Nhờ sự giúp đỡ của chiến thần Nhất Nhất, Diệp Gia Minh cuối cùng cũng đã vào được của nhà họ Lâm, bắt đầu quá trình nịnh mẹ vợ.
Tuy rằng Dương Phương rất thích Diệp Gia Minh, nhưng ba Lâm Lâm Nhuận Căn lại không thích gì anh, nói với Dương Phương chính là như vậy “Người ta xuất thân hiển hách lại đẹp trai như thế, sao lại coi trọng đến Nhược Vân nhà chúng ta được chứ?”
“Lâm Nhuận Căn, ông có ý gì, con gái chúng ta rất kém sao?” Dương Phương tức giận đến mức hai tay chống nạnh.
“Không kém, nhưng khách quan một chút, người so với Nhược Vân xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, có bối cảnh hơn đầy ra đó, Diệp Gia Minh kia tại sao lại coi trọng con bé hơn?
Lâm Nhuận Căn công kích ba lần, khiến Dương Phương không nói được câu nào, “…!Là Diệp Gia Minh mắt mù được chưa.”
“…” Lâm Nhược Vân nghe không nổi nữa, đứng dậy về phòng thu đồ, “Con xem hai người đánh nhau cũng không có ích gì, thôi con về chung cư đây.”
Lâm Nhược Vân vừa ra khỏi cửa, đầu kia Dương Phương đã cấp mật báo cho Diệp Gia Minh.
Diệp Gia Minh nhận được tin tức liền đi chung cư để đón đầu Lâm Nhược Vân.
Nhưng đợi nửa ngày lại nhận được tin cô đi du lịch, địa điểm có nói như nào cũng không chịu lộ ra.
Lâm Nhược Vân không ở thành phố Ngọc Lan, Diệp Gia Minh tan tầm không có chỗ để đi liền thích tới Ninh gia, mỗi ngày đều mua một món đồ chơi mới cho Nhất Nhất.
Ninh Khang đối với Diệp Gia Minh không mời mà đến không có ý kiến gì, ngược lại rất hoan nghênh.
Bởi vì nếu bây giờ có anh ta lấy lòng Nhất Nhất, lại mang theo đồ chơi mới tới để phân tâm thằng nhỏ, thì hai người lại có thêm nhiều thời gian.
“Vợ ơi ăn nho này.”
Dịch Huyên mở miệng, Ninh Khang liền đem nho đã lột vỏ đút cho cô, “Ngọt không em?”
“Ngọt.” Dịch Huyên gật gật đầu, nhìn thấy Diệp Gia Minh có chút cô đơn liền nhỏ giọng nói với chồng, “Chồng à, anh thấy em có nên gọi điện thoại cho Nhược Vân nói tốt cho anh em vài câu không?”
Cô nghĩ lần này là anh nghiêm túc thật, cô chưa bao giờ thấy Diệp Gia Minh kiên nhẫn như vậy đâu.
Dù trước đây anh quá trăng hoa, khiến cô muốn nguyền rủa anh cả đời cô độc, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng.
“Đừng.” Ninh Khang lập tức phủ quyết, “Quá dễ đạt được sẽ không quý trọng.
Huống hồ nếu không theo đuổi được Lâm Nhược Vân anh ta sẽ thường tới đây mượn Nhất Nhất, cho chúng ta thêm thời gian.”
“…” Dịch Huyên trợn mắt, “Nói nửa ngày, đem Nhất Nhất mượn đi mới là trọng điểm đúng không.”
“Nhất Nhất là đi làm chuyện tốt đó, chúng ta chỉ là toàn lực duy trì thôi.”
“…”
Giữa tháng 11, thành phố Ngọc Lan sẽ tổ chức Hoa Nam quốc tế triển lãm công nghiệp tự động.
Đây là được hỗ trợ của chính phủ thành phố, do hiệp hội người máy tổ chức triển lãm.
Dịch Huyên làm nhân viên liên lạc, vội đến mức chân không chạm đất.
NK là công ty tự động hoá nổi tiếng, đương nhiên cũng sẽ tham gia.
Sau khi bình chọn, domestic AI được lựa chọn, trở thành hạng mục mà NK sẽ tham gia lần này.
