Ác mộng tuần hoàn chết tiệt làm hao mòn không ít trí nhớ của hắn.
Nhìn ra được Quý Hủ đề phòng, nam nhân chậm rãi nói:
– Tôi là cháu trai của Tần bà bà, tôi tên Tần Nghiễn An.
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ:
– !
Kháo! Đại cháu trai vĩ đại luôn sống trong lời giảng thuật của Tần bà bà lại trở về!
Khó trách cảm thấy quen thuộc, Tần bà bà có cho mình xem qua ảnh chụp của hắn!
Đó là tấm ảnh lúc còn ở trung học cơ sở, thiếu niên mặc sơ mi trắng, khoé môi ý cười, màu mắt nhạt nhẽo lại tràn đầy ấm áp, thiếu niên tuấn mỹ kiểu như trăng sáng, khi đó Quý Hủ thật sự bị vẻ suất khí của cháu trai làm kinh diễm, đây là trắng ánh trăng ở trong lòng bao nhiêu người a!
Lúc đó Quý Hủ còn liên tục thổi phồng làm cho Tần bà bà cười vui không ngừng.
Tần bà bà còn tranh thủ thời cơ vui tươi hớn hở hỏi:
– Cháu của bà có phải rất tuấn tú hay không?
Quý Hủ cổ động:
– Siêu cấp vô địch soái, để chỗ nào cũng là hiệu thảo thần cấp.
Tần bà bà thần bí hỏi:
– Cháu của bà so với tiểu tử truy đuổi cháu dưới lầu thì thế nào?
Không nghĩ tới Tần bà bà ở đây đợi hắn đâu, khó trách sẽ đem ảnh chụp của cháu trai bảo bối lấy ra cho hắn xem.
Tần bà bà đẩy mạnh tiêu thụ cháu trai:
– An An từ nhỏ chính là tiểu ấm nam, thật biết thương người, thành tích cũng tốt, mỗi lần đều đứng thứ nhất toàn trường, chờ hắn trở về giới thiệu hai đứa nhận thức được không?
* * *
Quý Hủ nhìn nam nhân trước mắt, hoài nghi Tần bà bà có hiểu lầm gì với ba chữ « tiểu ấm nam ».
Không trách hắn nhận thức không ra, sau khi lớn lên Tần Nghiễn A chênh lệch với mỹ thiếu niên ấm áp trong hình quá xa, quả thật là hai cực đoan.
Soái thật sự là soái, lạnh thật sự là lạnh.
Hiện tại vấn đề là, tiền của hắn mình đã xài hết rồi nha!
Quý Hủ vò đầu, kiếp trước cháu trai Tần bà bà rõ ràng không có về qua, kiếp này vì sao lại.
.
không đúng, khi đó Tần Nghiễn An cũng có thể đã trở lại, nhưng mình còn làm việc trong tiệm bánh mì của dì Thu, đi sớm về trễ, thời điểm này căn bản là không có ở nà, dù Tần Nghiễn An thật sự có trở về mình cũng không gặp được.
Nếu Tần Nghiễn An trở về sớm hơn hai ngày, mình có thể trả lại tiền cho hắn, nhưng hiện tại mình đã không còn tiền, tiền đều biến thành vật tư, lúc này đều bỏ vào trong kho hàng ngầm ở nhà ông ngoại.
Tần Nghiễn An nhìn thấy thần sắc trên mặt thiếu niên liên tục biến hóa, nói:
– Không có cũng không sao.
.
– Anh chờ một chút.
Quý Hủ xoay người quay vào nhà, lại cẩn thận đóng cửa chống trộm.
Mở ra tủ sắt, đem di vật của Tần bà bà đều lấy ra, trừ bỏ thiếu một tấm chi phiếu, đồ vật còn đầy đủ.
Quý Hủ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lại mở cửa đem hộp sắt giao cho nam nhân.
Quý Hủ vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định:
– Đây là Tần bà bà muốn tôi chuyển giao cho anh, chìa khóa ở trong hộp.
Tần Nghiễn An nhìn hộp sắt quen thuộc, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đầu ngón tay run rẩy, không dám tiếp nhận.
Hắn biết bà nội lớn tuổi không đợi được hắn bao lâu, vì thế cố gắng giải quyết nhanh chuyện bên kia mới trở về, nhưng vẫn muộn.
.
Tần Nghiễn An dùng sức siết chặt nắm tay, tiếp nhận hộp, rõ ràng là đang mùa hè thế nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Quý Hủ không thấy rõ mặt của hắn, nghĩ đến hắn hẳn càng khó chịu hơn mình khi đó, dù sao cũng là người thân nhiều năm không gặp, trở về lại biết tin người chế, đổi thành ai cũng khó thể thừa nhận.
