Sài Ngọc Tâm theo tiếng nhìn lại, phát hiện là tên Trình Giảo Kim đã chen ngang làm mình bị cà phê bắn ngược trở lại. Bởi vì Phương Trạch Vi cơ hồ biến đổi 180° so với hình tượng trong video hôm qua, cộng thêm video quay không rõ mặt hắn, lúc này Sài Ngọc Tâm không hề nhận ra hắn là ai.
Vừa rồi không để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy diện mạo anh tuấn của hắn, hai mắt ả hơi sáng lên, đủ rắn rỏi đủ manly, đây đúng là loại hình bạn tình mà ả thích kéo lên giường nhất!
Hiện tại nhìn dáng vẻ bạn bè tốt của hắn và Hà Trường Thanh, trong lòng Sài Ngọc Tâm nảy sinh ý định chuyển mục tiêu sang Phương Trạch Vi.
Ả lập tức cắn môi vén tóc, biểu cảm như đang vô cùng tủi thân mà vẫn cố gắng kiên cường, ai oán kể lể một tràng dài:
“Tôi có gì mà phải lo? Tôi đi đứng nằm ngồi ngay ngắn, không giống ai kia, giả bộ khóc lóc liền có cả đống người xúm tới an ủi! Rõ ràng hôm nay Hà Trường Thanh đi xem mắt đối tượng là tôi vậy mà lại đứng ra bênh vực con nhỏ đó, chưa biết chừng hai người sớm có gian tình nên xúm lại bắt nạt tôi!”
“Anh không phân rõ trắng đen đúng sai, vừa xuất hiện liền làm hại tôi bê bết vết bẩn, hùa theo phe người xấu bắt nạt cô gái tay yếu chân mềm như tôi, lương tâm anh không cắn rứt hả?”
Tạm không nói Hà Trường Thanh và những nhân viên phục vụ chú ý quan sát toàn bộ sự việc lúc này nghe Sài Ngọc Tâm đổi trắng thay đen thì có cảm tưởng như nào, một số vị khách ngồi trên lầu nghe bên dưới ồn ào nên đi xuống hóng chuyện lại răm rắp tin lời của ả thật.
Nhất là vài vị khách nam nhìn bộ dạng “tủi nhục lung lay sắp đổ” của “cô gái tay yếu chân mềm” thì phẫn nộ trừng mắt nhìn quanh rồi gườm gườm tỏa định Phương Trạch Vi, xắn tay áo tính nhào tới dùng “vật lí” dạy cho cho hắn một bài học tôn trọng nhường nhịn phụ nữ.
Quét mắt xem đám người nhao nhao định ra vẻ anh hùng kia một cái, Phương Trạch Vi cười lạnh một tiếng muốn mắng người, Vương Thúy Hòa đã chen ra khỏi nhóm đồng nghiệp đang vây chung quanh, chỉ tay lên một chỗ trên trần nhà, nói:
“Tém tém cái nết lại đi, làm bộ làm tịch kể lể cho lắm vì biết sẽ có người ngu xuẩn nhào ra nhắm mắt bênh vực mình hả? Mở to mắt ra mà xem trong quán là có camera hẳn hoi, tưởng nói khơi khơi vài ba câu liền có thể đổi trắng thay đen à? Với lại mai mốt muốn dùng thành ngữ tục ngữ thì cũng ráng nói cho đúng, là chân yếu tay mềm, không phải tay yếu chân mềm!”
Sài Ngọc Tâm giật mình nghĩ tới camera trong quán, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại vì nghĩ sáng giờ không hề bại lộ thứ gì, mình là người chiếm lý nên không cần lo. Thấy mấy người vừa định đứng ra bênh vực mình nghe vậy liền chần chừ, trong lòng mắng to lũ gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, ngoài mặt lại tiếp tục giả vờ buồn khổ.
Phương Trạch Vi bị Vương Thúy Hòa giành trước, hơi bị cụt hứng một xíu, nên thôi không mắng nữa.