Ninh Khang đối với kết quả này cũng oke.
Trước đó cũng đã tạo được kha khá danh tiếng.
Trong cuộc họp, anh hỏi nhân viên của mình “Mọi người còn có ý tưởng gì không? Nếu không chúng ta có thể tan họp.”
“Em có.” Mã Hán giơ tay, “Đến lúc đó ở hiện trường sẽ bài trí phòng ở, phòng khách chắc chắn sẽ có tivi, Chúng ta có thể quảng cáo thêm.”
“Được rồi, vấn đề này giao cho công ty quảng cáo là được.” Kevin đề nghị, “Chúng ta sẽ có thêm thời gian làm thực nghiệm.”
Vài ngày sau, giám đốc thị trường mang theo người ở công ty quảng cáo tới để gặp Ninh Khang, “Ninh tổng, anh xem xem có được không, cá nhân em tương đối thích phương án thứ ba.”
Ninh Khang xem hết những phương án, đích xác phương án thứ ba là xuất sắc nhất.
“Vậy làm cái thứ ba đi, làm cho bên kia nhanh lên một chút, còn có mười ngày là tới triển lãm rồi.” Ninh Khang đem folder đưa cho giám đốc thị trường.
“Ninh tổng…” Trịnh giám đốc muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện thì nói đi.”
“Chính là bên quảng cáo có kiến nghị tìm một diễn viên chuyên nghiệp hoặc nữ minh tinh để quay chụp cái quảng cáo này.
Anh đều biết rồi đó, đây là thời đại nhìn mặt mà sống, nam thanh nữ tú thì sẽ được nhiều người để ý.”
Ninh Khang nhìn anh ta một cái, “Đại khái cần bao nhiêu tiền.”
“Quá nổi danh thì chúng ta mời không nổi, nhưng có thể mời những sao hạng B, khoảng 100 vạn ạ.”
“Đắt quá rồi.” Ninh Khang lập tức từ chối, “Chi tiền vào chỗ này còn không bằng chia cho anh em cuối năm.”
“Đúng đúng đúng, Ninh tổng nói quá đúng ạ.” Sếp sắp thưởng thêm tiền, Trịnh giám đốc phải vui chứ, anh ta nhìn Ninh Khang một cái, thử tính mà nói, “Ninh tổng, em có ý tưởng này có thể tiết kiệm kinh phí.”
“Ý tưởng gì?”
“Chính là anh cùng với vợ anh đi quay quảng cáo, đảm bảo hình ảnh chất lượng, lại có thể tiết kiệm tiền, một công đôi việc.”
Ninh Khang nghĩ nghĩ một chút, khoé môi cũng nhếch lên rồi, “Vậy làm như vậy đi.”
Mấy ngày này Dịch Huyên và Ninh Khang đều tăng ca, Diệp Gia Minh xung phong nhận việc đưa đón Nhất Nhất.
Đương nhiên sau đó là sẽ đi ôm đùi Lâm Nhược Vân, không nói là không có cơm ăn thì cũng là Nhất Nhất nhớ cô.
Cuối cùng hai người còn chưa xác định quan hệ đã phi nhanh tới bước chăm con.
“Nhược Vân, chúng ta chăm sóc trẻ em hài hoà như vậy, rất thích hợp kết hôn.”
Nhược Vân a một tiếng, “Cái này chỉ có thể chứng minh chúng ta thích hợp làm giáo viên mầm non hoặc bảo mẫu.”
Diệp Gia Minh: “…”
Khó có được ngày Dịch Huyên và Ninh Khang không cần tăng ca, Dịch Huyên liền đưa Nhất Nhất đi mua đồ chơi.
“Nhất Nhất hôm nay bé thích gì thì mama đều mua cho được không?” Dịch Huyên sờ đầu nhỏ của Nhất Nhất.
Nhất Nhất lắc đầu nói “Mama, gần đây bác mua cho con rất nhiều đô chơi, con tạm thời không mua đâu.”
Con trai hiểu chuyện như vậy, Dịch Huyên ngược lại có chút mất mát, hơn nữa thời gian này không gần với con trai cô liền áy náy.
Ninh Khang đương nhiên phải hiểu vợ mình rồi, liền nói với Nhất Nhất, “Người máy này không phải bé thích lâu rồi sao.
