường xuyên đoán xem tối nay Cố Phùng sẽ làm món mới gì.
Cậu thế mà cái gì cũng dám mua……
Buổi tối hai ngày trước, từ xa đã nghe thấy trong nhà truyền đến một trận gà bay chó sủa, anh vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy lông gà bay đầy đất.
Hình tượng công tử cao nhã rụt rè của Cố Phùng đã hoàn toàn mất hết, trong tay cầm một con dao thái, chân trần chạy trên mặt đất đuổi giết…… ừm…… Một con gà.
“Phùng Phùng, em đang làm gì vậy?”
Hứa Hoài cảm thấy huyệt thái dương giật giật lên, bởi vì anh thấy con gà kia càng ngày càng kêu thê thảm.
“Em…… em muốn làm thịt gà cho anh……” Cố Phùng giũ giũ mấy cái lông gà ở trên đầu xuống, “Em thấy trên mạng nói, ăn gà cỏ bồi bổ thân thể rất tốt, nên em bảo thư ký mua một con, về đến nhà em vừa mới mở giây trói ra nó liền bỏ chạy……ngày nào anh cũng vất vả như vậy, ban ngày làm việc, đến tối về vẫn còn phải làm việc……”
“Dừng lại, ” Hứa Hoài dơ tay lên, “Em rốt cuộc là nhìn thấy cách này ở đâu vậy?”
“Mẹ của em đăng trên vòng tròn bạn bè.”
Hứa Hoài:……
Cuối cùng vẫn là Hứa Hoài sắn tay áo lên vung một dao, một dao kết thúc sinh mệnh của con gà cỏ, sinh mệnh vô cùng đẹp đẽ của con gà.
Hứa Hoài nhớ đến liền cảm thấy đau đầu.
Anh đến tận bây giờ thật ra cũng không hiểu, rốt cuộc là Cố Phùng nhìn trúng điểm gì ở anh, có đáng giá để cậu từ xa xôi đến tận Thượng Hải khăng khăng một mực thích anh như vậy không.
Cố Phùng vẫn như cũ đứng ở cửa chào đón anh, nhưng gần đây phương thức chào đón nhiều hơn một hạng mục:
Chính là một cái hôn môi.
Đây là một yêu cầu duy nhất của kim chủ đối tiểu tình nhân, vừa thấy mặt sẽ hôn một cái.
Hứa Hoài không có dị nghị, dù sao Cố phùng cũng là kim chủ của anh…… Dù sao môi Cố Phùng cũng rất mềm, cảm giác rất tốt.
Cơm nước xong hai người đứng cạnh nhau cùng rửa bát, Cố Phùng sẽ líu ríu nói với anh một chút chuyện của công ty.
“Hứa tiên sinh, em nói với anh, hiện tại công ty của em phát triển rất tốt! Anh yên tâm mà tiêu, bao nhiêu tiền em cũng có thể cung cấp cho anh ”
“Còn có em đã mua hai chiếc nhẫn kim cương, anh xem kiểu dáng, nếu anh không thích thì có thể mang đi đổi thành tiền tiêu cũng được.”
“Phùng Phùng, tiền không thể tiêu như vậy……” Hứa Hoài thở dài, rửa sạch bọt xà phòng trên tay, từ trong túi lấy ra một cái thẻ tập thể hình, “Thể năng của em quá kém, cứ như này về sau đối với thân thể sẽ không tốt, tôi đã làm cho em một cái thẻ đi tập thể hình, phòng tập này tính tư mật rất cao……”
Cố Phùng đánh gãy lời nói của anh, sắc mặt có chút khó coi: “Anh làm gì vậy! Anh lấy về đi! Anh sao lại tiêu phí tiền cho em như vậy!!!”
“Cái thẻ này không đắt lắm, ” Hứa Hoài trấn an cậu, “Cũng chỉ có mấy ngàn……”
“Em không cần, anh cầm đi.”
Cố Phùng rửa nốt một cái chén cuối cùng đặt lên trên bàn, cố chấp nhìn Hứa Hoài: “Hứa tiên sinh, em đang bao dưỡng anh, cho nên những chuyện làm cho em cảm thấy không vui, xin anh không nên làm.”
“Chuyện gì làm cho em không vui?”
“Anh tốn tiền cho em, em sẽ không vui!” Cố Phùng tức giận đến má phồng lên, “So với cổ phiếu em mua bị rớt giá còn không vui hơn!”
Hứa Hoài cười: “Phùng Phùng, em bá đạo quá đi mất…… Vậy em nói xem, buổi tối em toàn chống đỡ không được, khiến tôi không tận hứng thế thì phải làm sao bây giờ? Hửm?”
Cố Phùng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó kiễng chân lên ôm người đàn ông so với cậu còn cao hơn một cái đầu nói: “Vậy anh… giúp em luyện tập cơ thể ở trên giường đi!”
Hứa Hoài ôm lấy người kia:
“Tuân mệnh.”
19/05/2020