Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 5: Người bị thương nặng



Thiết Cốt Phái tuy là cửu lưu môn phái, nhưng thực tế chỉ có hai người. Mặc dù vậy, Quân Thường Tiếu vẫn là chưởng môn đứng đầu một phái lại để một đệ tử đứng trước mặt dạy đời thì còn ra cái thể thống gì nữa?

Không được, không thể để như thế được.

Hắn phải giữ gìn tôn nghiêm của mình, phải cho nữ nhân này hiểu rõ, mình là một chưởng môn cứng rắn, là người lãnh đạo trực tiếp của nàng.

“Khụ! Khụ!”

Quân Thường Tiếu hắng giọng, vòng hai tay ra phía sau, nghiêm nghị nói

“Thiên Thiên, điều ngươi vừa nói không sai, đúng là đối với địch nhân không thể nhân từ. ”

“Nhưng ngươi phải nhớ cho kĩ một chuyện. ”

“Chúng ta luyện võ là người tu đạo, cũng như tu tâm.”

“Nếu như chúng ta ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu, thì khác gì bọn du côn ác bá?”

“Huống hồ, chỉ là mấy tên đệ tử tôm tép, đối với bản tọa có thể tạo thành uy hiếp gì? Nếu như ta đem chúng giết sạch, khẳng định sẽ làm tổn hại đến uy vọng của tông môn.”

“Đinh!”

“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, được thưởng một điểm cống hiến môn phái!”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phái: 5/100!”

Cái này cũng tính là hoàn thành?

Quân Thường Tiếu cảm thấy khá bất ngờ. Hắn vốn dĩ tưởng phải nói cho đến khi Lục Thiên Thiên tâm phục khẩu phục mới được tính là thành công cơ đấy.

Thực ra cái nhiệm vụ này không có yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ là muốn Quân Thường Tiếu tỏ thái độ, giữ lại tôn nghiêm của chưởng môn là coi như hoàn thành. Còn việc Lục Thiên Thiên nghe có lọt tai hay không thì là việc của nàng.

“Ta hiểu rồi.”

Lục Thiên Thiên nói

“Giết những tên rác rưởi này làm nhục uy vọng của chưởng môn, để đệ tử đi làm thay vậy.”

“Roẹt!” Nàng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lập tực sát khí khuếch tán ra.

Quân Thường Tiếu đau đầu nói “Thiên Thiên, ngươi không hiểu ý bản tọa, ý bản tọa là..”

“Này này, ngươi đừng đi a!”

“Lục Thiên Thiên, ngươi là một nữ nhân, mà nữ nhân thì nên có phong thái của nữ nhân, không thể chỉ lúc nào cũng chém chém giết giết!”

Lục Thiên Thiên dừng bước chân quay đầu hỏi “Người nào quy định nữ nhân không thể chém chém giết giết vậy?”

Lục Thiên Thiên rất đẹp, nhìn từ góc độ của Quân Thường Tiếu thì nàng đẹp không có bất kỳ tì vết nào.

Nhưng ánh mắt lấp lóe lạnh lẽo cùng sát khí của nàng, trong lòng Quân Thường Tiếu lẩm bẩm “Nữ nhân này tuyệt đối có cố sự!”

Lục Thiên Thiên gia nhập Thiết Cốt Phái, lai lịch thân phận của nàng như thế nào Quân Thường Tiếu hoàn toàn không biết một chút gì cả.

Hắn từng nghĩ tới sau này có cơ hội sẽ hỏi thăm tâm sự. Nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc với nàng, hắn phát hiện đối phương cả ngày lạnh như băng, cho nên từ bỏ ý định trên.

Nữ nhân tính cách lạnh lùng thế này, ít trêu chọc sẽ tốt hơn.

“Thiên Thiên!”

Quân Thường Tiếu cười nói: “Ngươi thu kiếm lại trước đi rồi nói.”

“Roẹt!”

