Toái Phong Thiên

Chương 27: Khai thác



” Ngươi nói…… Mỗi ngày?” Lục Vũ Hạo như con cá chép từ giường bật dậy, trừng lớn ánh mắt vả vả vào miệng lại dùng ánh mắt kì quái nhìn Lãnh Phong Lam,” Ha ha thế này đi. Ngươi đem cái quốc khố cũ kĩ thối nát chính mình giữ lấy đi.”

Lãnh Phong Lam lần này bật cười thành tiếng,” A a.”

Lục Vũ Hạo thiêu mi,” Ta nói sai sao?”

“…… Không có, thực chính xác. Khiến ta không khỏi hoài nghi ngươi từng vào trong đấy rồi.” Lãnh Phong Lam biểu tình thực sự nghiêm túc, bảo trì oai phong của Hoàng Đế.

“…… Ta không nghĩ sẽ đi vào, nói thật nơi đó đối với ta không có hứng thú. Ta chính là muốn biết thêm kiến thức về chìa khóa quốc khố, chắc hắn phải có thiết kế vô cùng phức tạp. Nhìn thấy hình dạng chìa khóa này, đại khái có thể đoán được kết cấu của quốc khố kia.” Lục Vũ Hạo nghiêm trang nâng cằm.

” Tuy rằng nói vậy, nhưng thực ra……” Lãnh Phong Lam tầm thấp kéo dài thanh âm.

Âm thanh kim loại va chạm liên tiếp bên người lãnh Phong Lam, sau đó, bất ngờ xuất hiện trước mắt Lục Vũ Hạo – Một chum chìa khóa lớn.

Lãnh Phong Lam nhìn thấy Lục Vũ Hạo trợn mắt há miệng, vội giải thích,” Như ngươi chứng kiến, đây toàn bộ là chìa khóa quốc khố. Làm hoàng đế điều quan trọng nhất không phải là làm thế nào để cai quản quốc gia, mà là nhớ kỹ mỗi một cái cái chìa khóa và trình tự của nó, sai một lần, quốc khố liền vĩnh viễn không mở ra……. Cho nên ngươi đại khái sẽ không được nghe có kẻ ăn trộm bị phán tội, mà là không cẩn thận làm hỏng quốc khố liền bị chu di cửu độc. Cái này về sau giao cho ngươi, ta cũng không lo bị chu di cửu tộc.”

“……” Chùm chìa khóa nặng trịch, vậy mà tên hỗn đản kia có thể mang theo bên người. Có phải hay không ngươi còn có thể đem nguy hiểm giao cho ta? Có phải hay không chỉ vì ta vừa đùa vui một cái ngươi liền chôn vùi đời ta! Hắn Lục Vũ Hạo tuyệt đối sẽ không khuất phục– trực tiếp đem chùm chìa khóa trả lại Lãnh Phong Lam, Lục Vũ Hạo run run “Aha cáp, vật trọng yêu như vậy ngài không nên giao cho ta a.”

Nhìn thấy Lục Vũ Hạo sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Lãnh Phong Lam thu hồi chùm chìa khóa có chút đăm chiêu nói,” Kỳ thật hai ta a bị chu di cửu tộc đều giống nhau.”

Oanh–!

Giống như có gì mạnh mẽ giáng xuống đầu Lục Vũ Hạo, bất hạnh cho người nào đang tức sùi bọt mép thì đại não lại như trống không.

” Ngươi nghĩ gì, ta thú ngươi tự nhiên là nằm trong phạm vi chín tộc, liên mạng theo sư phụ a, Lam nhi a, thậm chí liên quan đến mẫu hậu……” Lục Vũ Hạo vội vàng ngắt lời,” Ngươi không phải Hoàng đế sao, chẳng lẽ không có chút đặc quyền.”

Nhìn thấy cặp mắt to vô cùng đáng yêu kia đang khẩn thiết nhìn mình, khôn mặt thanh tú tràn ngập lo lắng.

Lãnh Phong Lam tâm tình tốt lắm – Lục Vũ Hạo thông minh lại cư nhiên không phát hiện ra bị mình lừa cho một vố đau. Cúng được, hắn không thể cho Lục Vũ Hạo này chạy trốn.

” Ngươi còn biết Hoàng đế có chút đặc quyền a.” Lãnh Phong Lam vừa nói, thân thể lại chậm rãi tiến lại gần Lục Vũ Hạo, hai tay đặt qua hai vai Lục Vũ Hạo, cúi người xuống, biểu tình ôn nhu lại có vẻ hồ ly,” Tỷ như, Hoàng đế trụ tại tẩm cung của mình cũng không cần giao tiền thuê nhà……. Đương nhiên còn có Hoàng đế yêu cầu Hoàng hậu thị tẩm, cũng không cần phải hỏi ý kiến của Hoàng hậu……. Cuối cùng, quốc khố là thuộc về Hoàng đế, mà Hoàng đế lại thuộc về con dân, cho nên quốc khổ bị hỏng, cũng không phải là cái gì không tốt lắm, chu di cửu tộc là áp dụng với gia hỏa nào muốn ăn trộm chìa khóa quốc khố thôi.”

