Từ sau lần gặp mặt Vương Tuấn Tú, Kiến Vũ thường xuyên nhận được điện thoại của anh ta hẹn ra ngoài, đại đa số đều bị Kiến Vũ từ chối, lâu sau, điện thoại gọi đến của Vương Tuấn Tú ít dần đi, Kiến Vũ nghĩ cứ quẳng anh ta qua một bên như thế, phỏng chừng một thời gian sau anh ta sẽ phai nhạt dần tâm tư với cậu. Dù sao anh ta cũng không tính là thích Kiến Vũ, Kiến Vũ biết điều này thì không cảm thấy có lỗi với anh ta nữa. Sống bên một người mình không thích, cho tới nay Kiến Vũ vẫn chưa tùng có ý định này. Cho dù không thể gắn bó keo sơn nhưng chí ít cũng phải thích đối phương chứ nhỉ? Giống như dự định của Vương Tuấn Tú, chỉ hơi có cảm tình đã muốn sống với nhau, nếu lúc ấy Kiến Vũ thực sự nóng đầu mà nhận lời anh ta, sau này có một ngày Vương Tuấn Tú lại gặp được người anh ta có cảm tình, Kiến Vũ không biết, lúc đó mình phải làm sao? Huống chi, có tấm gương là Vương Vĩ trước đây, đối với người nhà họ Vương này, Kiến Vũ luôn duy trì thái độ đối đãi bình thản. Song, đối với Vương Thanh, Kiến Vũ không rõ cảm giác của mình với anh là thế nào, thực sự chỉ là thích thân thể anh ta? Dường như không hẳn thế. Kiến Vũ chưa nghĩ ra, mà lúc này Vương Thanh thường xuyên gọi điện cho cậu, nhìn đến số của anh, Kiến Vũ lập tức tắt máy, người này quá nguy hiểm, Kiến Vũ sợ nếu trước khi hai bên làm rõ vấn đề mà gặp lại anh, cậu sẽ lập tức cùng anh lên giường mất, cho nên, trong thời gian này không gặp vẫn hơn.
Chớp mắt đã qua một tháng, thời tiết từ từ chuyển lạnh, Purple Line đã bắt đầu đưa phương thức ăn đồ nướng do tự tay khách làm vào danh mục phục vụ. Mới đầu, Kiến Vũ chỉ cho lầu hai của nhà hàng chính làm thử, chủng loại đồ cho kiểu ăn này không nhiều, chủ yếu là thịt bò thịt dê xuyên chuỗi, thịt ba chỉ, cánh gà, thêm các loại rau xanh, một ít hành thái gừng miếng, bỏ cả trên khay lớn, khách tự chọn đồ tự nướng. Người Bắc Kinh không thích hải sản lắm, Kiến Vũ không đầu tư nghiên cứu đến lĩnh vực này nhiều, chỉ chọn hai, ba loại cá thay đổi nhau, thế cũng đã khá đầy đủ. Gia vị ướp thịt do Kiến Vũ điều phối, vì chuyện này, Kiến Vũ còn mất công đến mấy nhà hàng Triều Tiên học lỏm, không phải giở trò sau lưng trộm bí quyết mà là do lưỡi cậu quá nhạy, đầu óc lại nhanh nhẹn, ăn vài lượt có thể biết đại khái cách làm mấy thứ gia vị bí truyền nhà người ta, lại thêm vài thứ ghi nhớ được từ đời trước, Kiến Vũ chế ra ba, bốn loại gia vị ướp thịt theo khẩu vị khác nhau, thêm tương ớt tự chế, hôm bắt đầu đưa mục bàn nướng cá nhân vào kinh doanh, Kiến Vũ làm một bếp nhỏ trong nhà hàng làm mẫu cho khách xem, xuyến thịt ba chỉ xèo xèo trên giá thép, lại tưới một lớp gia vị lên, hương thơm liền bay tới mũi, nướng xong, lấy một lá xà lách cuốn thịt, thêm một miếng tỏi, cắn một miếng vào miệng, thơm mà không ngấy, ngon đến nỗi suýt nuốt cả lưỡi. Một chuỗi thịt bò thịt dê rắc thêm thì là Ai Cập, mỡ nạc phối hợp, cắn một miếng, miệng liền đầy mỡ ngậy, vừa vệ sinh vừa ngon miệng hơn quán ven đường nhiều. Mấy khách ăn thử đều bị nóng đến nỗi ra sức hà hơi nhưng đều dựng ngón cái khen ngợi, nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi bước đến quầy giao tiền, lên lầu hai, xắn tay áo tự làm. Dù đều không nướng được ngon như Kiến Vũ làm nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, thú vị. Đám khách nếm thử đi rồi, tiếng tăm về kiểu ăn đồ nướng tự làm ở Purple Line cũng bay theo ra ngoài, chẳng mấy chốc, phần lớn khách tới Purple Line dùng cơm đều lên lầu hai làm một bàn tự nướng thịt.
