Năm thứ mười sáu sau khi đính hôn với Tạ Trọng Lâu, hắn bỗng nhiên tới cửa từ hôn.
Sau đó ta vào cung diện kiến thái hậu, thỉnh cầu người tuyên chỉ cưỡng ép hắn lấy ta.
Thành thân rồi hắn ra sức lạnh nhạt nhục nhã, thậm chí đưa một nữ nhân về tuyên bố sẽ bỏ vợ tái giá.
Khi đó nhà họ Lục đã trên đà sụp đổ, ngay cả thái hậu cũng không chịu ra mặt giúp ta nữa.
Nhưng từ nhỏ đến lớn ta được dạy bảo nuông chiều ra tính cách kiêu ngạo cứng cỏi, đã bao giờ phải chịu đựng uất ức tủi nhục như thế. Đêm tân hôn của bọn họ, ta cầm mồi lửa thiêu rụi toàn bộ phủ tướng quân.
Một lần nữa mở mắt ra ta đã quay trở lại một tháng trước ngày từ hôn.
Giờ phút này không cần đợi hắn mở miệng ta đã chủ động vào cung xin thái hậu một ý chỉ:
“Thần nữ cùng Tạ tướng quân có duyên không phận, chi bằng giải trừ hôn ước mỗi người tự tìm ý trung nhân.”
Hôn ước đã giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn nên vui vẻ thoải mái cảm ơn ta vậy mà sau khi tiếp chỉ xong ngày nào cũng tới Lục gia xin gặp ta một mặt.
Ta không chịu nổi sự phiền nhiễu này, bảo Tiểu Dệt gửi cho hắn một câu:
“Ngươi đã không muốn cưới ta rồi, hành động lần này của ta chẳng lẽ không hợp ý ngươi? Tới chỗ này dây dưa làm gì?”
Đêm khuya ngày đó ta vừa mở cửa sổ liền nhìn thấy dưới ánh trăng bạc mờ ảo, thiếu niên Tạ Trọng Lâu mặc một bộ đồ đen bay qua đầu tường.
“Lục Chiêu Ý, ai nói ta không muốn lấy ngươi?”
1
Hôn ước của ta và Tạ Trọng Lâu đã được quyết định ngay từ lúc chúng ta vẫn đang còn trong bụng mẹ.
Nhà họ Lục là trâm anh thế gia nhưng thù vinh nhà họ Tạ lại do phụ thân của Tạ Trọng Lâu cầm kiếm ở trên chiến trường từng chút đánh giặc mà ra.
Cha mẹ ta kính trọng phẩm tính vừa dũng mãnh lại trung quân của ông, nên ngay từ lúc ta còn chưa sinh ra đã cùng Tạ gia hứa hẹn một mối hôn sự.
Bởi vậy nên ta và Tạ Trọng Lâu đã cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Tính tình của hắn vừa ngang bướng vừa kiêu ngạo, bị Tạ bá phụ tóm lấy cho ăn roi là chuyện xảy ra thường ngày.
Có một lần hắn học được kiếm pháp mới, tới trước mặt ta khoe khoang nhưng không khống chết được lực làm mũi kiếm xẹt qua gò má của ta, máu tươi chảy ròng.
Tạ bá phụ phạt hắn quỳ cả buổi trong băng tuyết ngập trời, ta muốn vào cửa xin ông ấy tha cho hắn nhưng chưa đi được vài bước đã bị Tạ trọng Lâu kéo làn váy lại.
Hắn quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo hỏi ta:
“Vết thương của nàng thế nào rồi, có nặng lắm không?”
ads
Ta rũ mắt nhìn hắn, chàng thiếu niên từ trước tới giờ luôn làm theo ý mình, luôn bướng bỉnh làm càn bây giờ lại ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt tràn đầy hối hận.
Hắn mím môi, dùng tay vuốt ve miệng vết thương của ta, nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi Chiêu Chiêu, là do ta học nghệ không tinh lại cứ muốn khoe khoang.”
“Nàng chờ ta, sau này ta sẽ lên chiến trường lập chiến công, mang cho nàng một vị cáo mệnh phu nhân về nhận lỗi.”
Ngày đó tuyết rơi lả tả, hắn quỳ gối trong làn tuyết trắng xóa, tóc đen áo đen cùng khắp trời tuyết trắng mịt mù sau lưng phản chiếu ra một gương mặt tuấn tú đến tận cùng.
