Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, những bông hoa, cây cối đua nhau đón lấy những ánh nắng ấm áp.
Đường Vy từ từ mở mắt, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi cô khiến cô vô thức nhíu mày.
Cảnh vật trước mắt từ mô hồ dần dần trở nên rõ nét. Đường Vy chống tay, gượng dậy khỏi chiếc giường đơn trong bệnh viện. Cô nhìn xung quanh, cất tiếng.
– Bệnh viện?
Đường Vy cúi xuống, trên người cô không còn là bộ váy cưới ướt áp, bẩn thỉu mà là một bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam.
Hôm qua, do rầm mưa cộng thêm mặc bộ ướt suốt một thời gian dài khiến cơ thể phát sốt cao.
Đường Vy đưa tay lên, khẽ xoa thái dương của mình. Cô không nhớ vì sao cô lại ở đây? Ai đưa cô vào? Những câu hỏi không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô, khiến đầu cô bỗng chốc nhói lên.
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Một y tá bước vào.
Y tá nhìn cô, bước đến gần cô, vừa bước vừa nhẹ nhàng nói.
– Cô vẫn còn đang sốt, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Y tá đỡ Đường Vy nằm xuống giường, cẩn thận đắp lại chăn cho cô. Y tá nhìn cô, mỉm cười nói.
– Cô đúng là có phúc thật đấy. Chồng cô đối xử với cô thật tốt. Đêm qua, chồng cô thức trắng đêm chăm sóc cho cô đấy. Bây giờ đang đi mua đồ ăn sáng cho rồi đó.
Người gì đâu vừa đẹp trai, lại chu đáo, còn yêu thương vợ nữa.
Y tá nhìn cô, trong đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ cô có một người chồng tuyệt vời.
Đường Vy nghe được những tán thưởng của ý tá, đôi môi cô nở nụ cười trừ. Cô không hề cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mà lại có chút hoài nghi. Hắn hận cô mà, vì cô là con gái của người đã khiến gia đình hắn tấn nát, khiến hắn chịu khổ cực bao nhiêu năm. Sự chăm sóc tận tâm của Cố Tranh dành cho cô liệu có phải là diễn không? Trong sự chăm sóc tận tâm đó có bao nhiêu phần là thật lòng?
Cạch!
Cánh cửa lại lần nữa được mở ra. Cố Tranh mang theo một phần cháo nóng hổi bước vào. Anh bước đến bên cạnh giường, liếc mắt nhìn y tá. Y tá hiểu ý, nhanh chóng quay người rời đi.
Cố Tranh đặt bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút xuống chiếc tủ bên cạnh giường.
Đường Vy nhìn bát cháo, nở nụ cười nhẹ. 7 năm rồi, lần nào cô ốm, anh cũng mua một phần cháo trắng như vậy. Cẩn thận đút cho cô ăn hết phần cháo. Nhưng đó là 7 năm trước, hắn đang vào vai một người bạn trai tốt, còn bây giờ hắn không cần diễn nữa, không biết có chăm sóc cô như vậy nữa không? Chắc là không rồi.
Cố Tranh kéo lấy chiếc ghế bên cạnh giường, ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ép, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn cô. Giọng điệu ra lệnh.
– Tự ăn đi.
Đường Vy khẽ cười, gương mặt cô chứa đầy sự bình tĩnh. Cô biết ngay mà, anh sẽ không như 7 năm trước nữa, cẩn thận cô. Cô đưa tay, cầm lấy bát cháo nóng. Múc từng muỗng từng muỗng nhỏ đút vào miệng. Vị cháo trắng nhạt nhẽo, nhưng vào miệng cô, cô lại cảm thấy một vị đắng chua chát. Cô cũng không biết, là vị từ miệng của cô, hay là lòng của cô nữa.
Qua 10 phút. Đường Vy ăn hết bát cháo. Vị cháo thật là khó nuốt.
Cố Tranh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi. Anh dùng giọng điệu cảnh cáo cất tiếng.
– Đường Vy! Mạng của cô thuộc về tôi. Sau này, cô nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không, bà ngoại của cô…
Đường Vy nhướng mày, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Tranh, cầu xin.
– A Tranh! Bà ngoại em không có tội gì cả. Anh đừng gì hại bà ấy. Em cầu xin anh.
– Muốn bà cô an toàn, thì phải xem biểu hiện của cô.
Đường Vy cắn chặt môi, đôi bàn tay nắm chặt lại, thấp giọng đáp.
– Em biết rồi. Sau này, anh muốn hành hạ em thế nào cũng được. Chỉ xin anh đừng làm hại đến bà em.
Năm đó, sau khi mẹ cô gây ra tai nạn, đã chịu án tù chung thân. Từ đó, bà ngoại cô một tay nuôi cô lên, cho cô ăn học đoành hoàng. Nhưng cách đây một năm, bà cô bị bệnh, từ đó rơi vào hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đối với cô, bà ngoại cô rất quan trọng. Nếu bà ấy cũng không còn, cô thực sự không thể nào chịu được.
Cố Tranh nhếch môi, một nụ cười khinh bỉ nói.
– Cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Thì người cô quan tâm sẽ được an toàn.
Đường Vy cúi thấp đầu, dáng vẻ như chấp nhận số phận, đáp.
– Em sẽ ngoan ngoãn.
Cố Tranh là chủ của một tập đoàn lớn, tập đoàn Z&W một tập đoàn về công nghệ thông tin lớn nhất thành phố. Tập đoàn do Cố Tranh và Đường Vy gây dựng suốt 7 năm qua. Nhưng cách đây một tháng, vì để tiện chăm sóc cho Cố Tranh, cô đã xin nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc cho Cố Tranh.
Thế lực của Cố Tranh rất lớn, bây giờ cô lại không có gì trong tay, không cách nào có thể bảo vệ được bà ngoại cô. Bây giờ muốn bà ngoại cô an toàn, cô chỉ còn một cách duy nhất, là nghe theo lời của Cố Tranh.