9
Tạ Trọng Lâu tiễn ta từ Trường luyện võ về phủ.
Trước khi đi ta rém vèn xe nhìn thoáng qua phía sau, Thẩm Tụ đang cầm kiếm đứng ở cửa nhìn về phía xe ngựa của ta bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Ta không biết hình dung ánh mắt của nàng thế nào, chỉ nhận ra trong đó có chút khinh miệt rồi lại giống như đấng bề trên cao cao tại thượng thương hại con kiến.
Ngay lúc lòng ta bất an tột cùng thì Tạ Trọng Lâu đã nắm lấy tay ta, hắn cười: “Chiêu Chiêu ơi, nàng không cần để ý tới những người không quan trọng đâu.”
Chẳng biết tại sao ở kiếp này dường như hắn không có chút hứng thú nào với Thẩm Tụ, hoàn toàn ngược lại với người dùng hết mọi thủ đoạn bảo vệ nàng trước mặt ta ở kiếp trước.
Có lẽ vì năm năm ở kiếp trước ta trải qua tra tấn quá mức khắc cốt ghi tâm, nên ngay cả khi hiện tại không hề giống như vậy, ngay cả khi Tạ trọng Lâu nói đó chỉ là một giấc mơ thì ta vẫn không thể ngừng bất an.
Cũng không biết phải đối mặt với Tạ Trọng Lâu như thế nào, đành yên lặng nhích xa hắn một chút.
Hai mắt hắn tối sầm lại, giọng nói có chút nghiêm nghị: “Lục Chiêu Ý, nàng thật sự muốn vì giấc mơ mờ mịt không có thật đó mà hoàn toàn bỏ lơ ta sao?”
Lúc về đến phủ mẫu thân nhận ra tâm trạng ta không tốt nên đưa ra đề nghị ba ngày sau đến chùa Kim Lăng trên núi Nhược Hoa ở ngoài thành để cầu phúc dâng hương.
Cũng không biết ai để lộ tin tức mà đến ngày đó ta lại gặp được Tạ Trọng Lâu ngay cổng chùa Kim Lăng.
Quay đầu lại mới thấy mẫu thân đang nhìn ta:
“Chiêu Chiêu, mẹ đi với phu nhân Thái sư tới phòng nghỉ ăn chút đồ chay, nếu hai đứa nói chuyện xong thì tới đó tìm mẹ là được.”
Chắc mẹ cũng nhận ra bầu không khí quái lạ giữa ta và Tạ Trọng Lâu nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Tạ Trọng Lâu tiến lên nghênh đón, hành lễ quy củ: “Bá mẫu cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu thật chu đáo.”
Đợi đến lúc bóng dáng của mẫu thân biến mất sau cổng chùa, hắn mới cầm một chiếc trâm cài tóc màu tím làm từ ngọc lục bảo đặt vào tay ta.
“Đã là cuối thu rồi rồi, xuân hải đường khó tìm quá nên ta điêu khắc một cái tặng nàng.”
Ta cúi đầu nhìn trâm: “Đây là người tự khắc?”
“Đúng rồi.” Tạ Trọng Lâu nói xong liền ho nhẹ một cái, “Ta biết nàng từng học một chút về điêu khắc kim ngọc nên nàng có thể bình luận vài câu, ăn ngay nói thật là được.”
Nếu hắn đã nói như vậy ta cũng chỉ đành quan sát tỉ mỉ một lần, nhìn xong mới thật thà bình xét:
ads
“Chạm khắc quá nông, đi dao quá nhiều, nguyên liệu là phỉ thúy thương hạng nhưng…”
“Lục Chiêu Ý!”
Ta còn chưa nói dứt câu Tạ Trọng Lâu đã nhìn ta một cách không hài lòng, hắn lại nhấn mạnh một lần nữa:
“Nguyên liệu là do ta chạy khắp Kinh thành tìm mua, điêu khắc suốt đêm mới hoàn thành!”
“…Nhưng tấm lòng chân thành, nhìn kỹ lại thì xuân hải được khắc trông sống động vô cùng, quả thực là vật phàm thế gian.” Ta không thể làm gì khác hơn ngoài vòng vo một vòng nữa.
Hiển nhiên Tạ Trọng Lâu rất hài lòng về lời bình này, giơ tay cầm lấy cây trâm cắm vào búi tóc của ta: “Nếu nàng đã thích như thế thì giờ ta cài cho nàng luôn.”
Đầu ngón tay ấm áp của hắn xẹt qua tóc mai bên má khiến lòng ta tê dại, mặt ta bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.
Trong lúc nói chuyện chúng ta đã sánh vai đi qua một rừng hoa lê trong chùa Kim Lăng rồi dừng lại sau điện thờ.
Ánh sáng trước mắt bỗng trở nên dịu dàng ấm áp, mùi đàn hương lượn lờ trong không khí làm trái tim bất an của ta bắt đầu trầm tĩnh lại.
Ngồi trước mặt Huyền Trần đại sư, ta cung kính thi lễ xong liền nghe được giọng nói của ngài:
“Trong lòng thí chủ có nghi ngờ nhưng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ngày đêm lo lắng.”
