“Vân Thanh đã cuối tháng rồi, có còn thuê phòng nữa không?”
“Nếu muốn thuê thì phải trả tiền thuê.”
“Tiền điện cũng phải nộp một ít.”
“Tiền nước cũng phải trả trước nếu không sẽ bị cắt nước.”
“Tiền mạng cũng phải trả.”
“Nhớ trả đúng hạn.”
“…..” Sau khi đọc xong tin nhắn của chủ nhà gửi đến quang não, Vân Thanh người đang trong cơn hoảng hốt rốt cục cũng xác định một sự thật– Cậu xuyên không rồi.
Xuyên thành một thiếu niên 17 tuổi nghèo khổ.
Cũng tên là Vân Thanh.
Vân Thanh này được sinh ra ở trong một gia đình nghèo trên một hành tinh nghèo khổ nhất.
Năm 11 tuổi, cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn.
Cậu ta nhận được một khoản tiền bồi thường, ở nhờ nhà cậu hai năm, ở nhà chú hai năm, ở nhờ nhà dì hai năm.
Sau 6 năm tiền bồi thường đã cạn sạch.
Cũng không còn thân thích nào nguyện ý thu nhận cậu ta nữa.
Cậu ta đành phải ra ngoài làm công.
Không có bằng cấp.
Không có sở trường gì đặc biệt.
Sau nửa năm vật vã cuối cùng cậu ta cũng đã tìm được công việc phân loại rác.
Thuê được một tầng hầm chật chội miễn cưỡng sống tạm qua ngày.
Nào biết một trận cảm mạo phát sốt bất thình lình ập đến đã cướp mạng cậu ta.
Cũng chính là vào lúc này Vân Thanh xuyên qua.
Vân Thanh khẽ cúi đầu.
Nương theo ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua cửa sổ, đánh giá tay chân mảnh khảnh của mình, một trận choáng váng đột ngột ập đến, tiếp theo trong dạ dày dâng lên từng đợt nóng rực như thiêu đốt, cậu rất quen với cảm giác đói khát này.
Lập tức xoay người, tìm được một bịch dịch dinh dưỡng vị nguyên bản trong tủ đầu giường.
Có mùi vị của nhựa thoang thoảng.
Thật khó uống.
Nhưng nó đã làm dịu lại cơn chóng mặt của cậu.
Cũng vào lúc này cậu mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng — bịch dịch dinh dưỡng kia là gia sản cuối cùng của cậu, những ngày kế tiếp, nếu cậu không có tiền mua dịch dinh dưỡng, cậu không chỉ choáng váng mà còn có thể chết đói.
Cậu phải đi làm.
Cậu đứng dậy khỏi chiếc giường cọt kẹt..
Dưới ánh sáng cực kém của tầng hầm, chạm vào bồn rửa tay.
Đánh răng qua loa, kéo lại tóc hai lần.
Mặc bộ quần áo cũ màu xám ra khỏi tầng hầm.
Ánh sáng mặt trời chói chang khiến cậu phải đưa tay lên che mắt lại.
Một lúc lâu sau mới thích nghi được với ánh sáng.
Cậu nhìn xung quanh.
Những tòa nhà dưới bầu trời xanh tương tự như những tòa nhà trên Trái Đất ở thế kỷ 21, có cao ốc, khu dân cư, có cửa hàng mặt tiền, ô tô và những thứ tương tự, nhưng điểm khác biệt là trên bầu trời có các phi thuyền và tàu bay thỉnh thoảng bay qua.
Trông rất bận rộn.
Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều không liên quan đến cậu.
Cậu là một người nghèo đang vật lộn để kiếm sống trên hành tinh này.
Cậu đi qua bảy tám cái ngã rẽ rồi tới chung cư Tinh Châu.
Nguyên chủ nhận thầu tất cả rác của 26 tòa nhà trong chung cư này.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cậu đã quét lên tầng 12 và thu được một cái thùng rác lớn.
Dùng sức mà đẩy ra khỏi chung cư.
Đẩy đến một nơi được gọi là “khu xử lý rác”.
Bắt đầu phân loại rác:
Rác hữu cơ heo có thể ăn được.
Rác vô cơ heo không thể ăn.
Những chất thải nguy hại mà heo không thể ăn.
