Tình Yêu Tìm Đến

Chương 17



Ngày khai trương chi nhánh của Phùng ký ở Thiên Tân, Kiến Vũ tới đó thật sớm. Đây là bước đầu tiên tiến vào thị trường Thiên Tân, so với những lần trước, Kiến Vũ làm việc thận trọng, chu đáo hơn nhiều. Song, cậu thật không ngờ, Vương Thanh cũng có mặt ở buổi lễ. Nhất thời, chủ quản nhà hàng luống cuống chân tay, hai boss lớn đồng thời xuất hiện gây cho ông ta áp lực không nhỏ.

Cũng may Vương Thanh chỉ ngồi một lát rồi đi, anh tới Thiên Tân vì một dự án của Time quốc tế, một tòa nhà thương mại mới, đất đã được phê duyệt, một số công đoạn đã thông qua, lần này anh tới là để gặp mặt vài người phụ trách công trình, thuận tiện tới tham dự lễ khai trương của chi nhánh Phùng ký. Đồng hành lần này còn có Amanda và Alise, Sheena không đi cùng.

Đoàn người Vương Thanh tới không phô trương, chỉ đơn giản vào xem xét cách bố trí bên trong Phùng ký và sắp xếp nhân viên ở đây, cũng không tỉ mỉ từng mục, vội vã đi ngay. Thấy thế, Kiến Vũ cũng yên tâm lại. Thời gian này, vì chuyện mở chi nhánh mới, cậu thường xuyên tới Time, cũng biết dự án mở tòa nhà mới ở Thiên Tân của họ. Lúc đó không lưu ý, sau nghe Sheena đề cập tới, vốn đầu tư cho kế hoạch này lên tới hơn trăm triệu, Kiến Vũ nghe xong, hiểu rằng lần này Vương Thanh khẳng định muốn làm một bước lớn ở thị trường Thiên Tân. Sau ngẫm lại, cậu nhận ra những điều này thuộc về bí mật thương nghiệp của tập đoàn, lúc đó tâm trạng cậu rất mờ mịt, Sheena không phải người bất cẩn như thế, nếu không nhìn ra Kiến Vũ sẽ không nói tin này ra ngoài, vậy hẳn là cố ý tiết lộ. Kiến Vũ không nghĩ ra, vậy nên quẳng qua một bên không tiếp tục. Suy nghĩ của đàn tinh anh này, không phải là điều một thường dân như cậu có thể lí giải.

Nhưng lúc thấy đoàn người Vương Thanh, Kiến Vũ thầm nghĩ, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai có thể thấy ảnh ngọc của Vương tổng trên báo đây. Quả nhiên, tin Vương Thanh đến Thiên Tân vì dự án xây dựng một tòa nhà thương mại hôm sau đã xuất hiện trên trang nhất của báo chí về tài chính và kinh tế ở Thiên Tân. Chỉ có điều Kiến Vũ không nghĩ tới, chi nhánh của Phùng ký cũng xuất hiện trong các bài báo đó, tuy chỉ lướt qua đơn giản nhưng các tin đều đề cập tới chuyện Phùng ký và Time khả năng có quan hệ mật thiết. Kiến Vũ nhìn tin tức, cảm thấy kính phục phóng viên mười phần, chuyện Time đầu tư cho Phùng ký, người biết không nhiều lắm, bên Lâm.co biết là vì Kiến Vũ cố ý nói cho Lâm Hạo. Nhìn cái bút danh bên dưới bài viết, Kiến Vũ bội phục nghĩ, công lực đào tin của người này không phải phóng viên bình thường có được, quả thực có thể vượt cả “đội chó săn” nổi danh trong tương lai.