Không biết vì cái gì, Lãnh Phong Lam tiến lại gần khiến mặt Lục Vũ Hạo đỏ rực. Hơn nữa cư nhiên quên mất không phản kháng. Không đúng, có lẽ hắn không muốn phản kháng. Nhưng hiện tại hai phiến mội sắp dán lại với nhau, nếu không phản kháng sẽ không kịp?

Đại khái qua ba phần nén hương, Lục Vũ Hạo nhận thua kêu lớn,” Được rồi được rồi ngươi trụ trong này không cần trả tiền thuê!”

” Chính là hợp ta ý.” Tuy rằng buông tha cừu non trước mắt thực đáng tiếc, nhưng là không ăn nóng vội ăn đậu hủ nhiệt. Cá tính của Lãnh Phong Lam là không cho phép con mồi chạy mất. Hắn nhìn thấy người kia trên giường đang cực kì phẫn uất (Lục Vũ Hạo giờ phút này miệng vẫn lẩm bẩm: Rõ ràng trong lịch sử Trung Quốc có nói Thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân! Lạc Tiểu Mặc đi chết đi, cư nhiên nói trong này giống với lịch sử Trung Quốc? Chẳng lẽ nói, ở đâu cũng vậy, mặc kệ trong lịch sử nói thế nào thì Thiên tử phạm pháp cũng không bị xử tội như thứ dân?), khóe miệng hồ ly mỉm cười — Uy, ta nói, ta chưa có hôn ngươi, ngươi chống cự cái gì?

Ngoài cửa sổ, ánh trăng che phủ. Bỗng nhiên gió nổi lên…… Không biết là bóng cây hay cái gì đó chợt lóe lên —

” Uy…… Lãnh Phong Lam ngươi gì chứ? Uy! Buông ra ta! Uy…… Ngô!! Ô!”

Ấn trụ hai tay Lục Vũ Hạo, Lãnh Phong Lam nghiêng người hôn lên môi hắn, cảm giác mềm mại khiến người ta trong phút chốc trầm luân. Không, mật dịch ngọt ngào khiến người ta càng thêm trầm luân, chỉ biết ngày càng lún sâu.

Lục Vũ Hạo trong lòng oán thán đến cực điểm – Đây là nụ hôn đầu của hắn, cũng phải để hắn dành cho bạn gái chứ! Vì cái gì hiện tại tên trời đánh Lãnh Phong Lam lại cướp mất, còn nữa hắn một chút dấu hiệu cũng không có (Là ngươi không phát giác ra, dấu hiệu đã sớm có) liền như vậy đột nhiên…… Ngô, không được…… Không được đem đầu lưỡi tiến vào, hắn đã không thể hô hấp!

Lãnh Phong Lam mở mắt, thấy Lục Vũ Hạo bị mình hôn khiến nước mắt đều nhanh chảy ra. Hơn nữa đối phương cực kỳ khổ sở bị hắn chà đạp đến không thở nổi. Nếu lúc nhượng Lục Vũ Hạo mở mắt ra, con mắt hắn nhất định thực mê người.

Nghĩ tới điều này, Lãnh Phong Lam khóe miệng nhếch lên, thân thể ngửa ra sau, hai phiến môi tách ra. (ta nghĩ anh Lam nhất định là sói, không phải hồ ly ^^)

” Hô…… Hô…… Ngươi muốn giết ta sao?” Lục Vũ Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt trong veo như nước, hai gò má phiếm hồng, có điểm tức giận. Bảy phần *** khiết, ba phần mị hoặc. Rõ ràng lại làm như vô tội, làm cho người ta không thể tha thứ, thầm nghĩ tiếp tục hung hăng khi dễ…… Thật sự là cái ngoài ý muốn, cùng với “Lục Vũ Hạo” mười năm trước hoàn toàn bất đồng.

Lãnh Phong Lam nghiêm túc nói,” Một khi đã chiêu cáo thiên hạ ngươi không phải ngốc tử, như vậy quan hệ của chúng ta ở bên ngoài phải thân thiết. Bóng đen vừa mới bay qua không rõ là ai, nhưng tốt nhất là nên cẩn thận.”

” Ngươi vì lý do này liền…… Liền……” Lục Vũ Hạo cắn chặt môi, cơ hồ muốn đem ánh mắt giết chết Lãnh Phong Lam.

“…… Đương nhiên không phải. Ngươi nói đúng, ta chiêu cáo thiên hạ ngươi không phải ngốc tử, ngươi liền rất nguy hiểm, người theo dõi ngươi khẳng định là biết chuyện của Thủy Nguyệt quốc và Thiên Phong quốc có liên quan đến ngươi, vì vậy đừng có muốn chạy trốn. Đến lúc đó bọn họ nhin ra manh mối, đem ngươi bắt cóc để uy hiếp sư phụ, hoặc là cả Thiên Phong quốc, hậu quả sẽ không tưởng được.” Lãnh Phong Lam giả bộ nghiêm trang nói.