Rác tái chế có thể bán cho heo….Mất hai giờ, mồ hôi nhễ nhại trên trán, cuối cùng cũng phân loại xong để giao cho xe phân loại rác nghiệm thu.
Ngay lập tức cậu nhận được 15 tinh tệ.
Mười lăm tinh tệ!
Thu thập nửa ngày chỉ có mười lăm tinh tệ!
Một tháng ba mươi ngày không nghỉ cũng chỉ được 900 tinh tệ, trừ đi 200 tiền thuê nhà, 50 tiền điện, 600 tiền dịch dinh dưỡng vị nguyên bản, 20 tiền mạng, cả tháng cậu không mua đồ dùng sinh hoạt gì cũng chỉ còn lại có 30 tinh tệ, nhưng hiện tại toàn bộ gia sản của cậu chỉ có 15 tinh tệ.
Cậu lấy gì để trả tiền thuê nhà và tiền điện nước đây?
Không được!
Câu phải tìm thêm một công việc khác mới được.
Nhưng phải tìm như thế nào?
Cậu cảm thấy rất bối rối.
Có vẻ như tất cả việc ở đây đều đòi hỏi kỹ năng chuyên môn cao.
Chế tác cơ khí, nghiên cứu và phát triển dược phẩm, dịch vụ gì đó đều đòi hỏi trình độ học vấn và kinh nghiệm.
Cậu đã tìm hiểu được một chút trên quang não.
Cố ý đến các cửa hàng hoa nhỏ xung quanh, siêu thị nhỏ và tiệm cơm để ứng tuyển, nhưng đều nhận lại một sự từ chối phũ phàng, chẳng trách nguyên chủ chỉ tìm được công việc phân loại rác.
Cậu không khỏi cau mày.
Bỗng nhiên nghe được một giọng nam hùng hồn lại thần bí vang lên.
Cậu kinh ngạc ngước mắt nhìn.
Nhìn trên màn hình điện tử của trung tâm mua sắm đối diện.
Màn hình cực lớn đang phát sóng một quảng cáo cho《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》.
Phông chữ khổng lồ xuất hiện trên màn ảnh lớn với giọng nam đi kèm-
“Cuộc thi tìm kiếm ẩm thực Trái Đất cổ đại, tuyển chọn trên toàn tinh tế đã bắt đầu, không phân biệt tuổi tác, chủng tộc, trình độ học vấn, chỉ cần bạn đến, liền cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho bạn, chỉ cần bạn có thể chinh phục vị giác của chúng tôi, ba mươi vạn tinh tệ chính là của bạn!”
Cung cấp chỗ ăn ở?!
Không phân biệt tuổi tác, chủng tộc, trình độ học vấn?!
Tinh thần Vân Thanh chấn động.
Cậu vội vàng dùng quang não tìm hiểu một chút về cuộc thi ẩm thực này, quang não đột nhiên đen kịt, không còn bất kỳ phản ứng gì nữa.
Quang não này là quà sinh nhật của nguyên chủ khi cậu ta 6 tuổi.
Sử dụng mới chín năm đã xảy ra vấn đề.
Nhưng mà cậu lại không có tiền để sửa chữa.
Cậu đành phải đi bộ đến quảng trường của trung tâm mua sắm.
Ngẩng đầu lẳng lặng chờ đợi quảng cáo của 《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》 được phát lại.
Nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ báo danh.
Có vẻ như nó cách nơi này cũng không xa.
Vậy nên cậu không cần ngồi xe hay ngồi phi thuyền gì đó cũng được.
Phương tiện giao thông đối với khu vực nghèo khó của cậu mà nói đều là xa xỉ.
Cậu đi bộ hơn nửa giờ đồng hồ.
Vừa đi vừa nghĩ rằng《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》cái tên hoành tráng như vậy, tổ tiết mục khẳng định cũng nằm trong một tòa nhà văn phòng cao cấp.
Nhưng không ngờ rằng nó lại nằm trong một khu dân cư tồi tàn.
Cậu không cần phải phí công tìm kiếm, thấy có không ít nam nữ đang bàn tán về tiền thưởng ba mươi vạn tinh tệ của 《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》.
Tất cả đều đi về phía sau khu dân cư.
Cậu cũng đi theo họ tới một cái sân cũ.