Để mau chóng đưa chi nhánh ở Thiên Tân đi vào quĩ đạo, Kiến Vũ ở lại đó một tuần. Khéo léo từ chối lời mời của quản lí chi nhánh, Kiến Vũ thuê phòng ở một khách sạn bốn sao cách đó không xa. Khách sạn này khá nổi tiếng ở Thiên Tân, lần trước Kiến Vũ và hai quản lí tới thị sát cũng đặt một phòng ở đây, ba người chung một gian lớn, tuy phòng rất tốt nhưng quản lí Trương ngủ ngáy rất vang, Kiến Vũ và vị quản lí kia cả đêm khó ngủ, sáng hôm sau đầu váng như say xe. Trở về Bắc Kinh, Kiến Vũ liền báo lại thù này, để quản lí Trương trông coi hai chi nhánh, điều quản lí ở chi nhánh nọ đến Thiên Tân làm việc. Từ đó về sau, quản lí Trương bắt đầu cuộc sống cặm cụi vất vả như trâu của mình, cho đến nay vẫn không hiểu mình đắc tội ông chủ trẻ bình thường rất ôn tồn này ở đâu. Song Kiến Vũ vẫn rất hài lòng đối với phục vụ của khách sạn đó, lần này tới đây, dứt khoát xa xỉ một phen, đặt một phòng hạng sang, tham gia lễ khai trương chi nhánh, bố trí công việc xong xuôi liền về khách sạn thong thả tắm một cái, ra khỏi phòng tắm liền nhào lên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, nhịn không được cọ cọ vài cái, lại lăn một vòng, thảo nào mọi người nói làm kẻ có tiền thật sướng, đây mới là hưởng thụ a.

Kiến Vũ đang mơ mơ màng màng ngủ, chưa được bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa. Cậu không gọi phục vụ phòng a, Kiến Vũ cào cào đầu, chẳng lẽ chi nhánh có chuyện gì? Nghĩ vậy, Kiến Vũ vội vã ngồi dậy, xoa xoa mạnh lên mặt, xuống giường ra mở cửa, không ngờ gặp ở ngoài cửa là ba người nọ.

“Chị Amanda, sao lại là các chị?”

Thì ra, ngoài cửa là Vương Thanh và Amanda cùng Alise. Vương Thanh hình như đã say, được hai cô gái đỡ, vẫn đang nghiêng ngả, Amanda và Alise vừa đỡ anh vừa toát mồ hôi.

Amanda thấy Kiến Vũ mở cửa, vội niệm một tiếng, “Thượng đế phù hộ!”, không kịp nhiều lời, cùng Alise đỡ Vương Thanh vào phòng Kiến Vũ. Kiến Vũ đang đứng sửng sốt ngoài cửa, không ngăn bọn họ, đến lúc định thần lại, Vương Thanh đã dang tay chân nằm trên giường cậu.

“Chị Amanda, chị Alise, sao hai người lại tới đây?” Lúc này Kiến Vũ mới mở miệng hỏi.

Amanda lau mồ hôi, nhìn thoáng qua Alise, nói, “Tôi hỏi địa chỉ của cậu ở Phùng ký đấy. Cậu chủ Phùng à, may mà cậu còn ở đây, nếu không chúng tôi gặp chuyện không may rồi.”

Kiến Vũ mơ hồ không rõ, có chuyện gì mới được chứ, hơn nữa nửa đêm nửa hôm đưa Vương Thanh tới phòng cậu là sao, bọn họ đâu có thân thiết đến thế?

“Chuyện này một lời khó nói hết, nhung dù sao cũng không nên giấu cậu. Ông chủ chúng tôi tửu lượng rất tốt nhưng không thể uống lẫn bia và rượu đỏ, nếu không chỉ một chén là say. Tối hôm nay lúc uống với mấy người phụ trách công trình, không hiểu sao lại uống lẫn rồi. Đến lúc tôi và Alise chú ý tới thì ông chủ đã không ổn.” Nói đến đó, Amanda dừng lại một chút, “Ngay sau đó chúng tôi đưa ông chủ về phòng đã đặt, ai ngờ, mấy người đó tự cho là thông mình, bảo chủ khách sạn đưa tới một cô cho ông chủ. Lúc chúng tôi đưa ông chủ vào, người ta đã bày xong pose trên giường sẵn sàng vào việc rồi. Thấy chúng tôi đưa ông chủ vào còn tưởng chúng tôi cùng loại, cướp khách của người ta, thiếu chút nữa động võ với chúng tôi rồi.”

