Toái Phong Thiên

Chương 34: Chuẩn bị chiến tranh



” Kia, kia, kia nếu, nếu ta bị chộp tới giải phẫu, có phải là liền vĩnh viễn trở về không được?” Lục Vũ Hạo giống như là kéo lấy người cứu mạng, cặp mắt vô tội trong veo chăm chú nhìn bằng hữu.

Khoanh tay, Lạc Tiểu Mặc gật đầu đánh vỡ mong ước cuối cùng của Lục Vũ Hạo, ” Đó là đương nhiên, ta không cho rằng trường học của chúng ta còn dạy thuật hồi sinh. Huống hồ cá nhân ta cho rằng cũng chưa đến mức bị nấu lên ăn, bị giải phẩu cũng coi như là kết cục tốt.”

…… Lục Vũ Hạo u oán trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc, muốn giết người.

” Cuốn sách này là của thế giới các ngươi?” Lãnh Phong Lam thấy hai người không nói gì nữa, hỏi,” Bên trong có rất nhiều đạo lý.”

” Đó là đương nhiên, đây là kinh điển của kinh điển!” Lạc Tiểu Mặc nhìn Lục Vũ Hạo cũng không do ngươi viết, nhìn ngươi đắc ý như vậy, cái miệng cong lên kĩ cũng có thể lấy được một bình mỡ a.

” Trong này có rất nhiều diệu kế, cũng không biết có hữu dụng không, huống hồ thời gian gấp gáp, các ngươi đang thảo luận Mỹ nhân kế có vẻ là không khả năng?” Lãnh Phong Lam quay sang, ngữ khí rất nghiêm túc.

” Đích xác, cho nên ta đến phát huy trí tuệ của ba người chúng ta, bằng không ta đến đây để làm chi?” Lạc Tiểu Mặc lấy lại quyển sách trong tay Lãnh phong Lam, Lãnh Phong Lam bởi vì sách bị lấy mất nên có chút mất hứng, bất quá Lạc Tiểu Mặc không để ý vấn đề này, nàng đem sách giơ trước mặt Lục Vũ Hạo,” Ta có một đề nghị, mọi người đến thảo luận chút a.”

Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam đều nhìn Lạc Tiểu Mặc.

” Binh giả, công tâm vi thượng, công thành vi hạ. Không bằng, chúng ta đánh đòn tâm lý đi?” Lạc Tiểu Mặc vừa nói nói xong, không thay đổi tư thế, thụt lùi vài bước về phía cửa, nhanh như chớp mở cửa, tiếp theo tiểu bằng hữu đáng yêu liền ngã ra đất.

” Lam nhi, phụ hoàng nói qua ngươi có thể trực tiếp đi tới, ai dạy ngươi ở ngoài cửa nghe lén?” Lãnh Phong Lam lạnh lùng nghiêm mặt,” Còn có Lục Tiểu Mục, hai ngươi đều phải phạt.”

“Ôi chao Lam thật phiền phức a, ngày mai đều sẽ chết hôm nay còn muốn phạt, làm người không nên nghiêm túc quá.” Lục Vũ Hạo vừa nói xong liền quay sang Lục Tiểu Mục cười khiêu khích, ” Bất quá, uy, đệ đệ ta bên kia so với ta kêu gào còn lớn hơn, đều không phải tự xưng là xuất sắc lắm sao, ở ngoài cửa nghe lén nửa ngày, khả có thượng sách gì?”

Mồ hôi lạnh.

Lục Vũ Hạo, ngươi từ khi nào bụng dạ đen tối?

” Ngươi……” Lục Tiểu Mục khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nửa ngày biệt nói câu nào, quay đầu sang chỗ khác “hừ” một tiếng. Lãnh Phong Lam nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lên tiếng,” Ta xem chúng ta không có khả năng nghĩ kế sách ngày mai, Sa Trầm Thanh kia túc trí đa mưu, chỉ sợ đã hạ quyết tâm phải thành công. Như thế nào có khả năng bảo chứng vẹn toàn……” Lãnh Phong Lam nhu nhu trán, tựa hồ có chút mỏi mệt.

