Ai bảo mày giết cô ấy?Người đàn ông điên tiết trút giận lên đầu tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ run rẩy, cố gắng lấy lại hơi thở, nói với giọng yếu ớt:
– Thưa ông chủ, đó chỉ là tai nạn … tôi không cố ý. Xin hãy tha mạng cho tôi …
Người đàn ông nheo mắt, cơn giận dữ trong mắt hắn vẫn không giảm đi chút nào. Hắn nhấc đầu tên thuộc hạ lên lạnh lùng nói:
– Tai nạn? Chết tiệt, là ai cho mày cái gan tông chết cô ấy? Mạng của cô ấy mày có đền được không?
Người đàn ông nhấc đầu tên thuộc hạ lên đập mạnh xuống đất. Lúc này khuôn mặt của tên thuộc hạ kia đã bị đánh đến mức biến dạng, sóng mũi cũng đã gãy.
Vẫn không dừng lại ở đó, hắn bẻ từng ngón tay của tên thuộc hạ làm cho tiếng xương kêu lên răng rắc, tiếng gào thét đau đớn vang vọng trong căn phòng.
– Mày thấy đau không? Miêu Miêu của tao đã phải chịu đau đớn biết chừng nào khi bị mày tông.
Tên thuộc hạ nằm trên mặt đất, không còn sức để phản kháng, cơ thể đầy những vết thương. Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo và tàn nhẫn, không chút cảm thông. Hắn bước ra khỏi phòng, phẫn nộ buông lời đe doạ: “Nếu không tìm thấy xác của Lâm Miêu Miêu thì tất cả chúng mày đều đừng hòng sống yên”.
_____
Sở cảnh sát thành phố Linkon nháo nhào lên trước sự mất tích của Lâm Miêu Miêu.
“Đội trưởng Lâm không phải là xin nghỉ phép vài ngày thôi sao. Bây giờ đã hơn hai tháng rồi vẫn chưa liên lạc được với cô ấy” giọng của cảnh sát A nói.
Cảnh sát B: “Tín hiệu định vị từ đồng hồ cũng đã dừng hoạt động. Trừ khi đồng hồ bị vỡ hoặc đội trưởng Miêu tự tay tắt đi nếu không sẽ không thể nào mất tín hiệu”.
Tần Vũ mặt buồn bã bước từ ngoài cửa vào, trên tay cầm tập hồ sơ báo cáo:
– Sếp Thanh, tôi đã đến khu vực đồi núi nơi tín hiệu cuối cùng được phát ra để kiểm tra, nhưng vì đoạn đường đó thường không có người lẫn xe lui tới nên vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
“Tôi biết rồi, tiếp tục tìm” sếp Thanh gật đầu đáp.
Giờ nghỉ trưa, tại nhà ăn của sở cảnh sát. Mọi người xôn xao bàn luận:
– Mọi người nghe tin gì chưa, đội trưởng của đội A Lâm Miêu Miêu đã mất tích hơn 2 tháng rồi đó. Tôi nghe nói, giấy tờ của cô ấy được phát hiện ở một ngôi nhà gỗ trên núi?
– Cô ấy đến đó làm gì nhỉ? Bình thường cô ấy đắc tội với không ít tội phạm có khi nào bị trả thù rồi không?.
Bỗng một cảnh sát trẻ vội vàng hớt hả chạy đến đưa tin: “Đã tìm thấy xác của cảnh sát Lâm rồi”.
Cái gì?
Cả nhà ăn nhao nhao bàn tán ầm ĩ. Tần Vũ đang ngồi trong gốc ăn cơm, nghe tin liền bỏ hết tất cả chạy vào phòng làm việc.
…
Cảnh sát nhanh chóng bao quay hiện trường, Tần Vũ cũng vội vàng chạy đến nơi.
– Cái xác đâu?
“Bên kia” Viên cảnh sát chỉ về hướng thi thể đang được phủ kín đầu.
Tần Vũ đứng khựng lại trước thi thể, anh chậm rãi đeo bao tay, bàn tay run run từ từ mở khăn trùm ra.
– Thi thể này …
Tần Vũ lặng nhìn thi thể trước mắt cơ thể và khuôn mặt đã bị cán nát, rất khó nhận diện.
Ở bụi cây gần đó, cảnh sát cũng đã phát hiện chiếc đồng hồ mang số hiệu của Lâm Miêu Miêu.
…
Vài tiếng sau,
Cảnh sát đang trên đường vận chuyển thi thể về trụ sở thành phố Linkon để khám nghiệm thì bị một vụ nổ chặn đường.
Viên cảnh sát bước xuống xe kiểm tra thì bất ngờ bị bắn gục. Tiếng súng liên tục nã vào xe cảnh sát, lát sau thi thể được cho là của Lâm Miêu Miêu đột ngột biến mất.
Tần Vũ tỉnh dậy trên xe, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Vị cảnh sát ngồi cùng xe với anh cũng đã bị bắn chết, anh mờ ảo bước ra khỏi xe khung cảnh bên ngoài thật sự hỗn loạn. Hàng loạt xe cảnh sát đang bốc cháy, xác của đồng đội anh nằm khắp nơi.