Amanda nói đến đây, nhớ lại tình cảnh lúc đó, phì cười một cái, Alise liếc cô, tiếp lời, “Tôi và Amanda tốn bao nhiêu nước bọt mới tiễn cô ta đi được, nhưng quản lí của khách sạn đó rất không ổn, sao có thể để một người lạ vào phòng của khách dễ dàng như thế? Chúng tôi xuống đại sảnh hỏi thăm mới biết quản lí khách sạn đó có quan hệ với một trong mấy người phụ trách công trình kia. Dù sao cũng không thể ở lại khách sạn đó, ai biết còn có cái “kinh hỉ” gì đang chờ, nhưng lúc này đã quá nửa đêm, không dễ tìm khách sạn khác. Vừa lúc chúng tôi nhớ cậu cũng tới đây nên đến thử vận may, không ngờ Phùng ký có người trực, nghe chúng tôi báo danh liền cho chúng tôi biết số phòng của cậu ở đây.”

“Quấy rầy lúc muộn thế này thực ngại quá, nhưng chúng tôi thực sự không còn cách nào, liệu cậu có thể thu nhận ông chủ chúng tôi một đêm không?”

Tình huống quái gở gì thế này, Kiến Vũ buồn bực, Vương Thanh có thể thu xếp ở đây nghỉ nhưng còn Amanda và Alise thì sao?

“Vậy hai chị thì làm thế nào?”

“Chúng tôi đã hỏi qua dưới kia, vẫn còn một gian phòng đôi, dù sao mai cũng đã về Bắc Kinh, ở tạm một đêm cũng được.”

Amanda nói xong, cũng Alise chắp tay, “Nhờ cậu đấy.”

Kiến Vũ đành gật đầu, đưa hai người ra cửa, vừa đóng cửa lại sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn nằm trên giường, có thể Amanda và Alise nghĩ đưa Vương Thanh đến chỗ cậu là an toàn nhất, hai người đàn ông chen chúc một đêm cũng không sao, nhưng lúc này Kiến Vũ nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, cậu cong đó! Nhỡ cậu ngủ mê không tự chủ được vươn móng vuốt với Vương Thanh thì sao? Nếu cậu làm thế thật, liệu có thể thấy ngày mai không?

Kiến Vũ càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, Vương Thanh đang nằm trên giường đã tỉnh lại lúc nào không hay, đang dùng tay chống đầu, nửa nằm nửa ngồi, thấy Kiến Vũ quay đầu lại liền hơi hơi nhếch mép, ngoắc ngoắc ngón tay, “Cưng à, lại đây, để anh hôn một cái.”

Kiến Vũ trừng to mắt, hả?!

Amanda tắm xong, vừa xoa tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy Alise đang ngồi bên giường lo lắng.

“Alise, sao thế?”

“Amanda, hình như chúng ta quên nói cho cậu Kiến Vũ một chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì thế? Amanda buông khăn mặt, tựa hồ cũng nhớ tới một chuyện.

“Ông chủ uống say sẽ phát xuân bậy bạ.”

Hai người cùng kêu lên, sau đó rất ăn ý mà cùng bịt miệng lại. Hai cô vì nguyên nhân này nên mới không dám để Vương Thanh ở lại khách sạn nọ, sợ ngủ nửa đêm có người nào đó mò vào phòng ông chủ. Nhưng mà, cậu Kiến Vũ là nam, chắc không có việc gì đâu?

“Cậu nói xem, nếu ông chủ phát xuân thật, vậy là ông chủ chiếm lợi hay cậu Kiến Vũ chiếm lợi?”

“Nếu là trước đây, tuyệt đối là người khác được lợi, nhưng nếu đổi là cậu Kiến Vũ,” Amanda chống đầu, suy nghĩ một chút, “Sao tôi nghĩ thế nào cũng là ông chủ có lợi nhỉ?”

