Tình Yêu Tìm Đến

Chương 5



Sau khi nói chuyện với Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ bắt đầu như có như không chú ý tới THẩm Chư và Trương Mĩ, số lần tới Phùng ký cũng từ từ tăng lên. Cũng bởi vì chuyện với Time quốc tế, vợ chồng Thẩm Chư đều không quá để ý tới điều này, dù sao thì ngày nào cậu tới, hôm đó doanh thu nhất định tăng vọt. Sau một thời gian, Kiến Vũ đã phát hiện không ít vấn đề. Tỉ như chuyện Trương Mĩ đang nắm chặt đường nhập hàng của chi nhánh, toàn bộ các khoản nhập hàng đều phải qua tay bà. Giao chuyện kinh doanh của chi nhánh cho Thẩm Chư là chủ ý của cậu, nếu lúc này chỉ khơi ra chuyện nhập hàng sẽ rất khó mở miệng. Có điều, sau đó không lâu lại phát sinh một chuyện khiến Kiến Vũ cảnh giác.

Ngày hôm đó, Kiến Vũ vừa tới cửa Phùng ký, đang lúc khóa xe đạp thì mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau. Nghe giọng thì hình như là TRương Mĩ và tiểu Hạ. Kiến Vũ thật sự kinh ngạc, tính tình Trương Mĩ rất thẳng, cãi nhau với người khác cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng cô bé tiểu Hạ này tính tình cũng không phải không biết nhường nhịn, sao hôm nay hai người lại cãi nhau? Lúc này Thẩm Chư đi từ trong ra, hai người này khiến ông rất phiền lòng. Thấy Kiến Vũ, ông biết việc này thế là hỏng rồi, quả nhiên, âm thanh của tiểu Hạ từ bên trong truyền ra rất rõ ràng

“Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải gọi bà là bà chủ?! Thực ra cũng chỉ như tôi,là người làm công thôi! Bình thường làm bộ làm tịch thì cũng bỏ qua đi, nể mặt chú THẩm, bà nói hươu nói vượn mọi người đều không so đo. Thế mà hôm nay còn muốn đưa con bà vào đây! Bà đã hỏi ý anh Kiến Vũ chưa? Người ta đồng ý với bà rồi sao?!”

“Mày có gan lập lại lần nữa?”

“Nói mười lần nữa tôi cũng không sợ. Tôi làm việc ở Phùng ký, nhận lương là từ anh Kiến Vũ! Không như ai đó, cầm tiền của người ta còn mơ tưởng cửa hàng nhà người ta!”

Nghe xong những lời này, Kiến Vũ như có như không cười cười nhìn Thẩm Chư, gương mặt ngăm đen của ông đã ngượng đến đỏ bừng.

“tiểu Vũ, con đừng hiểu lầm, là thím con muốn đưa Thẩm Lương đến thành phố…”

Kiến Vũ lắc đầu, cậu không có hứng thú nghe THẩm Chư giải thích, những gì muốn biết đều đã biết. Không vào cửa hàng, cậu liền quay người leo lên xe đi luôn. Thẩm Chư đi theo gọi vài tiếng, cậu cũng không quay đầu lại.

Suốt dọc đường cố kìm nén tức giận, trở lại cửa hàng Phùng ký cũ, dưới ánh mắt cực kì kinh ngạc của tiểu Yến, Kiến Vũ đen mặt nhốt mình vào phòng, đến bữa tối cũng không màng ăn. Phùng Thiếu Hoa nhận được điện thoại của Thẩm Chư, nghe giọng điệu quanh co của ông, đoán Kiến Vũ 8/10 đúng là giận rồi. Ông thở dài, người này a, sao lại không biết thế nào là đủ chứ.

Phùng Thiếu Hoa cho Phùng ký đóng cửa sớm, để tiểu Yến về. Ông xuống bếp làm một bát mì trứng, bưng đến trước cửa phòng Kiến Vũ, gõ gõ cửa, “Con à, mở cửa đi, cha làm cho con bát mì trứng, còn cho 2 quả trứng chần, nóng hổi đây.”