Lục Thiên Thiên thu kiếm, thản nhiên nói “Ngươi là chưởng môn, ta sẽ nghe lệnh ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ tuyệt đối không được xem thường nữ nhân.”

Xem thường?

Quân Thường Tiếu im lặng.

Ta không để ngươi hở chút là chém chém giết giết, đấy là đang lo lắng ngươi có thể gặp nguy hiểm a.

Quân Thường Tiếu cảm thấy mình làm chưởng môn không có chút uy nghiêm nào, vì ở trong mắt nữ đệ tử duy nhất này không có một chút nào gọi là tôn kính hay kính sợ cả.

Mình nên làm thế nào mới có thể khiến cho nàng tôn kính mình đây?

Hiện tại, Quân Thường Tiếu không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, cho nên quyết định không nghĩ nữa. Hắn kéo ra giao diện môn phái, nhìn thấy 5 điểm cống hiến, thầm nghĩ “Không biết số điểm này liệu có mua được gì ở khu mua sắm không nhỉ?”

Hắn chuyển sang khu mua sắm dành cho người mới, trên màn hình hiện ra muôn vàn đồ vật.

Bùa cầu lửa – Cần 10 điểm cống hiến.

Bùa gậy băng – Cần 10 điểm cống hiến.

Sơ phẩm Hàn Phong kiếm – Cần 10 điểm cống hiến

Công pháp Cửu Trọng Băng Quyền – Cần 10 điểm cống hiến.

Quân Thường Tiếu chỉ có 5 điểm cống hiến, trong khi từng cái vật phẩm mỗi cái cũng cần ít nhất 10 điểm cống hiến mới có thể hoán đổi. Nhất thời trong lòng cảm thấy nản lòng thoái chí.

Không có cái gì đổi được sao?

Không có cái gì dùng một điểm cống hiến đổi sao?

Có!

Quân Thường Tiếu tiếp tục xem, cuối cùng hắn phát hiện được một loại vật phẩm chỉ cần một điểm cống hiến, tên là sơ phẩm Liệu Thương Đan.

Bản thân mình không bị thương, mua cái này làm được tích sự gì.

“Phi phi phi!”

“Coi như là cho miễn phí, ta cũng không thèm lấy.”

Vật phẩm bên trong khu mua sắm cấp thấp, ngoại trừ sơ phẩm Liệu Thương Đan ra, những vật còn lại đều cần dùng mười điểm cống hiến để đổi. Điều này khiến Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ phải ngậm ngùi bỏ qua.

Aii!.

Hắn chỉ còn cách đi thành Thanh Dương, tuyển thêm đệ tử, mới có thể tăng được điểm cống hiến.

“Dát”

Lục Thiên Thiên đang đi phía trước bỗng dừng bước, tay ngọc nhẹ nhàng khoác lên chuôi kiếm, hơi nhíu mày nói

“Phía trước có người!”

“Có người?!”

Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn lại, phát hiện trên đường đi ngoại trừ cây cối hai bên và núi đá ra, không có một bóng người.

Hắn không cho rằng Lục Thiên Thiên nói đùa, lập tức hỏi

“Người trốn ở chỗ nào?”

Lục Thiên Thiên không nói chuyện, trước sau vẫn nhìn chăm chui vào bụi cỏ ven đường.

Theo ánh mắt nàng nhìn lại, Quân Thường Tiếu thấy bụi cây có rung động rất nhỏ, dường như có cái gì đó núp ở bên trong. Hắn cũng cảnh giác nói

“Có khi nào là hung thú?”

Bên trong Tinh Vẫn đại lục không chỉ có con người sinh sống, còn có hung thú tồn tại. Chúng nó tuy không tu võ đạo, nhưng thực lực cực kì cường hãn.

Ví dụ như trên đường đi đến đây, Quân Thường Tiếu đã đi theo một vết chân hiếm thấy trên rừng, kết quả hắn bắt gặp một đầu hung thú có thực lực ngang với Vũ Đồ.

Cái cơ thể kia, cái sức mạnh kia.