Ai bảo mày giết cô ấy?Người đàn ông điên tiết trút giận lên đầu tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ run rẩy, cố gắng lấy lại hơi thở, nói với giọng yếu ớt:
– Thưa ông chủ, đó chỉ là tai nạn … tôi không cố ý. Xin hãy tha mạng cho tôi …
Người đàn ông nheo mắt, cơn giận dữ trong mắt hắn vẫn không giảm đi chút nào. Hắn nhấc đầu tên thuộc hạ lên lạnh lùng nói:
– Tai nạn? Chết tiệt, là ai cho mày cái gan tông chết cô ấy? Mạng của cô ấy mày có đền được không?
Người đàn ông nhấc đầu tên thuộc hạ lên đập mạnh xuống đất. Lúc này khuôn mặt của tên thuộc hạ kia đã bị đánh đến mức biến dạng, sóng mũi cũng đã gãy.
Vẫn không dừng lại ở đó, hắn bẻ từng ngón tay của tên thuộc hạ làm cho tiếng xương kêu lên răng rắc, tiếng gào thét đau đớn vang vọng trong căn phòng.
– Mày thấy đau không? Miêu Miêu của tao đã phải chịu đau đớn biết chừng nào khi bị mày tông.
Tên thuộc hạ nằm trên mặt đất, không còn sức để phản kháng, cơ thể đầy những vết thương. Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo và tàn nhẫn, không chút cảm thông. Hắn bước ra khỏi phòng, phẫn nộ buông lời đe doạ: “Nếu không tìm thấy xác của Lâm Miêu Miêu thì tất cả chúng mày đều đừng hòng sống yên”.
_____
Sở cảnh sát thành phố Linkon nháo nhào lên trước sự mất tích của Lâm Miêu Miêu.
“Đội trưởng Lâm không phải là xin nghỉ phép vài ngày thôi sao. Bây giờ đã hơn hai tháng rồi vẫn chưa liên lạc được với cô ấy” giọng của cảnh sát A nói.
Cảnh sát B: “Tín hiệu định vị từ đồng hồ cũng đã dừng hoạt động. Trừ khi đồng hồ bị vỡ hoặc đội trưởng Miêu tự tay tắt đi nếu không sẽ không thể nào mất tín hiệu”.
Tần Vũ mặt buồn bã bước từ ngoài cửa vào, trên tay cầm tập hồ sơ báo cáo:
– Sếp Thanh, tôi đã đến khu vực đồi núi nơi tín hiệu cuối cùng được phát ra để kiểm tra, nhưng vì đoạn đường đó thường không có người lẫn xe lui tới nên vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
“Tôi biết rồi, tiếp tục tìm” sếp Thanh gật đầu đáp.
Giờ nghỉ trưa, tại nhà ăn của sở cảnh sát. Mọi người xôn xao bàn luận:
– Mọi người nghe tin gì chưa, đội trưởng của đội A Lâm Miêu Miêu đã mất tích hơn 2 tháng rồi đó. Tôi nghe nói, giấy tờ của cô ấy được phát hiện ở một ngôi nhà gỗ trên núi?
– Cô ấy đến đó làm gì nhỉ? Bình thường cô ấy đắc tội với không ít tội phạm có khi nào bị trả thù rồi không?.
Bỗng một cảnh sát trẻ vội vàng hớt hả chạy đến đưa tin: “Đã tìm thấy xác của cảnh sát Lâm rồi”.
Cái gì?
Cả nhà ăn nhao nhao bàn tán ầm ĩ. Tần Vũ đang ngồi trong gốc ăn cơm, nghe tin liền bỏ hết tất cả chạy vào phòng làm việc.
…
Cảnh sát nhanh chóng bao quay hiện trường, Tần Vũ cũng vội vàng chạy đến nơi.
– Cái xác đâu?
“Bên kia” Viên cảnh sát chỉ về hướng thi thể đang được phủ kín đầu.
Tần Vũ đứng khựng lại trước thi thể, anh chậm rãi đeo bao tay, bàn tay run run từ từ mở khăn trùm ra.
– Thi thể này …
Tần Vũ lặng nhìn thi thể trước mắt cơ thể và khuôn mặt đã bị cán nát, rất khó nhận diện.
Ở bụi cây gần đó, cảnh sát cũng đã phát hiện chiếc đồng hồ mang số hiệu của Lâm Miêu Miêu.
…
Vài tiếng sau,
Cảnh sát đang trên đường vận chuyển thi thể về trụ sở thành phố Linkon để khám nghiệm thì bị một vụ nổ chặn đường.
Viên cảnh sát bước xuống xe kiểm tra thì bất ngờ bị bắn gục. Tiếng súng liên tục nã vào xe cảnh sát, lát sau thi thể được cho là của Lâm Miêu Miêu đột ngột biến mất.
Tần Vũ tỉnh dậy trên xe, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Vị cảnh sát ngồi cùng xe với anh cũng đã bị bắn chết, anh mờ ảo bước ra khỏi xe khung cảnh bên ngoài thật sự hỗn loạn. Hàng loạt xe cảnh sát đang bốc cháy, xác của đồng đội anh nằm khắp nơi.