Kiến Vũ vốn không muốn động đậy nhưng lại không nở để cha cứ đứng bên ngoài, liền ngồi dậy, cào cào tóc, mở cửa.

Phùng Thiếu Hoa bước vào, đặt mì xuống bàn, bật đèn, ấn Kiến Vũ ngồi xuống ghế, nhét đôi đũa vào tay cậu, “Tối như thế mà không biết bật đèn lên. Tranh thủ mì còn nóng con mau ăn đi, đang tuổi này là không chịu được đói đâu.”

Kiến Vũ ăn hai miếng, buông đũa, Phùng Thiếu Hoa thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai cậu.

“Con à, cha biết con trong lòng khó chịu, nhưng cho dù khó chịu hay tức giận cũng không được làm hại bản thân a.”

“Cha, cha nxem, người đó sao lại thay đổi như thế?”

Phùng Thiếu Hoa lắc đầu cười cười, “Đứa nhỏ này, năm nay con bao nhiêu? Mới từng trải được bao nhiêu? Chuyện mới như thế đã  không chịu nổi, sau này sao làm được việc lớn?”

“Cha, cha sớm biết sẽ như vậy, cho nên hôm trước mới nói với con những lời đó?”

Phùng Thiếu Hoa không nói gì nữa, chỉ giục Kiến Vũ mau ăn hết mì, nguội lại không ăn được. Chờ Kiến Vũ ăn xong, ông cầm bát mang ra ngoài, lúc quay lại thấy Kiến Vũ nắm tóc ngồi thần người. Phùng Thiếu Hoa biết thời gian qua Kiến Vũ làm việc gì cũng thuận lợi, ngẫu nhiên lại xảy ra chuyện như thế, khẳng định ít nhiều sẽ lâm vào bế tắc, nhưng điều này là một nét tất yếu trong quá trình trưởng thành của cậu, ai cũng không giúp được. Người kinh doanh, ai mà không từng mò mẫm đi tới? Ai có thể bảo đảm suốt đời trôi chảy? Bản thân ông năm xưa cũng từng nếm qua thiệt thòi, cho nên giờ cỉ có thể ở bên khuyên nhủ, mong cậu không nên bước lên lối cũ của mình.

“Con biết không? Lúc cha còn nhỏ, đến một bữa no cũng không có. Lúc ấy cha từng nghĩ, nếu có thể được ăn một bữa no cao lương thôi, bảo cha làm gì đều được!”

Kiến Vũ nghe cha nhắc đến chuyện này, không hiểu dụng ý của ông nhưng vẫn ngồi lại ngay ngắn.

“Sau đó, đến lúc cha được ăn no cao lương rồi, cha bắt đầu mơ ước được ăn cơm như người ta. Kết quả, đến lúc được ăn cơm rồi, cha lại nghĩ tới bữa ăn có thịt.” Phùng Thiếu Hoa dừng một chút, sờ sờ đầu Kiến Vũ, “Trên đời này, khó thỏa mãn nhất chính là nhân tâm! Chú thím con là người tốt, họ là người cũng cha lớn lên, nhân phẩm của họ cha vẫn tin được. Nhưng sao con lại không nghĩ xem, ai mong cả đời làm công cho người khác? Huống chi bọn họ ngày xưa cũng từng mở cửa hàng làm ông chủ?”

Kiến Vũ trầm mặc nghe, lòng dần dần sáng tỏ, đúng vậy, ai muốn làm công cho người khác cả đời? Cậu tự nhận là đối xử tốt với người, nói không chừng người ta chẳng cảm kích đâu.

Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ đã bình tĩnh lại liền hỏi chuyện xảy ra ở chi nhánh ngày hôm nay. Thẩm Chư chỉ nói đại khái, ông hiểu con trai mình, tuyệt đối không vì một chút chuyện nhỏ liền tức giận đến thế.