Alise tán thành, “Tôi cũng nghĩ thế.”

Hai mỹ nữ tuy nói vậy nhưng không ai định đi nhắc nhở Kiến Vũ, bận cả ngày rồi, sức hấp dẫn của cái giường quá lớn. Hơn nữa có người nói thân thủ cậu Kiến Vũ rất tốt, phỏng chừng sẽ không bị người ta dễ dàng ăn đậu hủ.

Lúc Amanda và Alise đã ngủ say thì Kiến Vũ đang vội đến vã mồ hôi hột. Cậu biết có người say sẽ giở trò bất thường. Cha cậu uống say sẽ níu lấy người ta kể Thuyết Nhạc toàn truyện, nhưng giống Vương Thanh giở trò đùa giỡn con nhà lành như thế, cậu mới gặp lần đầu! Cái gì mà cho hôn một cái, Kiến Vũ chưa nghe ai nói Vương Thanh thích nam, chắc có lẽ Vương đại tổng tài say đến mức không phân biết được đực cái rồi.

Kiến Vũ nhanh tay nhanh chân cuốn ga giường bọc Vương Thanh thành một cái bánh chưng to tướng, một cước đạp xuống đất, sau đó dang tay dang chân nằm vật trên giường, mệt chết cậu rồi! Về việc sau này Vương Thanh biết chuyện cậu đối đãi anh ta như thế liệu có tức giận không, Kiến Vũ không thèm lo lắng, đã say đến thế còn nhớ được người ta làm gì mình mới là lạ đấy!

Kiến Vũ đang mơ màng ngủ, bỗng thấy trên người đè cái gì nặng trịch, mở bừng mắt liền thấy tên hư hỏng Vương Thanh đang cười xấu xa đè lên mình.

Không đợi Kiến Vũ kịp phản ứng lại, cái miệng kia đã chu lại, dí tới đòi hôn!

Kiến Vũ miệng bị bịt lại, tay chân đều bị đè, không động đậy nổi, không có thời gian nghiên cứu Vương Thanh rốt cuộc giãy khỏi ga giường thế nào, chỉ có thể bị động mặc anh ta hôn loạn xạ một trận, bất quá trong lòng lại đang nghĩ, không hiểu đến tột cùng mình có hại hay đang chiếm lợi đây?

Sáng hôm sau, Amanda và Alise sau một đêm no giấc đã dậy sửa soạn đồ đạc, đến phòng Kiến Vũ gõ cửa, chỉ một lát, cửa mở, Kiến Vũ dáng vẻ mệt mỏi không buồn bắt chuyện với hai cô. Thấy Kiến Vũ, Amanda và Alise đồng thời giật mình, một cậu bé bình thường thần thái luôn sáng láng, nay mệt mỏi ngáp liên tục, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt còn gắn hai vành mắt xanh đen, môi hơi sưng lên, trên cổ còn có mấy vết hồng hồng khả nghi.

Hỏng rồi!

Amanda và Alise nhìn nhau, phỏng chừng tối qua ông chủ thực sự phát “bệnh”!

Ba người nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Trong mấy giây, hai cô gái đều không nghe thấy tiếng Vương Thanh, cũng không thấy anh đi ra ngoài, cậu Kiến Vũ sẽ không đánh ông chủ ngỏm luôn rồi đi? Tuy nói ông chủ của các cô thể chất tốt lắm, nhưng nếu thật sự bị đánh đến có tật gì, các cô sợ là sẽ bị lão thái gia nhúng bùn ném vào Thái Bình Dương đó.

Rốt cuộc, Amanda cố lấy hết dũng khí mở miệng hỏi, “Cậu chủ Phùng à, ừm, ông chủ Vương…”

Amanda chưa nói dứt câu đã thấy Kiến Vũ đen mặt, không nghe tiếp mà quay vào phòng, khiêng ra một vật lạ bị ga giường bọc chặt, “rầm” một tiếng ném ra ngoài cửa.