Một tấm ván gỗ dựng lên ở cửa sân, trên đó viết “Tổ tiết mục cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh”.
Chính là ở đây.
Cậu đi theo hai đôi nam nữ vào.
…
Sau khi vào bên trong mới phát hiện không gian rất lớn.
Bàn ghế, máy ảnh,…được đặt một cách ngẫu hứng khắp nơi, không có trang trí gì.
Có cảm giác hơi đơn điệu.
Mắt cậu lại rơi vào cổng sân.
Nhìn thấy ba chiếc bàn dán “chỗ báo danh”, có không ít người đang xếp hàng.
Cậu đi theo đến cuối hàng.
Lúc đến lượt cậu, cậu thấy rõ trước mắt mình là một người phụ nữ đeo kính, trước ngực đeo tấm biển nhỏ, trên đó ghi dòng chữ “Người điều phối: Dana.”.
Dana cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đưa quang não ra. “
Có quang não, thông tin có thể được kết nối trực tiếp.
Vân Thanh xấu hổ nói: “Quang não của em bị hỏng rồi.”
Dana dường như không ngạc nhiên chút nào, bắt đầu hỏi: “Số quang não.”
Vân Thanh báo cáo số quang não: “1314-41250726.”
Dana ở trên bàn làm việc nhập số vào nhìn ảnh chụp và thông tin của Vân Thanh trong ba giây vẫn hỏi theo trình tự: “Tên.”
Vân Thanh báo tên.
Dana nhập vào màn hình: “Tuổi.”
Vân Thanh hơi dừng lại nói: “Mười bảy.”
Dana tiếp tục hỏi: “Địa chỉ.”
Vân Thanh suy nghĩ trả lời: “Tầng hầm, số 3 đường Trái Đất cổ đại.”
Dana hỏi: “Tại sao lại đăng ký tham gia cuộc thi ẩm thực?”
“Bởi vì yêu ẩm thực.”
“Có hiểu biết về ẩm thực của Trái Đất cổ đại không?”
Ở thế kỷ 21, vào thời điểm Vân Thanh học đại học, cậu đến một trường dạy về ẩm thực để làm công kiếm tiền sinh hoạt, thuận tiện học tập cách chế biến thức ăn. Tuy rằng không có đi thi chứng chỉ, nhưng dựa vào kỹ năng nấu ăn của mình, cậu đã vào làm việc ở một xưởng ẩm thực.
Nhưng cậu không dám phóng đại khả năng của mình lên, khiêm tốn nói: “Biết một chút.”
Dana nói: “Hãy cho biết hai loại gia vị của Trái Đất cổ đại.”
Vân Thanh suy nghĩ nói: “Hạt tiêu, cây hồi.”
Lúc này Dana mới xác nhận trên màn hình, nói: “Nộp mười tinh tệ đi.”
“Mười tinh tệ?” Vân Thanh kinh ngạc.
Dana âm thanh không chút dao động nói: “Lệ phí đăng ký.”
Còn cần lệ phí đăng ký?
Không như những gì cậu tưởng tượng.
Vân Thanh sờ mười lăm tinh tệ trong túi quần.
Nếu nộp thì cậu chỉ còn năm tinh tệ nhưng mà không nộp cũng không được.
Cậu do dự một chút, chậm rãi móc ra mười tinh tệ, vẫn không nhịn được hỏi: “Xin hỏi khi nào thì bắt đầu cuộc thi?”
Nếu cuộc thi bắt đầu vào một tháng sau, cậu sẽ không đăng ký.
Đối với cậu mà nói mười tinh tệ không phải là con số nhỏ.
“Ba ngày sau.” Dana trả lời bằng một giọng điệu máy móc.
“Thời gian thi đấu có dài không?”
“Nửa ngày đến một ngày.”
“Thời gian khác em có thể tiếp tục làm việc không?”
“Có thể.”
“Vậy thời gian thi đấu bao lâu?”
“Phải xem bản lĩnh của em.”
“Cái kia –” Vân Thanh hơi chần chờ.
“Nói.” Giọng điệu của Dana vẫn không chút gợn sóng.
“Thực sự sẽ bao ăn ở hả?” Vân Thanh hỏi.
Động tác viết chữ của Dana dừng lại cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Vân Thanh.