Ngài chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu nhìn ta, “Hồng trần hỗn loạn nhưng lòng người đáng quý. Thí chủ chỉ cần tuân theo bản tâm thì ván cờ này cũng có thể phá.”
“Nhưng trước đây ta thuận theo bản tâm lại khiến chính mình rơi vào ngục tù, cùng đường bí lối.”
“Vậy thí chủ có biết tại sao ngươi đã cùng đường rồi lại vẫn có thể đến nơi này không?”
Huyền Trần đại sư từ từ mở mắt, ánh mắt hiền hòa bình tĩnh.
“Lòng người dễ đổi thay, nhưng lòng người cũng khó thay đổi nhất. Ván này không giống như ván cũ, tìm đường sống trong chỗ chết, mây tan rồi trăng mới sáng.”
Ta tạ ơn Huyền Trần đại sư rồi lui ra ngoài, Tạ Trọng Lâu đã chờ ta ở cửa.
“Lão hòa thượng kia nói gì với nàng thế?”
“Ngài ấy khuyên ta thuận theo bản tâm.” Ta thấy vẻ mặt hắn khó coi, không nhịn được hỏi nhiều vài câu: “Ngài ấy nói gì với ngươi, ngươi không vui sao?”
Tạ Trọng Lâu híp mắt nói một cách bướng bỉnh: “Ông ta nói ta không cần có chấp niệm quá sâu, có một số việc chính là có duyên không phận.”
“…Rồi sao nữa?”
“Rồi ta mắng ông ta một trận, nói cho ông ta biết những việc này là do ta, không phải do duyện phận càng chẳng phải do số mệnh.”
Quả đúng là việc mà Tạ Trọng Lâu có thể làm.
Hắn không tin thần phật.
Ta khẽ thở dài: “Có lẽ ngài ấy nói đúng, là do chấp niệm của ngươi quá sâu, lùi lại một bước cũng không có gì xấu—aaa!”
Một tiếng hét hoảng sợ vang lên, Tạ Trọng Lâu cầm cổ tay của ta, đè ta tựa vào cây cột của đình nghỉ ngơi sau lưng, trong mắt hiện chút tơ máu:
“Lùi một bước? Lục Chiêu Ý, từ năm mười hai tuổi ta đã ngày ngày trông ngóng cưới nàng về nhà làm vợ, vậy mà giờ nàng nói ta nên lùi một bước, khiến ta chẳng hiểu tại sao mà buông bỏ nàng?”
“Ta nói cho nàng nghe, đó chẳng qua chỉ là giấc mơ của nàng! Ta chưa làm gì đã bị một giấc mơ của nàng phản tử hình, nàng đã bao giờ nghĩ làm như thế có công bằng với ta hay không chưa?”
Nói xong chữ cuối cùng đuôi mắt hắn đã đỏ lên, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Lòng ta lại bắt đầu nổi lên những cơn đau nhức kéo dài, ta há miệng thở dốc nhưng giờ mới phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.
Sao ta có thể không biết đối xử với một Tạ Trọng Lâu cái gì cũng không hiểu như thế là chẳng hề công bằng với hắn.
Nhưng đó cũng không phải giấc mơ của ta, đó là năm năm chính bản thân ta trải qua từng ngày.
Hơn một ngàn ngày đêm giống như đao cùn từng chút từng chút rọc xuống mười sáu năm tha thiết chân thành.
Đến nay ta vẫn còn nhớ như in những cơn đau nhức như đâm vào máu thịt, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi không nguôi.
Ta hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Trọng Lâu, chậm rãi nói từng chữ: “Nếu, đấy cũng không phải một giấc mơ thì sao?”
10
Vẻ mặt của hắn chợt lạnh lẽo.
Nhưng chỉ có chớp mắt đó ta cũng đã mất hết sức lực, vừa giơ tay lau trán vừa nói một cách bất đắc dĩ: “Thôi, ngươi cứ coi như ta nói xằng bậy đi.”
Không khí an tĩnh một lúc, nhất thời bên tai chúng ta chỉ còn tiếng gió thét gào bay qua.
“Trong giấc mơ của nàng ngoài chúng ta và Thẩm Tụ, những người khác thì sao?”
Tạ Trọng Lâu bỗng nhiên hỏi ta:
“Nếu ta thực sự muốn từ hôn với nàng thì cha mẹ ta là người đầu tiên không đồng ý. Trong mơ của nàng họ làm thế nào?”
Họ…
Một năm sau khi ta gả tới phủ tướng quân thì Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu cùng bệnh nặng mà đi.
Trước khi nhắm mắt, Tạ bá mẫu vẫn nắm tay ta khẽ nói:
“Chiêu Chiêu, con không cần quá buồn lòng. Không biết tại sao nhưng mẹ vẫn luôn cảm thấy từ ngày Trọng Lâu đòi hủy hôn thì nó đã không phải con trai của mẹ nữa rồi.”
“Hôm nay mẹ phải đi, con cứ coi như nó đi với mẹ rồi là được.”
