Hoa Nguyệt không ngờ được người đáng lẽ sắp bị chôn dưới đất lại đột nhiên mở mắt ra, cô vội vàng buông cậu ta ra rồi phủi đống bùn đất trên người mình xuống; cúi đầu nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất và bắt gặp ánh mắt của hắn, cô nhất thời ngẩn người.
Thiếu niên cả người đầy máu, chỉ có đôi mắt sạch sẽ tựa như đủ để thanh tẩy thế giới bị ma quỷ tàn sát làm nhiễm bẩn.
Hoa Nguyệt lẽ ra không nên nhúng tay vào sinh tử của người phàm, lại có ý nghĩ muốn cứu hắn ta, cô cúi người đỡ hắn dậy, lấy ra một viên đan dược trong túi trữ vật, nhét vào trong miệng hắn.
Đan dược này là một bảo vật, người bình thường nếu ăn được nhất định sẽ kéo dài tuổi thọ, thậm chí người sắp chết cũng có thể đoạt lấy tính mạng từ trong tay Diêm Vương.
Cô lại thiết lập một kết giới xung quanh, đỡ y ngồi thẳng dậy, nhắm mắt tập trung truyền linh lực vào người y liên tục, đến tận hoàng hôn mới ngừng lại.
Cứu một mạng người liền tiêu hao gần trăm năm linh lực của cô. Quả nhiên, những thứ càng đẹp trên đời này thì càng phải trả giá đại giới.
Cũng may lúc này tử khí trên mặt cậu ta đã tiêu tán, sắc mặt cậu ửng hồng, trên trán cũng chảy ra một ít mồ hôi.
Hoa Nguyệt nhìn sắc trời đã tối, thầm nghĩ bây giờ cũng đã muộn, lúc này xuống núi sợ rằng cửa thành đã bị đóng lại. Hơn nữa, thiếu niên trước mặt có lẽ cũng cần nghỉ ngơi qua đêm mới tỉnh lại được.
Cô nhìn xung quanh, thấy một khu đất bằng phẳng tương đối rộng rãi và sạch sẽ ở phía bên tay trái, cô đi nhặt một ít củi và đốt lửa bằng giấy bùa, sau đó đỡ chàng trai ngồi dựa vào gốc cây, rồi đứng dậy và quyết định đi kiếm mấy trái cây rừng để lót bụng.
Nhưng nơi này mặc dù rừng cây nhiều, cô đã đi một vòng cũng không thấy thứ gì có thể ăn được, ngược lại, càng đi sâu bên trong thì càng phát hiện nhiều xác chết của động vật và con người, mùi hôi thối cũng ngày càng nặng hơn.
Hoa Nguyệt sợ thiếu niên bị yêu quái bắt đi nên không dám đi quá xa, do không kiếm được gì nên đành phải quay lại chỗ cũ.
Trên đường về, cô nhìn thấy một vài quả màu đỏ đã bị sâu bọ và kiến cắn nằm rải rác trên một cái cây khá bình thường liền hái xuống ôm vào lòng.
Đột nhiên có một trận gió lớn, cành lá trong rừng rậm bị gió thổi bay về phía bên này, phát ra tiếng xào xạc.
Hoa Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám mây đen cực lớn bay tới từ phía đông, nhanh chóng bao phủ bầu trời vốn đã tối đen, mang theo một tia yêu khí nhàn nhạt, áp bức đến mức khiến người ta không thể thở nổi.
Không xong rồi!
Cô vội chạy trở về, nhưng còn chưa tới nơi, đã vang lên tiếng sấm sét dường như đã muốn xé toạc cả bầu trời. Những đám mây đen bao phủ bầu trời tạo thành một cơn lốc khổng lồ và xung quanh mây đen, những tia chớp loé sáng hướng thẳng về phía nơi cô đặt kết giới.
Khi cô về tới nơi, những đám mây đen dày đặc kia dường như bị khoét một lỗ, bầu trời trở lại màu sắc ảm đạm ban đầu, sấm sét cũng biến mất mà yêu khí cũng tan biến và khu rừng chìm trong im lặng một lúc.
Thiếu niên vốn đang hôn mê đã tỉnh lại, khoanh chân ngồi ở nơi đó, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn ngọn lửa trước mặt, hai mắt sáng đến đáng sợ.
Lần này Hoa Nguyệt không trực tiếp tới gần cậu.