Hắn một đầu tựa lên vai Hà Trường Thanh, cả người như mất hết xương cốt, mềm nhũn bám vào một bên người y, lười nhác nói, “Trường Thanh không có gian tình với ai, bản thân cô mới là người có gian tình, đừng ở đó hi vọng bôi đen người khác.”
Sài Ngọc Tâm hơi biến sắc, ngay sau đó lại bình tĩnh, có vẻ phật ý nói, “Tôi có gian tình gì? Tôi mới vừa lấy bằng tiến sĩ về nước hai tuần, còn chưa điều chỉnh lại nhịp sống cho quen với môi trường chung quanh, ru rú trong nhà suốt, có gian tình với ai được?”
Hà Trường Thanh mới đầu muốn đẩy Phương Trạch Vi ra cho hắn đứng thẳng, lại kinh ngạc phát hiện xung quanh không ai nhìn hai người với ánh mắt dò xét tò mò, trong lòng ngạc nhiên, thôi không buộc hắn tách ra nữa. Chợt nghe ngữ khí lười nhác lại khẳng định của Phương Trạch Vi, y cũng đưa mắt dò hỏi.
Phương Trạch Vi xem ánh mắt của Hà Trường Thanh như “cổ vũ” mình nói tiếp, bèn không thèm úp mở câu giờ ấp ủ không khí, thẳng thừng huỵch toẹt nói hết:
“Sài Ngọc Tâm, 5 năm trước xuất ngoại với cái danh du học, trên thực tế là đi giải quyết cái thai trong bụng. Từ đó về sau, trung bình mỗi năm cô đều dính bầu một lần, sau đó ghé vào phòng khám tư nhân của bác sĩ Brown để lặp lại việc phá thai hết lần này đến lần khác.”
“Thậm chí tại thời điểm này, trong bụng của cô cũng đang có một cái thai 6 tuần tuổi. Cô nói mình cảm thấy mùi trứng gà tanh phát ói, đó là vì cô đang nghén nặng, đúng chưa?”
Theo tiếng nói của Phương Trạch Vi chấm dứt, không gian trong quán vừa mới còn nhốn nháo ồn ào chợt im bặt tiếng người, chỉ có tiếng nhạc dạo của một bài hát đang phát ra từ máy hát trong quán.
Không quá 3 giây, người có mặt trong quán liền đồng loạt ồ lên, từng đôi mắt đều trố ra hết cỡ nhìn Sài Ngọc Tâm, gương mặt ả giờ phút này tái nhợt cứng đờ hơn cả tượng sáp.
Vương Thúy Hòa không dám tin những gì mình vừa nghe. Một cơn giận chực trào trong lòng làm cô nhanh chóng thoát khỏi trạng thái sửng sốt đứng hình, nhìn Sài Ngọc Tâm quát lên, “Cô đang có thai còn giả bộ thật lòng đi xem mắt với bác sĩ Hà, cô tính gài nam thần nhà chúng tôi? Đồ đê tiện vô liêm sỉ!”
Mắng xong, Vương Thúy Hòa mới đỏ mặt nhận ra bản thân lỡ miệng nói lên xưng hô trong lòng, xấu hổ hoảng hốt bưng kín miệng không dám nhìn mặt Hà Trường Thanh, chen trở lại vòng vây của đồng nghiệp, ý đồ giấu mặt núp vào, cầu nguyện Hà Trường Thanh vừa rồi lãng tai không nghe thấy gì.
Hà Trường Thanh nghe mớ thông tin chấn động không thua lựu đạn nổ mà Phương Trạch Vi quăng ra, đang tiêu hóa chưa xong lại thình lình nghe người khác xưng hô mình là “nam thần”, hơi giật mình chút rồi thôi, không để tâm nhiều. Từ hồi là sinh viên y đã nhẵn mặt trên các bảng xếp hạng nam thần vườn trường, trước lạ sau quen, đã không thấy có gì bỡ ngỡ ngượng ngùng nữa cả.