Hôm nay papa mama tặng cho bé, chạy nhanh qua đi lấy.”
“Thật sự có thể sao?” Nhất Nhất hớn hở nói, đó giờ mẹ đều nói bé quá nhỏ nên không thể chơi người máy được.
Dịch Huyên có chút khó hiểu nhìn Ninh Khang, đến khi anh mỉm cười nhìn cô cô liền cười với Nhất Nhất.
“Đương nhiên có thể.”
Dịch Huyên nhỏ giọng hỏi Ninh Khang, “Anh không phải nói chờ đến khi Nhất Nhất 4 tuổi mới đưa ra sao.”
Ninh Khang ôm vợ đi về phía trước, “Không sao, đến lúc đó anh lại làm một người máy khác.”
Có Ninh Khang nói như vậy cô liền hạnh phúc, “Chồng ơi anh lợi hại quá.”
“Anh chính là thích em ở trên giường cũng nói lời này.”
Dịch Huyên nháy mắt liền đỏ mặt, “Anh có thể đứng đắn một chút không, đang ở bên ngoài đó.”
“Đương nhiên rồi, nhưng điều kiện là em phải chụp quảng cáo với anh.”
“Sao anh ông mời người chụp?” Dịch Huyên không thích lên màn ảnh rộng lắm.
Ninh Khang khó xử, “Không phải là không được, nhưng tiểu hoa đã là 100 vạn rồi.”
“100 vạn ư!! Thôi, vẫn nên là hai chúng ta chụp đi.”
“Vợ à em thật tốt, đêm nay anh sẽ khen thưởng em.”
Dịch Huyên: “…”
“Papa mama nhanh lên nào, bé biết là hai người đang trộm hôn nhau ở sau lưng bé đó!!” Nhất Nhất ở phía sau không nhịn được la lớn.
Vừa dứt lời, Dịch Huyên cảm tưởng cả cửa hàng đồ chơi đều quay sang nhìn hai người họ..
Trịnh giám đốc: Sửa chỗ này một chút.
XX quảng cáo:…
Trịnh giám đốc: Sửa thêm một lần, lần này chốt rồi.
XX quảng cáo: Được thôi.
Trịnh giám đốc: Lão bản nói muốn sửa thêm chỗ này nữa, lần này không được là tôi lấy mạng ra đảm bảo.
XX quảng cáo: Oke thôi.
Trịnh giám đốc: Lão bản lại có linh cảm, đây là lần cuối rồi.
XX quảng cáo: Nhất định phải là lần cuối nha!!!.
Trịnh giám đốc: Đảm bảo, lấy mạng ra đảm bảo.
XX quảng cáo: Không lần nào nữa đó!!!
Trịnh giám đốc: Xin lỗi xin lỗi, lão bản lại muốn sửa.
XX quảng cáo: Ông có phải là mèo đâu mà có 9 cái mạng!!!
Trịnh giám đốc gần đây rất cực, rõ ràng là có thể tiết kiệm kinh phí nhưng cuối cùng kịch bản lại sửa đi sửa lại.
Thật vất vả mất đi 9 cái mạng, Ninh Khang mới gật đầu, “Rất hợp với chủ đề domestic AI.”
Thời gian địa điểm được ấn định là chủ nhật tại Ninh gia, bởi vì đương nhiên là không có nơi nào lắm domestic AI như ở nhà rồi.
Vì thế Nhất Nhất liền bị bác mình đón đi.
Vừa lên xe, Diệp Gia Minh liền hỏi Nhất Nhất, “Nhất Nhất, hôm nay bác muốn mời cháu ăn bánh sinh nhật.”
“Bánh sinh nhật? Hôm nay sinh nhật ai hả bác?” Nhất Nhất nghiêng đầu nghĩ, “Hôm nay không phải sinh nhật bé, không phải sinh nhật papa mama ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại a.”
“… Hôm nay là sinh nhật bác.” Diệp Gia Minh bĩu môi nói.
Nhất Nhất liền lập tức tỉnh ngộ, “Chúc bác sinh nhật vui vẻ, sớm một chút… cưới được dì Nhược Vân ạ!”
