Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 10: Một đao ngâm thế



Người đầu tiên chú ý cậu đi tới, là Ly Hỏa.

Người kia thong thả đi tới, nhìn qua, giống như cưỡi ánh trăng mà đến. Tóc dài đen như mực buộc sau đầu, võ sam màu xanh tôn lên dáng người thon dài. Trên khuôn mặt tuấn dật, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, mang theo chút tự phụ có lẽ nói là tự tin cũng được.

Nói chung, một người như vậy, lúc bạn trông thấy cậu, liền không khỏi khuynh phục vì vẻ tao nhã khí độ đó. Đó là một loại khí chất trầm liễm nhưng cũng đường hoàng.

Lúc Ly Hỏa nhìn thấy cậu, lực chú ý liền dời qua, một bên âm thầm kinh hãi, một bên phỏng đoán thân phận.

Mà những người khác, cũng đều chú ý tới thân ảnh của Diệp Vô Truy.

Có người kinh ngạc, có người nghi hoặc, lại không có một người tiến lên thử công kích cậu. Thẳng đến lúc Diệp Vô Truy đi tới trước mặt người Thiên Sơn, thay bọn họ che Cửu Trọng giáo phía trước, mới khiến cho Khúc Vũ cùng Ly Hỏa có một tia phòng bị.

“Cậu là…?” Ngọc Thanh cũng nghi hoặc.

Trong môn chưa từng gặp qua người này, càng không phải là đệ tử của bảy phái khác. Lúc này Diệp Vô Truy xuất hiện, không khỏi khiến hắn không tìm được manh mối.

Hơi nghiêng khuôn mặt, Diệp Vô Truy ngữ khí bình ổn: “Tại hạ ứng với lời mời của Thiên Sơn mà đến, thay sư phụ hoàn thành lời hứa.”

Lúc cậu nói, Ly Hỏa sắng quắc dõi theo sườn mặt cậu, tựa hồ muốn nhìn thấu người này đến thanh thanh sở sở.

Ngọc Thanh lại là vẻ mặt bừng tỉnh, thì thào: “Hóa ra là cậu, hóa ra là cậu!” Thân phận của Diệp Vô Truy không cần nói cũng biết, hắn lại lo lắng hỏi.

“Thế nhưng, không biết đồ đệ Lưu Lạc của ta đang ở phương nào?”

“Lưu Lạc vì một sự việc ràng buộc, không đồng hành cùng tôi.”

Ngọc Thanh đạt được câu trả lời liền thản nhiên gật đầu, hướng đi của đồ đệ tạm thời không quan trọng. Quan trọng là, tại loại thời khắc cực nguy hiểm, vốn mời cứu trợ lại đúng lúc xuất hiện, đối với Thiên Sơn mà nói, thực sự là một chuyện may mắn.

Có Diệp Vô Truy giúp đỡ, khi hắn đối mặt với Cửu Trọng giáo, không khỏi có chút sức lực hơn, sắc mặt không lại hoảng sợ thất thố như vậy.

Người đối diện tự nhiên cũng chú ý tới điểm ấy, nhưng bọn hắn không tin một người đến thì cục diện có bao nhiêu cải biến, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Truy cũng cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình.

Khúc Vũ không quen nhìn vẻ mặt buông lỏng của bọn họ, khiêu khích nói: “Phái Thiên Sơn, đừng tưởng rằng thêm một người có thể có nhiều tác dụng, đừng quên các người hiện tại đều trúng độc không thể sử dụng nội công, để hoàng mao tiểu tử này trợ giúp là có thể thay đổi thế cục sao? Buồn cười!”

Bị mắng là hoàng mao tiểu tử, Diệp Vô Truy vô tri vô giác, phái Thiên Sơn lại sắc mặt đại biến.

Ly Hỏa chuyển mâu quang, quan sát Diệp Vô Truy.