“Các chị tự đánh thức anh ta đi, còn nữa, lần sau gặp loại chuyện như tối qua thì không cần lo cho ông chủ của các chị, có lẽ anh ta càng thích ở lại phòng đó hơn kìa.”

Kiến Vũ nói xong, không chờ hai người phản ứng lại, đóng sập cửa luôn. Amanda và Alise sửng sốt vài giây, không ngờ tính tình cậu Kiến Vũ này cũng ghê nhỉ.

Lúc này, Vương Thanh đã tự chui ra khỏi ga giường, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, cằm cũng xanh râu rồi, nhưng mà, anh lại cười đến đặc biệt mê người, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Amanda và Alise, anh còn tốt bụng xua xua tay trước mặt hai cô, “Hi! Hai mỹ nữ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng, ông chủ.”

Amanda và Alise vô thức trả lời, đồng thời đều cảm thấy có chuyện bất thường, ông chủ không có vẻ say rượu a?

“Ông chủ, hôm qua không say?” Amanda chần chừ hỏi.

Vương Thanh nhìn thoáng qua cô, vặn lưng một cái, lại nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó hỏi, “Chuyện này quan trọng lắm à? Tôi nhớ là chiều nay có một cuộc họp quan trọng, hiện tại nhanh chóng về khách sạn, tôi muốn thay đồ, rửa mặt một chút.”

“Vâng.”

“A, còn nữa,” Vương Thanh quay đầu, nhìn cửa phòng Kiến Vũ bằng ánh mắt “bất lương”, liếm liếm môi, nở nụ cười, “Lúc về, giúp tôi tặng chủ khách sạn một món quà.”

“Hả?” Amanda và Alise không kịp phản ứng, vì sao vô duyên vô cơ tặng quà người ta?

“Nói là, để cảm ơn sự sắp đặt của ông ta tối qua, tôi rất hài lòng.” Vương Thanh dừng một chút, “Sau đó, gọi điện cho tổ trưởng Lý của tổ phòng chống tệ nạn Thiên Tân, thông báo khách sạn XX cung cấp dịch vụ bất chính.”

Amanda nghe Vương Thanh nói, rùng mình một cái, “Ông chủ, anh muốn cảm ơn người ta hay muốn trả thù vậy?”

Vương Thanh khoanh tay, lắc lắc ngón tay, “Chuyện nào ra chuyện đấy. Cảm ơn ông ta là xuất phát từ đáy lòng tôi, báo cảnh sát là trách nhiệm công dân của tôi! Amanda, về mặt này, cô còn phải học Sheena nhiều.”

Amanda và Alise nhìn nhau, quả nhiên, theo lời Sheena thì, dựa theo học thuật tâm lí mà phán đoán, nhân cách của ông chủ các cô có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, nói thô một tí, còn gọi là – biến thái!

Ba người Vương Thanh về khách sạn, sửa sang lại một chút rồi về Bắc Kinh. Cuộc họp chiều đó, các quản lí của Time quốc tế phát hiện tâm trạng ông chủ của họ vô cùng tốt, kế hoạch nào cũng được thông qua, sau đó còn có thể khích lệ nhân viên vài câu. Bọn họ không tự chủ hướng về Amanda và Alise đang ngồi sau Vương Thanh, lần này đến Thiên Tân, ông chủ gặp chuyện gì thế không biết?

Amanda và Alise bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuyện gì á? Chẳng lẽ nói ông chủ vui vẻ vì kế hoạch kiến thiết tòa nhà mới vận hành thuận lợi hay vì được một lần làm công dân tốt? Lừa quỉ à?

Đoàn người Vương Thanh về Bắc Kinh, Kiến Vũ vẫn còn ở lại Thiên Tân gần một tuần. Ném trả Vương Thanh cho Amanda và Alise xong, Kiến Vũ quay về phòng, đổ ập lên giường định ngủ bù, lại đau khổ phát hiện không ngủ được. Ngồi phắt dậy, hung hăng giựt giựt tóc, mài mài răng, cậu hẳn là nên oánh cho Vương Thanh một trận rồi mới quẳng ra nhỉ?