Lúc gia đình Quý Hủ mua xuống căn nhà này thì Tần Nghiễn An đã ra nước ngoài, Quý Hủ chưa từng gặp qua hắn, cha mẹ biết được Tần bà bà một mình cô độc, nên thường xuyên chiếu cố cho bà cụ, ngày lễ ngày tết luôn đem bà mời tới nhà cùng nhau náo nhiệt.
Tần bà bà rất yêu thương Quý Hủ, thương yêu hắn như cháu trai ruột thịt của mình, lúc cha mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ qua đời, Quý Hủ bị thương nặng nằm viện, bà luôn canh giữ trong bệnh viện chiếu cố hắn, không ngừng nói cho hắn biết, chỉ cần bà còn sống, hắn cũng không phải là cô nhi.
.
Người thân qua đời đau xót cả đời cũng không thể lành vết thương, Quý Hủ hiểu rõ ràng nhất, mỗi khi nhớ tới cha mẹ đều đau lòng tê tâm liệt phế, toàn thân bị tối tăm vây quanh, điều này rất nguy hiểm, hắn không thể mặc kệ cảm xúc phản đối của mình phát sinh.
.
Cảm giác đau đầu dữ dội, từ khi tỉnh lại luôn cảm thấy đau đầu không dứt.
Quý Hủ hít vào một hơi, áp chế cảm xúc cuồn cuộn, trước mắt không phải thời gian nói chuyện tiền bạ, chỉ đành để hôm khác nói sau.
Tần Nghiễn An mở ra nắp hộp, bên trong đều là đồ vật bà nội bảo bối nhất, có tiểu ô tô bị hư hắn từng chơi qua, có tấm vẽ tranh gia đình của hắn, có bài viết văn bậc tiểu học của hắn, thẻ học sinh trung học cơ sở, bút bị hỏng thời trung học, ảnh chụp trân quý.
.
trong hộp bắt mắt nhất là một quyển nhật ký thật dày.
Đây là quyển nhật ký cho bà nội lưu lại, bà nội thích viết nhật ký, nhưng không viết mỗi ngày, gặp được chuyện cảm thấy hứng thú hoặc đáng giá ghi chép bà mới viết xuống làm kỷ niệm.
Ngón tay Tần Nghiễn An vuốt ve bìa mặt nhưng không dám mở ra.
Tâm tình của hắn thật khắc chế, nỗi đau đớn lan tràn, giương nanh múa vuốt bao trùm xung quanh.
Quý Hủ lo lắng hắn không khắc chế được cảm xúc sẽ đưa tới nguy hiểm, khuyên nhủ:
– Nén bi thương, Tần bà bà đi thật an tường.
Trên thực tế Tần bà bà ngã sấp liền hôn mê, mãi cho tới khi qua đời cũng không tỉnh lại, bà giống như có điều dự cảm, từ mấy ngày trước đó đã đem đồ vật thu thập xong, giao cho Quý Hủ bảo quản, vạn nhất bà mất mấy thứ này có thể chuyển giao cho Tần Nghiễn An.
Quý Hủ biết bà thật nhớ cháu trai, đáng tiếc mãi tới khi chết cũng không có cơ hội gặp lại một lần.
Quý Hủ:
– Trong nhà hết thảy không thay đổi, muốn biết cái gì có thể tới hỏi tôi.
Thanh âm Tần Nghiễn An khô khốc:
– Cảm ơn.
Nhìn thấy Tần Nghiễn An vào cửa, Quý Hủ mới đi ra ngoài mua đồ ăn, buổi chiều còn phải đi trấn Bạch Loan một chuyến, mầm móng hôm nay sẽ được đưa tới.
Quý Hủ đi siêu thị mua không ít đồ vật, liên tục mấy lần, đối diện luôn im ắng cũng không biết Tần Nghiễn An còn ở nhà hay không.
Quý Hủ đứng ở cửa chốc lát, không gõ cửa, chuyện này chỉ có thể tự mình vượt đi qua.
Quý Hủ có thể làm chính là thay hắn gia cố nhà một lần, cách trở vật chất hắc ám bên ngoài, tận khả năng giảm bớt khả năng hắn bị ăn mòn.
Quý Hủ quay về nhà cầm giấy lưu lại tên cùng điện thoại dám lên cửa nhà hàng xóm, lại ra cửa gọi xe đi trấn Bạch Loan.
.
Quý Hủ chưa từng nghĩ tới cần tiền cùng nhà của Tần bà bà, thẳng tới cuối thời buông xuống cũng không nhìn thấy cháu trai của bà trở về, đừng nói là tiền của bà không động tới, ngay cả tiền của Quý Hủ cũng biến thành một chuỗi con số.