Kiến Vũ liền thuật lại chuyện cãi nhau hôm nay của tiểu Hạ và Trương Mĩ, kể cả câu mắng của tiểu Hạ, một chữ cũng không bỏ qua. Phùng Thiếu Hoa nghe xong, hừ một tiếng, “Cha đã nói mà, thì ra là nhằm vào chủ ý này. Thằng nhócThẩm Lương là cái dạng gì, chưa đến 10 tuổi đã học thói trộm cắp, nghe nói chưa học xong cao trung đã bị đuổi học, Trương Mĩ còn muốn đưa nó ra đây? Muốn cha con ta kiếm tiền cho cô ta nuôi con mình?”

Kiến Vũ không quen biết THẩm Lương nhưng nghe Phùng Thiếu Hoa nói cũng đã hình dung ra. Người như thế vào đây làm việc chẳng phải kiếm phiền toái đến cho bản thân sao? Nghĩ tới nghĩ lui, nếu Trương Mĩ thực sự nói chuyện này với họ, họ có thể không đáp ứng sao? Chí ít về mặt tình cảm là không ổn.

Hai cha con đều đau đầu, suy tính cả buổi tối, cuối cùng Kiến Vũ nghĩ đến một biện pháp, Phùng Thiếu Hoa nghe xong, nghĩ tuy rằng mình có thiệt thòi chút nhưng dù sao so với hiện tại tốt hơn nhiều liền gật đầu.

Từ lúc gặp Kiến Vũ bỏ về, Thẩm Chư vẫn không yên lòng, cơm cũng không muốn ăn, chỉ liên tục hút thuốc. Trương Mĩ hỏi ông có chuyện gì, Thẩm Chư thở dài, nói chuyện chiều nay Kiến Vũ tới chi nhánh, Trương Mĩ nghe xong cũng hoảng sợ.

“Ông nói, tiểu Vũ sẽ nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào? Bà nói còn nghĩ thế nào?” Cơn tức nghẹn từ trưa lại bùng lên, “Tôi đã sớm nói với bà, chuyện của con tôi đã có chủ ý, bà sao không chịu nghe? tiểu Vũ không biết, nhưng sao Thiếu Hoa lại không biết con chúng ta là cái dạng gì! Hôm nay gây ra chuyện như vậy, bà bảo tôi còn mặt mũi nào gặp cha con Thiếu Hoa?”

Trương Mĩ vẫn nghĩ mình chẳng có lỗi gì lớn, con trai còn nhỏ tuổi không ngoan, mình từ từ dạy là được rồi, “Ông nói cứ như thể con là của mình tôi ấy! Tôi không tin ông muốn để Thẩm Lương cả đời cắm mặt xuống đất.”

Thẩm Chư xoạch xoạch hút hai điếu, thấy Trương Mĩ như vậy cũng không buồn so đo nữa, ông đã có quyết định rồi, chuyện của Phùng ký ông không thể nhúng tay nữa, nếu không giao tình bao nhiêu năm nay cùng Phùng Thiếu Hoa sợ rằng sẽ không còn.

Vài ngày sau, Phùng Thiếu Hoa gọi điện mời vợ chồng Thẩm Chư tới cửa hàng cũ, nói có chuyện cần thương lượng. Thẩm Chư mơ hồ biết có liên quan tới chuyện hôm trước, mà Trương Mĩ vẫn không hay biết gì.

Hôm đó, Kiến Vũ cho đóng cửa sớm, để tiểu Yến về nhà. Chờ Thẩm Chư và Trương Mĩ tới cậu liền đem chuyện lần trước đã thương lượng với cha cậu nói với hai người. Theo ý cậu là muốn để cho vợ chông Thẩm Chư lo toàn bộ chuyện chi nhánh, bọn họ không hề nhúng tay nữa. Cửa hàng là của Kiến Vũ, hàng tháng trả tiền thuê là được, toàn bộ chuyện kinh doanh ở đó sẽ không liên quan tới cậu nữa, tên cửa hàng cũng không dùng danh Phùng ký, người làm trong đó ai muốn ở lại cứ ở, ai không muốn lại về cửa hàng cũ, ngoại trừ giấy phép kinh doanh bọn họ cần tự làm lại, mọi thứ đều có sẵn rồi. Ý tứ bên trong là, vô luận chuyện kinh doanh sau này tốt hay xấu cũng không liên quân tới cha con họ nữa.