Y nhìn bộ dạng lúc này mới thật sự lung lay sắp đổ vì bị người vạch trần bí mật của Sài Ngọc Tâm một cái, hỏi Phương Trạch Vi, “Nói như vậy, cô ta đã từng phá thai 4 lần, lần này lần thứ 5, định tìm người “chịu trách nhiệm”, sau đó bèn nhắm tới tôi?”
Phương Trạch Vi nhún vai một cái rồi mới gật gật đầu, “Không sai. Cô ta vừa 419 vừa NP tá lả loạn xị, không biết ai là tác giả của mấy bào thai trong bụng, vì thế mỗi lần dính bầu đều vừa nguyền rủa vừa đánh bụng mình phát tiết, sau đó mới tìm thời gian thích hợp đi bệnh viện giải quyết.”
Sài Ngọc Tâm chậm rãi lấy lại tinh thần đang định mắng Phương Trạch Vi nói dối bịa chuyện, chợt nghe hắn kể lại chi tiết này, trên người liền rùng mình một cái, bất chấp tất cả giận dữ hét, “Sao mày biết tao nguyền rủa đánh đập cái thai? Mày đặt camera trong toilet theo dõi tao sao?! Tao kêu cảnh sát bắt mày!!!”
Phương Trạch Vi không những không bị dọa mà còn mỉm cười bí hiểm, hai tròng mắt sâu đen thăm thẳm chậm rãi chớp động, “Ai rảnh mà quay lén cô? Đương nhiên là “bọn nhỏ” kể lại cho tôi nghe chứ sao.”
Sài Ngọc Tâm cảm thấy không khí trong quán vừa mới còn vô cùng oi bức giờ lại giảm xuống càng lúc càng mát rượi khiến ả sởn tóc gáy, cố gắng trấn định nhưng vẫn lắp bắp nói, “B-bọn nhỏ gì chứ? Chỉ giỏi giả thần giả quỷ!!!”
Hà Trường Thanh liên tưởng đến cảm giác kỳ lạ và sự thay đổi rõ rệt cùng ấn đường tràn đầy khí đen trên mặt khi vừa đi toilet xong của Sài Ngọc Tâm, ngữ khí chắc chắn hỏi lại Phương Trạch Vi, “Ban nãy anh nói “thân mình lo chưa xong”, ý của anh là, bao gồm cả cái thai hiện tại, chúng nó đều quấn lên cô ta rồi, phải không?”
Phương Trạch Vi nhìn bộ dạng nghiêm trang suy luận kết luận này của Hà Trường Thanh, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, làm hắn nhịn không được áp sát vào nhanh nhẹn hôn lên má rồi lên khóe môi của y mỗi chỗ một cái, gật đầu khen, “Trường Thanh thật thông minh, đoán đúng rồi, có thưởng!”
Hà Trường Thanh vừa ngượng vừa bực mình lườm Phương Trạch Vi một cái, trong lòng thầm mắng rốt cuộc là thưởng cho y hay thưởng cho hắn, suốt ngày tìm cớ ăn đậu hũ! Biết đẩy hắn ra cũng sẽ vô dụng, y lười không thèm đẩy nữa, xoa hai bên tai hơi đỏ lên của mình quay đầu sang chỗ khác.
Biết y thẹn thùng, Phương Trạch Vi nhịn cười không dám làm quá sợ chọc y phát giận. Hắn ôm tâm trạng vui vẻ quay đầu nhìn bộ dạng hoảng sợ của Sài Ngọc Tâm, trong lòng không chút thương hại hay đồng tình.
Trong ánh mắt của Phương Trạch Vi lúc này, 6 cái bào thai cuộn trào sương đen nguyền rủa và tội nghiệt, tử trạng thê thảm, bao hàm luôn cả cái thai hiện tại trong bụng Sài Ngọc Tâm đã sớm biến dạng và chết đi vì ả sử dụng thuốc uống lẫn thuốc lá rượu bia chất kích thích vô tội vạ, đang không ngừng bấu víu ở trên vai trên đầu trên lưng của ả.