Diệp Gia Minh cuối cùng mới cười được một chút, “Nhất Nhất, hôm nay sinh nhật bác, quà của bác đâu?””
Nhất Nhất khó xử “Xin lỗi bác, bé không có chuẩn bị.”
Diệp Gia Minh cố ý giận, sau đó hào phóng mà nói, “Thôi thì giờ bác cho bé một cơ hội khác, giúp bác gọi dì Nhược Vân ra đi.”
“Không thành vấn đề.” Nhất Nhất liền lập tức dùng smart watch gọi điện.
Dựa vào Nhất Nhất, Diệp Gia Minh cuối cùng cũng lừa được Lâm Nhược Vân.
Cô vừa lên xe, Nhất Nhất đã bắt đầu nói dối cô, “Dì Nhược Vân, hôm nay là sinh nhật bác, bác muốn đưa chúng ta đi ăn bánh sinh nhật.”
Lâm Nhược Vân vốn dĩ không ưa gì Diệp Gia Minh nhưng cũng bớt bớt lại vì sinh nhật này.
Vào nhà hàng còn gọi phần gia đình, “Phần gia đình có lời hơn ahihi.”
“Không phải anh là phú nhị đại tiêu tiền như nước sao?”
“…”
Phần ăn thiếu nhi của Nhất Nhất được mang lên trước, Lâm Nhược Vân liền giúp bé cắt thịt thành từng miếng.
Diệp Gia Minh nhìn Lâm Nhược Vân như vậy còn tưởng tượng tới hình ảnh gia đình họ sau này.
“Anh nhìn cái gì, ăn nhanh đi.” Lâm Nhược Vân nhíu mày.
“Anh ăn liền đây.”
Chờ Nhất Nhất ăn xong, Lâm Nhược Vân mới ăn đến phần của mình, thấy thịt đã được cắt ra thành từng miếng mà có chút rung động.
Cô liếc nhìn người đối diện, thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm mình liền chọc hỏi, “Trước đây anh đều dùng cách này với bạn gái sao>”
“Đương nhiên không phải, em là người đầu tiên và cuối cùng đó.” Diệp Gia Minh chân thành nói.
“Không thèm tin anh!” Lâm Nhược Vân cúi xuống, che khoé môi đang nhếch lên của mình.
Bởi vì có sự xuất hiện của Nhất Nhất nên bữa tiệc được làm theo nghi thức rất “mẫu giáo”, cắm ba cây nến rồi bắt đầu hát.
“Bác, bác có ước nguyện gì không?” Nhất Nhất hỏi.
Diệp Gia Minh cười, “Bác ước là năm nay có vợ!”
Vừa nói xong Nhất Nhất đã che miệng anh lại, “Bác à, cháu xin lỗi, ước nguyện sinh nhật là không được nói ra thành lời, liệu năm nay bác có cưới được vợ không a??”
Diệp Gia Minh lập tức sợ hãi, Lâm Nhược Vân cười thành tiếng.
Nhất Nhất có chút sợ hãi liền năn nỉ Lâm Nhược Vân, “Dì Nhược Vân, nếu không dì gả cho bác cháu đi, chứ không không ai thèm lấy bác mất.”
Diệp Gia Minh liền tươi cười hẳn, ngược lại Lâm Nhược Vân lại đứng hình.
Quay chụp bắt đầu lúc 9h30 sáng, Ninh Khang và Dịch Huyên đem Nhất Nhất giao cho Diệp Gia Minh xong liền thay quần áo tình nhân mặc ở nhà.
Thời tiết tháng 11 hơi lạnh, vì thế hai người đều mang đồ ấm hơn.
Dịch Huyên đứng trước gương sửa sang quần áo, Ninh Khang còn chưa cài cúc đã làm nũng, “Vợ à… Giúp anh cài cúc áo với.”
Dịch Huyên cười cười quay người sang chỗ khác, giúp anh cài lại cúc áo.
“Được chưa?” Cô ngẩng đầu nhfin anh.
“Em đã đóng nút rồi, tí nữa thì cũng phải gỡ ra hết cho anh đó nha.”
“Sao toàn mấy lời không đứng đắn vậy nè.”
Vừa dứt lời, chuông cửa liền reng.