Con ngươi đen nhánh, gương mặt trắng nõn như ngọc, màu môi cực nhạt nhưng đuôi mắt lại có một nốt ruồi son đỏ thẫm, trông giống như người trong tranh bước ra trở thành màu sắc rực rỡ nhất trong thiên địa.
Hình ảnh đó ta nhớ trong lòng rất lâu.
Lời hứa của hắn, mỗi câu mỗi chữ còn văng vẳng bên tai nhưng nháy mắt ta lại nghĩ tới kiếp trước khi hắn tới từ hôn, đứng trước mặt ta với vẻ mặt ghét bỏ khó chịu:
“Ta và người chưa từng có nửa phần tình nghĩa, da mặt dày như vậy vui vẻ lắm sao?”
“Trước đây ta không biết cô nương nhà họ Lục da mặt dày đến vậy là cùng, chẳng lẽ nhà họ Lục mấy thế hệ dõng dõi thư hương học đều là ‘Hậu hắc học’ hay sao?”
[Hậu hắc học: Hay còn gọi là Thick Black Theory, được viết bởi Lý Tông Vũ một chính trị gia và học giả bất mãn sinh vào cuối triều đại nhà Thanh. Nó xuất phát từ “mặt dày” trong tiếng Trung Quốc, có nghĩa là không biết xấu hổ.]
Ta không biết ‘Hậu hắc học’ là cái gì nhưng từ ánh mắt của hắn ta thanh tỉnh nhận ra–
Tạ Trọng Lâu, hắn đã không còn thích ta nữa.
Thiếu niên quỳ gối trong gió tuyết xin lỗi ta, thúc ngựa chạy khắp Kinh Giao chỉ vì muốn tìm cho ta cành xuân hải đường đầu tiên kia, cứ vậy mà dừng lại trong trận tuyết lớn đó, ngưng lại trong trí nhớ phảng phất ảo mộng của ta.
Mà bây giờ, ngay cả nhớ lại ta cũng không muốn.
2
Thẫn thờ một lúc ta mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt chán ghét của Tạ Trọng Lâu trong trí nhớ dần trùng hợp với thiếu niên ngạo nghễ kiêu căng bây giờ.
Bỗng dưng lòng ta thấy chán nản mệt mỏi vô cùng, giơ tay muốn đóng cửa sổ: “Thì sao? Tạ Trọng Lâu, ta đã không muốn gả cho ngươi nữa rồi.”
Hắn vòng tay qua ngăn cản ta, ánh mắt sáng như đuốc: “Tại sao? Trong lòng nàng có người khác rồi à?”
Người trước tiên thay lòng đổi dạ là hắn, vậy mà người này còn có mặt mũi đến chất vấn ta?
Ta tức giận đến nỗi muốn bật cười, thế mà lời tới khóe miệng lại cảm thấy ở đây nói những lời này với hắn quả thực quá vô nghĩa, lười chẳng muốn cãi nhau với hắn: “Coi như ngươi nói đúng đi.”
Nói đến vậy hắn vẫn không chịu rời khỏi đây, thậm chí còn chống bệ cửa sổ nhảy vào phòng.
Trăng bạc đổ xuống hòa vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, trông giống như sương mù bay lên từ khe suối siết nước.
Rõ ràng là bằng tuổi nhau ấy thế mà Tạ Trọng Lâu lại cao hơn ta cả một cái đầu, giờ phút này hắn cúi đầu nhìn xuống có một loại khí thế sắc bén vô cùng.
“Nàng nói ta nghe là tên nào, hả? Để ta nhanh chân tới xem khắp đất kinh thành này ngoài trừ Tạ Trọng Lâu ta đây còn có ai xứng với nàng?”
Đúng rồi, hắn là Tạ Trọng Lâu, hắn luôn là kiêu ngạo, nhiệt liệt, thẳng thắn.
Lúc yêu ta như vậy.
Trong lòng không có ta nữa thì càng quyết liệt hơn.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, ta cố sức nắm thật chặt để dùng chút đau nhức này che dấu cảm xúc mãnh liệt đang tràn ra khuynh đảo dưới đáy lòng, gằn từng câu từng chữ nói với hắn:
“Trừ ngươi ra ai cũng xứng đôi với ta.”
“Tạ Trọng Lâu, bởi vì ta đã không thích ngươi nữa rồi.”
Dáng hình thiếu niên bỗng cứng đờ, ánh trăng tràn tới bao phủ bóng dáng cô đơn ấy, hắn căn rắng nói: “Ta không tin!”