Cô trốn sau đám cỏ tươi tốt, lấy chiếc gương từ bên hông ra, đưa tay ra vẽ một loạt chữ lên đó rồi chiếu gương vào chàng trai đang ngồi xếp bằng bên đống lửa.
Mặt gương bóng loáng mờ mịt, cái gì cũng không thấy.
“Tinh Tinh, cậu ta có gì khác lạ không?”
Kính Linh kéo cái đuôi dài của nó ra rồi bò ra khỏi gương, nó ngồi trên vai cô rồi ngửi ngửi trong không khí, sau đó nó nói rất chắc chắn: “Là người.”
Xét về mặt phân biệt yêu quái, Kính Linh có thể so sánh được với Kính chiếu Yêu.
Hoa Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi về phía thiếu niên.
Thiếu niên tựa như nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô một hồi, thanh âm có chút trầm thấp, “Đa tạ tỷ tỷ cứu mạng.”
“Chuyện đơn giản mà thôi.”
Hoa Nguyệt đưa cho cậu đống trái cây cô vừa hái.
Chàng trai nhận lấy, nhưng chỉ nhìn xuống đống trái cây trên tay mà không ăn. “
Hoa Nguyệt thấy hắn tuy mặt mũi bẩn thỉu, nhưng lại lộ ra vẻ cao quý, nhìn như công tử nhà giàu được nuôi dưỡng, lại cho rằng hắn thấy lỗ sâu trên đống trái cây quá khó coi nên cũng không nói nhiều, chính mình ngồi xuống rồi gặm đống trái cây.
Nhưng chàng trai đối diện cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô tê cả da đầu.
Hoa Nguyệt nhịn không nổi, nói: “Kính Kính, tại sao hắn cứ nhìn ta như vậy?”
Kính Linh bay xung quanh chàng trai trẻ một lúc rồi nói: “Có lẽ là cảm thấy chủ nhân rất đẹp.”
“Thật sao?” Hoa Nguyệt cắn một miếng trái cây.
Lúc này, hắn mở miệng, “Tỷ tỷ, có thể lại gần đây ngồi được không?”
Hoa Nguyệt không hiểu vì sao, liền tiến về phía hắn.
“Làm phiền tỷ tỷ đưa tay trái ra.”
Hoa Nguyệt không biết cậu ta định làm gì, tò mò đưa tay ra theo lời cậu.
Hắn từ trong tay mình lấy ra một tấm khăn voan trắng như tuyết, cẩn thận lau vết thương trên mu bàn tay cho cô.
Lúc này Hoa Nguyệt mới phát hiện trên mu bàn tay của cô có một vết thương dài bằng ngón tay cái, thịt lòi cả ra ngoài.
Hoa Nguyệt cúi đầu nhìn cậu chàng, tuy nhìn không rõ mặt nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc, cô muốn rút tay lại, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, “Tỷ tỷ, đừng cử động, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Hắn băng bó vết thương cho cô bằng một tấm khăn, rồi buông lỏng tay ra.
Hoa Nguyệt nhìn cái nút thắt hình con bướm trên mu bàn tay, nói: “Cám ơn.”
Hắn bắt chước cô, “Chuyện đơn giản mà thôi.”
Hoa Nguyệt không khỏi nhìn vào mắt hắn.
Trông cậu ta vẫn có chút yếu ớt, đôi mắt ướt át khiến người ta có chút thương hại.
Hắn nói: “Sao đột nhiên tỷ tỷ lại xuất hiện ở đây?”
Hoa Nguyệt lấy nhánh cây nhóm lửa, nói: “Tìm người.”
Nói tới đây, nàng hỏi: “Không biết ngươi có gặp qua hoàng tử của ngươi không?”
“Tỷ biết người đó?”
Hoa Nguyệt lắc đầu. Cô cũng đoán liệu người trước mặt có thể là Hoàng tử Vũ Nhân Quốc hay không, nhưng có vẻ không giống cho lắm.
Người trong bức hoạ mặc dù cũng ưa nhìn, nhưng cằm quá nhọn, nhìn rất nữ tính. Nam tử trước mặt có dáng người thanh tú, nhưng lại không có chút nữ tính nào. Nhìn từ phía trước, khuôn mặt hắn vẫn còn non nớt xen lẫn vẻ thanh tú và ngây thơ, trong khi nhìn từ bên cạnh, hắn có cặp lông mày và đôi mắt sắc nét, sáng như dao.