Nhân viên trong nhà hàng thấy vậy, có người kiến nghị với Kiến Vũ, “Ông chủ à, hay là cả lầu một chúng ta cũng cho làm bàn nướng đi, anh xem xem, lầu hai không đủ chỗ cho khách rồi mà lầu một vẫn còn thừa nhiều chỗ như vậy, lãng phí quá.”
Kiến Vũ lắc đầu, bấm máy tính, “Cậu chỉ thấy lần này bàn nướng cá nhân đắt khách nhưng mà đại bộ phận khách ăn vì nó mới lạ, chờ hết thấy mới lạ thì lượng khách không còn nhiều như thế đâu, ai mà ăn ngày ba bữa thịt được chứ, không sợ béo không nhấc nổi chân à. Hơn nữa, gần đây thời tiết chuyển lạnh thích hợp ăn đồ nướng. Đến lúc nóng lên, ai còn muốn ăn mấy món thịt nướng còn nghi ngút khói hơi này, cho nên a, trước thế nào giờ cứ làm thế đi, nhân viên Purple Line phải biết nhìn xa một chút.”
“Ái chà, đúng là ông chủ có khác.”
“Đi làm việc của cậu đi.”
Purple Line đóng cửa nghỉ, Kiến Vũ tạm biệt nhân viên, đi về phía trạm xe bus, nhìn đồng hồ đeo tay, chắc vẫn kịp đón chuyến cuối, nếu không thì đành gọi taxi vậy. Cũng may, cậu vừa tới trạm xe thì có một chiếc đi tới, đúng là tuyến cậu chờ, Kiến Vũ lên xe, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Cậu đã hơi buồn ngủ, vừa tựa vào cửa sổ lim dim một chút đã nghe thấy báo trạm xuống, vội vã xuống xe.
Nương theo đèn đường, Kiến Vũ bước về phía nhà mình, cách một quãng vẫn trông thấy trong nhà còn sáng đèn, có lẽ cha cậu chưa ngủ. Đang bước đi, đột nhiên phía sau có người vỗ vai cậu, Kiến Vũ giật mình, nghiêng người định huých cho kẻ phía sau một khuỷu tay, không ngờ kẻ nọ chẳng những không định né tránh mà còn túm cánh tay cậu, kéo cả người cậu vào lòng. Anh ta cúi xuống vùi đầu vào cổ Kiến Vũ, hơi thở ấm áp thổi tới lỗ tai khiến cậu cảm thấy ngưa ngứa.
“Kiến Vũ, đã nửa tháng không gặp, sao vừa thấy nhau đã muốn động tay động chân thế?” Bên tai vang lên giọng nói đã khiến cậu quen thuộc đến không thể quen hơn, chẳng phải đại boss họ Vương thì còn ai vào đây nữa?
Kiến Vũ không có tâm tình chuyện phiếm với Vương Thanh, đang đứng ngay đầu ngõ, tuy buổi tối muộn không có ai nhưng nhỡ hàng xóm có người thấy cậu nửa đêm nửa hôm đứng đây ôm một người đàn ông, nói tới tai Phùng Thiếu Hoa thì cậu xong đời. Kiến Vũ nghĩ vậy liền thúc cho Vương Thanh một cái, giãy ra, nhưng cánh tay vẫn bị anh cầm chặt.
Kiến Vũ giật mấy cái không được, đành hạ giọng nói với Vương Thanh, “Anh buông ra trước đã, người ta nhìn thấy sẽ không tốt đâu.”
Ánh mắt Vương Thanh lóe lên một chút, trời tối, Kiến Vũ không để ý đến, cậu quay mặt nhìn về phía nhà mình, sợ Phùng Thiếu Hoa bất chợt nổi hứng đi ra ngoài chờ cậu.
“Không ai thấy là được chứ gì?”
“Cái gì?” Kiến Vũ chưa kịp chú ý tới lời Vương Thanh vừa nói đã bị kéo ra bên ngoài, “Anh kéo tôi đi đâu thế?”
Vương Thanh không thèm để ý đến lời Kiến Vũ, kéo cậu ra tới bên cạnh xe anh đang đỗ cạnh đường. Kiến Vũ chưa kịp nhận ra đã bị Vương Thanh nhồi vào băng ghế sau, anh cũng trườn về phía cậu. Tuy không gian trong xe cũng khá thoáng nhưng hai người đàn ông chen chúc vẫn thấy chật, Vương Thanh thừa dịp Kiến Vũ chưa kịp lấy lại tinh thần, kéo một chân cậu đặt lên ghế trước, một chân gác lên vai anh, cả người tì lên Kiến Vũ, sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa xe. Trong chốc lát, trong không gian nhỏ hẹp của xe chỉ có tiếng hít thở bất ổn của hai người.