Lục Vũ Hạo gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói,” Kỳ thật ta l không phải là ‘Lục Vũ Hạo’ thật, cho dù……”

Lãnh Phong Lam mãnh mẽ nâng đầu hắn lên, gằn từng tiếng nói,” Đối ta ngươi chính là Lục Vũ Hạo duy nhất. Huống chi người biết chuyện của ngươi rất ít, mà nhiều người biết cũng sẽ khoogn tin chuyện. Ngươi là trưởng tử của Tiêu Dao Vương, cũng là do Thiên Phong quốc bát sĩ đại kiệu (tám người khiêng kiệu lớn) theo Chu Tước Môn (Thiên Phong hoàng cung đại môn) bước vào, là Hoàng Hậu, ở vị trí này…ngươi cũng rất nguy hiểm.”

” Nếu không phải do ta không ý thức được sớm đã không bị khiêng vào đây……” Nhớ tới Lục Tiểu Mục kia cho mình một chén mê hồn thang, có lẽ bản thân đã không phải lo sợ thế này, sớm biết một chút lật ngược tình thế thì đã không bị khiêng vào Hoàng cung gặp phải tai bay vạ gió!

Lãnh Phong Lam đương nhiên nghe được Lục Vũ Hạo nói gì đó, hắn trong lòng thật ra đã sớm có kế hoạch tốt, chỉ chờ cừu non kia chạy đến,” Một khi đã bước vào trong này, ngươi có hối hận cũng vô dụng. Về sau có thể chúng ta phải giả trang thân thiết nhiều hơn, để cho người khác nhìn vào cũng không tìm ra manh mối, nhớ kỹ ta nói chính là ‘bất luận kẻ nào’, nếu không……”

” Ý tứ của ngươi là lần sau muốn đưa tiễn Thủy Nguyệt Hàm cùng Hàn Ngự ta cùng ngươi cũng phải làm ra dáng bộ phu thê?” Lục Vũ Hạo há miệng – biểu tình thực tổn hại đến hình tượng.

Lãnh Phong Lam vừa lòng gật đầu,” Đúng vậy, hơn nữa người của Mẫu hậu rất nhiều, ngươi cũng minh bạch được. Đừng quên, còn có Sa Trầm Thanh vì thú Thủy Nguyệt Hàm không thành mà chuyển sang tấn công Thiên Phong, mẫu hậu lại không cho cấm vệ quân tác chiến. Hơn nữa, mùa đông cũng mau tới.”

” Ông trời ngươi that a đi, ta đã biết (Tuyệt đối là chuyện không tốt)……” Thanh âm nhày càng nhỏ. Quên đi, dù sao cùng diễn với cũng không phải không tốt, hắn cũng không chán ghét Lãnh Phong Lam. Về sau nếu hôn nữ nhân cũng không xấu hổ mà nói “đây không phải nụ hôn đầu tiên”. Ân ân, bất quá tên Lãnh Phong Lam quả thực rất điêu luyện. (cũng biết sao =)))

Lục Vũ Hạo nghĩ vậy tặc lưỡi cười, ngồi dậy hỏi, ” Uy, ngươi là không phải là cùng đám phi tần kia luyện tập rất nhiều đi? Thủy phẩm cũng được.” (ko rõ lắm >,<) Lãnh Phong Lam tựa hồ suy tư thật lâu,”…… Ngươi hôn môi? Thực đáng tiếc, ta không thích các nàng, cũng không có hôn qua.” ” Cáp?”– ngươi vừa mới nói kia cũng là nụ hôn đầu — gạt người a? ” Ngươi thấy ta là loại người tùy tiện sao?” Lãnh Phong Lam hơi có chút hờn giận – hắn từ trước đến nay đều rất kiềm chế. ” Không dám không dám, bệ hạ anh minh thần vũ chính là Đế vương của muôn người, ta nho nhỏ Lục Vũ Hạo sao dám đối ‘nhân phẩm’ của ngài có gì xen vào. Ngài có bao nhiêu tần phi ta cũng không biết, chẳng qua nghĩ đến chắc là rất nhiều (Kỳ thật ngươi nếu không để ý có thể chia cho ta với)……” Lục Vũ Hạo nhắm mắt lại, chìm đắm mà tự do phát biểu suy nghĩ. Hắn còn chưa nói xong, Lãnh Phong Lam không nói gì thở dài “Cho dù là Hoàng đế cũng có thể có người thực sự yêu chứ.” ” Đúng rồi chính là điều này, nói cho ta đi Lam, cho ta xem rốt cuộc ngươi coi trọng nử tử nhà ai, không để ý thì giới thiệu cho ta nhận thức chút đi.” Lục Vũ Hạo bảo trì nụ cười tao nhã, chứng minh rằng mình trong lòng thuần khiết sẽ không đoạt người kia (Ngươi tưởng có thể đoạt được chắc). Lãnh Phong Lam có chút thâm ý nhìn Lục Vũ Haọ một lúc lâu, “…… Chúng ta, kỳ thật mười năm trước gặp nhau……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.