“Năm ấy mười hai tuổi nàng nói muốn gả cho ta, nàng nhận cây trâm của ta, ngọc bội của ta, đàn cầm của ta, ta không tin nàng sẽ thay lòng. Lục Chiêu Ý, ta không tin!”
Những lời này bỗng nhắc nhở ta, ta quay người vào phòng tìm hộp đựng trang sức, tìm được cây trâm gài tóc và ngọc bội hắn tặng cho ta rồi trả lại:
“Trả lại ngươi, còn chiếc đàn kia ngày mai ta sẽ sai người đưa đến phủ tướng quân.”
Tạ Trọng Lâu không chịu nhận: “Chiêu Lục, nàng đã thổ lộ tình cảm của nàng cho ta rồi.”
Ta thở dài: “Nhưng lòng người chung quy cũng sẽ thay đổi.”
Chuyện đời quả là kỳ diệu, kiếp trước ta với hắn cũng có một cuộc đối thoại như vậy, khác chỉ là vị trí đảo ngược lại.
Khi đó ta gắng gượng đứng thẳng lưng, nói với Tạ Trọng Lâu về quá khứ của chúng ta, nói về những món quà nhỏ nhưng chứa đầy tình cảm chân thành.
Thế mà hắn lại đứng trước mặt ta đập nát đàn cầm, tiện tay vứt bỏ ngọc bội và trâm gài tóc, nhìn ta một cách đùa cợt:
“Lục đại tiểu thư, lòng người chung quy cũng sẽ thay đổi.”
Ta không hiểu, con người sao có thể thay đổi một cách triệt để như vậy?
Vấn đề này kiếp trước ta không hiểu, mà hôm nay đổi thành hắn.
Trăng thanh gió mát, Tạ Trọng Lâu đứng im trước mặt ta một lúc rồi bỗng nhiễn thả lỏng sắc mặt:
“Lục Chiêu Ý, những lời này của nàng một chữ ta cũng không tin.”
“Bây giờ nàng ghét ta như thế nhưng cung yến ngày mai chắc cũng không đến nỗi bởi vì có ta ở đó nên không dám đi đúng không?”
Ta nhìn chằm chắm vào hắn.
“Tình cảm của nàng đổi thay, đừng nói với ta lá gan cũng nhỏ lại luôn đấy chứ?”
Nói xong câu đó hắn không nhìn ta nữa, nhanh nhẹn chống bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Ta cầm trâm gài tóc và ngọc bội trên tay, nhìn chiếc cửa sổ trống rỗng một lúc xong cũng không biết nói gì.
Chỉ có trái tim trong lồng ngực vẫn đang điên cuồng nhảy lên kia nhắc nhở ta —
Ta vẫn không thể ức chế mà rung động với thiếu niên Tạ Trọng Lâu kiêu ngạo phấn chấn như thế.
Trên thực tế kiếp trước sau khi thành thân với Tạ Trọng Lâu ta và hắn đã làm một cặp phu thê không bằng lòng cũng chẳng bằng mặt suốt năm năm.
Hắn ghét bỏ ta nhưng luôn thích giày vò tra tấn ta trên giường, còn bỏ chút thời gian cười cợt hỏi ta một cách lạnh lẽo:
“Nếu đã bất kể mọi thứ cũng muốn gả cho ta thì chuyện như thế này ngươi cũng rất hưởng thụ đúng không?”
Sau khi Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu qua đời thì ngay cả cửa phòng ta hắn cũng không bước vào nữa, tới độ đồ vật ta chạm vào hắn nhất quyết sẽ không đếm xỉa tới.
Có một lần chúng ta cùng nhau tham gia cung yến, trước sự trêu chọc của phu nhân thừa tướng ta gắp một miếng bánh cho hắn.
Dưới vô số con mắt hứng thú của người khác, hắn ném chén đĩa xuống đất, dùng khăn lau tay rồi nói một cách thờ ơ:
“Không cẩn thận làm đổ, lãng phí ý tốt của phu nhân.”
“Thực sự xin lỗi.”
Ai có mắt đều thấy đó là hắn cố ý.
Thời khắc ấy ta chạm phải tầm mắt đùa cợt của hắn, bỗng nhiên vô cùng rõ ràng ý thức được:
Đây không phải là Tạ Trọng Lâu yêu ta sâu đậm của năm năm trước, hắn đã hoàn toàn biến thành một kẻ xa lạ.
Mà ta thậm chí không biết, tại sao lại như vậy.