Kiến Vũ trợn mắt, phát hiện mình không có khả năng động đậy rồi, muốn đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra thì đã thấy hai tay đều bị Vương Thanh nắm chặt.
Vương Thanh cúi đầu, liếm liếm vành tai Kiến Vũ, cười cười, “Bây giờ không ai thấy rồi nhé.” Nói xong, thả một tay cậu ra, lấy tay nới cà vạt, tháo cúc áo trên cổ, Kiến Vũ có thể thấy rõ hầu kết của anh lên xuống theo động tác nuốt, gợi cảm khác thường, cậu bắt đầu mất tự chủ, cảm thấy miệng khô khốc, lúc này Vương Thanh liền nắm lấy đầu cậu, miệng hai người bắt đầu gắn chặt lấy nhau.
Không gian chật hẹp, khoái cảm trái luân thường, Kiến Vũ cẩm thấy hơi khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng lên, thử giật giật người lại bị tên đè lên cậu ép chặt hơn. Nhưng lí trí còn sót lại nhắc nhở cậu, lúc này không phải thời gian làm loại chuyện đó, tay Vương Thanh đã lướt tới thắt lưng cậu, cởi cúc áo sơ mi của Kiến Vũ, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo của cậu. Anh cúi đầu, cắn cắn cái cổ thon nhỏ, vừa cọ cọ vừa nói khẽ, “Kiến Vũ, em biết không, từ hôm đó đến nay, mỗi lần anh nghĩ đến em là lại phải đi tắm nước lạnh đấy! Thế mà em thì đến điện thoại của anh cũng không chịu nghe.” Nói xong, cắn mạnh một cái như xả giận, cảm thấy Kiến Vũ run lên một cái lại thương tiếc liếm liếm vết cắn của mình, “Em nhận lời anh, được không? Nha?”
Kiến Vũ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh một chút những rối loạn trong thân thể, tận lực muốn bỏ qua đôi môi và bàn tay gây rối của Vương Thanh đang chuyển động trên thân mình, nhưng cậu bi ai nhận ra, rất khó thành công, càng có áp lực, cảm giác lại càng rõ ràng hơn.
“Vương tổng, anh dừng lại trước đã.”
“Gọi Thanh” Nghe được Kiến Vũ nói, Vương Thanh ngẩng đầu, nhẹ nhàng mổ lên môi cậu, “Gọi Thanh.”
“Được, Thanh, anh buông ra trước đã.” Kiến Vũ hơi nghiêng đầu, tránh nụ hôn của Vương Thanh, không thể để anh ta cứ mè nheo như vậy, còn bị Vương Thanh giở trò nữa, Kiến Vũ không thể cam đoan mình còn có thể giữ được lí trí.
“Vì sao?” Vương Thanh ngừng lại nhưng không định buông cậu ra. Một tay anh vẫn còn đặt trên đai lưng Kiến Vũ.
“Hơi khó chịu.” Kiến Vũ suy nghĩ một chút, nói ra đáp án tương đối an toàn.
Vương Thanh nhanh chóng ngồi dậy, suy nghĩ một chút, “Vậy em đồng ý ở bên anh?” Nói xong, híp mắt lại, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Kiến Vũ. Kiến Vũ xem điệu bộ của anh, như thể muốn nói nếu cậu không đồng ý, anh ta trước tiên sẽ nhai cậu rồi nuốt tươi luôn ngay tại đây.
“Dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ.”
“Em đã có gần một tháng cân nhắc rồi.”
“Tôi không muốn làm qua loa đã quyết định, chính là vì có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với anh. Tôi nhớ lần trước anh nói, anh muốn đi đến hôn nhân, không muốn đây chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi như sương sớm, đúng không?” Kiến Vũ nói xong, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh trầm mặc một lát, nở nụ cười.
“Vũ, hiện tại anh càng bội phục ánh mắt của mình, nhìn mà xem, anh đã tìm cho mình một người đàn ông thật tốt nha!” Nói xong, Vương Thanh thả tay cậu ra, mở cửa xe, kéo Kiến Vũ dậy.
Kiến Vũ giật giật hai chân đã tê dại, xem ra vóc dáng cao không phải chỗ nào cũng tốt, chí ít trong hoàn cảnh này, cặp chân dài gây cho Kiến Vũ phiền toái không nhỏ.
