Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 17: Sơ phẩm Hàn Phong Kiếm



“Đinh!”

“Thành viên môn phái: 53/100”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phái: 60/100”

Quân Thường Tiếu liên tiếp đặt ấn, rất nhanh đã tuyển đủ năm mươi tên đệ tử. Tiếng nói nhắc nhở của hệ thông liên tục vang lên, thực sự rất là dễ nghe.

Những thành viên vừa tuyển này, có mười tên linh căn trung phẩm, còn lại bốn mươi tên đều là phàm phẩm.

Các bang phái khác quan sát từ xa, ánh mắt đều là hâm mộ.

Theo bọn hắn biết trong “Bách tông chiêu mộ” diễn ra lần này, cũng chỉ có hơn mười tên linh căn trung phẩm, năm sáu mươi tên linh căn phàm phẩm mà thôi. Nói cách khác, lần này có bao nhiêu hạt giống tốt đều bị Thiết Cốt phái lấy hết rồi.

Aii.

Hôm nay có thể coi như phí công rồi, đành phải chờ đợi lần sau thôi.

Trong khi các phái đang rất phiền muộn, thì Quân chưởng môn còn tiếp tục đặt ấn, chiêu mộ đệ tử có linh căn đê phẩm.

Không còn cách nào khác.

Hắn muốn gom đủ 100 người, chỉ có cách tuyển đại trà, không dám vơ bèo gạt tép.

Hơn nữa, tuy rằng tư chất và linh căn kém chút, cũng có thể từ từ bồi dưỡng.

“Đinh!”

“Đinh!”

“Đinh!”

“Thành viên môn phái: 100/100”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phía: 107/100”

“Đinh!”

“Thành viên môn phái đã đủ, chủ nhân cần tăng cấp kiến thiết môn phái, tăng hạn mức đệ tử cao nhất, mới có thể tiếp tục chiêu mộ thêm đệ tử.”

“Nhắc nhở: Sau khi thành viên đủ số lượng, nếu cưỡng ép thu thêm đệ tử sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng.”

“Điểm cống hiện môn phái bị thừa, chủ nhân phải tiêu hao trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu không điểm thừa sẽ tự động biến mất.”

“Số lượng thành viên môn phái đã đủ, điều kiện phù hợp.”

“Đinh!”

“Hệ thống tự động mở ra thành tựu giá trị môn phái và nhiệm vụ môn phái.”

Tên môn phái: Thiết Cốt phái.

Chưởng môn: Quân Thường Tiếu.

Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu.

Kiến thiết môn phái: Cấp 1.

Thành viên môn phía: 100/100.

Điểm cống hiến: 107/100.

Thành tựu giá trị: 0.

Nhiệm vụ môn phái: Tạm thời chưa có.

Nhiệm vụ chính: Trong vòng 100 năm, biến Thiết Cốt phái thành môn phái mạnh nhất Tinh Vẫn đại lục, số lượng đệ tử đạt mười vạn.

“Hệ thống!”

Quân Thường Tiếu khó hiểu nói “Thành tựu giá trị môn phái và nhiệm vụ môn phái là cái gì?”

Hệ thống đáo: “Đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ của môn phái, có thể đạt được điểm thành tựu giá trị của môn phái.”

Quân Thường Tiếu nghe hiểu, nói “Điểm thành tựu giá trị có tác dụng gì không?”

Hệ thống giải thích nói “Điểm thành tựu giá trị môn phái khi đạt trị số định mức, có thể thăng cấp kiến thiết môn phái.”

Quân Thường Tiếu thần sắc khẽ giật mình nói “Ngươi không phải nói chiêu mộ đủ đệ tử thì có thể thăng cấp kiến thiết môn phái hay sao? Tại sao giờ lại lòi ra thêm cái điểm thành tựu giá trị gì đây?”

Hệ thống không nhanh không chậm giải thích “Chiêu mộ đủ đệ tử có thể mở ra nhiệm vụ môn phái. Hoàn thành nhiệm vụ môn phái có thể tăng cấp kiến thiết môn phái. Cái này không có sai a!”

“…”

Quân Thường Tiếu im lặng.

Hắn tạm thời không để ý đến điểm thành tựu giá trị và nhiệm vụ môn phái nữa, mà đem trọng tâm đặt ở trên điểm cống hiến. Trong hai bốn giờ hắn cần phải tiêu hết điểm thừa nha.

Động tác của hắn như nước chảy mây trôi kéo ra khu mua sắm, cẩn thận đọc qua thông tin từng kiện vật phẩm, cuối cùng Quân Thường Tiếu quyết định lựa chọn sơ phẩm Hàn Phong Kiếm.

“Đinh”

“Chủ nhân tiêu phí 10 điểm cống hiến, thu được một sơ phẩm Hàn Phong Kiếm, hàng đã vận chuyển đến không gian giới chỉ.”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phái: 97/100”

Quân Thường Tiếu thu hồi hệ thống, thuận tiện nhìn qua vật phẩm mà mình vừa mua, phát hiện thấy có ghi chú là: “tháng này hạn mua: năm lần.

Đan dược nghịch thiên và bùa chú mỗi tháng mua 1 lần, vũ khí thì có thể mua 5 lần.

Lý do vì sao Quân Thường Tiếu lại lựa chọn mua kiếm? Lần trước tu luyện Cửu Thức Điệp Lãng kiếm pháp, tuy răng phẩm giai cũng không cao, nhưng thức thứ chín thật sự rất có lực sát thương, phối hợp với một thanh kiếm chí ít có thể dùng để phòng thân.

“Hưu!”

Ý chí tiến nhập vào không gian giới chỉ.