Trong số chúng có cả thai song sinh, có nam có nữ, đã thành hình hoặc chỉ là một khối máu thịt hỗn độn, đều chịu chung số phận bị mẹ ruột nguyền rủa làm linh hồn non nớt phải trải qua đau đớn như bị xẻo thành trăm mảnh, vứt phần xác xuống cống ngầm do bệnh viện thống nhất xử lý “rác thải” sau khi phẫu thuật. Tiếng than khóc thê lương của chúng bện lại thành một mũi dùi sắc nhọn, không ngừng đục đẽo lên tầng bảo hộ bên ngoài của Sài Ngọc Tâm, khiến ánh sáng phát ra bên trên ngày một ảm đạm đi.
Phương Trạch Vi ước chừng vách ngăn bảo hộ kia là do sợi dây đeo tay có chứa một viên ngọc khắc phù văn của Sài Ngọc Tâm. Chờ khi chúng hoàn toàn phá vỡ được lớp ngăn cách này, cũng là lúc Sài Ngọc Tâm trả giá đắt cho những tội nghiệt gây ra. Khi đã bắt ả trả đủ, chúng có thể sẽ dựa theo huyết mạch cảm ứng đi tìm lại cha ruột, bắt hắn cũng phải trả một mức giá nhất định.
Cuối cùng lúc nghiệt nợ giữa đôi bên đã triệt tiêu xong, chúng sẽ lần lượt nhập âm phủ đi đầu thai kiếp khác.
Phương Trạch Vi vừa rồi đã âm thầm để lại đánh dấu nhằm quan sát hướng đi của chúng, bảo đảm chúng không thể tự do gây chuyện với đối tượng không liên quan.
Theo tấm chắn mỏng dần yếu dần, bầu không khí trong quán cũng phủ một màu âm u ảm đạm hơn hẳn. Gió nhẹ từ xa thổi qua, vào quán liền biến thành luồng không khí sắc lạnh.
Máy hát rè rè phát ra giọng của một diva nổi tiếng thế giới, bị không khí trong quán nhuộm đẫm sắc màu quỷ dị, âm trầm:
“It was dead long ago
But it’s all coming back to me…”
Sài Ngọc Tâm giật mình. Ả dường như nghe thấy một tiếng “rắc” nhỏ như có vật gì đó nứt vỡ.
Liền sau đó, Sài Ngọc Tâm cảm thấy trên người trầm xuống, trọng lượng thình lình xuất hiện không làm ả khom lưng đổ sụp vì nặng, lại khiến ả run rẩy không ngừng. Mái tóc bị kéo giật, trên vai có thứ gì ghé vào cử động, bên tai văng vẳng tiếng khóc than như tiếng mèo kêu đêm: “Mẹ ơi… đau quá… mẹ ơi…”
Tầm mắt chạm phải hai con ngươi sâu hút kỳ dị của Phương Trạch Vi, Sài Ngọc Tâm thấy môi hắn mấp máy khẩu hình mà mình hoàn toàn hiểu được:
“Chúng chết rất lâu rồi. Nhưng tất cả đều đang trở lại với cô…”
Máu trong cơ thể toàn bộ đổ dồn lên não, khóe mắt nhìn thấy một cuộn thịt nhầy tay chân dị dạng mọc ra từ sau gáy vòng lên vai mình, Sài Ngọc Tâm cuối cùng không thể nào giả vờ trấn định được nữa, phát ra tiếng gào chói tai:
“Quỷ! Có quỷ! Đừng qua đây! ĐỪNG QUA ĐÂY!! AHHH!!!”
Ả điên cuồng xô đẩy tất cả những người đang đứng trước mắt, loạng choạng xiêu vẹo lao ra khỏi quán, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.