Nghe Kiến Vũ nói xong, Thẩm Chư sững sờ, Trương Mĩ lại tỏ ra vui mừng, nói luôn muốn giữ lại Lương Bân, tiểu Hạ thì thôi. Kiến Vũ cũng cười cười đáp ứng, mang hợp đồng đã viết sẵn ra, Thẩm Chư thấy Trương Mĩ muốn kí, vội vã ngăn cản.

“tiểu Vũ, hợp đồng này chúng ta không thể kí! Chuyện con nói chúng ta cũng không thể đáp ứng! Chú Thẩm con không phải người vô liêm sỉ, ngày mai, chú và thím con sẽ kết toán hợp đồng, rời Phùng ký. Chuyện tới nước này là chú thím có lỗi với con! Nếu chú kí hợp đồng này thì cả đời sẽ thấy then với cha con con.” Dứt lời liền lôi theo Trương Mĩ ra về.

Mặc dù Thẩm CHư nói như vậy nhưng Trương Mĩ không đồng ý, chuyện tốt như vậy, bà nghĩ mình chẳng có chỗ nào có lỗi với cha con Kiến Vũ. Trong suy nghĩ của bà, cha con Kiến Vũ có được ngày hôm nay, vợ chồng họ cũng có công không ít, báo đáp này không phải bà không thể nhận. Cho dù thế nào, bà cũng không muốn buông tha cơ hội này.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Trương Mĩ gạt Thẩm Chư kí hợp đồng với Kiến Vũ. Thẩm Chư biết chuyện, cãi nhau với bà một trận lớn, thế nhưng khi bà nhắc đến con trai, ông cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể nói với Kiến Vũ nâng giá tiền thuê lên cao một chút, với chuyện này, Trương Mĩ không có ý kiến gì. Chí ít, trong quan niệm của bà, cửa hàng là của mình, cái khác đều dễ thương lượng.

Làm xong hợp đồng, Thẩm Chư xin giấy phép kinh doanh, biển hiệu Phùng ký cũng dỡ xuống. tiểu Hạ nghe xong chuyện này, không chờ Trương Mĩ nói liền xách theo bao quần áo chay tới cửa hàng Phùng ký cũ, Lương Bân lưỡng lự một lát rồi đáp ứng ở lại. tiểu Hạ biết chuyện, trực tiếp mắng người này cùng hai vợ chông kia như nhau, lương tâm bị cẩu ăn rồi.

Chuyện cửa hàng Phùng ký đổi chủ, vài khách cũ không biết, dù sao thì đầu bếp vẫn như cũ, thế nhưng Time quốc tế lại biết. Dù sao thì bọn họ đặt cơm là do coi trọng tay nghề Kiến Vũ, nay Kiến Vũ không còn trong cửa hàng, Lương Bân làm tốt đến mấy cũng không hợp khẩu vị họ rồi.

Sheena tới Phùng  ký vài lần, cũng quen biết với tiểu Hạ rồi, ngày đó trùng hợp tiểu Hạ lại về chi nhánh lấy vài thứ, biết chuyện rồi cô liền an ủi cô nhóc, ngày đó không đặt cơm ở đây nữa. Về phòng làm việc nói chuyện này với mấy đồng nghiệp, mọi người đều nghĩ ông chủ nhỏ này hồ đồ rồi, chuyện này nói thế nào vẫn là mình thiệt.

“Sheena, theo như chị nói, vợ chồng nhà ấy thực quá phận rồi! Mà ông chủ Phùng cũng quá tốt bụng đi”

“Đúng, theo ý em, cứ trực tiếp đuổi cổ hai người đi là xong.”

Bốn mĩ nữ thảo luận khí thế ngất trời, chưa có ai phát hiện ông chủ mình đang đứng ngay sau lưng, Vương Thanh ho một tiếng, họ mới xấu hổ xoay người, phát hiện ông chủ đang nghiêng người tựa vào cửa, nhìn bọn họ nửa cười nửa không.

“Sheena, có thể nói cho tôi biết, cơm trưa của tôi ở đâu không?”