“Vũ” Vương Thanh nâng cằm cậu lên, mổ nhẹ một cái, “Em có thể nghiêm túc cân nhắc, anh rất mừng, nhưng anh mong là không phải đợi lâu nữa. Trước giờ anh chưa từng phát hiện mình là một kẻ thiếu kiên nhẫn đến vậy.” Nói xong lại kéo một tay Kiến Vũ, ngậm khẽ ngón trỏ của cậu, hơi híp mắt nhìn vào mắt cậu.
Kiến Vũ bĩu môi, đại boss họ Vương này thật là thiện biến, chẳng phải lần trước đã nói sẽ nuôi mập mình mới ra tay sao?
“Giờ lại không chê tôi là ôm cũng đau tay?”
Vương Thanh nở nụ cười, “Quả nhiên lần trước em có nghe thấy anh và ông nội nói chuyện”
Kiến Vũ quay đầu, nói dỗi, “Tôi không thừa nhận có ích gì sao?” Cái gì gọi là đào hố chôn mình, Kiến Vũ lần này cảm nhận được rồi, lần này cậu không những nhảy xuống mà còn cố lấp cho mình mấy xẻng đất nữa, năng lực cao ghê cơ!
Vương Thanh thấy Kiến Vũ lộ dáng vẻ trẻ con hiếm hoi, mừng rỡ ôm lấy mặt cậu, chụt chụt hôn xuống, anh sống gần ba mươi năm, bây giờ mới biết mình có thể thích một người đến thế, thậm chí anh còn muốn dứt khoát nhét cậu vào lòng, cả đời không buông tay, nghĩ tới đây, Vương Thanh cũng bị hoảng sợ bởi chính bản thân mình.
“Được rồi,” Kiến Vũ đẩy đẩy Vương Thanh, “tôi cũng phải về nhà đây”
“Vậy em hôn anh một cái.”
“Cảnh cáo anh đừng có được voi đòi tiên.” Kiến Vũ trừng mắt.
“Một cái thôi mà.” Vương Thanh ôm thắt lưng Kiến Vũ, “Mai anh đi Mỹ công tác rồi, một tuần không thể về nhà, chí ít em cho anh một cái hôn để anh có cái mà nhớ chứ.”
Kiến Vũ thực bất đắc dĩ, Vương đại boss có phải đang giả tảng hay không, mình còn chưa nhận lời với anh ta mà? Nhưng có vẻ nếu bây giờ mình không làm anh ta vừa lòng, phỏng chừng đêm nay anh ta thực sự dây dưa đến sáng! Người này sao mà kém xa ấn tượng khi xưa của mình thế chứ?
Thở dài, Kiến Vũ kéo đầu Vương Thanh qua, chạm nhẹ vào khóe miệng anh một cái, song đầu Vương Thanh hơi nghiêng đi, hai cặp môi thân mật tiếp xúc một cái.
Kiến Vũ vừa định mở miệng, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm, thoáng chốc, mặt cậu trở nên trắng bệch.
“Hai đứa đang làm gì?”
Kiến Vũ cứng người, từ từ quay lại, thấy Phùng Thiếu Hoa cầm đèn pin, đứng cách đó không xa, mặt đầy khiếp sợ nhìn cậu, “Con à, hai đứa đang làm cái gì?!”
____________________&&&_________
Ô Ô Ô có biến, bác Phùng vẫn là nên bình tĩnh ah ~_~
______________
“Cha” Kiến Vũ há miệng, gọi cha một tiếng, lại không biết phải nói gì.
Phùng Thiếu Hoa không tin nổi mắt mình nữa, ông vừa thấy gì? Con trai ông cùng một người đàn ông ôm nhau thân mật?
“Con, về nhà với cha” Trong đầu ông hiện giờ hỗn loạn vô cùng, ông chỉ muốn mang con trai về nhà. Vừa nói xong câu đó, thân thể chợt run lên từng đợt, mặt tái nhợt, ông phải lui mấy bước, tựa vào tường mới đứng vững nổi, “Con, về nhà với cha.”
“Cha!” Kiến Vũ thấy cha như vậy, vội vã đẩy Vương Thanh ra, chạy tới đỡ cha mình, “Cha, cha không sao chứ?”
“Không sao.” Phùng Thiếu Hoa lắc đầu, cầm tay Kiến Vũ, “Con, về nhà với cha trước đã, được không?”
“Vâng, chúng ta về nhà.” Kiến Vũ gật đầu, liếc nhìn Vương Thanh một lần nữa, đỡ cha quay về, Phùng Thiếu Hoa lại quay đầu, nhìn Vương Thanh vẫn đang đứng lặng, trên mặt không có chút cảm xúc gì.
Vương Thanh đứng yên một lát, lắc đầu, quay người ngồi vào trong xe, rút một điếu thuốc, châm lửa, gắn trên miệng, nhìn làn khói lượn lờ trước mắt, đã bao lâu anh không hút thuốc? Lần gần nhất có chuyện lo lắng là khi nào?