Cũng không biết sau khi rửa mặt sẽ là bộ dáng gì?
Hắn tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng của cô, đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, tỷ có nước không?”
Hoa Nguyệt từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nước đưa cho hắn.
“Cảm ơn tỷ.”
Hắn uống hai ngụm nước rồi quay lưng về phía cô, dường như đang rửa mặt.
Hoa Nguyệt vô thức sờ lên mặt mình. Chà, không sao, còn khá sạch.
Một lúc sau, chàng trai chợt quay người lại.
Hoa Nguyệt sững sờ một lúc khi nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của hắn.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ rằng đường nét của cậu ta rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng cô không ngờ rằng sau khi rửa mặt sạch sẽ, cậu lại có một diện mạo đẹp như vậy.
Vốn dĩ cô cảm thấy người phàm có một đôi mắt như vậy là không thích hợp, nhưng bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy trên đời không có người nào thích hợp hơn hắn có được đôi mắt này.
Chàng trai lúc này mới ngượng ngùng cười với cô, “Ta uống hết nước của tỷ rồi, đừng trách ta.”
“Không sao.”
Hoa Nguyệt cầm lấy bình nước, lại bắt đầu ăn trái cây.
Hai người hoàn toàn không quen biết nhau, nhất thời không có gì để nói.
Chàng trai trẻ dường như đã thấm mệt, dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoa Nguyệt cũng nhắm mắt chăm chú suy nghĩ.
Nhưng khi cô chỉ mới nhắm mắt lại, thiếu niên vốn phải ngủ say lại quấn chặt chiếc áo choàng quanh người, hắn nhìn cô không chớp mắt, tựa hồ sợ chỉ cần chớp mắt thì cô gái sẽ biến mất.
*
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn mới soi sáng, Hoa Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt là đống sương mù mờ mịt.
Ngọn lửa đã được dập tắt.
Vùng núi trời rét, nhất là về sáng. Thiếu niên dựa vào một gốc cây, còn đang ngủ say, làn da trắng quá nhợt nhạt vì một lớp sương mỏng, duy chỉ có đôi môi đỏ tươi, như được tô son.
Hoa Nguyệt thu hồi tầm mắt, đứng dậy vươn vai, duỗi người.
Hắn lúc này cũng mở mắt ra, mới đầu còn có chút mơ hồ, nhưng sau đó ánh mắt dần dần sáng tỏ, đôi mắt đen xinh đẹp trong veo như nước, làm khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo.
Hoa Nguyệt đưa cho hắn một câu chú hóa giải vận hạn, nói: “Ở đây không thích hợp ở lâu, ngươi mau xuống núi đi.”
Hắn không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn cô, chậm rãi nói: “Tỷ đi đâu vậy?”
“Tất nhiên là đi đến nơi cần đến.”
Hoa Nguyệt vốn tưởng rằng mình đã hết lòng hết sức, thấy cậu không chịu nhận, cô đành phải rút tay về, nhưng cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Thiếu niên cụp mi, tạo cảm giác đáng thương vô hạn, “Nhưng mà chân của ta bị gãy, hiện tại đi không được.”
Hoa Nguyệt nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn, do dự nói: “Đây quả thực là một vấn đề, chỉ là ta còn có việc quan trọng phải làm, người nhà của ngươi nhất định sẽ tìm đến thôi, ngươi cứ chờ đi.”
Cô nói xong đang muốn rút tay lại, không ngờ thanh niên trông yếu ớt nhưng tay rất khỏe, nắm chặt cổ tay cô không buông.
Cậu dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, “Tỷ đã cứu ta.”
“Cho nên?” Cô không hiểu được đạo lí cứu người còn phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Vẻ mặt thiếu niên bỗng trở nên mong manh đáng thương, chớp chớp mắt như sắp khóc, hàng mi đen dày khẽ run như cánh bướm bay nhè nhẹ.
Hoa Nguyệt trong lòng có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ta biết hôm qua tỷ nhất định không có ý định chôn ta.”
Hoa Nguyệt: “…!!!”
Hắn ta nói vậy là có ý gì? Có phải là tính uy hiếp cô phải không?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hoa Nguyệt: Ta bị một con chó uy hiếp!
Bách Lý Khê: Vợ ta tốt bụng đáng yêu, muốn nâng nàng ấy lên cao, muốn ôm ôm nàng ấy.