Kiến Vũ chưa bao giờ biết, một người say có thể đáng sợ đến trình độ đó! Tối qua Vương Thanh hầu như lăn qua lăn lại cậu cả buổi tối.

Lúc đầu Kiến Vũ còn tưởng Vương Thanh đơn thuần là say khướt rồi, cho anh ta hôn vài cái là xong, dù sao mình cũng không mất gì. Kiến Vũ cứ mơ mơ màng màng ngủ mặc cho Vương Thanh hôn, chờ anh ta hôn chán sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng Kiến Vũ không ngờ, Vương Thanh càng hôn càng quá đáng! Hôn môi chán bắt đầu hôn xuống cổ, hôn cổ rồi bắt đầu cởi cúc áo cậu! Đến khi Vương Thanh định thò tay vào quần cậu thì Kiến Vũ rốt cuộc tỉnh ngủ, híp mắt nhìn người trước mặt, anh ta say thật hay vờ say thế?

Dù say thật hay giả say, Kiến Vũ cũng không định khách khí với anh ta nữa, vung một quyền đánh anh ngã xuống đất, dùng cách cũ, lấy ga giường bọc anh Ta thành cái bánh chưng, lần này cậu thông minh ra, bọc xong còn vào phòng tắm lấy hai khăn bông, thắt cho cái bánh chưng to này hai cái nơ bướm thật đẹp.

Nghĩ rằng đã ổn, Kiến Vũ vỗ vỗ tay, lại bò lên giường, nhắm mắt lại. Không chờ cậu ngủ, Vương thanh lại giãy ra, bò lên người cậu.

Kiến Vũ lại đạp anh ta xuống giường, bọc lại lần nữa! Không được vài phút, Vương Thanh lại giãy ra rồi!

Kiến Vũ khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông đang nằm sấp lên mình cười đắc ý, liệu có phải người này tốt nghiệp khoa Nghệ thuật chạy trốn không nhỉ?

Vì vậy, Kiến Vũ – không chịu nổi quấy rầy và Vương Thanh – cao thủ cởi trói, cả đêm duy trì quá trình bọc lấy – giãy ra, giãy ra – bọc lại, chờ đến khi Kiến Vũ mệt chịu không nổi, định bỏ cuộc thì trời đã sáng, Amanda và Alise đã tới gõ cửa!

Kiến Vũ càng nghĩ càng tức giận, gõ gõ đầu, sao mình chỉ nghĩ đến chuyện bọc lấy anh ta nhỉ? Lúc ấy ném luôn anh ta ra cửa là xong mà?

Hôm đó, nhân viên của Phùng ký rõ ràng cảm thấy một áp lực nặng trịch xung quanh Cậu chủ Phùng của họ, có người sơ ý còn chạy tới trước mặt cậu nói đùa vài câu, kết quả toàn bộ hàng gọi về nhà của nhà hàng hôm đó do cậu ta đưa, hơn 300 suất, chạy Lý Lâm đông đến thành tây, lại Lý Lâm tây chạy về thành đông, đến khi người này tan tầm thì không đứng thẳng nổi nữa rồi, hai đùi cứ run bần bật!

Vì vậy, nhân viên chi nhánh được một tuần làm việc cẩn cẩn thận thận, rất sợ có gì sai sẽ bị cậu chủ tóm đi đưa hàng!

Kì thực Kiến Vũ phạt nhân viên nọ không hoàn toàn vì tâm tình không tốt mà là do cậu thấy người này đẩy phần hàng của mình cho nhân viên nhỏ tuổi hơn đưa hộ, không phải một hai lần, từ ngày chi nhánh khai trương đến giờ mới 4 ngày, Kiến Vũ đã thấy ba lần!