Vương Thanh cào cào đầu, không phải anh không biết tâm tư của Kiến Vũ nhưng anh vốn là kẻ ích kỉ, anh quan tâm tới cậu, mà cậu cũng không phải không có cảm tình với anh, cho nên, Vương Thanh không cho phép Kiến Vũ giả làm đà điểu trốn tránh. Kiến Vũ sợ người nhà biết chuyện cậu là gay, cho nên Vương Thanh giúp cậu chọc thủng tầng bí mật ấy. Khi đó kì thực anh đã sớm thấy Phùng Thiếu Hoa bước đến nhưng anh vẫn muốn đánh cược một phen, nhìn kết quả hiện tại, Vương Thanh không nắm chắc rốt cuộc mình thắng hay thua nữa.
Hung hăng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, Vương Thanh tì cả người lên tay lái, xiết chặt nắm tay, đấm mạnh một cú, “damn it.”
Nhà họ Phùng.
Kiến Vũ đỡ Phùng Thiếu Hoa ngồi lên giường, cậu đứng bên cạnh, trong giây lát, hai cha con không biết nên nói gì.
Rốt cuộc, Phùng Thiếu Hoa thở ra được mấy hơi, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, ông vỗ vỗ tay xuống bên cạnh mình, “Con, ngồi xuống đây, cha con ta nói chuyện.”
“Cha…”
“Đến đây ngồi đi.”
Giọng Phùng Thiếu Hoa có phần mệt mỏi, Kiến Vũ nghe ra, giận đến muốn cho mình vài bạt tai! Mà cậu cũng đã làm như vậy.
Phùng Thiếu Hoa vội vã giữ lấy bàn tay Kiến Vũ đang còn muốn hạ xuống, “Con làm gì thế? Muốn tự hành hạ mình hay sao?” lại thương tiếc sờ sờ nửa mặt đã bị đánh đến hồng lên của con, “Đang yên đang lành, lại đánh mình làm gì?”
Kiến Vũ “phịch” một cái, quì xuống, “Cha, con sai rồi! Cha đánh con đi!”
Phùng Thiếu Hoa lắc đầu, định kéo Kiến Vũ dậy, kéo mấy cái vẫn không được, bản thân lại mệt đến thở dốc, “Con à, cha con sức yếu rồi, con đứng lên đi, nghe cha!”
Kiến Vũ hồng cả vành mắt, đứng lên, bị Phùng Thiếu Hoa kéo ngồi xuống bên giường. Phùng Thiếu Hoa nắm lấy tay con, “Con, nói cho cha biết, từ lúc nào?”
Kiến Vũ lắc đầu, cậu cũng không biết nên nói thế nào.
Phùng Thiếu Hoa thở dài, “Từ lúc con còn nhỏ, cha đã nghĩ con không giống bọn trẻ cùng tuổi. Lúc con người ta suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, con lại ngồi một chỗ đọc sách học bài, con người ta 15, 16 tuổi trong cặp sách đứa nào cũng có giấu mấy bức ảnh các ngôi sao điện ảnh, lúc bình thường thích nhìn mấy cô bé xinh xắn, mà cha cho tới bây giờ chưa từng thấy con quan tâm đến những chuyện đó, vốn tưởng là tính tình con như thế, đến khi lớn lên sẽ khác, lại chưa từng nghĩ tới mặt này a.”
“Cha…” Kiến Vũ muốn nói gì đó, Phùng Thiếu Hoa ra hiệu ngừng.
“Con à, nói cho cha, từ lúc nào thì bắt đầu với người đàn ông đó?”
“Cha, sau này con sẽ không gặp lại anh ta nữa.”
Phùng Thiếu Hoa lại lắc đầu, “Cha chỉ là một kẻ vô dụng, con còn nhỏ đã khiến con vất vả, mẹ con nhẫn tâm bỏ cha con ta, lại còn lấy nốt số tiền cứu mạng cha mang đi, trước đây không phải cha chưa từng nghĩ tới chuyện tìm bà ấy về, nhưng tìm về rồi, có thể tốt với con sao? Nhưng mà giờ cha hối hận rồi, nếu năm đó cha không gãy chân, tìm cho con một người mẹ tốt, có lẽ con sẽ không như thế này a.”
=============
Thực ra ở đây t có sửa một chút từ ngữ của au, bạn ấy dùng từ “bị bệnh” để chỉ tính hướng của nhân vật, chỉ muốn nói rõ một điểu: đồng tính không phải, nó là một xu hướng tính dục hoàn toàn tự nhiên của con người. Khoa học đax chứng minh điều này.
