Quang vẫn bước trên con đường ngày nào anh và Thư sánh bước.
Anh tìm nỗi nhớ….Anh tìm quá khứ.
Nhớ lắm kí ức anh và em….
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây.
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại….
Những giọt nước mắt…Lăn dài trên mi.
Cứ thế anh biết phải làm sao…
Tình yêu trong em đã mất,phai dần đi theo gió bay.
Còn lại chi nơi đây cô đơn riêng anh ….
Em đi xa quá … Em đi xa anh quá ..
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ.
Anh chờ đợi một cơn mưa,sẽ xóa sạch giọt nước mắt.
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không????
Em ơi anh nhớ … Em ơi anh rất nhớ ..
Từng câu nói ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu.
Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi …
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi …
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi ..
Anh nhớ em !
Bỗng 1 tiếng người từ phía sau phát lên:
-“Quang”.Tiếng gọi như đưa cậu thoát ra khỏi nỗi tuyệt vong.Tiếng gọi mà suốt 12 năm qua cậu đã nghe.
Quang quay mặt nhìn lại,như không còn tin vào mắt mình,người đứng trước mặtđang mang theo chiếc vali,vẫn đôi mắt to tròn,và nụ cười rất xinhấy.Người đã khiến cậu đau khổ vì đã ra đi mà không nói 1 lời từ biệt giờ đây lại đứng trước mặt cậu.
-Là cậu thật sao?Thư..
Quang chạy lại ôm chặt Thư vào lòng,những giọt nước mắt lại rơi,nhưng có lẽ nó khôngcòn là những giọt nước mắt khi cậu bị Thư từ chối hay Thư không từ biệtmà ra đi.Mà đó là giọt nước mắt hạnh phúc,giọt nước mắt mà cậu khôngnghĩ rằng mình sẽ có thể gặp lại người con gái cậu đã hết lòng yêu thầmkín suốt 12 năm qua.
-làm gì mà ôm người ta chặt quá vậy nè,bỏ ra coi khó thở quá.-Tiếng Thư vọng lên,khiến Quang giật mình bỏ tay ra:
-Xin lỗi,tại tớ xúc động quá!Mà tại sao đi không từ biệt,giờ lại ở đây?Lúcnãy tớ nhìn lên trời thấy có máy bay bay qua,tớ tưởng gần cậu đã đi rồichứ?tớ tưởng là…
-Cậu tưởng là gì?(Thư tò mò)
-Tớ tưởng là cậusẽ bỏ lại tớ mà đi!Tưởng là tớ sẽ không còn được nhìn thấy cô bé bướngbĩnh,hay dậy muộn mà suốt 12 năm qua,không ngày nào tớ không gặp cả.
-Cậu nghĩ tớ như vậy đó hả?
Nhìn Thư giận dỗi,Quang lại cười lên,1 Nụ cười hạnh phúc.Cậu lấy tay gạt đi những giọt nước mắt.Rồi nắm tay Thư:
-Có thể nói tớ biết,tại sao cậu lại quyết định trở lại đây không?
-Lúc đâu,tớ nghĩ tớ sẽ bỏ lại tất cả để ra đi.Nhưng khi bước chân lên máy bay thì tớ nghĩ lại…(Thư ngập ngừng)
-Cậu nghĩ lại gì?(Quang thắc mắc)
-Tớ nghĩ,tớ không thể bỏ lại nơi này,nó có quá nhiều kỷ niệm với tớ.Ở nơiđây tớ có rất nhiều bạn bè quan tâm đến mình,những người đó không muốntớ phải đi.Và đặc biệt là…
-Đặc biệt gì?
-Đặc biệt là,còn có 1người khiến tớ không thể nào quên được.Tớ đã làm người đó đau khổ rấtnhiều,tớ biết người đó yêu tớ rất nhiều và tớ cũng không thể quên đượcngười đó.Nên tớ…
-Nên cậu đã xuống máy bay và đi thẳng về đây đúng không?
-Đúng.
-Và người mà cậu nói,có phải chính là tớ không?
-….Phải….(tiếng Thư ngập ngừng)
-Tại sao lúc đâu cậu lại từ chối tớ,cậu có biết tớ đã đau khổ như thế nàokhông.Và tại sao cậu lại không 1 lời từ biệt mà ra đi,tớ giận cậulắm,cậu biết không hả cô bé ngốc của tớ?
-Quang,tớ xin lỗi cậu.Tớcũng không biết vì sao tớ lại nhẫn tâm như thế,tớ cứ nghĩ rằng cậu chỉlà bạn thân của tớ thôi,chứ tớ không nghĩ là cậu đã thích và yêu tớ từlâu,với lại lúc đó tâm trạng tớ không tốt,nên tớ đã làm cậu buồn.Nhưngkhi thiếu vắng cậu,tớ lại rất nhớ,tớ biết rằng mình đang tự lừa dối bảnthân mình.Từ tận đáy lòng,tớ biết mình đã yêu cậu và không thể thiếu cậu được.Cho tớ xin lỗi cậu nhé Quang!Hãy tha lỗi cho tớ.
Quang nắm lấy tay Thư và nhìn thẳng vào mặt Thư:
-Em vẫn ngốc như ngày nào,nếu không tha lỗi cho em thì tớ đâu cần phải nhưthế này.Thú thật,anh giận em nhiều lắm,nhưng khi nghe thấy em nói nhữnglời như vậy,anh lại thấy rất vui.(thay đổi cách xưng hô nhanh gê)
-hứ,ai làm em…
-ex…