Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 7: Nhà ai làm cha không tròn trách nhiệm như vậy?



Diệp Tang xách theo váy áo, nghiêng ngả lảo đảo ôm chặt chó con trong lòng ngực, trong mắt ủy khuất, bi thương quả thực nghịch lưu thành hà.

Bé vô cùng thống hận chính mình vì cái gì lại mặc cái váy này.

Một đứa nhỏ năm tuổi chạy nhìn giống như một con chim cánh cụt nghiêng ngã, thỉng thoảng còn té ngã một cái, cái này làm cho chó con ở trong lòng ngực đều có chút nhìn không được.

“Ô ~” chó con kêu, nhẹ nhàng cọ cọ cô bé lòng đầy ghét bỏ.

Thật là ngốc chết.

Diệp Tang thút tha thút thít bò dậy, đem nước mắt nghẹn hoàn toàn rơi xuống, bé nãi thanh nãi khí ngao ô khóc thành tiếng, nức nở nói: “Ô ô ô, ta sợ, lạc đường.”

Chó con: “……”

Hoắc gia biệt thự to lớn đích xác giống như mê cung, cô bé vòng đi vòng lại nửa ngày cũng tìm không thấy đường.

Vì sợ bị cái thứ nhất phát rồ ba ba tàn phá, tiểu gia hỏa hít hít cái mũi ngoan cường mà từ trên mặt đất bò lên, tiếp tục kiên trì không ngừng mà bắt đầu tìm “Đường ra”

Ở cầu thang đi vài vòng, Diệp Tang do dự vài giây đem ánh mắt phóng tới cánh cửa mang vẻ cổ xưa cách đó không xa.

Gia gia từ nhỏ đã dạy bé, không thể tự tiện đi vào phòng người khác.

Chính là……

Ô, bé lạc đường.

Cô bé thút tha thút thít xoa đôi mắt, đi đến trước cửa, quay đầu liền nghe được tiếng bước chân ở cầu thang, bé hơi hơi giật mình, vội vàng dùng hết sức lực từ khi uống sữa đem cửa đẩy ra.

Mới vừa vào cửa không khí ấm áp tức khắc bao bọc lấy bé, thanh nhã mà thanh hương từ bốn phương tám hướng đánh úp lại chui vào lỗ mũi, nhàn nhạt hương thơm nghe lên phảng phất có thể làm lòng người thoải mái, cũng không tự chủ được mà an tĩnh lại.

Diệp Tang không nhịn được mềm mại ngáp một cái, mắt mèo nổi lên mông lung hơi nước, ôm chặt chó con trong lòng ngực, giây tiếp theo còn không có kịp đánh giá xung quanh, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện cặp mắt sắc bén như chim ưng của lão nhân gia —

“…… Trẻ con ở đâu ra?” Hoắc lão gia tử hơi hơi thất thần vài giây, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô bé xinh đẹp lại trắng như tuyết, thanh âm luôn luôn uy nghiêm đều không tự chủ mà nhẹ chút.

Tiểu Diệp Tang do dự, ngửa đầu chớp mắt mèo, lần đầu tiên bé gặp được loại người giống gia gia, tiểu gia hỏa khó tránh khỏi sinh ra vài phần thân thiết, bé nhấp môi, nghiêm túc nói: “Cháu là Diệp Tang.”

Hoắc lão gia tử nghe giọng nói của trẻ con tâm quả thực đều phải tan.

Khuôn mặt luôn luôn ít nói cười của ông, không khỏi mang theo vài phần ấm áp, nhìn cô nhóc trước mắt lông xù xù, già nua tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Diệp Tang, “…… Họ Diệp?”

“Thật đúng là ngoan.” Đáy mắt của ông toát ra vài phần ý cười, quả nhiên cùng trong tưởng tượng giống nhau mềm.

Hoắc lão gia tử có lẽ là tuổi lớn, nhìn thấy trẻ con cũng không giống lúc trước xụ mặt răn dạy.

Hoắc gia lạnh lẽo cũng gần hai mươi năm, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu gia hỏa mập mạp lại biết làm nũng, lão gia tử trong lòng quả thực mềm rối tinh rối mù.

Tiểu gia hỏa nghiêng đầu đầu nhỏ theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay của ông, trên người một cổ mềm mại mang theo vị sữa nghe lên ngoan ngọt ngoan ngọt.

Hoắc lão gia tử bị động tác này của bé làm cho cao hứng, ánh mắt ông từ ái, cười dò hỏi: “Tang Tang mấy tuổi? Vì cái gì sẽ đi lên trên lầu?”

Nhắc tới cái này, Diệp Tang nghiêng đầu nhìn ông một cái, sáng lấp lánh nói: “Tang Tang năm tuổi.”

Bé nhón mũi chân, mềm mại nhỏ giọng nói: “Cháu không phải cố ý quấy rầy gia gia……”

“Là, là ba ba hư……” Cái miệng nhỏ của cô bé bẹp một cái, mắt mèo tròn xoe tích đầy sương mù, “Ba ba, ba ba muốn lấy tóc của cháu……”

Hoắc lão gia tử buồn cười nhéo khuôn mặt trắng nõn như kẹo bông gòn của cô bé, ông xoa xoa khóe mắt của bé, đôi mắt vẩn đục nheo lại, theo bản năng hỏi: “Ba ba?”

Nhà ai làm cha không tròn trách nhiệm như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.