Một lần nữa mong tác giả có đọc được thỉnh thông cảm cho bạn editor ah. ^^
============
“Cha, con sai rồi, con làm cha mất mặt, cha đừng nói nữa.” Viền mắt Kiến Vũ lại hồng lên, giọng nói cũng đã bắt đầu run rẩy.
Phùng Thiếu Hoa vỗ vỗ tay con, “Để cha nói hết đã.” Nói xong, lại hổn hển mấy hơi, “Mất mặt gì chứ? Con cha cho cha nở mặt nở mày như vậy, đỗ đại học, lại tự mở nhà hàng, bước ra ngoài, ai không ao ước được như Phùng Thiếu Hoa ta? Con à, con biết đấy, cha già rồi, thân thể lại như vậy, có thể ở bên con được mấy năm? Trước vẫn nghĩ, thừa dịp cha còn động được, nhìn con tốt nghiệp đại học, cưới một cô gái tốt, có được một mái ấm, như vậy, cha đi, cũng không cần lo lắng gì nữa.”
Kiến Vũ nghẹn ngào, lại không biết nói gì, chỉ hung hăng cho mình một bạt tai.
“Đứa nhỏ này!” Phùng Thiếu Hoa vội vã nắm lấy tay Kiến Vũ, “Còn dám tự đánh mình như thế, cha giận đấy!”
“Cha, sau này con nhất định sửa lại! Cha yên tâm, con không gặp lại anh ta nữa! Con tốt nghiệp đại học sẽ tìm cho cha một cô con dâu, sinh một thằng cu thật béo cho cha ôm, cha nhất định phải sống thật vui…” Nói đến đó, Kiến Vũ không nhịn được liền khóc thành tiếng.
Phùng Thiếu Hoa kéo cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu, “Bậy nào! Con nói vậy là không được. Cha tuy không có văn hóa cao nhưng không đến nỗi hồ đồ. Con không thích phụ nữ lại định cưới người ta, thế chẳng phải làm hại người ta sao!”
“Cha?” Kiến Vũ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Phùng Thiếu Hoa.
Mặt Phùng Thiếu Hoa vẫn nhợt nhạt nhưng miệng khẽ nở nụ cười, “Con sao cứ nôn nóng như thế, không chịu nghe cha nói xong đã.” Vừa nói vừa vươn tay lau nước mắt cho Kiến Vũ, “Đã lớn như vậy rồi, đứng dậy đã cao hơn cha nửa cái đầu, còn khóc lóc tèm nhem như con mèo hoa ấy, có xấu hổ không hả?”
Kiến Vũ hai mắt hồng hồng, lấy tay áo lau mặt vài cái, không hiểu cha định nói gì.
Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ nín khóc mới mở miệng, “Con a, con đã như thế, cha không muốn ép con nhất định phải cưới vợ về, nhưng con chọn bạn nhất định phải chọn người tốt với con! Cha không cầu mong gì nhiều, chỉ cầu con có thể sống tốt, tìm được một người có thể bên con chia sẻ hạnh phúc, người làm cha chỉ mong có thế thôi.”
“Cha, cha không phản đối?”
“Phản đối, con có thể chuyển sang thích phụ nữ?” Phùng Thiếu Hoa trừng mắt với con, mặt đã hồng hào hơn, “Hai con trai lão Vương đều như vậy này, chẳng phải người ta vẫn sống được đấy hay sao? Con là đứa có tiền đồ, sợ cái gì? Nhưng mà,” Phùng Thiếu Hoa chuyển giọng, “Nhà chúng ta không giống người ta, nhà người ta có tiền có thế, chúng ta chỉ là dân đen, con thế này, sẽ không tránh khỏi bị người dè bỉu, con giờ còn nhỏ, nhỡ sau không chịu đựng nổi thì phải làm sao đây? Những điều này, con đã thực sự cân nhắc kĩ rồi chứ?”
“Cha,” Kiến Vũ lấy lại bình tĩnh, cha cậu đã nói đến nước này, bản thân cậu không cần phải ngại ngùng dấu diếm nữa, “Con là trời sinh thế, không có cách nào. Không thể cho ngài một đứa cháu ngoan, con có lỗi với cha.”
“Ngốc ạ.” Phùng Thiếu Hoa cười, “Con thế này đã tốt lắm rồi, so với nhà người ta, cha con còn không biết đủ sao? Nếu còn tham lam mà phàn nàn gì sẽ bị trời phạt đấy.” Nói xong, suy nghĩ một chút, “Nếu cha không nhầm, người kia là Vương tổng tài đúng không?”
“Vâng” Kiến Vũ gật đầu.
Phùng Thiếu Hoa cân nhắc một chút, “Con đi rửa mặt rồi ra xem, nếu anh ta đi rồi, sau này con không được lui tới với anh ta nữa, nếu còn chưa đi, con đưa anh ta vào đây, cha có lời muốn nói.”