“Ông chủ…”

“Hử”

“Việc đó, hôm nay Phùng ký…”

Vương Thanh đứng phía sau các cô, chuyện của Phùng ký cũng nghe hiểu được đại khái, thấy vẻ mặt Sheena đầy tức giận, cười cười, “Sheena, cô thực cho rằng ông chủ nhỏ kia thiệt thòi rồi?”

“Chẳng nhẽ không đúng?”

“Đương nhiên không,” Vương Thanh lắc lắc ngón tay, “Theo như tôi thấy, cậu ta làm thế rất thông minh, so với việc vẫn buộc cùng một chỗ với hai người nọ, thời khắc đề phòng, hay là thẳng thừng đuổi bọn họ làm tổn thương hòa khí hai bên, lại không bằng như cậu ta làm, chịu thiệt một chút có thể bảo toàn tình cảm đôi bên, lại không cần lúc nào cũng phải lo người tính toán mình.”

Sheena suy nghĩ một chút, cũng thấy Vương Thanh nói có lí, “Ông chủ, sao trước đây tôi không nghĩ ra nhỉ?”

Vương Thanh cười híp mắt, hai hàng lông mi rất dày tạo thành hai bóng hình quạt trên mặt anh, “Đó là nguyên nhân vì sao tôi là ông chủ mà cô chỉ có thể là thư kí của tôi a.”

“Ông chủ!”

Từ khi Phùng ký đổi biển hiệu, treo lên biển hiệu Thẩm ký, vợ chồng Thẩm Chư rất ít tới cửa hiệu Phùng ký cũ, cho dù tới cũng chỉ ngồi một lát lại đi, không vồn vã giúp một tay như trước. Tuy cha con Phùng Thiếu Hoa không nói gì trước mặt người ta nhưng tiểu Hạ lại nhất định không tha, mỗi lần thấy vợ chồng Thẩm Chư đều phải châm chọc khiêu khích vài câu, được vài lần, hàng xóm xung quanh đều biết việc vợ chồng Thẩm Chư đã làm, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, hai người liền càng không muốn tới Phùng ký. Sau đó tiền thuê cửa hàng mỗi tháng cũng là gửi luôn tới tài khoản của Kiến Vũ. Chuyện đến nước này, thực sự Phùng Thiếu Hoa và Kiến Vũ cũng không muốn nhưng chẳng còn cách nào. Xem xét ở một góc độ khác thì chuyện này cũng không phải thực sự không tốt. Chí ít, sau này hai người kia có muốn tính toán gì cha con họ cũng sẽ khó hơn trước nhiều. Mà khi Phùng Thiếu Hoa biết Trương Mĩ đem Thẩm Lương ra Bắc Kinh thì luôn căn dặn Kiến Vũ nếu không có việc gì thì đừng tới chô Thẩm Chư, Kiến Vũ cũng ghi tạc chuyện này trong lòng. Hai nhà càng lúc càng xa cách.