Vì kịch bản là Ninh Khang tự sửa, quảng cáo cũng là anh diễn nhiều nhất.
Quảng cáo sẽ không quay domestic AI trước, mà là quay Ninh Khang tan tầm trước, sau đó đối với đống công việc chất đống ở nhà thì vô cùng chán nản.
Không sai, người làm việc nhà ở đây là đàn ông.
Vốn dĩ ở bên quảng cáo đề nghị là nữ diễn, nhưng Ninh Khang đổi thành đàn ông.
Dù đối với những nhà khác thì hơi quái thật, nhưng nhà anh chính là như vậy, với cả hình tượng người đàn ông như vậy rất dễ thu hút người tiêu dùng.
Cho nên bên quảng cáo đã bị thuyết phục.
Dịch Huyên vẫn chưa tới lượt, còn đang đứng xem chồng mình diễn.
Cô không thể không thừa nhận dù đang mặc đồ đơn giản nhưng Ninh Khang vẫn rất đẹp trai!!
“Vợ.” Ninh Khang đột nhiên gọi cô.
“Sao vậy anh”
“Sao em kì vậy hả, mơ mơ màng màng thế nào lại không cài một cái cúc áo.”
Cô nhìn xuống thì thấy đúng như vậy.
“Sao anh không tự cài vào?”
“Em phải phụ trách đến cùng chứ.”
Một đám người quay chụp đều ngơ tước màn này.
Giám đốc Trịnh đã sớm nhắc bọn họ sếp bình thường nhìn lạnh lùng là vậy nhưng thật ra vô cùng ấu trĩ, là tên cuồng rải cẩu lương, cuồng vợ, vì thế cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Quả nhiên vừa vào đã bị đánh phủ đầu, bọn họ không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ như nào.
Sau khi cài xong nút áo thì quay chụp cũng chính thức bắt đầu.
Tuy Ninh Khang hiếm khi được lên hình nhưng đại khái trời sinh không luống cuống, vẫn có thể như bình thường giặt quần áo, rửa chén, rồi bất lực mà đá thùng quần áo.
“Tốt, rất tốt.” Đạo diễn nói.
Cảnh thứ hai là các thiết bị sinh hoạt, không cần người, chỉ cần quay các thiết bị mà thôi.
“Ninh tổng, bây giờ anh có thể bắt đầu show triển lãm được rồi.” Đạo diễn nói.
“Không thành vấn đề.” Ninh Khang liền nắm tay Dịch Huyên ra cửa, đầu tiên là máy đánh giày tự động.
Máy rửa chén, máy giặt, TV thông minh, đi đâu Ninh Khang cũng ôm khư khư vợ mình, khiến đội quay chụp thật sự có chút chua mà muốn tan làm.
Dịch Huyên không được tỉnh bơ như Ninh Khang, NG rất nhiều lần.
Vì thế đạo diễn nói cô nghỉ ngơi một chút.
“Chồng ơi làm sao bây giờ? Em không quay được.” Dịch Huyên uể oải nói.
Ninh Khang duỗi tay sờ đầu cô, áp trán mình lên trán cô nói, “Không sao, tí nữa lúc quay em chỉ cần nhìn anh là được rồi.”
“Được, để em thử.”
Cuối cùng thành công thật, đạo diễn còn khen, “Aiya, biểu tình thật sự không tồi, hai người trong mắt chỉ có đối phương, còn chuyên nghiệp hơn diễn viên nữa.”
Dịch Huyên nghe xong thì đỏ mặt, Ninh Khang thì lạnh lùng nói, “Hai người chúng tôi là chân tình, không phải diễn.”
“…”
Gần 12 giờ sáng, cuối cùng bên quay chụp cũng tới phân cảnh cuối, chính là hai người nhẹ nhàng đứng trên ban công ngắm cảnh.
Gió nhẹ thổi qua, Ninh Khang bước tới bên cô, đem người ôm vào trong lòng, cùng ngắm phong cảnh hữu tình. truyện kiếm hiệp hay
Thế rồi, chưa kịp để đạo diễn nói cut, Ninh Khang đã đặt một nụ hôn lên môi cô.
Quảng cáo quay chụp: “…” Không chừa cho cẩu độc thân một đường thoát.