Nhân sinh tiếc nuối lớn nhất chính là cuối thời buông xuống, tiền gởi ngân hàng không xài hết, Quý Hủ quyết định muốn thay Tần bà bà cùng cháu trai của bà tiêu sạch toàn bộ, nếu cháu trai thật sự trở về, vật tư nhất định phân cho hắn một nửa, nếu hắn không trở lại, vật tư đều thuộc về một mình Quý Hủ.
Quý Hủ về nhà lấy thẻ ngân hàng, đi ra cửa mua thực vật.
Muốn mua được nhiều xăng cùng dầu, dùng cách bình thường khẳng định không được, càng nghĩ Quý Hủ chỉ có thể đi tìm một người bạn của ba ba hỗ trợ, hắn mở một trạm xăng dầu tư nhân ở ngoại ô phía bắc Thanh Giang thị, cần mua nhiều xăng dầu như vậy hẳn là sẽ có phương pháp.
Quý Hủ tự tìm đi qua, khi nói mình cần mua cả tấn trở lên, Mạnh Trọng đều chấn kinh, hỏi Quý Hủ cần nhiều xăng dầu như vậy làm gì, Quý Hủ chỉ nói có việc cần dùng, phiền toái Mạnh thúc hỗ trợ nghĩ biện pháp.
Mạnh Trọng do dự hồi lâu mới đáp ứng giúp Quý Hủ đi hỏi xem, có thể thu được bao nhiêu thì không dám xác định.
Quý Hủ đưa cho Mạnh Trọng một ít tiền đặt cọc, để cho hắn tận lực mua nhiều dầu, không đủ tiền thì hỏi hắn, dùng tốc độ nhanh nhất bởi vì rất cần dùng.
Lúc gần đi Quý Hủ còn cố ý sờ soạng khắp trạm xăng dầu, ngay cả nhà xe cũng không bỏ qua.
Quý Hủ giúp gia cố trạm xăng dầu thêm một lần, bảo vệ hầm trữ xăng bên dưới ngầm, nếu cuối thời thật sự buông xuống, nơi này chính là điểm tồn trữ xăng dầu.. có lẽ hắn còn có thể lo lắng gia cố thêm vài trạm xăng dầu trong Thanh Giang thị.
Tuy nói gia cố xong rồi xăng dầu chưa chắc là của hắn, nhưng có vẫn tốt hơn là không có, chỉ cần có là có thể nghĩ biện pháp, hắn chịu đủ tình trạng mỗi khi ra ngoài đều phải đi bộ, cùng quái vật khát máu liều mạng tốc độ liều mạng thể năng mới sống sót.
Có xăng dầu cũng không thể thiếu xe.
Sau khi vật chất hắc ám thổi quét, xe có thể sử dụng ít càng thêm ít, không có công cụ thay đi bộ, bức bách người sống sót phải đi bắt động vật dị hóa thay đi bộ. Mà động vật dị hóa không dễ phục tùng, cõng hàng cõng người đều có hạn chế, bất kể như thế nào cũng không dùng tốt như là xe ô tô.
Chỉ cần có xe, sau này cần cải trang nguồn năng lượng cung ứng hay tiếp tục giữ lại hiện trạng đều có thể, hết thảy điều kiện tiên quyết là phải có xe.
Quý Hủ từng ở hai năm sau cuối thời gặp được xe dùng tân tài liệu cải trang, mỗi một xe đắt giá vô cùng, hơn nữa chỉ lấy thuỷ tinh cùng lương thực không bị ăn mòn, cơ hồ không có căn cứ nào mua nổi.
Thay vì đợi tới khi đó bị hố, không bằng hiện tại đem xe bảo vệ, đến lúc đó trực tiếp cải trang là được.
Quý Hủ cầm thẻ ngân hàng của vị cháu trai đi mua xe, đủ loại xe tải đều mua một đám, những xe loại khác cũng mua một đám, liên tục chà thẻ còn tăng thời gian nhanh nhất muốn trong hai ngày phải đưa tới địa điểm được chỉ định.
Ngoài ra Quý Hủ còn khuyên Trương Hữu Đức một một cỗ xe việt dã, sàn xe đủ cao, không sợ bị thi thể chặn đường, không đủ tiền có thể mua trả góp.
Miêu Lập Thu là bạn thân của mẹ Quý Hủ, hai người còn thân thiết hơn cả chị em ruột, sau khi cha mẹ qua đời ngoại trừ Tần bà bà, chỉ có Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức đối xử với Quý Hủ tốt nhất.
Bọn họ không có nhi đồng, nhiều năm qua đi cầu thầy khắp nơi thậm chí còn làm ống nghiệm cũng không lần nào thành công.