Tuy chi nhánh nhường người khác rồi nhưng việc kinh doanh thì vẫn phải làm. tiểu Hạ tới đây, Kiến Vũ nhanh chóng cảm thấy dễ chịu không ít. Cô bé này tay chân chịu khó, học việc cũng nhanh, chỉ một thời gian sau, cô đã học được ba, bốn phần tay nghề của Kiến Vũ rồi, lúc bận cũng giúp Kiến Vũ không ít việc. Kiến Vũ thương lượng với Phùng Thiếu Hoa, trong thời gian sắp Phùng ký không có dự định khai trương chi nhánh mới, hai cha con muốn tập trung tinh lực kinh doanh cửa hàng này thật tốt. Vì thế, chuyện bán đồ ăn tới tận nơi của Phùng ký không còn giới hạn chỉ ở lân cận trường học mà đã từ từ thâm nhập khu phố trung tâm. Kiến Vũ thuê mấy sinh viên làm ngoài giờ, đầu tiên phát tờ rơi, sau này thì đưa cơm. Sắp vào hè, trời càng lúc càng nóng, mỗi phần thức ăn bán ra ngoài Kiến Vũ đều tặng kèm một chén canh đậu xanh, tuy chẳng đáng bao nhiêu nhưng thanh lương giải nhiệt, làm cho người ta cảm thấy thân thiện. Dần dần, chuyện kinh doanh này càng ngày càng tốt, nhân viên đưa đồ ăn tăng từ hai người thành năm người, đôi khi Kiến Vũ cũng muốn giúp một tay. Phùng Thiếu Hoa thương con, cũng biết mấy sinh viên đưa đồ thực vất vả liền chuẩn bị cho mỗi người một bình giữ ấm đầy canh đậu xanh. Mấy cậu nhóc thường đùa, tiền lương có thể ít đi nhưng canh đậu xanh của ông chủ Phùng không thể thiếu, bằng không sẽ bãi công! Phùng Thiếu Hoa nghe xong liền cười đến không khép được miệng, đối mấy cậu bé lại càng tốt hơn, khiến cho Kiến Vũ nhiều lúc nửa thật nữa giả oán trách cha rằng ai mới thực sự là con trai cha. Phùng Thiếu Hoa lúc ấy sẽ vỗ đầu con một cái, mấy đứa choai choai, đứa nào cũng vất vả. Kiến Vũ lúc này lại xoa đầu, cười hớn hở với cha, khiến cho Phùng Thiếu Hoa tức không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể cho thằng nhóc này một đòn.

Sheena biết Phùng ký bắt đầu bán cơm trưa ra ngoài thì bữa nào cũng đặt ở đây. Hiện tại Time quốc tế trên từ ông chủ Vương Thanh dưới đến bác Chương bảo vệ mỗi ngày ngóng trông nhất chính là canh đậu xanh Phùng ký! Kiến Vũ nhìn nhìn lượng canh đậu xanh cung ứng cho Time quốc tế, mỗi lần tới đưa cơm đều cùng Sheena nói giỡn, cứ thế này,Time quốc tế chỉ cần mỗi ngày uống canh đậu xanh có thể uống cho Phùng ký phá sản, đến lúc đó cha con cậu phải ra đứng đường rồi! Không ngờ đại mỹ nữ cả ngày cười tủm tỉm này vỗ vỗ đầu cậu nói, “Không vấn đề, nếu thực sự uống cho Phùng ký đóng cửa, chị nuôi cậu!” Nói xong liền ấn lên mặt Kiến Vũ một dấu son hoàn mĩ, khiến Kiến Vũ sợ đến mức ném cơm lại bỏ chạy, chạy thật xa vẫn nghe thấy tiếng cười của mấy mỹ nữ phòng thư kí(bị bóc tem rồi).

Bất quá nói cũng kì quái, Kiến Vũ đưa cơm tới Time quốc tế không phải một hai lần, vậy mà một lần cũng không gặp Vương Thanh. Tuy có hơi tiếc nuối nhưng cẩn thận nghĩ lại, một nhân vật có thể chỉ một lần nhìn thoáng qua ở quầy giao dịch cổ phiếu cũng khiến cậu toát mồ hôi lạnh thì không gặp vẫn tốt hơn.

Hôm nay Kiến Vũ theo lẽ thường đưa cơm tới Time, lúc ở phòng tiếp tân tầng một đăng kí, cô tiếp tân vui vẻ hớn hở trực tiếp cầm bình thủy Kiến Vũ đang mang theo, mở nắp rót cho mình một chén canh đậu xanh, một vị quản lí ngành nào đó đi qua thấy được, làm bộ hanh một tiếng, “Ông chủ Phùng a, phần của tôi đừng có quên đó!”

Kiến Vũ cười ha ha, lau mồ hôi, “Không quên, lát nữa tôi mang tới cho anh” Quay đầu lại, thấy bình giữ ấm đã ngót đi một nửa, “Chị Triệu, chừa lại cho em chút đi, hơn nữa chỗ đó em uống qua rồi đó.”

“Trực tiếp uống thì đã làm sao? Xấu hổ? Đến, chị cho một con dấu (dấu hôn) sẽ không xấu hổ nữa.” liền làm bộ bổ nhào qua.