“Cha?”
“Đi đi, nghe lời cha.”
Kiến Vũ gật đầu, lúc này cậu cảm thấy đầu hơi váng vất, không nghĩ sự tình lại chuyển biến như thế. Song cậu vẫn đi vào rửa sạch mặt, nhìn vào trong gương, thấy viền mắt mình đã hồng cả lên, không nghĩ đã sống hai đời mà cậu vẫn còn có lúc chật vật như vậy.
Vương Thanh còn đang nhoài người uể oải bò ra trong xe, chợt nghe có tiếng gõ cửa sổ, ngẩng đầu liền thấy Kiến Vũ đang cúi lưng nhìn vào trong xe.
“Kiến Vũ?”
Vương Thanh hơi kinh hãi, anh còn tưởng một thời gian tới không gặp được cậu, lại thêm lo lắng Phùng Thiếu Hoa và Kiến Vũ về nhà sẽ nói những gì, cho nên vẫn đứng yên đó chưa chịu đi, hiên tại thấy Kiến Vũ đến tìm anh, không khỏi kinh ngạc.
Kiến Vũ gật đầu, “Vương tổng, cha tôi gọi anh vào nhà một chuyến.”
Hả? Vương Thanh trừng mắt, nhìn vẻ mặt Kiến Vũ, không phải là Phùng ba ba muốn gọi anh vào dần cho một trận đi? Hẳn là không đâu. Nếu không phải chuyện xấu, vậy là chuyện tốt rồi. Vương Thanh nghĩ thông suốt, con mắt hí lại, bước bên cạnh Kiến Vũ, cúi đầu, nhìn viền mắt còn hơi hồng của cậu, xấu xa nghĩ, cậu bé này chắc hẳn vừa khóc, nhưng như bây giờ thật là khiến người ta yêu thương. Nghĩ nghĩ, trong lòng không khỏi lại xôn xao.
Kiến Vũ liếc nhìn anh, xoay tay cho anh một cùi chỏ. Vương Thanh xoa bụng, không dám nói gì, chỉ cười khổ.
Khi Kiến Vũ đưa Vương Thanh vào nhà, Phùng Thiếu Hoa ngồi trên giường trầm tư, không biết đang nghĩ gì, thấy hai người bước vào chỉ gật đầu, sau đó bảo Kiến Vũ lấy ghế cho Vương Thanh ngồi.
“Vương tổng tài, mời anh ngồi xuống trước đã, hôm nay tôi bảo tiểu Vũ mời anh vào đây là vì có chuyện muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng.”
Vương Thanh chưa ngồi xuống ngay mà khom lưng hành lễ với Phùng Thiếu Hoa, “Xin cho cháu gọi ngài là bác, ngài cứ bảo cháu Thanh là được ạ.”
Phùng Thiếu Hoa gật đầu, bảo Vương Thanh ngồi xuống, sau đó tỉ mỉ quan sát anh một phen rồi mở miệng nói, “Vậy tôi cũng tùy tiện chút nhé, Thanh, cháu đối với con tôi, rốt cuộc là định thế nào?”
“Định thế nào ấy ạ?”
“Đúng” Vẻ mặt Phùng Thiếu Hoa trở nên nghiêm túc, “Tuy tôi không phản đối chuyện con tôi có tình cảm với một người đàn ông nhưng đàn ông cũng có ba bảy loại, con tôi còn nhỏ, từng trải còn ít, tôi không hi vọng có người lợi dụng chuyện nó còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều mà nhân cơ hội chiếm lợi, cháu hiểu ý tôi chứ?”
Vương Thanh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Kiến Vũ, anh vẫn cho rằng người cha này là người hiền lành, không nghĩ tới a, giáo dục ra một Kiến Vũ có tính cách như thế, sao có thể là một hòn đất mặc người nhào nặn?
Vương Thanh nghĩ vậy, điều chỉnh sắc mặt, “Thưa bác, tình cảm của cháu với Kiến Vũ là nghiêm túc ạ. Trước cháu từng nói với Kiến Vũ, cháu không định tìm đại một đối tượng bên nhau qua ngày, cháu muốn kết hôn với cậu ấy.”
“Kết hôn?” Phùng Thiếu Hoa vốn định hỏi xem Vương Thanh có thực sự nghiêm túc với Kiến Vũ hay không, thế nào mà thoáng cái, câu chuyện đã chuyển hướng đến một tầm cao mới? Ông sống nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Trung Quốc cho phép nam nam kết hôn.
“Đúng ạ.” Vương Thanh gật đầu, “Cháu là công dân Mỹ, ở chỗ cháu cho phép kết hôn đồng tính. Nếu Kiến Vũ đồng ý kết bạn cùng cháu, cháu muốn thành hôn với cậu ấy.”