“……”

Cả Xích Phượng Cung im lặng đến khủng bố, không khí quá mức nguy hiểm, hô hấp đều không phát ra âm thanh.

” Ca……”

Chẳng biết quá bao lâu, Lục Tiểu Mục thở khẽ: “ Phụ thân đem gả ngươi, hồi môn không phải một tòa sơn sao? Ta nhớ rõ nơi đây là một nơi trọng yếu, giống như gọi là ‘họng quỉ’. Sa Trầm Thanh dẫn quân đi suốt đêm, bọn họ là quân *** nhuệ, cho nên lúc đi chọn đường nhỏ gập ghềnh. Để không bị Thiên Phong phát hiện, ta nghĩ chắc cũng đã thăm dò ngọn núi này, vì cho rằng là của Tiêu Dao Vương, các quốc gia đều nhùn nhường ba phần……”

” Ba–!” Lục Vũ Hạo mạnh mẽ vỗ một chút chân, đích thật là một tiếng vang dội.

Bất quá người bị đập đau không ai khác chính là Lãnh Phong Lam ở bên cạnh, Lãnh Phong Lam định lực tốt lắm, bị đánh cũng không kêu một tiếng. Hắn nhìn thoáng qua Lục Vũ Hạo đang hưng phấn, lắc lắc đầu, quên đi, trong lúc nguy cấp không cần so đo với hắn, về sau nói sau.

” Ta nghĩ, hắc hắc. Mau đến quỳ lễ trí thông minh của bổn đại gia đi!” Lục Vũ Hạo vẻ mặt đắc ý.

Lục Tiểu Mục tức giận bất bình lẩm bẩm nói,” Còn không phải ta gợi ý ngươi……”

” Uy.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Mặc,” Ngươi nói, Sa Trầm Thanh kia rất đa nghi, chúng ta nên trực tiếp dùng đòn tâm lý. Ta có một điểm quan trọng, bất quá cần mọi người hỗ trợ phối hợp.”

“Ôi chao Hạo ca ca thật là lợi hại.” Lãnh Lam vẻ mặt sùng bái, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lục Vũ Hạo.

Một bên Lục Tiểu Mục khoanh tay không phục –” Là ta gợi ý nên mới tốt……”

……

Nửa đêm rạng sáng.

Thiên Phong quốc hoàng cung đèn đóm toàn bộ tắt.

Có người, rất nhiều người đi qua đi lại, lại xem chẳng phân biệt được rõ ràng.

Tiếp theo phía trên tường thành, treo rất nhiều dải lụa màu kì dị, đêm khuya gió thổi, không ngừng bay múa……

Sáng sớm.

Ba vạn đại quân tiếp cận, dưới thành đông nghịt tất cả đều là binh lính.

Đầu lĩnh, ngồi trên con tuấn mã to lớn đen như mực, bộ lông tỏa ánh sáng đúng là một con ngựa tốt. Ngồi ở trên là một thân trường bào bạch sắc, bào tử thêu con phượng hoàng đỏ tuyệt đẹp. Đó là thần điểu Xích Phượng điểu của Thiên Phong quốc. Đủ để biết người này là ai.

Tường thành phía trên, hai người.

Đầu lĩnh giơ tay lên, con ngươi sắc bén hung ác khóa chặt trên một người, khóe miệng vừa lòng mỉm cười,” Tần nhi, ngươi xem, kia chính là Lục Vũ Hạo. Lãnh Phong Lam chỉ sợ đoán được ý đồ của ta, cá tính hắn lấy đại cục làm trọng, chỉ sợ muốn hy sinh con tiểu lộc này. A a.”