Ta nói hết những chuyện này ở kiếp trước với Tạ Trọng Lâu, hắn nghe xong im lặng hồi lâu mới đột nhiên nói một cách chắc chắn: “Mẹ ta nói rất đúng.”
“Chiêu Chiêu, dù cho ta có tự đả thương bản thân mình thì cũng không nỡ tổn thương nàng mảy may, càng sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
“Trừ khi người ở trong giấc mơ của nàng ngay từ đầu đã không phải Tạ Trọng Lâu!”
Nói xong câu đó hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của ta, sau đó vươn tay nâng cằm ta hôn lên.
Nụ hôn này dịu dàng nhưng nồng cháy vô cùng, là thứ mà kiếp trước dù thành hôn năm năm ta cũng không có được từ Tạ Trọng Lâu.
Ta nắm vạt áo hắn, giọng nói run run: “…Tạ Trọng Lâu, đây là nơi cửa Phật.”
“Ta không tin thần phật, càng không tin mệnh trời!”
Hắn lùi về sau một bước nhưng vẫn đứng rất gần ta, hắn nhìn ta chuyên chú:
“Nhưng ta tin tưởng tình nghĩa không thể đổi, tin tưởng con người có thể chiến thắng số phận, tin tưởng rằng—chỉ cần nàng không từ bỏ ta thì giấc mơ kia, bất kể như thế nào ta cũng không làm nó trở thành sự thật!”
Mưa rơi khắp núi, hắn đưa ta về phòng nghỉ gặp mẫu thân nhưng lại từ chối lời mời vào phòng trú mưa của người, không cầm ô liền hướng thẳng xuống chân núi mà đi.
Mới đi được hai bước Tạ trọng Lâu chợt dừng lại, quay đầu nhìn ta:
“Phía Tây nam biên giới đại loạn, thánh thượng đã hạ chỉ mệnh ta mang binh đi dẹp loạn — Chiêu Chiêu, ta đi lấy một cái cáo mệnh cho nàng, chờ ta trở về liền thỉnh chỉ xin ban hôn một lần nữa được không?”
Thanh âm này kỳ lạ lại giống hệt lời hứa hẹn của thiếu niên quỳ gối trên nền tuyết bốn năm trước.
Rung động khó có thể ức chết nảy ra trong lòng ta, lưng dựa vào lan can gật đầu thật mạnh, rồi sau đó trả lời một cách trịnh trọng: “Được!”
Nhưng cách một màn mưa mọi thứ đều trở nên mơ hồ, mãi cho đến cuối ta vẫn không thể thấy rõ ánh mắt của Tạ Trọng Lâu.
Hắn đi chưa đến nửa tháng đã liên tục có tin chiến thắng từ Tây Nam truyền về.
Phụ thân vào triều về luôn mang theo một vài tin tức.
Như là hắn không may trúng mai phục nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc nhất lại được một tiểu binh cứu, đã đề bạt người kia thành phó tướng.
Chỉ vài chữ ít ỏi, nghe qua cũng đủ chấn động lòng người.
Ta cầm dao khắc con dấu, cẩn thận tỉ mỉ điêu khắc chiếc trâm dài, đợi ngày Tạ Trọng Lâu chiến thắng trở về sẽ tự tay đưa cho hắn.
Ngày qua ngày trôi đi ta đã nghĩ rằng có thể mọi chuyện ở kiếp trước chỉ là một giấc mơ dài của ta.
Còn hôn sự của ta và Tạ Trọng Lâu vẫn sẽ như vô số lần ta tưởng tượng, thuận lợi mà hoàn thành.
Ngay lúc này phụ thân nói với ta hắn sắp khải hoàn về kinh.
Hôm đó là đầu mùa đông, kinh thành tràn đầy hoa tuyết bay múa.
Ta khoác một chiếc áo choàng màu đỏ có lông cừu trắng ở cổ, trên búi tóc cắm trâm cài tóc xuân hải đường Tạ Trọng Lâu khắc, đứng ở cửa thành chờ hắn trở về.
Tiểu Dệt khuyên ta lên xe ngựa ngồi, ta lắc đầu: “Cũng không quá lạnh, ta chờ ở bên ngoài cũng được.”
Đợi tới buổi trưa đã thấy ở xa xa có binh mã càng đi càng gần, không biết thế nào ta đột nhiên nhớ lại—
Cũng chính vào ngày này của kiếp trước, Tạ Trọng Lâu đến phủ Thái phó đề nghị hủy hôn.
Lúc này dẫn đầu cánh quân là một con tuấn mã có bốn vó đạp tuyết, trên lưng chở hai người chạy thẳng tới.
Móng ngựa đạp tuyết bắn tung tóe những bông tuyết trắng tinh.
Khoảnh khắc đó thân thể ta như rơi vào hầm băng.
Ngồi ở trước ngựa là Thẩm Tụ với vẻ mặt đầy phấn khích, nàng mặc một bộ váy màu lam, hông đeo trường kiếm.
Mà ngồi ở phía sau nàng ta là thiếu niên dùng áo choàng ôm nàng thật chặt, ánh mắt liếc qua ta chỉ toàn lạnh lẽo hững hờ.
Đó là Tạ Trọng Lâu.