Lúc này Phùng Thiếu Hoa triệt để ngây người rồi, người con ông mang về không những là một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông ngoại quốc?
Kiến Vũ cũng không kịp phản ứng lại, mình đồng ý tiến tới với anh ta lúc nào? Còn kết hôn? Kết hôn cái gì a?
Vương Thanh không để ý tới phản ứng của hai cha con, vẫn tự nói tiếp, “Thưa bác, xin ngài tin tưởng cháu, tình cảm của cháu với Kiến Vũ là nghiêm túc. Cho nên, xin ngài giao con trai cho cháu.”
Phùng Thiếu Hoa lay lay đầu, “Vậy người nhà cậu đồng ý rồi?”
Vương Thanh nở nụ cười, “Chuyện này xin bác yên tâm, người nhà cháu sẽ không phản đối, mà cho dù họ phản đối cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của cháu.”
Nghe Phùng Thiếu Hoa và Vương Thanh một hỏi một đáp, Kiến Vũ phiền muộn rồi, hai người kia đang nói chuyện của mình đi, nhưng sao cậu lại có cảm giác không chen miệng vào được?
“Hiện tại cháu là tổng giám đốc của Time quốc tế, sở hữu 45% cổ phần công ti, tiền gửi ngân hàng có 9 số, mặt khác, hiện tại sở hữu 8 bất động sản, hai cái ở Trung Quốc, ba cái ở Mỹ, một ở Rumani, hai cái ở Anh, trong tay có một ít cổ phiếu, đó là toàn bộ gia sản của cháu ạ. Cho dù tương lai cháu thất nghiệp vẫn có thể bảo đảm cho Kiến Vũ một cuộc sống đầy đủ, cho nên ngài hoàn toàn không cần lo lắng đến cuộc sống sau khi cưới của chúng cháu.” Vương Thanh thao thao bất tuyệt làm cho Phùng Thiếu Hoa sửng sốt nhưng lại khiến Kiến Vũ phát hỏa.
Không suy nghĩ nhiều, Kiến Vũ nhảy dựng lên, cuộc sống sau khi cưới, cuộc sống sau khi cưới cái quỉ gì! Cậu nhấc phắt Vương Thanh dậy, đẩy ra bên ngoài, “Cưới cái đầu anh ấy! Cha, mai con sẽ đi tìm một cô gái tốt cưới về.” ~_~
vương Thanh còn muốn nói thêm, Kiến Vũ túm túm đẩy đẩy xua anh ra ngoài.
Phùng Thiếu Hoa ngồi trong phòng tiêu hóa mấy lời của Vương Thanh, xem ra người này thật tâm với con mình, nhưng mà, liệu có phải anh ta nhiều tiền quá rồi không? Tương lai sợ dễ phạm mấy tật xấu, xem chừng phải bảo con trai quan sát thêm một thời gian nữa.
Ngoài cửa, Vương Thanh bị Kiến Vũ đẩy cho lảo đảo, vất vả mãi mới đứng vững được, ôm ngay lấy thắt lưng cậu, “Vũ, những điều anh nói đều là thật, sao em lại tức giận?”
Kiến Vũ không muốn nói nhiều với anh ta, mồm mép tên này có khả năng khiến người chết tức giận mà sống lại, cậu nhớ rõ ràng mình còn chưa đồng ý kết giao với Vương Thanh, thế nào mà trước mặt cha cậu, anh ta đã nói tới chuyện kết hôn? Còn nói cái gì mà giá trị bản thân, Vương Thanh anh ta có tiền, Kiến Vũ cậu cũng không phải là kẻ đi xin cơm!
Vương Thanh thấy Kiến Vũ vẫn lạnh mặt, nhanh nhẹn cúi đầu định hôn cậu, không ngờ lại bị Kiến Vũ cho một nắm đấm đau đến gập cả người.
“Vương tổng tài, cha tôi nói, tôi còn nhỏ tuổi, không nên để người khác chiếm lợi, một quyền hôm nay còn là khách khí đấy, nếu có lần sau, tôi không dám bảo đảm liệu có thêm một cước hay không đâu.” Kiến Vũ nói xong, quay người vào nhà.
Vương Thanh đứng thẳng lên, xoa xoa bụng, hôm nay là lần thứ hai rồi, nắm tay cậu bé này cứng thật! Có điều là, Vương Thanh liếm liếm môi, nở nụ cười, anh thích!
==============
Lời quần chúng: CMN, Vương Thanh anh cũng thật hảo đi! Chỉ mới hôn hôn sờ sờ vài ba cái sơ sơ đã dám ra mắt ba vợ, còn tính kết hôn nữa chứ! Bá đạo! Thực báo đạo!