” Ca ca, ta xem sự tình không đơn giản như vậy. Ngươi thấy vẻ mặt Lục Vũ Hạo không có chút run sợ sao? Thiên Phong binh lực cách xa chúng ta, như thế nào có thể để Hoàng hậu và một tên người hầu đứng trên tường thành? Hoàng đế đâu? Thủ thành lại là binh lính? Theo ta thấy, nhất định có trá!” Một thân nhan sắc thanh xanh thẳm cưỡi ngữa, người tới đúng là Sa Tần, như vậy không thể nghi ngờ, ca ca nàng chính là Sa Trầm Thanh.

” Nga, đương nhiên. Có thể là đối thủ của ta, ta như thế nào hội khinh địch?” Sa Trầm Thanh lạnh lùng cười,” Hôm nay bất luận bọn họ muốn dùng thủ đoạn gì, ta đều phải công hạ Thiên Phong hoàng cung.”

Sa Trầm Thanh giơ lên tay phải, đó là tín hiệu chuẩn bị công kích.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Sa Tần,” Kia con tiểu lộc kia chính là chiến lợi phẩm của ta, Thiên Phong hoàng cung chính là hồi môn của ngươi đó, muội muội.”

Bỗng nhiên, tường thành phía trên có người đang cười, kia thanh âm uyển nhược như chuông bạc, cực dễ nghe……

Sa Trầm Thanh buông tay xuống, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Lục Vũ Hạo cười đến quá mức vui vẻ, làm ba vạn tướng sĩ đều nghĩ thấy kỳ quái.

” Ai nha nha, không cần khẩn trương như vậy! Bệ hạ một khi đã cùng các tướng sĩ muốn đến Thiên Phong hoàng cung của ta, trước đó cũng có thể lên tiếng kêu gọi, như vậy đột nhiên, không có hảo hảo chuẩn bị, thật sự là có thất lễ a. Không bằng khiến cho tại hạ cùng chúng tướng sĩ đàn một bản, trò chuyện cũng đỡ áy náy, cùng các vị tướng giải lao chút. Một Năm, mang đàn lên.”

Lục Vũ Hạo tay áo rộng thùng thình vung lên, cực kỳ dũng cảm mà xoay người ngồi, lộ vẻ tao nhã mỉm cười, đầu ngón tay bắt đầu chơi đùa cây đàn. Thanh âm bắt đầu vang lên……

” Ca ca……” Sa Tần đối với việc làm của Lục Vũ Hạo không lý giải được.

” Chậm, chúng ta tĩnh xem kì biến. Xem hắn có thể giở trò gì.” Sa Trầm Thanh nhíu mi, đôi ưng mục gắt gao khóa trụ Lục Vũ Hạo. (ưng mục: mắt chim ưng)

Lục Vũ Hạo câu dẫn khóe miệng, nhìn Sa Trầm Thanh nhẹ nhàng cười, sau đó tiếp tục phủ cầm.

Không biết có phải do tiếng đàn hay không, ba vạn tướng sĩ trong lúc này không khí đã bớt ngưng trọng, có người trêu đùa một đại nam nhân sao lại bắt chước nữ nhân chơi đàn……

Sa Trầm Thanh nắm chặt dây cương, xung quanh hắn bao phủ một lớp hàn khí.

” Một Năm, mở cửa thành.” Lục Vũ Hạo kết thúc khúc đàn, phân phó Lâm Một Năm đi mở cửa thành.

Dưới tường thành dưới mọi người kinh hoàng.

Âm thanh ma sát nặng nề, cửa thành mở.

Mọi thứ trống trơn, an tĩnh.

Rất quỷ dị……

Sa Trầm Thanh ngửa đầu nhìn về phía Lục Vũ Hạo,” A, hoan nghênh đi vào Thiên Phong hoàng cung. Tuy nhiên thời gian gấp gáp, đã tính toán ‘chuẩn bị sung túc’. Hy vọng các vị đường xá mỏi mệt được được nghỉ ngơi, không nên trách tội Thiên Phong ‘chiếu cố không chu toàn’. Bệ hạ, công chúa, các tướng sĩ, hoan nghênh, mời vào.”

Rất im lặng. Cửa thành mở, sau đó đóng chặt, ba vạn tướng sĩ há miệng……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.