Hỏi quản lí chi nhánh, Kiến Vũ mới biết nhân viên này do hiệu trưởng phân hiệu trường dạy nấu ăn lần trước đã tới đón cậu, lúc đó vì quan hệ giữa trường và Phùng ký, quản lí chi nhánh không tiện khiến người ta mất mặt, nghĩ dù sao chỉ là đưa hàng đến nhà, hẳn không nhiều vấn đề, vậy nên giữ người lại, chuyện này cũng không báo lại với Kiến Vũ. Không ngờ lần này bị Kiến Vũ bắt được thói xấu, nhất thời quản lí chi nhánh cảm thấy thật mất mặt.

“Quản lí Dương, trước anh ở chi nhánh Bắc Kinh công tác, tôi thấy năng lực của anh rất tốt, cư xử cũng tương đối cẩn thận, cho nên mới điều anh tới đây.” Kiến Vũ ngồi trên ghế, lật giở hồ sơ nhân viên của chi nhánh, “So với người khác, hẳn anh biết rõ hơn, Phùng ký có thể phát triển đến nay đều dựa vào Phùng ký lấy thành ý đãi khách, dựa vào sự tận tình phục vụ của nhân viên Phùng ký với khách hàng.”

“Đúng vậy.” Quản lí Dương cúi đầu, tuy cậu chủ này nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng khi nghiêm túc vẫn làm người ta phải kính nể.

“Chuyện hôm nay, nói nhỏ cũng được, nói lớn cũng được, có thể anh nghĩ, vì nể mặt mũi người ta, nhận một hai nhân viên cũng không sao, nhưng anh có nghĩ đến không, hôm nay vị hiệu trưởng này đến nhờ anh, hôm sau lại có người khác đến? Anh nhận người này, mở tiền lệ, người khác giới thiệu, anh nhận hay không nhận? Không nhận, là làm mất lòng người, nhận, anh có thể đảm bảo họ công tác tốt như những nhân viên khác đã được huấn luyện không?”

Quản lí Dương ban đầu còn không phục, nhưng nghe Kiến Vũ nói xong, ngẫm nghĩ kĩ lại, bắt đầu thấy mình xử sự lỗ mãng rồi.

“Ông chủ, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tuy Quản lí Dương đã cam đoan nhưng Kiến Vũ vẫn còn lo lắng, dù sao thì chi nhánh này cách cửa hàng chính quá xa, cậu không thể thường xuyên tới, nếu quản lí ở đây có vấn đề thì kế hoạch khai thác thị trường ẩm thực của Thiên Tân lần này sẽ gặp khó khăn, không những thế, cậu có ý định mở rộng phạm vi chi nhánh ra toàn quốc, nếu không thể có biện pháp giải quyết tốt vấn đề đi cửa sau này, chẳng lẽ cậu quanh năm suốt tháng chạy khắp các chi nhánh? Cậu không định học Gia Cát võ hầu (Gia Cát Lượng) – tự làm mình mệt chết. Nhưng nghĩ trái nghĩ phải vẫn không ra biện pháp gì hay, xem ra đành tạm thời như thế đã, chờ có nhóm quản lí mới lại phái thêm một hai người tới hỗ trợ Quản lí Dương, có điều sau khi về, cậu phải làm một bản qui định thưởng phạt thật tỉ mỉ, để các quản lí sau này không dám tuy tiện mở cửa sau.

Sau khi Kiến Vũ rời Thiên Tân, chưa được bao lâu, Quản lí Dương liền tìm cơ hội đuổi việc nhân viên nọ, hiệu trưởng phân hiệu muốn xin giúp cũng không được vì cậu ta bị bắt quả tang, chỉ đành hung hăng mắng thầm Phùng Kiến Vũ và Quản lí Dương một trận. Vài ngày sau, hiệu trưởng nọ lại bắt đầu xưng anh xưng em thân thiết với Quản lí Dương, nhưng lúc này ông ta muốn đưa người vào Phùng ký không còn dễ như trước nữa.