3
Một ngày trước cung yến mẫu thân đặc biệt tới phòng hỏi ta:
“Nếu ngày mai con không muốn đi thì để mẹ bẩm báo thái hậu, nói con bị nhiễm phong hàn nằm trên giường không dậy nổi.”
Trong ánh mắt mẫu thân nhìn ta là nỗi lo lắng không thể che dấu.
Ta lắc đầu: “Không sao đâu, con muốn đi.”
Tất nhiên phải đi, sao có thể để Tạ Trọng Lâu cười nhạo ta?
Mẫu thân thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc ta:
“Con với Trọng Lâu lớn lên với nhau từ nhỏ vốn tưởng rằng có tình cảm, nhưng tóm lại là do chúng ta suy nghĩ thiếu sót, không nên định ra hôn sự sớm như vậy.”
“Do con không tốt.” Ta hít mũi, “Con biết chuyện từ hôn này mang cho Lục gia rất nhiều phiền phức.”
Mẫu thân oán trách: “Sao có thể nói là thêm phiền phức? Hôn sự của con tất nhiên phải dựa theo mong muốn của con rồi.”
Kiếp trước việc ta kiên trì muốn thành thân với Tạ Trọng Lâu ở trong mắt hoàng thượng lại là hai mạch văn võ trong triều đình cấu kết với nhau, hiển nhiên không thể dễ dàng buông tha.
Sau khi ta thành thân không lâu, thế lực của Lục gia dần dần bị lấy lại, phụ thân được tiếng ngồi ở vị trí cao nhưng thực tế lại là một chức quan nhàn tản không có nửa phần quyền lực.
Còn Tạ gia vẫn có thể bảo toàn dưới sự luồn cúi khắp nơi của Tạ Trọng Lâu.
Sau này ta càng ngày càng thấy hắn xa lạ, không chỉ bởi vì hắn từ yêu ta vô cùng đột nhiên trở thành ghét ta vô cùng.
Còn bởi vì một Tạ Trọng Lâu vốn luôn chán ghét nhất những việc luồn cúi trên triều đình, một lòng muốn dùng chiến công hiển hách lấy cho ta một danh cáo mệnh chẳng biết từ khi nào đã biến thành dáng vẻ khéo đưa đẩy hắn ghét nhất.
Ngày hôm sau ta dậy rất sớm, tỉ mỉ trang điểm thật lâu, váy xếp tám lớp màu đỏ lựu xứng với một bộ trang sức trân châu hồng ngọc, nhìn qua thanh lệ lại đẹp đẽ quý giá.
Vậy mà xe ngựa mới vừa dừng ở cửa cung liền đụng phải Tạ Trọng Lâu.
Hắn nhướng mày, đuôi mắt mang cười: “Biết hôm nay sẽ gặp được ta nên cố ý ăn mặc xinh đẹp như vậy?”
Tự mình đa tình!
Ta nhếch môi: “Tạ tướng quân nghĩ nhiều rồi, hôn ước của ta và ngươi đã hủy, hôm nay ta ăn mặc lộng lẫy tất nhiên là để có thể ở trên cung yến tìm một phu quân khác.”
Sắc mặt Tạ Trọng Lâu nháy mắt đen như mực, hắn cắn răng nói: “Lục Chiêu Ý, ngươi dám!”
Lúc chúng ta nói chuyện thì phía sau có một chiếc xe ngựa đi tới.
Ta vốn không để bụng mấy lời đe dọa của hắn, mãi cho đến khi giọng nữ dễ nghe không thể quen thuộc hơn kia vang lên: “Đa tạ công công.”
Phảng phất bị một cái đinh dài đóng ngay tại chỗ, cả người ta cứng đờ không nhúc nhích nổi.
Tạ Trọng Lâu đứng trước mặt nhạy bén nhận ra cảm xúc của ta không ổn, hắn nhíu mày: “Nàng sao vậy?”
Ta không rảnh trả lời hắn, chỉ cắn đầu lưỡi chậm rãi quay đầu lại.
Mà ở đằng sau cách ta vài bước xa, nữ nhân mặc váy trắng áo tím chính là người khiến Tạ Trọng Lâu muốn bỏ ta để tái giá ở kiếp trước.
Dường như đã nhận ra ánh mắt chăm chú của ta, nàng cũng quay mặt lại, ánh mắt lướt qua ta rơi xuống Tạ Trọng Lâu đứng phía sau, hai mắt sáng rỡ: “Tạ tiểu tướng quân!”