Kiến Vũ sợ đến mức nhanh chân chạy vào thang máy, bình giữ ấm cũng không lấy, nghĩ thầm mấy chị này cũng nhiệt tình quá đi. Tới tầng 19, phát hiện bốn mỹ nữ phòng thư kí của tổng tài không có ở đó,Kiến Vũ thấy hơi lạ, dạo quanh một vòng cũng không thấy ai. Tầng này ngoại trừ phòng tổng tài và phòng thư kí, không còn nhân viên nào khác, các cô này không ở đây phỏng chừng là đang ở trong phòng làm việc của tổng tài (5P ). Kiến Vũ đặt hộp cơm lên bàn ở phòng tiếp khách, ngồi vào sô pha, dự định chờ một lát, nếu vẫn không thấy người ra sẽ để lại giấy nói lần sau tới lấy tiền.

Chưa tới 10 phút, cửa phòng tổng tài mở ra, Sheena và Alise đi ra  mang theo một tập tài liệu, nhìn thấy Kiến Vũ thì bắt chuyện một câu, nói cậu mang giúp đồ ăn tới phòng làm việc. Kiến Vũ gật đầu, vừa đúng dậy lại thấy một người đàn ông từ phòng làm việc của tổng tài đi ra, quần tây màu đen, áo sơ mi xanh da trời, không mang cà vạt, đeo một đôi mắt kính viền bạc, tay cũng cầm một tập tài liệu, vừa đi vừa hỏi Sheena mấy thứ trong dự án đã tới chưa. Kiến Vũ nghĩ phong cách ăn mặc của người này trông rất quen, cố ý nhìn một chút, đối phương cũng đang nhìn về phía cậu, thấy Kiến Vũ thì sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đen láy hí lại, nở nụ cười.

Chỉ liếc mắt, Kiến Vũ liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên (trực giác của dã thú ;)).

“Cậu là ông chủ nhỏ của Phùng ký đi? Đồ ăn của cửa hàng nhà cậu rất ngon, nhất là sườn kho tàu.” Vương Thanh đưa kẹp tài liệu cho Alise đang đi tới, quay đầu, vươn tay, “Tôi là Vương Thanh, rất vui được gặp cậu.”

Kiến Vũ đành cọ cọ tay vào quần, bắt lấy bàn tay thon dài kia, “Xin chào, tôi là Phùng Kiến Vũ.”

“Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?”

Kiến Vũ vốn định phủ nhận, thế nhưng lại nghĩ người như Vương Thanh này hỏi như vậy, tám chín phần mười là khẳng định anh ta đã từng gặp mình, mình mà phủ nhận, dường như có hơi kì cục. Vì vậy gật đầu, “Vâng, ở phòng giao dịch cổ phiếu Bắc Kinh, tôi đã gặp Vương  tiên sinh một lần.”

“Ha” Vương Thanh có chút hứng thú liếc nhìn Kiến Vũ một cái, “Tôi nhớ rồi, cầu giờ còn chơi cổ phiếu không?”

“Không” Kiến Vũ lắc đầu, “Cổ phiếu phiêu lưu quá lớn, tôi không dám liều.”

Vương Thanh cười cười không nói.

Ra khỏi Time quốc tế, Kiến Vũ muốn thở phào một hơi. Sống hai đời rồi, lần đầu cảm thấy có một người có thể cho cậu áp lực lớn như vậy. Vị Vương Thanh này khiến người thấy sâu không lường được. Tuy nói anh ta đang cười, thế nhưng ý cười khiến Kiến Vũ thấy rất giả, rồi lại không thể nói giả ở chỗ nào. Vô luận thế nào, cậu cũng không muốn tiếp xúc với người kia nữa.

Vương Thanh đứng bên cửa sổ tầng 19, hơi hí mắt nhìn xuống, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.

Sheena đưa tài liệu tới, “Ông chủ, anh nhìn gì vậy?”

Vương Thanh xoay người, tâm tình vui vẻ cầm bút kí tên lên tài liệu, đưa cho Sheena, “Bí mật”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.