“Hừ, mặc kệ hắn là ai? Không phải là một người mới chưa dứt sữa sao?” Có lẽ nhìn ra võ công Diệp Vô Truy không cao thâm giống trong tưởng tượng của cô, Khúc Vũ cười nói: “Chính là khuôn mặt đẹp chút. Thế nào, tiểu đệ đệ có muốn theo tỷ tỷ không, tỷ tỷ sẽ thoải mái ngươi a ~”

Khúc Vũ trời sinh quyến rũ, âm điệu ngôn ngữ nói không khỏi khiến người khác mặt đỏ tới mang tai.

Đệ tử Thiên Sơn nghe cô nói năng lỗ mãng, vẻ mặt đều tức giận, há mồm muốn phản bác.

Lại thấy Diệp Vô Truy giơ tay lên, nhàn nhạt ngăn trở bọn họ.

Cậu nhẹ giương mi, nhìn nữ tử kiều mị đối diện, cười yếu ớt.

“Diệp Vô Truy có bản lĩnh viện trợ Thiên Sơn hay không, không cần Cửu Trọng giáo lo lắng. Còn có Khúc đường chủ, tuổi đã muộn tâm tình không nên phập phồng quá lớn cho khỏe mạnh, không phải chỉ sợ sẽ già nhanh hơn, hồng nhan không hề.”

Trong giọng nói hàm chứa châm biếm cay độc, khiến đệ tử Thiên Sơn ở đây không khỏi cười thấp ra tiếng.

Khúc Vũ tức giận, lập tức hướng Ly Hỏa mềm mại thỉnh cầu nói: “Thiếu giáo chủ, cái tiểu tử không giữ miệng này thực sự rất chướng mắt, không bằng để thuộc hạ hiện tại giải quyết hắn!”

Ly Hỏa không để ý tới lời của cô, cặp mắt hắn, với hai tai, lúc đang nghe thấy Diệp Vô Truy tự báo tên liền chỉ quan tâm tới cậu. Trong mắt cũng chỉ có thân ảnh đang đứng dứt khoát.

Hóa ra là Danh Đao truyền thụ.

Liễu Hỏa sáng tỏ, trách không được vừa xuất hiện khiến phái Thiên Sơn có lòng tin như thế. Ly Hỏa cũng từ bảng binh khí ra sư phụ của Diệp Vô Truy.

Chỉ cần cùng Danh Đao nhấc lên quan hệ, vậy tựa như lệnh tiễn trên giang hồ. Hai chữ này, giống như là đại danh từ của võ thần.

Ý nghĩ của nó, là tuyệt đối sẽ không thua.

“Thiếu giáo chủ!” Thấy Ly Hỏa trầm mặc không đáp lại, Khúc Vũ không khỏi nóng ruột thúc dục.

Nghe tiếng la của cô, Ly Hỏa từ từ quay lại, chậm rãi gật đầu.

Diệp Vô Truy sao? Để ta thử xem, cái gọi là Danh Đao truyền thụ, đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh!

Ly Hỏa đồng ý xong, Khúc Vũ lập tức hô quát Cửu Trọng giáo giáo đồ, vung tay tấn công!

Mục tiêu lần này, rõ ràng là Diệp Vô Truy che ở trước người Thiên Sơn.

Người Cửu Trọng trong tay đều cầm vũ khí, không để lại chỗ trống từ bốn phương tám hướng vây đánh, mà Diệp Vô Truy vẫn đứng ở trung tâm điểm công kích của bọn họ, cũng không nhúc nhích. Mặc cho bọn họ vây quanh.

Mắt thấy sẽ bị một thanh trường kiếm ở gần nhất xuyên thủng, không khỏi khiến người nóng ruột!

Chỉ trong chớp mắt, Cửu Trọng giáo đồ cách Diệp Vô Truy gần nhất, tựa hồ nghe tiềm long xuất yên ngâm nga, mà hắn ở trên trời nghe được thanh âm cuối cùng.