Không lâu sau khi Kiến Vũ về Bắc Kinh, trường học lại khai giảng, kì thi trước cậu làm tốt lắm, lần này rốt cuộc giật được học bổng hạng nhất mơ ước đã lâu. Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ cầm giấy khen về nhà thì cao hứng còn hơn cả khi cậu đưa sổ tiết kiệm cho ông. Kiến Vũ không khỏi oán thầm trong lòng, xem ra cha cậu mắc tật xấu của người xưa, quan niệm chỉ có học giỏi mới là tài.

Sau khai giảng, Kiến Vũ tỉ mỉ nghiên cứu danh sách những môn bắt buộc còn lại và những học phần cần hoàn thành, mình đã hoàn thành hơn phân nửa môn bắt buộc, cuối kì trước đã chọn nốt mấy môn bắt buộc còn lại, thêm mấy môn tự chọn, phỏng chừng một năm có thể hoàn thành toàn bộ học phần, lúc đó xin tốt nghiệp sớm là được. Kiến Vũ nói chuyện này với Phùng Thiếu Hoa, ông không lo chuyện khác, dù sao ông rất tin tưởng khả năng của con mình, chỉ lo một điểm, là sợ cậu quá tải.

“Con à, con phải chạy hai đầu như thế, có chịu được không? Tốt nghiệp muộn một năm có sao đâu? Dù sao quá trình đại học là 4 năm, gấp làm gì?”

“Cha, không phải con sốt ruột, chỉ là thấy chương trình học này con đều có thể ứng phó, không muốn lãng phí nhiều thời gian mà thôi.”

“Đứa nhỏ này, đến trường sao lại nói là lẵng phí thời gian? Hồi cha còn trẻ, nhà ai có sinh viên thì người nhà ra đường đều hỉnh mũi lên trời, dù bây giờ nhiều sinh viên hơn xưa nhưng con cũng không thể coi đó là trò đùa chứ.”

Kiến Vũ vội vã chặn lời ông lại, nếu để ông nói thêm, chắc cậu sẽ phải học đủ 4 năm đại học mất thôi. Tuy nói không sao nhưng những gì trong trường dạy cậu đều đã học một lượt, bây giờ phải ngồi nghe thêm lần nữa, lại vẫn là phong cách giảng dạy của giáo sư bây giờ, mùi vị của dằn vặt đó a, miễn bàn. Nếu có thể, Kiến Vũ thật muốn xin miễn học, thi luôn cho xong.

“Cha à, con có cân nhắc cả, cha đừng lo lắng.”

Cuối cùng Phùng Thiếu Hoa không thuyết phục được Kiến Vũ, chỉ đành dặn dò thêm mấy câu, chú ý giữ sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá. Kiến Vũ liên tục vâng dạ, việc này thế là xong.

Cứ như vậy, mỗi tuần, thời gian chủ yếu của Kiến Vũ đều dồn cho việc học ở trường, chuyện kinh doanh của Phùng ký và Purple Line đều do các quản lí phụ trách. Song, chế độ trưởng nhóm triển khai trước đây giờ đã phát huy tác dụng khá lớn, hiện tại Phùng ký và Purple Line đã bắt đầu có tiếng, trước đó còn có phóng viên tới phỏng vấn. Kiến Vũ không nghĩ nhiều, đến một phần trang báo cũng không xem, chẳng qua đó là một loại quảng cáo miễn phí cho Phùng ký mà thôi. Còn Phùng Thiếu Hoa lại khác, thấy có người tới phỏng vấn thì rất vui vẻ, suýt nữa đã định lôi bộ âu phục dưới đáy hòm ra mặc.

Ngẫu nhiên Trương Mĩ thấy được đoạn tin về Phùng ký, đọc giới thiệu về Kiến Vũ, lại ầm ĩ với Thẩm Chư một trận nữa, tuy bị Thẩm Chư mắng cho một trận nhưng vẫn nảy ra ý mới.

Mà đối với tất cả chuyện này, Kiến Vũ – hiện đang chuyên tâm học tập, không hề hay biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.