Quân Thường Tiếu thấy bên cạnh bom hẹn giờ chết tiệt kia, có một thanh kiếm đang trôi nổi, trên vỏ kiếm khảm nạm hai hạt châu, lấp léo ánh sáng yếu ớt màu lam.

“Ba!”

Quân Thường Tiếu đi đến, nắm lấy sơ phẩm Hàn Phong kiếm, nhất thời cảm giác được khí tức lạnh như băng.

“Đúng là lạnh thật.”

“Không biết phẩm chất như thế nào đây?”

Quân Thường Tiếu giữ tay trên chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút kiếm ra. Một tiếng “roẹt” vang lên, trường kiếm dài ba xích tuốt ra khỏi vỏ.

“Vù vù!”

Khí tức lạnh như băng lập tức đập vào mặt hắn, khiến cả người không rét mà run.

Sơ phẩm Hàn Phong kiếmcùng các loại kiếm phổ thông khác không có gì khác biệt nhau, nhưng thân kiếm có khí lạnh nhàn nhạt quanh quẩn, cho người ta cảm giác đây không phải đồ vật tầm thường.

Quân Thường Tiếu tuy đối với kiếm đạo lý giải không cao, bất quá cũng khen từ tận đáy lòng “Hàng ngon!”

“Chưởng môn”

Lục Thiên Thiên nhăn mặt mặt nói “Người nói người nào ngon vậy?”

“Ách!”

Quân Thường Tiếu vội vàng thu hồi ý chí, cười xòa nói “Ta nói chính mình!”

“…”

Bọn người Lý Thanh Dương lập tức nhìn với ánh mắt kỳ dị.

Chính mình nói mình ngon, chưởng môn của chúng ta có chút khác người nha.

Lục Thiên Thiên lườm hắn một cái, thản nhiên nói “Rất nhiều người ở đây đang đợi chưởng môn đặt đại ấn.”

“Không thu nữa.”

Quân Thường Tiếu nói “Những thành viên này vừa đủ số lượng rồi, thu nhiều đệ tử quá bổn tọa không nuôi nổi a.”

Hệ thống đã có nhắc nhở, sau khi đủ quân số còn cưỡng ép thu đệ tử sẽ bị trừng phạt rất nặng, hắn cũng không dám làm loạn.

Huống chi, những thiếu niên thiếu nữ còn lại, đều là linh căn đê phẩm, tu vi cũng chỉ đạt Khai mạch một đoạn, có thu cũng không có tiềm năng bồi dưỡng.

“Thanh Dương!”

Quân Thường Tiếu đánh tay nói “Thu dọn quán đi, chúng ta trở về môn phái thôi!”

“Á? Không thu nữa hả?”

“Quân chưởng môn, ngài suy nghĩ lại một chút, cho dù để ta làm đệ tử ký danh cũng được mà.”

“Coi như ngài cho Thiết A Ngưu làm việc lặt vặt, ta cũng đồng ý.”

Rất nhiều thiếu niên mong mỏi khẩn cầu.

Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói “Thiết Cốt phái ta là địa phương nhỏ, không chứa được quá nhiều đệ tử, nếu các ngươi nghĩ về sau có thể tu luyện đến Võ Đồ, có thể đến Thanh Dương thôn tìm ta.”

“Aii”

Các thiếu niên thiếu nữ thất vọng rời đi.

Bọn họ biết, không có đạo sư xuất sắc bồi dưỡng, không có tài nguyên, không có cơ duyên, dựa vào tự thân mình đột phá Võ Đồ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương nói “Thu dọn đã xong, chúng ta có thể lên đường.”

“Đi thôi!”

Quân Thường Tiếu phất tay áo một cái, tiêu sái rời đi.

Lúc vừa tới thành Thanh Dương, hắn chỉ có một tên vô danh tiểu tốt, lại nghèo không tưởng tượng được. Bây giờ rời đi có thêm một trăm đệ tử, có võ học, có tuyệt kĩ, mà lại có tiền nữa, tuyệt đối là thu hoạch cực lớn.

“Đứng lại đó!”

Nhưng còn chưa kịp rời khỏi diễn võ trường, đằng sau có người quát lên.

“Hửm? Thằng nào không biết sống chết vậy cà?”

Quân Thường Tiếu ngừng chân, quay đầu nhìn lại.

Thấy một tên trung niên mặc áo bào xanh, chen chúc từ mười mấy tên đệ tử phía dưới đi tới.

“Đó là trưởng lão Vi Nhất Nộ của Linh Tuyền tông thì phải.”

“Nhìn sắc mặt hắn hơi khó coi, chẳng lẽ muốn tìm Thiết Cốt phái gây chuyện?”

“Vi trưởng lão là một người nóng tính, nếu như ai đắc tội đệ tử môn phái của hắn, hắn khẳng định sẽ không buông tha.”

Võ giả các phái thấp giọng nghị luận, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiêng kị.

Khoảng cách tương đối khá gần, ngay lúc nhìn thấy Vi Nhất Nộ mang đệ tử đi tới, mọi người đều lùi bước nhường đường.

Quân Thường Tiếu thấy thế, thầm nghĩ “Tên này chỉ là người của môn phái cửu lưu Linh Tuyền tông, sao rất nhiều môn phái bát lưu cũng sợ hắn vậy?”

Nguyên nhân rất đơn giản.

Vi Nhất Nộ bốn người, lấy Hỉ Nộ Ái Ố làm tên.

Bọn họ từng là đệ tử của tông môn ngũ lưu Thánh Tuyền tông, sau đó có chút thành tựu, xuống núi sáng tạo Linh Tuyền tông. Đại ca làm tông chủ, ba huynh đệ còn lại làm trưởng lão.

Các phái kiêng kị không phải Linh Tuyền tông, mà là kiêng kị Thánh Tuyền tông phía sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.