Không ai thấy rõ Diệp Vô Truy làm sao rút đao, cũng không có người nào biết hắn xuất đao ra sao. Chờ mọi người thấy rõ thì, chỉ thấy trên thanh đao máu nhỏ giọt, chậm rãi chảy xuống.

Mà Cửu Trọng giáo đồ vốn vây công Diệp Vô Truy, đã sớm ngã vào tuyết trên mặt đất, mắt mở trừng lớn, liếc mắt nhìn trần gian lần cuối.

“Cậu!” Khúc Vũ kinh ngạc, sợ hãi, tất cả đều tề tụ trong lòng.

Người này dĩ nhiên chỉ dùng một đao, chỉ trong chớp mắt, liền đem toàn bộ Cửu Trọng giáo đồ vây công chém hết! Nhưng càng thêm quỷ dị chính là, không có một người nào biết hắn ra tay thế nào.

“Tế đao.” Tay phải giơ lên đao để ngang trước ngực, Diệp Vô Truy chậm rãi lấy tay lau đi vết máu trên mặt, yêu thích lộ ra vẻ tươi cười. “Không thấy máu không quy nhận!”

Tuy rằng cậu mang theo khuôn mặt tươi cười, thế nhưng lãnh ý quanh thân không ngừng phát ra. Cặp mặt đen kịt, dưỡng như cũng nhiễm huyết ý, mơ hồ lộ ra hồng quang.

“Cậu, cậu đồ quái vật này!” Khúc Vũ nhìn vẻ mặt của cậu, chỉ cảm thấy một trận lãnh ý từ trái tim khuếch tán đến tứ chi đến xương tủy.

Đối với tình cảnh sau khi giết người của Diệp Vô Truy, cho dù cô từng biết rõ từng sát hại nhiều, cũng cảm thấy sợ hãi. Nào có người như vậy, một giây trước còn tốt đẹp cùng ngươi nói lời này,trong nháy mắt liền sát nhân vô hình, càng đáng sợ hơn là, sau khi cậu giết người xong giống như chưa từng phát sinh cái gì, thản nhiên đối mặt.

Cái này với Diệp Vô Truy mà nói, đây không phải tàn sát, mà chỉ là luyện đao bình thường mà thôi.

Ngay cả Ly Hỏa cũng kinh ngạc. Cho dù những người này chỉ là NPC, nhưng hắn quan sát biểu tình của Diệp Vô Truy, lại phát hiện cậu cũng không phải bởi vì là NPC mới không quan tâm sống chết.

Diệp Vô Truy, lúc này không đem tính mạng của người đặt trong mắt.

Khẽ chớp mắt, Ly Hỏa nhìn thanh đao trong tay cậu. Hình như sau khi xuất đao, người trước mắt liền lặng lẽ thay đổi.

Đến tột cùng là dạng đao gì?

Đây là thực lực của Danh Đao truyền thụ sao? Cùng lúc đó, những người khác ở đây đều kinh dị nghĩ.

Bao gồm cả phái Thiên Sơn được cứu viện. Diệp Vô Truy trong tình cảnh bị vây công với cậu một kích đánh chết hơn mười người tràng diện máu tanh, mang đến tiên minh đối lập cùng chấn động, khiến các đệ tử Thiên Sơn yên lặng mà khiếp sợ.

Ngọc Thanh nhìn bóng lưng người trước mắt, trong lòng thở dài.

Các trưởng lão lần này mời Danh Đao truyền thụ lần thứ hai xuất thế, quyết định này, đến tột cùng là đúng hay sao.

Giang hồ, phải chăng lại muốn đối mặt với một hồi đại nạn?

Nhưng mà Diệp Vô Truy cũng không quan tâm mọi người ở đây nghĩ cái gì, cậu chỉ vung đao lên, chỉ thẳng về phía Ly Hỏa.

“Chiến.” Cậu nói.

Ly Hỏa không trả lời, hắn chỉ quan sát biểu tình của Diệp Vô Truy. Không thể từ cặp mắt đen kia nhìn ra được một tia tâm tình.