Sau khi Quý Hủ mất đi cha mẹ hai vợ chồng cũng không tiếp tục đi cầu thầy, một mặt là lớn tuổi, điều kiện thân thể không còn thích hợp có nhi đồng, về phương diện khác Miêu Lập Thu muốn thay bạn thân chiếu cố cho Quý Hủ.
Miêu Lập Thu đối xử tốt với Quý Hủ, sau cuối thời cũng như vậy. Dì Thu thân là người thường, phi thường dũng mãnh, luôn giữ gìn hắn, người có ý đồ riêng muốn tước quyền của hắn, khống chế hắn, đầu tiên phải thu dọn người thân cận của hắn.
Dì Thu cùng Trình Mạch đều là người như vậy, lúc đó hắn nhìn không thấu âm mưu của đám người kia, cho tới khi bên cạnh không còn ai có thể tin..
Trương Hữu Đức có một chiếc xe, hắn cũng không có yêu cầu gì, có thể thay đi bộ là được, chưa từng nghĩ tới muốn mua xe việt dã, nhất thời do dự.
Quý Hủ nói:
– Hay là như vậy, Trương thúc có thể cho cháu mượn ít tiền không? Cháu nghĩ mua mấy chiếc xe vận tải, trong tay không đủ tiền.
Thay vì lưu trong ngân hàng để rồi vô dụng, không bằng trước tiên mượn tới đi mua vật tư.
Trương Hữu Đức lo lắng nhi đồng mù quáng đầu tư, truy hỏi Quý Hủ mua xe làm gì, Quý Hủ chỉ nói cùng bạn học hợp tác thành lập công ty vận chuyển, cần tài chính cùng xe vận tải.
Trương Hữu Đức cẩn thận hỏi, Quý Hủ đều trả lời có da có thịt, biết Quý Hủ thật sự muốn gây dựng sự nghiệp, Trương Hữu Đức không còn hoài nghi, đem tiền để dành của mình đưa cho Quý Hủ.
Quý Hủ muốn đem số tiền này mua một chiếc vận tải cho dì Thu cùng Trương thúc, còn lại đều mua thành vật tư chứa đựng.
Lúc sau hắn liên hệ Trình Mạch, Trình gia làm buôn bán, không thiếu tiền, mấy năm nay Trình Mạch cũng để dành một ít tiền.
Quý Hủ nói cho hắn biết mình hợp tác với bạn học mở công ty vận chuyển, còn cần mấy chiếc xe vận tải, hỏi Trình Mạch có muốn tham dự hay không.
Trình Mạch tức giận kêu to, huynh đệ tốt mở công ty nhưng người đầu tiên muốn hợp tác lại không nghĩ tới hắn hỏi thăm bọn họ đều mua mấy chiếc xe, hắn muốn vượt qua bạn học làm đại cổ đông!
Quý Hủ đem toàn bộ quan hệ có thể dùng đều dùng, nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp.
Sau cuối thời, chỗ nguy hiểm nhất là thành phố lớn dân cư dày đặc, tư tưởng cùng cảm xúc nhân loại là khó khống chế nhất, sẽ đưa tới quái vật, còn có thể chính họ đều biến thành quái vật.
Những vật tư này Quý Hủ không có ý định giấu trong Thanh Giang thị, hắn lưu địa chỉ là trấn Bạch Loan cách Thanh Giang thị hơn một giờ đường xe, nhà ông ngoại hắn ở trấn Bạch Loan, trong trấn có không ít biệt thự cùng nhà ấm tự xây, bên ngoài trấn còn có đồng ruộng, có thể cày cấy.
Nhà của ông ngoại nằm ngoài trấn nhỏ, trước cửa chính là đồng ruộng cùng nhà ấm, rau dưa đều bán cho thị trường nông sản Thanh Giang thị, từ sau khi ông ngoại mất vì bệnh, mẹ tiếp nhận gieo trồng, thẳng tới khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời.
Quý Hủ ở trong thành phố, bình thường phải đi học không rảnh bận tâm đất vườn cùng nhà ấm, do người quen giới thiệu đem đất vườn nhà ấm cho người khác thuê giá rẻ trồng trọt.
Nhưng người nọ chỉ thuê ba năm, sau khi hợp đồng hết hạn luôn nói cần suy nghĩ lại, kéo hai tháng mới nói cho Quý Hủ tiền thuê mắc nên không muốn thuê tiếp, nếu giảm rẻ hơn một chút hắn sẽ xem xét thuê tiếp.
Nhà ấm của gia đình Quý Hủ là tiên tiến nhất trong trấn, trước khi cha mẹ qua đời đã bỏ ra gần một triệu xây dựng, năm thứ hai cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, Quý Hủ bất đắc dĩ cho thuê giá rẻ mà đối phương còn đòi bớt giá, trực tiếp chém eo phân nửa, Quý Hủ đương nhiên không đồng ý, thu hồi không cho thuê.