Một đấm của nó phá vỡ núi đá cùng cây đại thụ giống như trẻ con nghịch đồ chơi.

Sau khi chứng kiến sự hung hãn của hung thú đó, Quân chưởng môn quả quyết lựa chọn đi đường vòng. Nếu nói theo một cách thô bỉ thì rừng núi phía trước toàn là cứt chó, chúng ta không nên đi.

Lục Thiên Thiên nói “Không phải hung thú! Là con người.”

Quân Thường Tiếu nhất thời thả lỏng một chút. Chỉ cần không phải hung thú có thể một quyền đập nát núi, thì không có gì đáng lo lắng.

Quân chưởng môn nghênh ngang đi tới, khi hắn đẩy bụi cây ra chỉ thấy một tên võ giả nằm trên mặt đất, khắp người toàn là máu.

Không phải là người bình thường, mà là một người đang bị thương rất nặng.

Lục Thiên Thiên nhìn lướt qua nói

“Hắn bị thương rất nặng.”

Trong lúc nàng nói chuyện, tay ngọc cầm kiếm đã thả ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sắp tối rồi nói

“Trời sắp tối rồi, chúng ta nên nhanh chóng đi đường thôi.”

Quân Thường Tiếu bật thốt lên

“Chúng ta không cứu người hả?”

Lục Thiên Thiên dùng con mắt ngu ngốc nhìn hắn

“Ngươi còn định cứu hắn?”

Quân Thường Tiếu trả lời

“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.”

Lục Thiên Thiên thản nhiên nói

“Ai biết hắn có phải bị kẻ thù đuổi giết hay không, ngươi cứu hắn có khi lại bị cho là đồng lõa, có thể khiến cho mình và môn phái gặp phiền toái cực lớn.”

Quân Thường Tiếu tuy là người xuyên không nhưng đạo lý này hắn cũng hiểu.

Hắn ngồi xổm xuống đem người bị thương xốc lên lưng rồi nói

“Ngươi cảm thấy vết thương sau lưng hắn có phải do con người làm không?”

Lục Thiên Thiên lắc đầu nói

“Đó là vết cào.”

Quân Thường Tiếu nói

“Cho nên hắn bị hung thú tấn công, chứ không phải kẻ địch.”

Lục Thiên Thiên đồng ý quan điểm này, thản nhiên nói

“Người này bị thương rất nặng, lúc nào cũng có thể chết đi. Ngươi lại không hiểu gì về y thuật thì có cách gì cứu hắn đây?

“Bổn tọa tuy không hiểu y thuật.”

Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng mở bàn tay ra, cười nói

“Bất quá trong tay bổn tọa có sơ phẩm Liệu Thương Đan nha.”

Lục Thiên Thiên liếc nhìn một chút, viên đan dược trong bàn tay hắn to hơn hạt đậu một chút, thản nhiên nói

“Từ màu sắc mà xem thì viên thuốc này chỉ là phổ thông Kim Sang Dược, lấy đâu ra công hiệu chữa thương cho người?”

“Có được hay không, chúng ta thử một lần là biết.”

Quân Thường Tiếu đem người bị thương lật lại, nhét viên thuốc vào trong miệng hắn, sau đó hắn vận dụng một chút linh khí làm vỡ viên thuốc bên trong người kia.

Lục Thiên Thiên đứng bên cạnh im lặng không nói một lời. Người này không chỉ bị thương bên ngoài, còn bị thương cả bên trong, phổ thông Kim Sang Dược không có khả năng chữa trị.

“Khụ! Khụ!”

Đột nhiên, người bị thương đang hôn mê ho nhẹ hai tiếng, mí mắt đang đóng chặt nhẹ nhàng run rẩy vài lần, sau đó gian nan mở ra.

Hắn vậy mà tỉnh lại rồi?

Đôi mắt đẹp của Lục Thiên Thiên xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười nói

“Cái Liệu Thương Đan này của ta nhìn qua hiệu quả cũng không tệ nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.