Quả thực có chút trái với cảm giác, rốt cuộc đến từ đâu? Hắn nghĩ, là bởi vì thanh đao kia, hay bởi vì võ công của Danh Đao?

Diệp Vô Truy thay đổi, đây là hiển nhiên.

Không ai lên tiếng, hiện trường không khỏi rơi vào giữa một mảnh xấu hổ trầm mặc. Mà Diệp Vô Truy như trước chấp nhất giơ đao, dường như không đợi đáp lại thì không hạ xuống.

“Này, này, cậu như vậy cũng quá thiếu tình anh em, có trò hay thế mà không đợi tớ, một mình cậu nhận hết danh tiếng!” Một tiếng trêu đùa đánh vỡ trầm tĩnh.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh hướng tới từ phương hướng Diệp Vô Truy đi ra lúc nãy.

Chính là Hảo Mộng Vô Hoa cùng Phong Tập.

Không để ý tới bạn tốt lúc này đang khác thường, Hảo Mộng Vô Hoa dường như không cảm giác vỗ vỗ vai cậu.

“Thế nào, cậu cũng biết tớ giỏi nhất là vô giúp vui, loại chuyện khiêu chiến này, cũng cho tớ tham dự một chút, làm sao?”

Nghe hắn nói, Diệp Vô Truy dần dần có phản ứng. Con ngươi đen hơi biến hóa, mang theo chút ý cười: “Được, cậu tới.”

Nhìn hai người bọn họ nói chuyện, nhất là Diệp Vô Truy đáp lại Hảo Mộng Vô Hoa, Ly Hỏa không khỏi nhíu mày.

Nhưng hắn am hiểu nhất là che giấu tâm tình của mình, một lát sau liền cười với đối phương.

“Hảo Mộng Vô Hoa sao, việc này cậu không nên tham dự nhiều cho thỏa đáng.”

Người theo thói quen luôn luôn không đứng đắn cười nói: “Không nghĩ tới đệ nhất bảng thực lực Ly Hỏa cũng biết tôi, vinh hạnh a vinh hạnh. Tiếc là, tuy cậu chân thành cầu xin tôi không nên tham dự, nhưng tôi trăm triệu lần không thể đáp ứng.”

Hắn cười một cái, rút ra ngân phiến bên hông, bày ra tư thế: “Chuyện tình náo nhiệt như thế, tôi luyến tiếc không tham dự.”

Con ngươi Ly Hỏa lạnh lùng, đang định nói cái gì đó.

Chợt nghe một tiếng rít từ phương xa truyền tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đó là ám hiệu nội bộ của Cửu Trọng, ý tứ là việc có biến đổi bất ngờ, là hiệu lệnh rút quân!

Xem ra tình thế có biến, hơn nữa nhìn tình thế bên này, muốn xông vào Tàng Bảo Các trước hết phải đánh tới Diệp Vô Truy.

Diệp Vô Truy này ——

Ly Hỏa nhìn về phía cậu, chú ý tới cặp mắt đen nhánh của đối phương cũng không chớp mắt nhìn lại.

Hai người đối diện một lúc lâu, Ly Hỏa khẩn cấp cười. Hắn nhìn người Thiên Sơn, thanh âm thâm trầm.

“Hôm nay đành từ biệt, ngày khác có duyên lại gặp!”

Nói xong, liền dẫn theo Cửu Trọng giáo giáo đồ còn lại, dùng khinh công bay nhanh đi.

Khinh công của Cửu Trọng thật là tốt, chỉ một cái chớp mắt, liền không thấy bóng dáng đâu, gọi người muốn đuổi theo cũng không kịp.

Hảo Mộng Vô Hoa sờ sờ đầu, nhìn ngọn núi đã không thấy bóng dáng người nào, quay lại hỏi.

“Sao tớ cảm thấy, câu nói cuối cùng hình như là nói với cậu!”

Đáp lại hắn là thân ảnh người bên cạnh đột nhiên ngã xuống!

“A Truy!”

“Diệp thiếu hiệp!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.